Một Đêm Kinh Hỉ: Thẩm Tiên Sinh, Xin Hãy Tự Trọng

Chương 31



Quách Yến Đình tiếp tục nhìn nàng hỏi: “Còn đám cưới thì sao? Con không định tổ chức sao?””Bác sĩ nói ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, chúng con sợ đứa bé sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn nên chưa tính toán tổ chức hôn lễ, anh ấy nói sau khi sinh con sẽ tổ chức sau.”

Diệp Nhược Sơ mặt không đỏ tim không đập tiến tới ôm lấy Quách Yến Đình: “Mẹ, đừng tức giận, có được không?”

Đánh lên tay nàng, Quách Yến Đình than nhẹ một tiếng: “Con gái lớn không dùng được, con là do mẹ nuôi dưỡng, nhưng kết hôn , chuyện lớn như vậy lại muốn giấu giếm mẹ, con nói xem có hay không nên tức giận?”

“Đương nhiên là có, mẹ có muốn đánh con hai cái để hạ hoả không?”

Giống như khi còn bé, nàng mỉm cười xoay người, đưa mông về phía Quách Yến Đình, chờ bà đánh.

Bà bật cười, tất cả lửa giận trong lòng đều biến mất, Quách Yến Đình nắm lấy tay nàng; “Chuyện này là do chính con quyết định, mẹ sẽ không bận tâm đến nữa, chỉ cần con sống tốt là được.”

Hốc mắt liền ướŧ áŧ, nàng ôm lấy Quách Yến Đình, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ…”

Nếu như có người nào trên thế giới này đối tốt với bạn mà không có lý do, thì đó chắc chắn là ba mẹ.

Nói một hồi, hai người đi ra khỏi phòng, thấy Diệp Chính Lâm và Thẩm Mặc Hàn đang đánh cờ.

Diệp Nhược Sơ cùng Quách Yến Đình đều kinh ngạc nhìn họ.

Sau khi ăn cơm trưa xong, hai người liền rời đi.

Quách Yến Đình đứng trước cửa sổ, nhìn qua tấm kính, thấy chiếc xe màu đen dần biến mất khỏi tầm mắt.

Diệp Chính Lâm ôm hộp quà như nhặt được bảo bối, “Động Đình Bích Loa Xuân, đây thực sự là một loại trà ngon hiếm có!”

Nghe vậy, Quách Yến Đình quay người nhìn ông chằm chằm, “Trà, trà, ông chỉ biết có trà!”

Nở nụ cười, Diệp Chính Lâm đưa tới một hộp quà khác, “Khăn choàng lụa Tô Châu, bà thử xem.”

“Ông không lo lắng cho con gái chúng ta sao? Đó là gia tộc họ Thẩm nổi tiếng nhất thành phố S, liệu tiểu Sơ đến nhà đó có phải chịu ủy khuất không?”

“Tôi thấy Thẩm đại thiếu gia được dạy dỗ lễ nghi vô cùng tốt, lại nói Thẩm gia là danh gia vọng tộc, giáo dưỡng hẳn là vô cùng tốt.”

Sự chú ý của Diệp Chính Lâm lúc này đều dồn vào trà, “Đây chính là đỉnh cấp Động Đình Bích Loa Xuân, để tôi đi pha một bình nếm thử.”

** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **

Trên xe.

Diệp Nhược Sơ ngồi ở ghế lái phụ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ có chút dao động.

Lời nói dối đã được làm tròn, sự việc cũng đã được giải quyết, nhưng trong lòng nàng không cảm thấy nhẹ nhõm, vẫn có chút phiền muộn.

Chuông điện thoại vang lên, Thẩm Mặc Hàn trả lời, một cuộc gọi ngắn ngủi nhưng lại khiến sắc mặt hắn thay đổi.

Ngay lập tức, chiếc xe ô tô phanh gấp, rồi lao sang hướng khác…

Thấy sắc mặt có chút biến hoá của hắn, nàng nghi hoặc cùng hiếu kỳ hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Thẩm Trạch.” Hắn ném cho nàng hai chữ.

Diệp Nhược Sơ lập tức ngồi thẳng người, tinh thần căng cứng: “Không phải bảo ngày mai đi sao? Tôi còn chưa chuẩn bị tốt lễ vật.”

“Tình huống khẩn cấp…” Thẩm Mặc Hàn đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, có vẻ rất đau đầu, “Cứ để thư ký chuẩn bị lễ vật.”

Thẩm Trạch nằm trên một ngọn đồi xanh, xung quanh đều là rừng cây, không khí trong lành yên tĩnh, phong cảnh dễ chịu.

Mà có thể sống ở nơi này, không phú thì quý, không phải nơi người bình thường có thể ở.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.