Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 36



Nguỵ Vô Tiện càng nhìn càng cảm thấy Lam nhị ca ca nhà hắn quả thực là người tốt nhất trên đời, cũng không quay đầu lại mà quăng một câu “Giang Trừng, đến ngươi đọc” rồi xoay qua sau lưng Lam Vong Cơ vừa xoa bóp vai vừa đấm lưng một trận không ngừng, còn nói “Nhị ca ca vất vả ~” sau đó lại nở nụ cười tươi rói lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn ~

Giang Trừng: “…..” Ặc ~, người ta hay nói là con gái hướng ra ngoài, cái tên gia hoả ngốc này chắc là sinh ra nhầm rồi đi~

Nhiếp Hoài Tang: “……” Vãi, Nguỵ huynh đây là làm xao vậy, đột nhiên lại như thế…. Hèn thế nhỉ?

Lam Vong Cơ không hiểu gì sau khi phục hồi tinh thần lại chỉ cảm thấy sau lưng tê rần, lập tức nắm lấy cổ tay Nguỵ Vô Tiện, sau một hồi lâu nghẹn ra một câu “Đừng nhúc nhích!” sau đó cánh tay cứng đờ nhét người vào trong lòng ôm chặt.

Nguỵ Vô Tiện: “……” ( ̄. ̄)?

Lam Hi Thần: “……” Có vẻ như một chuyện gì đó khủng khiếp đã xảy ra ^__^ ||

[…… Theo Nguỵ Vô Tiện thấy, bắt Lam Vong Cơ nói dối, thì y thà rằng tự mình cấm ngôn không nói lời nào. Cho nên Nguỵ Vô Tiện lập tức loại trừ hai người kia, nói: “Vậy càng thêm phức tạp”. Lam Vong Cơ đem phần thân thể bỏ vào một túi càn khôn phong ác hai lớp khác, cất giữ một cách thoả đáng, hai người đi vài vòng khu vực gần đó, nhàn nhã quay lại con phố có quán rượu.

….. Nguỵ Vô Tiện cười đáp ứng vài câu, cùng Lam Vong Cơ ngồi lại chỗ hồi sáng kia. Trên bàn cạnh chân hắn, chất đầy vò rượu, nói: “Đúng rồi, lúc trước chúng ta nói đến khúc nào rồi? Bị cái tên đào mồ đột nhiên nhảy ra kia cắt ngang. Ta còn chưa biết Thường Bình chết như thế nào”. Lam Vong Cơ liền tiếp tục dùng lời cực kỳ ngắn gọn kể lại đơn giản cho hắn nghe.

Đám người Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần, Tống Lam lần lượt rời đi, người thì mất tích, người thì chết, vài năm sau khi vụ việc bị vạch trần, một ngày nọ, Thường Bình cùng với những người nhà còn sót lại của hắn, tất cả đều bị lăng trì chết trong đêm. Hơn nữa, đôi mắt Thường Bình cũng bị người ta móc ra…. Thanh kiếm dùng lăng trì bọn họ, vết thương đã được nghiệm chứng, chính là bội kiếm của Hiểu Tinh Trần – Sương Hoa. Nguỵ Vô Tiện dừng chén rượu lại bên miệng, vì câu nói kế tiếp này mà ngạc nhiên: “Bị bội kiếm của Hiểu Tinh Trần lăng trì? Vậy người động thủ có phải là hắn hay không?…. Ta đoán rất nhiều người cho rằng là Hiểu Tinh Trần trả thù đúng không? Hàm Quang Quân, ngươi thì sao? Ngươi cảm thấy thế nào?” Lam Vong Cơ chậm rãi lắc đầu, nói: “Không biết toàn cảnh, không thể kết luận”.

Nguỵ Vô Tiện thập phần thưởng thức thái độ và nguyên tắc xử sự này của y, cười tủm tỉm uống một ngụm rượu. Lại nghe Lam Vong Cơ nói: “Ngươi nghĩ như thế nào?” Nguỵ Vô Tiện….. cười nói: “Hàm Quang Quân, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta không thế nào cả. Ta cũng không biết toàn cảnh, cũng không thể kết luận. Ngươi nói rất đúng, trước khi hiểu rõ tất cả nội tình và ngọn nguồn, ai cũng không thể có bất kỳ sự phán định bừa bãi nào. Ta chỉ cần năm vò, ngươi lại mua thêm cho ta năm vò, một mình ta sợ là uống không hết rồi. Thế nào, ngươi uống cùng ta? Ở đây cũng không phải là Vân Thâm Bất Tri Xứ, không bị cấm chứ?

