Khi những tia nắng yếu ớt của ngày đông bắt đầu xuất hiện, chim muông ngoài rặng cây thi nhau cất cao tiếng hót… Hồng Anh mơ màng tỉnh giấc. Đêm qua cô đã ngủ một giấc thật ngon!
Cơn mưa đêm qua đã tạnh, đâu đó bên ngoài mái hiên vọng lại tiếng rơi tí tách của những giọt nước còn sót lại, gió đông đã thôi gào thét, không gian yên tĩnh, nằm trên giường, Hồng Anh lắng tai nghe tiếng động và phán đoán xem chị Mai giờ này đang làm gì.
Trời lạnh, vì lười biếng nên cô nằm lỳ trong chăn, đưa tay tìm kiếm điện thoại, đã 8h sáng. Màn hình báo tin nhắn đến. Là của Nam Phong.
— Đêm qua anh về muộn, thấy em ngủ ngon nên không nỡ đánh thức. Anh có việc phải đi công tác 2 ngày, tối mai anh sẽ sắp xếp công việc và về sớm. Ở nhà ngoan, đợi anh về nhé. Yêu em. 1f48b.png
Đọc tin nhắn xong Hồng Anh thấy hụt hẫng gì đâu, thói quen ở bên anh mỗi ngày khiến tâm trạng cô giờ đây bỗng cảm thấy khó chịu. 2 ngày… không được ở bên anh, cô phải làm gì để thôi không nhớ về anh được đây??
Buông điện thoại, Hồng Anh uể oải đi vào WC, vừa bước vào bên trong bỗng nhiên cô thấy bụng dạ bồn chồn, cảm giác buồn nôn kéo đến, Hồng Anh cúi mặt xuống bồn rửa và không ngừng nôn khan, ruột gan như bị ai đó rút ra ngoài, đau tới quặn thắt.
— Mình bị sao thế này?
Trong phút giây hoang mang, Hồng Anh tự hỏi chính mình. Loay hoay làm vệ sinh cá nhân, đầu óc cô giờ đây cảm thấy choáng váng tới khó hiểu, không lẽ mình bị cúm??
Bước ra phòng khách, thấy nhà cửa im lìm không một tiếng động, đoán là chị Mai đi chợ nên Hồng Anh thong thả mở tivi lên và xem. Lát sau ngoài cổng có tiếng động lạch cạch, chị Mai tay xách những túi đồ lớn nhỏ bước vào nhà, thấy Hồng Anh ngồi xem tivi, chị Mai cất lời quan tâm:
— Tiểu thư dậy rồi à? Tiểu thư đói bụng chưa? Tôi chuẩn bị bữa sáng cho tiểu thư ăn nhé.
— Em mệt quá chị Mai ạ. Nhà mình có thuốc cảm cúm hay gì không?
Hồng Anh mệt nhọc đáp lời. Nghe giọng nói của cô, chị Mai lo lắng bèn chạy đến bên và quan sát. Thấy gương mặt cô nhạt nhòa thiếu sức sống, chị Mai hỏi tiên tiếp:
— Tiểu thư thấy trong người thế nào? Có đau bụng không? Có bị sốt gì không? Tiểu thư có thấy đau cổ họng… hay nhức đầu gì không?
— Em chóng mặt với buồn nôn… khó chịu lắm chị ạ.
— Khả năng tiểu thư bị cảm rồi. Đận này thời tiết khắc nghiệt quá, đến tôi đây khỏe như trâu mà còn có lúc bị ốm. Nói gì liễu yếu đào tơ như tiểu thư…
Mấy lần trời khuya rồi tiểu thư còn đòi đứng hóng sương đêm, ra ngoài khuôn viên xem cá bơi lội… Tôi nghĩ nguyên nhân từ đó mà ra đấy.
Thấy chị Mai càm ràm, Hồng Anh liền nhớ tới bà Thắm – mẹ cô. Lúc nhỏ, mỗi khi chị em cô bị đau ốm, mẹ cô dẫu lo lắng nhưng vẫn không quên càm ràm mấy lỗi lầm của con trẻ. Nghe thế, Hồng Anh bỗng cảm thấy ấm lòng, không những không để bụng còn mỉm cười nhẹ nhàng nói với chị Mai:
— Sáng nay chị nấu món gì rồi?
Em thấy trong người khó chịu, em muốn ăn cháo rồi uống thuốc.
