Chiếc ghế bắt đầu đung đưa phát ra tiếng ” kẹt…kẹt” cô bắt đầu thấy dự cảm không lành nó cứ thế đung đưa đung đưa thì cạch một cái cái chân ghế gãy ra cô không tự chủ được mà rơi xuống đất. Cô nhắm nghiền mắt lại không hét lên mặc cho thân thể tự do rơi xuống trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh của Dương Hàn Lâm. Phải, ngay lúc này cô thật muốn anh xuất hiện đỡ lấy cô. Bỗng cô chợt nhận ra hình như mình đã tiếp đất đôi mắt vẫn nhắm lại suy nghĩ…phải có ai đó đỡ mình. Cô mở mắt ra bốn con mắt giao nhau một dòng cảm xúc chạy qua đầu cô. Ngược lại anh cũng vậy một cảm xúc rất quen thuộc, gần gũi mùi hương của hoa Lavender trên người cô phả vào mũi anh rất dễ chịu, bao năm qua vẫn thế vẫn rất thơm mùi thơm dịu nhẹ. Bỗng thư kí Lục chạy vào phá tan bầu không khí ây;
– Thưa sếp.
Dương Hàn Lâm giật mình buông cô ra lúc này cô cũng có thể đứng vững được rồi. Anh trở lại nét mặt nghiêm túc vẫn dáng đi cao cao tại thượng đến gần cửa sổ quệt tay lên ô kính thấy đã sạch sẽ, dưới sàn nhà cũng đã sạch bóng không nói gì cứ thế đi xung quanh quan sát. Một hồi giọng nói lạnh lùng của anh vang lên:
– Cũng khá sạch rồi đấy khá khen cho cô. Trong vòng chiều nay cô hãy lau sạch toàn bộ trần nhà cho tôi.
Dương Hàn Lâm không nói gì nữa rồi đi. Thật ra lúc nãy khi đang đi kiểm tra các nhân viên trang trí anh bỗng nhìn thấy cô qua ô cửa sổ cách chỗ anh đứng không xa cô đang lau trần nhà lại đứng trên chiếc ghế gỗ đang đung đưa. Lý trí anh bỗng truyền đến anh một dự cảm không lành quả đúng như vậy. Đôi chân anh cứ thế chạy về phía cô cũng vừa may là đi kịp. Khi đi xa anh bỗng nói vọng vào:
– Luật sư Genny tôi giúp cô vì sợ nếu cô té thì công ty lại phải bồi thường chi phí nên cô đừng có suy nghĩ linh tinh.
Cô bên trong cười khổ, đúng vậy anh giúp cô cũng chỉ vì lợi ích công ty mà thôi sao mà anh có thể vẫn còn tình cảm với cô được chứ. 15 phút sau có một chiếc ghế dài bằng kim loại được mang đến giúp cô. Hôm nay cả công ty được về sớm nhưng cô vẫn làm cho xong vì cô muốn ngày mai mình có thể nghỉ ngơi sẽ dẫn Thiên Duệ đi chơi. Thật ra lúc anh vừa đi khỏi cô nhận được thông báo của công ty ngày mai những người làm hết việc mình được phân công thì có thể nghỉ còn ai chưa làm xong mai sẽ tiếp tục đến làm nốt. Đây được xem như là một quy luật của Dương Thị vào mỗi năm tổ chức kỉ niệm. Công ty sẽ do chính nhân viên trang trí cũng như dọn dẹp tạo nên ý nghĩa.
Dù là vậy nhưng Dương Hàn Lâm cả ngày nay vẫn phải đi tiếp khách hàng, đi giám sát mọi thứ. Công ty anh bao gồm bất động sản, đá quý, nội thất được chia làm 3 khu sản xuất khác nhau. Vì điều này mà trong thành phố tất cả các công ty khác đều thấy khâm phục một công ty mà lại kinh doanh được mọi lĩnh vực. Đến 5h chiều anh quyết định tới công viên nước Land Park để khảo sát sửa đổi một số chỗ vì nơi đây anh sắp sửa thu mua.