Hắn vốn đã chuẩn bị sẵn sàng nhận một câu từ chối, ai ngờ Lam Vong Cơ nói: “Uống”.]

Giang Trừng đọc đến đây rốt cuộc nhẫn nại không nổi nữa, mắng: “Biết rõ gia quy Lam gia cấm rượu, còn dám dụ dỗ người ta uống rượu, ngày nào mà ngươi không trêu chọc vài chuyện trên người Lam Vong Cơ là cả người không thoải mái có đúng không!”

Lam Hi Thần cũng châm chước mở miệng: “Nguỵ công tử, gia huấn Lam thị quy định, không chỉ trong Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu”.

Lửa giận trong mắt thúc phụ đại nhân hoá thành mũi tên nhọn, không ngừng bắn về phía Nguỵ Vô Tiện – kẻ dạy hư đệ tử đắc ý của ông.

Hiểu Tinh Trần – người còn đang hãi hùng khiếp vía bởi vì vừa rồi có người dùng Sương Hoa để lăng trì diệt môn những người sống sót:……

Tống Lam:…… Còn ai trong số những người này đáng tin cậy hay không?

“….. Không phải,” Nguỵ Vô Tiện ở trong lòng Lam Vong Cơ cảm thấy hơi oan ức, mờ mịt nói: “Mấy tháng trước ta ở Vân Mộng mời Lam Trạm uống rượu y cũng không uống, trong sách viết mười mấy năm sau ta mời Lam Trạm uống rượu thì y uống ngay, này nên trách ta sao? Các ngươi không phải là nên mắng Lam Trạm mới đúng à?”

Giang Trừng, Lam Hi Thần, Lam Khải Nhân: “…..” Quỷ mới tin ngươi á, ngươi năm lần bảy lượt kêu Lam Nhị/Đệ đệ/Vong Cơ uống rượu còn không sai hay sao?

Giang Yếm Ly: a Tiện nói thật là đáng yêu ghê ~

Kim Tử Hiên: Người mới vừa rồi còn xum xoe người ta là ai vậy?

Nhiếp Hoài Tang: Phu thê vốn là chim chung một khu rừng, tai hoạ đến thì mạnh ai nấy bay?

Nhiếp Minh Quyết: Di Lăng Lão Tổ là thật sự muốn kết đạo lữ cùng với Hàm Quang Quân sao?

Lam Vong Cơ lại một lần nữa im lặng không nói gì đối với Nguỵ Vô Tiện, “……” Đã giám định xong, là đạo lữ ruột, là Nguỵ Anh hàng thật không sai.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Giang Trừng ngươi mau đọc tiếp đi, ta thật muốn xem Lam Trạm ngươi tửu lượng như thế nào?”

“Hừ” Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, không muốn nói chuyện với người không biết xấu hổ.

[Nguỵ Vô Tiện tấm tắc nói: “Hàm Quang Quân, ngươi thật sự thay đổi rồi. Lúc trước ở trước mặt ngươi uống một vò, ngươi hung dữ muốn chết luôn, định ném ta qua bức tường, còn đánh ta. Bây giờ ngươi còn giấu Thiên Tử Tiếu trong phòng, trộm uống”.

Lam Vong Cơ chỉnh lại vạt áo, nhàn nhạt nói: “Thiên Tử Tiếu, một vò ta cũng không đụng đến”.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Không uống vậy ngươi giấu làm gì, giữ để đưa cho ta hả? Được rồi được rồi, không đụng tới thì không đụng tới, tin ngươi còn không được sao. Ta không nhắc nữa, lại đây. Ta nhất định phải nhìn xem, con cháu Cô Tô Lam thị không uống rượu, đến tột cùng là mấy chén thì gục”. Hắn rót cho Lam Vong Cơ một chén, Lam Vong Cơ không chút nghĩ ngợi, nhận lấy, uống cạn. Nguỵ Vô Tiện hưng phấn một cách khó giải thích, nhìn chằm chằm vào mặt y, xem khi nào thì mặt y đỏ lên. Ai ngờ, nhìn chằm chằm một hồi lâu, sắc mặt và thần sắc của Lam Vong Cơ không thay đổi một chút nào, đôi mắt nhạt màu vẫn bình tĩnh chăm chú nhìn hắn — hoàn toàn không biến hoá!