— Sáng nay cậu chủ dậy sớm để đi làm, cậu chủ nói thích ăn cơm chiên nên tôi làm cơm chiên. Nếu tiểu thư muốn ăn cháo thì tôi sẽ nấu ngay bây giờ, khoảng 30 phút là xong. Tiểu thư nằm đây chờ tôi nhé.
Mà để tôi chạy đi lấy cái chăn cho tiểu thư đắp, sáng sớm, thời tiết hãy còn lạnh lắm.
Chị Mai vừa nói vừa chạy đi lấy chăn, chỉ một lát đã có mặt, Hồng Anh thật không hiểu được Nam Phong đã tìm giúp việc bằng cách nào, lựa chọn được chị ấy vừa chăm chỉ lại thật thà chu đáo đến như vậy.
Đắp chăn cho cô chủ xong, chị Mai loay hoay đứng trong bếp và nấu cháo, như chợt nhớ ra điều gì, chị chạy vào bên trong và tìm kiếm tủ thuốc thì phát hiện trong nhà không còn thuốc trị cảm cúm. Nói thẳng ra, chị Mai vốn ít học, chữ nghĩa cũng không hiểu nhiều, trong tủ thuốc có rất nhiều loại, nhưng đa phần đều là tên gọi tiếng Anh, chị Mai không nhớ tên gọi cũng như công dụng của từng loại thuốc, chỉ sợ cho cô chủ uống linh tinh mà bị sao… cậu chủ về nhà sẽ trách phạt.. Nghĩ vậy, chị Mai mặc thêm áo khoác và chạy xe ra khỏi nhà.
Đứng trước cửa hiệu thuốc, chị Mai nói với người bán hàng:
— Cô bán cho tôi thuốc trị cảm cúm!
— Cho trẻ em – hay – người lớn, chị nhỉ?
— Người lớn. Cho phụ nữ.
— Người nhà chị bị sao?
— Buồn nôn, chóng mặt.
— Phụ nữ… buồn nôn, chóng mặt??
Người bán hàng thắc mắc.
— Như vậy thì sao? Bán cho tôi mấy loại thuốc trị cảm cúm ấy, cô chủ nhà tôi ngủ dậy sau một đêm thì kêu buồn nôn với chóng mặt. Nhớ ghi liều lượng cụ thể ra giúp tôi, tôi hay bị quên, nói miệng là tôi không nhớ được gì đâu.
— Phụ nữ bao nhiêu tuổi? – Người bán hàng lại tiếp tục thắc mắc.
Chị Mai nghe vậy bèn cáu lên:
— Ơ hay, cái nhà cô này buồn cười thật đấy. Người ta mua thuốc thì cứ bán đi, hỏi quanh hỏi quéo vớ vẩn. Ở nhà tôi còn đang nấu nồi cháo trên bếp, không nhanh là tôi về không kịp, chủ tôi mắng thì chết.
— Thuốc trị cảm cúm thì không thiếu, cái chính là em muốn biết người bệnh nhà chị bao nhiêu tuổi, nếu như đang ở trong độ tuổi sinh nở… mấy biểu hiện chóng mặt, buồn nôn… rất có thể là đang có thai.
Mà có thai thì không dùng thuốc kháng sinh được đâu chị ơi. Chẳng may người bệnh mà bị sao, lúc ấy em phải tội c hết à??
— Có thaii??
Chị Mai lúc này mới đứng ngẩn người ra suy nghĩ. Ừ nhỉ, cô chủ và cậu chủ sớm tối quấn quýt bên nhau, có khi nào có thai thật?? Chị Mai thầm suy nghĩ trong đầu.
— Nếu có thai thì dùng thuốc gì được hả cô?
— Có thai thì tuyệt đối không được dùng thuốc kháng sinh chị nhé, nhất là ở giai đoạn đầu mới thai nghén, thuốc kháng sinh gây dị tật bẩm sinh và nhiều hệ lụy khác không thể lường trước được. Giai đoạn đầu mới mang thai thì những biểu hiện như chóng mặt, buồn nôn là không tránh khỏi, do cơ thể phải bổ sung một lượng máu rất lớn để nuôi dưỡng bào th ai.