Trước hôm tổ chức tiệc 2 ngày tất cả các nhân viên trong công ty đều phải đến để dọn dẹp và trang trí. Vì hôm nay không phải là đến để làm việc nên cô ăn mặc cũng thoải mái hơn chỉ là chiếc áo sơ mi trắng phá cách và chiếc quần bò Jeans rách đầu gối. Khi cô đang cùng một nhân viên nữ khác xâu hoa vào dây thì bỗng một nhân viên nam của tổ thiết kế nói:
\- Làm phiền hai cô một chút\.
\- Có chuyện gì sao ?
\- Bên trong khu sản xuất của chúng ta ngày mai sẽ có các đoàn thanh tra cũng như các vị khách quý tới tham quan\, mà lại hơi bụi hai cô có thể lau dọn giúp tôi không ? Bây giờ tôi có việc quan trọng hơn phải đi\.
\- Được rồi anh cứ giao cho hai chúng tôi\.
Cô gái đi cùng cô tên Băng Như cũng làm chung bộ phận pháp lý với cô. Từ khi làm trong công ty cô ấy là người thân với Mộc Linh nhất. Tính tình dễ thương, hòa nhã và năng động luôn luôn giúp đỡ mọi người. Vào bên trong khu sản xuất nói là lau chùi nhưng thật ra nó cũng đã khá sạch sẽ mặc dù đây là khu sản xuất nội thất. Toàn bộ máy móc đã được đem hết ra ngoài để bảo dưỡng và sửa chữa. Thật sự khu sản xuất này rất lớn cô thầm nghĩ trong đầu: ” To thế này rộng thế này liệu có dọn dẹp xong hết được không đây ?”.Đang suy nghĩ thì Băng Như hẩy hẩy tay cô vài cái nói:
\- Chị chúng ta bắt đầu lau thôi rộng thế này nếu không nhanh chóng em sợ trong ngày hôm nay sẽ không xong\.
\- Ừ\.
Nói rồi cả hai bắt tay vào công việc của mình, cả hai chia ra làm hai mỗi người một nửa. Cứ thế mà đã hết nửa ngày, đến giờ cơm trưa mọi người giải lao dù hôm nay không phải ngày làm chính nhưng căng tin vẫn mở. Cô ăn trưa xong cô lo lắng cho Thiên Duệ nên gọi điện thoại ra gọi cho Hà Tử Du:
\- Alo\.
\- Tử Du mọi chuyện xong chưa\. Cậu cho Thiên Duệ ăn uống gì chưa?
\- Mộc Linh mình đang ở nhà cậu đây mình và Thiên Duệ ăn cơm rồi giờ nó đang ngủ\. Mình định chiều nay sẽ đưa nó đi công viên chơi\.
\- Uhm vậy đi mình cup máy trước đây\.
\- Uhm bye\.
Vậy là cô và Băng Như lại tiếp tục lau dọn mọi thứ, tầm 2 rưỡi chiều Băng Như tay cầm chổi quét bỗng một tiếng động vang lên cô giật mình quay lại thấy Băng Như đang sững người đứng đó cô vội chạy lại hỏi:
\- Em có chuyện gì sao ?
Băng Như không nói lời nào òa vào lòng cô nức nở:
\- Chị ơi mẹ em\.\.\.mẹ em bị đột quỵ bây giờ đang cấp cứu rồi\.
\- Vậy còn chần chừ gì mau lên đi vào viện với mẹ em đi công việc ở đây chị sẽ lo\.
\- Em cám ơn chị\.
Băng Như vội vàng chạy đi lấy xe vậy là bây giờ chỉ còn có cô mà thôi. Hai người làm còn chưa xong mà giờ chỉ còn mình cô nên đành phải dốc hết sức vậy. Cô cứ thế hì hục hì hục lau dọn vậy là phần dưới đã xong giờ là trên trần nhà. Cô lướt mắt đi xung quanh thì thấy một chiếc ghế cao liền chạy lại bê nó ra thấy chiếc ghế khá vững chắc nên cô không ngần ngại mà trèo lên, tuy có hơi sợ nhưng cô vẫn có thể xử lí được. Vì chiếc ghế làm bằng gỗ đã lâu ngày không dùng nên một chân của nó đã bị mọt nhưng Mộc Linh lại không để ý đến.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_Hết\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_