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy thất vọng, đang định xúi giục y uống thêm một vò, bỗng nhiên, Lam Vong Cơ nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm. Sau một hồi, chống một tay lên trán, nhắm hai mắt lại.

….. Ngủ rồi?

….. Ngủ rồi!

Người bình thường sau khi uống nhiều rượu như vậy, hẳn là say trước, rồi sau đó ngủ. Lam Vong Cơ làm thế nào có thể nhảy vọt qua bước say này vậy, trực tiếp ngủ luôn?! Hắn chính là muốn xem tiết mục “say” này á!

Nguỵ Vô Tiện quơ quơ tay với Lam Vong Cơ đi ngủ mà cũng mang vẻ mặc nghiêm túc chính trực, vỗ vỗ tay bên tai y. Không phản ứng. Thế mà một chén đã gục.]

Nguỵ Vô Tiện chọc chọc vào ngực Lam Vong Cơ, nói: “Lam Nhị ca ca có nghe không, ngươi thế mà một chén đã gục nè”. Còn trực tiếp gục xong là ngủ, Tiện Tiện không thấy được Nhị ca ca nghịch rượu phát điên phát rồ ~

Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn hắn, vẫn không đáp một lời, dù sao bản thân xưa nay chưa từng uống rượu, cũng không biết có thể nói gì.

Lam Hi Thần than một hơi, người Lam gia từ xưa đến nay không uống rượu, tửu lượng kém là bình thường, nhưng Nguỵ công tử lại là người không có rượu không vui, nhìn thấy tình huống kiểu này sợ rằng tương lai sẽ xảy ra không ít, chỉ có thể hy vọng Nguỵ công tử có thể thủ hạ lưu tình một chút.

Lam Khải Nhân đau lòng, cháu ngoan của ông cứ thế bị dụ dỗ, cũng may cho dù uống rượu rồi cũng không thất thố, vẫn là Hàm Quang Quân quy phạm nhất.

[Nguỵ Vô Tiện….. lôi lôi kéo kéo dìu y rời khỏi quán rượu nhỏ.

Hắn mò tìm đồ trên người Lam Vong Cơ sớm đã mò đến vô cùng thành thạo, lấy túi tiền, tìm một khách điếm thuê hai gian phòng, đưa Lam Vong Cơ vào một gian trong đó, cởi giày cho y, đắp chăn lên, thừa dịp trời tối đi ra ngoài.

Đi đến một nơi hoang vu vắng vẻ, Nguỵ Vô Tiện rút sáo trúc bên hông ra, đưa đến bên môi, thổi ra một giai điệu, tiếp đó, im lặng cờ đợi…… Trên tay Ôn Ninh có mạng người Cô Tô Lam thị, cho dù Lam Vong Cơ đối với mình rất tốt, Nguỵ Vô Tiện cũng không thể cứ như vậy triệu ra và sai khiến Ôn Ninh ở trước mặt y….. Phục hồi tinh thần lại, bên tai đã truyền đến những tiếng “leng keng leng keng” lạnh lẽo kia. Ôn Ninh…. một thân đen tuyền, hoà vào màn đêm, chỉ có đôi mắt không có con ngươi, trắng đến chói mắt, trắng trên dữ tợn….. Nguỵ Vô Tiện nói “Tay”.

…… Nguỵ Vô Tiện nắm cổ tay y nhấc lên, cẩn thận nhìn kỹ còng sắt và xích sắt trên cổ tay y….. Ngay cả mảnh Âm Hổ phù tàn phế mà còn hao tốn bao nhiêu tâm tư để phục hồi như cũ, thế gia nào đó đương nhiên cũng thèm nhỏ dãi đối với Quỷ tướng quân, làm sao có thể nghiền xương thành tro? Nguỵ Vô Tiện cười lạnh một tiếng, đứng ở bên cạnh Ôn Ninh, hơi suy tư, đưa tay lên tóc y chậm rãi ấn vào….. Quả nhiên, ấn ba cái, Nguỵ Vô Tiện đã ấn trúng một điểm nhỏ cưng cứng, ở trên một huyệt nào đó bên não phải của y…. Từ từ ra tay, rút ra hai cây đinh dài màu đen, từ trong đầu Ôn Ninh.

….. Trên hai cây đinh có khắc hoa văn tinh tế phức tạp, lai lịch chắc chắc không bình thường, người chế tạo ra nó xem như có chút bản lĩnh, nếu muốn Ôn Ninh khôi phục, còn phải đợi một khoảng thời gian nữa. Nguỵ Vô Tiện cất chúng đi, cúi đầu nhìn xích sắt trên cổ tay, cổ chân Ôn Ninh, thầm nghĩ, cứ luôn kéo theo tiếng leng keng leng keng trên người như vậy cũng không phải là cách, phải tìm ra tiên kiếm chặt đứt đi.