Cái này em nghĩ chị nên đưa người nhà đến bệnh viện hoặc phòng khám chuyên khoa sản để bác sĩ tư vấn cụ thể, dùng thuốc bổ gì, canxi hoặc sắt…
Nghĩ đến cô chủ ở nhà đang mệt, người bán hàng lại phân tích kiểu này, bỗng nhiên chị Mai thấy hoang mang quá chừng. Chuyện cô chủ có thai hay không, chị hoàn toàn không được biết… Nhưng mà, ôi, chỉ nghĩ thôi cũng thấy nhức hết cả đầu.
Thấy chị Mai ngập ngừng, người bán hàng lại tỉ mỉ nói thêm:
— Người bệnh nhà chị có thai không ạ?
— Tôi thực sự không biết!! – Chị Mai thành thật đáp.
— Vậy em có ý này. Em sẽ kê đơn cho chị 3 ngày dùng thuốc, ngày uống 2 lần sáng và tối sau bữa ăn chị nhé. Để cẩn thận hơn, em bán cho chị que thử thai, chị nói người bệnh thử que này trước, nếu 1 vạch thì không có thai. 2 vạch là có thai.
Nếu không có thai thì uống theo liều lượng em chú thích trên giấy, còn nếu có thai thì không được dùng thuốc. Tuyệt đối không dùng chị nhé.
— Hay quá. Cảm ơn cô nhé. Khó vậy mà cũng nghĩ ra được.
Chạy xe về nhà, thấy Hồng Anh lim dim nhắm mắt, chị Mai đến bên và đánh thức cô bằng một lời nói nhỏ nhẹ:
— Tiểu thư, cô dậy ăn sáng rồi uống thuốc.
— Chị vừa đi đâu về à?
— Tôi ra ngoài mua thuốc cho tiểu thư. Nhưng mà có điều này… Tôi không biết có nên nói ra hay không.
Thấy chị Mai ngập ngừng, Hồng Anh tò mò hỏi:
— Có chuyện gì chị cứ nói đi, sao phải lấp lửng như vậy?
— Tôi vừa chạy đi mua thuốc, sẵn tiện có mua kèm cả que thử thai. Tôi không biết làm vậy có khiến tiểu thư giận hay không, nhưng tiểu thư bớt ít phút thử dùng que này xem sao.
Hồng Anh tròn mắt nhìn, chị ấy nghi ngờ cô có thai sao??
— Ý chị là gì?
— Tôi xin lỗi, là nhân viên bán hàng người ta dặn dò tôi thế, thử que này trước, nếu không có thai thì mới dùng được thuốc kháng sinh… Tiểu thư, tôi thật sự không có ý gì đâu. Chỉ là tôi lo lắng cho tiểu thư, nếu như trong bụng có em bé thật, tiểu thư vô tình uống thuốc sẽ rất nguy hiểm.
Giây phút này Hồng Anh mới bắt đầu cảm thấy hoang mang, suy nghĩ lại hồi lâu, quả đúng là lâu nay, mỗi lần ở gần anh ấy, hai người không sử dụng biện pháp tránh thai nào, và cô cũng quên không uống thuốc tránh th ai. Có khi nào, biểu hiện lạ trên cơ thể cô lúc này là …
Nửa mừng nửa lo.. Tâm trạng Hồng Anh lúc này thật sự rất khó để diễn tả, cô vui vì nếu có thai thật, nghĩa là tình yêu của anh và cô đã có kết quả. Nhưng ngược lại, nghĩ đến hoàn cảnh cũng như câu chuyện của bản thân mình… chỉ sợ cuộc tình này sẽ gặp không ít thác ghềnh hiểm trở.
— Chị đưa que thử cho em!
Nghe câu nói ấy chị Mai bỗng thở phào nhẹ nhõm, rất may là tiểu thư dễ tính.
Hồng Anh bỏ vào WC, cô đọc kỹ hướng dẫn và tỉ mỉ làm theo… Giây phút đợi kết quả hiện lên que thử, trái tim trong ngực cô nhảy múa không ngừng, thực sự là hồi hộp tới nín thở. 1f97a.png
Que thử hiện 2 vạch!!
Những giọt nước mắt lăn dài xuống đôi gò má, Hồng Anh đưa tay lên ôm mặt và khóc như mưa, cảm xúc lúc này sao thiêng liêng và hạnh phúc quá. Cô thực sự đã mang trong mình máu mủ của anh rồi sao? Cô sắp được làm mẹ? Bờ vai gầy không ngừng rung lên những tiếng nấc hạnh phúc, ở bên ngoài, chị Mai hồi hộp tò mò, đi đi lại lại trước cửa WC. Lát sau cánh cửa mở ra, nhìn thấy hai mắt Hồng Anh đỏ hoe, chị Mai lo lắng hỏi:
— Tiểu thư, kết quả sao rồi… Tiểu thư thấy trong người thế nào??
— Sao chị nhìn ra được em có những biểu hiện của người mang thai?
Hồng Anh đáp lời bằng giọng nghẹn ngào.
Chị Mai nghe vậy liền nhảy cẫng lên vì câu trả lời nằm ngay trong câu hỏi của Hồng Anh.
— Tiểu thư, cô thật sự có thai rồi sao? Ôi, cái tin này thật vui mừng biết mấy… cô đã nói gì với cậu chủ chưa?
Hồng Anh nghe vậy định chạy về phòng lấy điện thoại thông báo cho Nam Phong biết, nhưng nghĩ lại, anh ấy đang lo giải quyết công việc, thêm nữa, cô cố nén niềm vui, đợi anh về sẽ tạo cho anh một bất ngờ. Nghĩ vậy nên cô nói với chị Mai:
— Chuyện này tạm thời chị đừng nói gì với anh ấy.
— Tại sao ạ? Tin vui thế, sao tiểu thư không nói cho cậu chủ biết? Tôi đảm bảo, em bé sinh ra sẽ rất xinh, nếu là con trai thì đẹp trai giống cậu chủ, nếu là con gái… chắc chắn sẽ xinh giống tiểu thư…
Nghe những lời ấy từ chị Mai, Hồng Anh thấy lâng lâng những cảm xúc khó tả, được làm mẹ là một trải nghiệm cũng như một bước ngoặt lớn trong cuộc đời cô. Đứa nhỏ đến thật bất ngờ, tới mức cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý để chào đón.
— Cháo – tôi đã nấu xong rồi. Tôi mang lên cho tiểu thư dùng bữa luôn nhé. Bây giờ tiểu thư không chỉ ăn cho mình đâu, phải ăm gấp đôi để nuôi em bé trong bụng nữa đó.
— Em vẫn thấy chóng mặt và buồn nôn, chị lấy một chút thôi, em không muốn ăn.
— Không được. Tiểu thư phải ăn nhiều vào, tiểu thư mà không khỏe thì em bé sao có thể lớn được. Lúc ấy cậu chủ về trách phạt, tôi biết ăn nói thế nào…
Nói đoạn chị Mai hăm hở chạy về phía nhà bếp, một lát sau đã xuất hiện, trên tay là bát cháo nóng hổi, khói trắng bay nghi ngút, mùi thơm cũng khiến cho người khác cảm thấy thèm.
— Chị nấu ăn ngon thật đấy. Ngửi mùi thơm em đã không nhịn miệng được rồi.
— Cảm ơn tiểu thư đã dành lời khen ngợi. Sườn cốt lết và nấm, cháo rất mềm dẻo, tiểu thư ăn nhiều vào nhé. Tôi đi vắt nước cam, trời lạnh, tiểu thư nên uống nước trái cây có nhiều vitamin C để tăng sức đề kháng.
Hồng Anh cảm thấy ấm lòng thật sự, chỉ là biết tin cô mang thai thôi mà chị ấy đã cuống quýt và bận rộn quan tâm như vậy.
***
Cả ngày bận rộn ngoài công trường xây dựng, khi mặt trời khuất phía sau dãy núi, bóng tối dần bao trùm cả không gian, Nam Phong tháo bỏ mũ bảo hộ và lặng lẽ đi về xe riêng. Thời tiết hôm nay khá lạnh, đứng ngoài trời cả ngày nên môi mặt anh xám ngắt lại. Vừa ngồi vào xe, tài xế riêng cất lời hỏi:
— Thưa sếp, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?
— Về khách sạn trước đi. Trời lạnh quá, tôi muốn về tắm rửa mặc đồ ấm hơn một chút.
— Vâng.
Trong không gian kín đáo của xe hơi, nhiệt độ dường như chênh lệch đáng kể với ngoài trời, Nam Phong thấy dễ chịu hơn, ngả lưng ra ghế, anh lim dim nhắm nghiền đôi mắt. Thời gian này lượng công việc tồn đọng quá nhiều nên anh thiếu ngủ trầm trọng. Không biết đã ngủ thiếp đi bao lâu, khi xe dừng trước đại sảnh của Stella Hotel, tài xế nhẹ nhàng cất lời:
— Thưa sếp, đến nơi rồi ạ!
Nam Phong giật mình tỉnh giấc, hai mắt anh cay xè vì giấc ngủ vội vàng, nhìn không gian mỹ lệ trước mặt, anh không đáp lời tài xế mà uể oải bước xuống khỏi xe. Đi vào quầy lễ tân lấy khóa phòng, Nam Phong đi thẳng vào thang máy và đi về hướng phòng của mình. Đang loay hoay mở chốt cửa thì từ phía sau, giọng nói quen thuộc của một nữ nhân vọng đến:
— Ôi, trùng hợp quá anh Phong… Phòng của em ngay bên cạnh anh luôn này!
Giọng nói của Như Ngọc cùng gương mặt cố tạo thiện cảm càng khiến Nam Phong cảm thấy khó chịu. Lần hợp tác xây dựng này với tập đoàn Châu Long, không hiểu vì lý do gì, bên đó cử Như Ngọc cùng đi công tác với anh lần này. Nguyên một ngày đứng ngoài công trường, cô ta bày trò rồi tìm cách tiếp cận anh, một chút kiến thức liên quan đến công việc cũng không thấy bộc lộ… Vậy mà mẹ anh – bà Mai Phương hết lời ca ngợi cô tiểu thư xinh đẹp rồi giỏi giang này khác. Xinh đẹp thì có xinh, nhưng giỏi giang, chắc là ở lĩnh vực nào đó, trong công việc, anh hoàn toàn không nhìn ra được ưu điểm vượt trội của cô ta.
Khẽ nhíu mày, Nam Phong lạnh lùng đáp:
— Phòng nghỉ là do nhân viên sắp đặt, tôi không quan tâm lắm!
Nói rồi anh dứt khoát quay người vào trong, bỏ lại Như Ngọc đứng đó với ánh mắt sắc lẹm như dao, thật sự là phải lạnh lùng với cô như vậy mới được sao? Nhưng rồi rất nhanh sau đó, Như Ngọc cân bằng lại cảm xúc trên gương mặt và đi về phòng riêng của mình, cô có tận 2 ngày 1 đêm ở gần người đàn ông đó… vội gì chứ nhỉ??
Tắm gội xong, Nam Phong mặc lên mình bộ đồ bằng bông ấm áp, ngồi bên sofa, anh thư thái thưởng thức ly vang và mở máy nhấn gọi cho Hồng Anh. Cả ngày bận rộn, anh thấy nhớ cô nàng vô cùng. Sau ba hồi chuông đầu dây bên kia mới nghe máy. Một chất giọng mềm mại vọng đến khiến trái tim Nam Phong như tan chảy:
— Em nghe đây, anh được nghỉ chưa? Hôm nay anh bận lắm không?
— Được nghe giọng em nói… mệt mỏi của ngày dài đều tan biến cả rồi. Em đang làm gì thế? Đã ăn tối gì chưa? Hôm nay chị Mai nấu món gì?
— Em đang đọc sách, lát nữa mới ăn tối. Cũng không để ý chị Mai nấu món gì, nhưng chắc chắn sẽ rất ngon!
— Em sắp thành mọt sách rồi đấy nhỉ, lúc nào cũng thấy đọc sách.
— Đọc sách cũng có cái hay mà, khai mở được nhiều điều bổ ích.
— Có nhớ anh không?
Nam Phong thì thầm vào điện thoại.
— Vừa mới đi công tác một ngày thôi đã hỏi nhớ không? Em không nhớ anh đâu.
— Thật à? Khi nào về anh sẽ phạt em thật nặng đó.
— Không sợ… ^^
— Đêm qua anh về muộn quá, mà sao lúc đi ngủ em không chú ý đắp chăn gì vậy. Nếu anh không về nhà thì em nằm co quắp cả đêm luôn hả?
— Có sao? Sáng nay dậy em trùm chăn kín mít mà?
— Ngủ gì mà ngủ kỹ. Anh về cũng không biết, sáng nay anh dậy sớm sửa soạn đi công tác em cũng không biết.
— Em cũng không biết. Hay là bởi dạo này ở nhà đọc sách nhiều, tâm hồn thư thái nên đêm ngủ ngon nhỉ?
Nói xong câu ấy Hồng Anh mới nghĩ ra, cũng có thể vì cô mang thai nên mới thèm ngủ và ngủ nhiều như vậy. Nhưng cô vẫn cố để không nói ra điều bất ngờ này.
— Cũng có thể. Hôm nay trời lạnh lắm, thèm được ôm em!
— Anh đi ra ngoài nhớ mặc ấm nhé. Mà anh đã ăn tối chưa?
— Lát nữa anh đi xuống dưới để ăn tối, lần này hợp tác với tập đoàn Châu Long nên bữa nào cũng tiệc rượu… mệt mỏi.
— Anh không được uống nhiều rượu bia đâu, nhớ về sớm ngủ sớm đấy.
— Sợ anh uống rượu bia sẽ làm bậy hả?
— Anh dám sao??
— Đương nhiên anh không dám, phải giữ mình về với em chứ.
Hồng Anh nghe vậy bất giác mỉm cười, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
— Em chuẩn bị ăn tối đây. Anh đi tiếp khách rồi về nghỉ sớm nhé.
— Anh nhớ em. Yêu em nhiều.
***
Ngồi bên bàn tiệc, mọi người vừa ăn uống vừa trao đổi chuyện công việc, trên sân khấu, nữ ca sĩ có thân hình nóng bỏng vừa hát vừa lắc lư trên nền nhạc remix sôi động. Từ đầu đến cuối, Như Ngọc không hề có tâm trạng để ăn uống thứ gì, chốc lát cô lại cầm túi xách, đi ra đi vào trước đại sảnh, nhìn ngóng tình hình hồi lâu, sau cùng, cô mở máy và bấm gọi cho ai đó.
— Anh cứ mở cửa phòng đi vào, chỉ cần làm đúng theo yêu cầu của tôi, nhớ là đặt nó ở góc khuất gần giường ngủ, nên lựa chọn chế độ chậm nhất, đến khi tiệc tan mùi hương vừa đủ ngấm. Nếu như có ai đó hỏi, anh cứ nói, anh là nhân viên kỹ thuật vào kiểm tra một số thiết bị trong phòng nghỉ. Chắc chắn sẽ không có ai nghi ngờ gì. Nếu xảy ra chuyện, tôi sẽ là người chịu trách nhiệm. Còn nữa, thẻ phòng lát nữa anh đem xuống đây cho tôi.
Cuộc gọi kết thúc, Như Ngọc nhìn trước nhìn sau rồi quay trở về nơi đang diễn ra bữa tiệc sôi động. Không gian ồn ào, người ra vào tấp nập nên không một ai chú ý đến Như Ngọc đang có biểu hiện lạ lùng.
Tiệc tàn, Nam Phong cũng đã uống khá nhiều rượu, sẵn mệt mỏi, giờ thêm tác dụng phụ của rượu bia nên anh thấy hơi nhức đầu. Nhanh chóng trở về phòng nghỉ, cửa phòng vừa bật mở, Nam Phong không suy nghĩ nhiều mà nằm xuống giường đi ngủ luôn. Ngày hôm nay với anh thật sự bận rộn và mệt mỏi.
Ở phòng bên cạnh, Như Ngọc như ngồi trên đống lửa, diện chiếc váy sexy hết mức có thể, cô nàng loay hoay đi lại trong phòng, chốc lát lại nhìn đồng hồ mong cho thời gian mau chóng trôi qua. Cuối cùng cũng qua 12h khuya, Như Ngọc soi gương, make up thêm một lượt cố ý kéo dây váy trễ xuống để lộ ra một khoảng da thịt trắng nõn, hai trái đào căng mọng lấp ló sau lớp vải mịn màng, rời khỏi phòng, sẵn thẻ phòng trong tay, đứng trước cửa phòng của Nam Phong, Như Ngọc nhẹ nhàng quẹt thẻ mở khóa.
Cánh cửa bật ra trong nháy mắt, không gian đưa lại mùi bia rượu xen lẫn hương nước hoa nam tính, trong bóng tối mờ ảo, dù không nhìn thấy rõ nhưng Như Ngọc vẫn xác định được, thân ảnh cao lớn đang nằm trên giường chính là Nam Phong. Dường như anh đang ngủ rất say? Như Ngọc có chút thắc mắc, không lẽ mê tình hương đó không phát huy tác dụng?? Anh ấy ngủ say như vầy là sao nhỉ?
Tiến đến bên giường, Như Ngọc lặng lẽ quan sát người đàn ông bảnh bao đó. Ngày thường, muốn được đến gần và tiếp cận anh – cô phải nghĩ ra đủ chiêu trò, bây giờ, nhìn dáng vẻ say ngủ ấy… thật sự thấy dễ mến gì đâu. Đôi mắt phượng nhắm nghiền, hàng lông mày rậm và sắc nét, sống mũi cao, bờ môi trái tim phớt hồng, nét điển trai quyến rũ ấy khiến cho bao trái tim nữ nhân phải thổn thức, Như Ngọc cũng không ngoại lệ. Thật sự rất đẹp trai.
Mon men ngồi xuống bên giường, thấy Nam Phong ngủ say, cô mạnh dạn động chạm cánh tay lên người anh, bàn tay khẽ sờ lên vòm ngực, trong giây phút tham lam, Như Ngọc cởi mấy hàng cúc đầu tiên và chạm lên da thịt của anh. Cảm giác lúc này hồi hộp tới khó tả… Như Ngọc si mê ngắm nghía vóc dáng cao lớn đang ngủ say như ch ết ấy.
Bất thình lình, Như Ngọc phủ tấm thân gợi cảm của mình lên người Nam Phong, đôi bàn tay nhỏ bé khéo kéo cởi chiếc áo vest trên người anh xuống, trong phút chốc, Nam Phong chỉ mặc chiếc áo sơ mi mà cúc đã bị bật ra gần hết, lúc này cả vòm ngực gần như phô bày dưới ánh nhìn khao khát của Như Ngọc. Bàn tay ranh mãnh của cô lần tìm xuống phía dưới, không chút do dự, Như Ngọc chủ động chạm lên hạ thân của Nam Phong. Cảm giác nhột nhột nên Nam Phong xoay người nằm nghiêng sang hướng khác.
Không bỏ cuộc, Như Ngọc kiên nhẫn cởi bỏ chiếc áo trên người anh xuống, rồi đến chiếc quần, loay hoay cả hồi lâu, cuối cùng Như Ngọc cũng được thỏa ý nguyện. Nam Phong lúc này gần như phô bày cơ thể trọn vẹn dưới ánh nhìn của cô, chỉ còn lại chiếc quần sip, cô vẫn giữ lại và chưa nỡ cởi bỏ. Qua lớp vải quần, Như Ngọc không ngừng động chạm tay mình lên bảo bối của Nam Phong, động tác vuốt ve và cưng chiều, sau một hồi, cái đó rậm rịch vươn vai. Như Ngọc mừng rỡ như tìm được gì quý báu lắm. Không muốn bỏ lỡ cơ hội này, cô mạnh dạn kéo quần anh xuống, dùng bờ môi nóng ấm và chiếc lưỡi ranh mãnh để nâng niu bảo bối của Nam Phong.
Quả thực là cực phẩm. Kích thước của bảo bối khiến Như Ngọc há hốc mồm miệng vì kinh ngạc, mới chỉ nâng niu một chút – bảo bối đã cao lớn và lấp đầy khoang miệng ẩm ướt của cô. Chưa bao giờ cô gặp người đàn ông nào sở hữu kích thước khủng như vậy.
— Hồng Anh, em lại tinh nghịch rồi.. Hôm nay anh say quá, để hôm khác anh bù cho em được không?
Nam Phong đang ngủ say nhưng thân dưới được nâng niu nhiệt tình nên anh mơ màng tỉnh giấc, cứ ngỡ là Hồng Anh đùa ghẹo nên anh vô tư cất lời. Khỏi nói, nghe xong câu ấy, bao nhiêu háo hức của Như Ngọc bị anh dội cho một gáo nước lạnh. Bờ môi xinh đẹp không còn hứng thú cưng chiều bảo bối của Nam Phong nữa, cô ngồi thẳng người, trong bóng tối, ánh mắt sắc như lưỡi dao như muốn nhìn xuyên cả không gian… Hồng Anh, đứa con gái đó là cái thá gì?? Tại sao ngay cả trong giấc ngủ anh ta cũng gọi tên ả ta một cách nâng niu và cưng chiều như vậy???