Thanh kiếm mà trong đầu hắn vừa nghĩ tới, tất nhiên là Tị Trần của Lam Vong Cơ….. Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: “Như vậy. Bây giờ ta về khách điếm trước, nếu Lam Trạm tỉnh, thì không mượn. Nếu Lam Trạm còn ngủ, thì ta mượn Tị Trần dùng một chút”.

Hạ quyết tâm, hắn liền xoay người lại. Ai ngờ, vừa quay người, Lam Vong Cơ đã đứng ở sau lưng hắn.]

Ôn Ninh hai tay ôm a Uyển mà tràn đầy sợ hãi, y nhìn đến người Lam gia đều rất sợ, làm thế nào lại sẽ dính đến mạng người của Lam gia cơ chứ? Ôn Ninh rất muốn xích qua bên cạnh Nguỵ Vô Tiện một chút, nhưng sau khi nhìn đến Hàm Quang Quân ở phía sau công tử đành phải thôi. Suy nghĩ một lát, y giơ một tay lên sờ sờ đầu mình, bị đóng đinh á, ngay cả hung thi cũng cảm nhận được là rất đau như thế nào nha!

Khi Nguỵ Vô Tiện nghe xong một đoạn quay sang Ôn Ninh, nhìn thấy y lúc này vẫn khoẻ mạnh mới yên tâm. Nghĩ trong sách đọc được Ôn Ninh thế mà sẽ phát cuồng, còn tự tay đâm người Lam gia thì nhíu mày một hồi, Ôn Ninh là hung thi cấp cao nhất do hắn luyện ra, chỉ nghe lệnh của hắn, nhất định sẽ thu hút ý đồ của những người khác giống như Âm Hổ phù, chỉ sợ ngay cả chuyện phát cuồng của y cũng là có ẩn tình khác, bất quá lần này hắn lập ra một trận pháp mới để đánh thức Ôn Ninh trong không gian của Thiên Thư này, chắc chắn sẽ càng thêm bảo đảm. Nhưng vừa mới lấy lại được tinh thần, đã nghe thấy ‘Lam Vong Cơ’ vốn đang say đến ngủ gục thế mà lại ở sau lưng ‘hắn’! Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc: “…..”. Đây là hoạt động thần bí à? Mộng du sao?

Mọi người lúc đầu nghe Nguỵ Vô Tiện vứt Lam Vong Cơ uống say chạy đi triệu hoán hung thi Ôn Ninh, còn có chút không hiểu nguyên do. Tiếp theo lại nghe được, thế mà có người sau khi Di Lăng Lão Tổ chết có ý đồ khống chế Quỷ tướng quân, những lời nói ‘mảnh Âm Hổ phù tàn phế mà còn hao tốn bao nhiêu tâm tư để phục hồi’, ‘thèm nhỏ dãi đối với Quỷ tướng quân’ khiến mọi người cảm thấy hổ thẹn vì chính đạo có những nguỵ quân tử như vậy, cũng càng thêm bực bội. Câu nói ‘Lam Vong Cơ đã đứng ở sau lưng hắn’ tiếp theo sau đó đã đánh bay bầu không khí khẩn trương nghiêm túc không còn lại chút gì. Mọi người: “…..” đây là có chuyện gì? Người Lam gia say gục rồi còn có phần tiếp theo này hả??

Lam Vong Cơ bị nhiều ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm: Ngơ ngác.jpg

Giang Trừng có tâm tư trêu chọc vội vàng đọc tiếp câu chuyện Lam Nhị đuổi theo Nguỵ Vô Tiện ~

[….. Nguỵ Vô Tiện đứng trước người Ôn Ninh, nhìn chằm chằm đối mặt với Lam Vong Cơ, sờ sờ cằm, không biết tại sao, cảm thấy vô cùng chột dạ. Rốt cuộc, Lam Vong Cơ thả cánh tay cầm Tị Trần xuống, đi tới trước hai bước….. “Rầm” một tiếng, Lam Vong Cơ đánh Ôn Ninh một chưởng…. Ôn Ninh chịu cú chưởng, chỉ lảo đảo lùi lại vài bước….. Trên mặt một mảnh mờ mịt….. Nhưng hiện giờ Lam Vong Cơ đánh y một chưởng, y lại vẫn cúi đầu, một bộ tỏ ra không dám phản kháng…. Lúc này, Lam Vong Cơ làm như còn ngại một chưởng này chưa đủ biểu đạt sự phẫn nộ của mình, lại đẩy Ôn Ninh một chưởng nữa, đẩy văng y ra xa hẳn mấy trượng. Lam Vong Cơ rất không vui nói với Ôn Ninh: “Tránh ra”.

Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc chú ý tới…. Hai chưởng này của Lam Vong Cơ cho dù là hành động hay lời nói cũng đều phi thường… ấu trĩ.

…… Nguỵ Vô Tiện tỉ mỉ nhìn chằm chằm y. Sắc mặt và cảm xúc của Lam Vong Cơ, không có bất kỳ điều gì khác thường…. Thoạt nhìn qua, vẫn là tiên môn danh sĩ Hàm Quang Quân lạnh lùng bình tĩnh, nghiêm túc đoan chính. Nhưng mà hắn nhìn xuống, phát hiện, giày của Lam Vong Cơ, mang ngược…. Nguỵ Vô Tiện thử hỏi dò: “Hàm Quang Quân, đây là mấy?” Hắn đưa ra hai ngón tay. Lam Vong Cơ không đáp, nghiêm nghị giơ hai tay ra, một trái một phải, nghiêm túc cầm hai ngón tay của hắn.

“Bộp”, kiếm Tị Trần bị chủ nhân thả rơi xuống mặt đất.

Nguỵ Vô Tiện: “…..” Lam Vong Cơ lại là ngủ xong rồi say. Hơn nữa sau khi y say, thoạt nhìn không khác chút nào so với bình thường, thế nên khiến cho người ta khó lòng đoán ra.

….. Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lam Vong Cơ không ồn ào không quậy phá, thần sắc chính trực, nhưng hành vi vô cùng quỷ dị như vậy.

Hắn giựt giựt khoé miệng, cố nén cười, nhặt Tị Trần bị vứt xuống đất lên, đeo trên người mình, nói: “Được, cùng ta trở về đi”……. Phía sau, Ôn Ninh yên lặng đi theo, Nguỵ Vô Tiện đang định nói chuyện với Ôn Ninh, Lam Vong Cơ đột nhiên xoay người, lại nổi giận đùng đùng chưởng một cái. Lần này, vỗ xuống đầu Ôn Ninh.

….. Lam Vong Cơ dùng giọng điệu uy hiếp mà lúc tỉnh táo y tuyệt đối sẽ không dùng để nói với Ôn Ninh: “Tránh ra!”

….. Lam Vong Cơ không vui mà nói lại một lần nữa: “Không được thổi cho hắn nghe!”….. Nguỵ Vô Tiện đành phải huýt sáo hai tiếng, nói với Ôn Ninh: “Vẫn nên trốn cho kỹ, đừng để người ta phát hiện”.

Ôn Ninh….. chầm chầm xoay người, vướng víu lằng nhằng, leng ka leng keng, hơi có chút ủ rũ chán nản rời đi.

Nguỵ Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, ngươi say làm sao mà mặt không đỏ chút nào vậy”.

….. Lam Vong Cơ nói: “Mặt nhìn không thấy, thì nghe tim đập”. Khi nói chuyện, ngực của y rung rung nhẹ nhàng theo giọng nói, trái tim liên tục đập mạnh mẽ, thình thịch, thình thịch, có chút nhanh. Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu lên, hiểu ý: “Nhìn mặt không nhận ra, phải nghe tim đập mới đoán ra được?”

Lam Vong Cơ thành thật nói: “Ừm”

Nguỵ Vô Tiện ôm bụng cười. Chẳng lẽ da mặt Lam Vong Cơ dày như vậy, ửng đỏ lên không nhìn thấy gì cả? Thoạt nhìn không giống nha!

Lam Vong Cơ sau khi uống say lại thành thật như thế, hơn nữa hành vi và lời nói cũng…. phóng túng hơn bình thường rất nhiều!]

Giang Trừng đọc đến đây rốt cuộc bùng nổ, một Lam Nhị có thể nói là một phiên bản của Lam Khải Nhân luôn quy củ nghiêm túc lại tương phản như vậy, lặng lẽ xoay người sang chỗ khác không ngừng rung lên.

“Ha ha ha ha ha!” Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc cũng không nín được, lớn tiếng bật cười chẳng e dè, đặc biệt là sau khi nhìn thấy toàn bộ vành tai đều biến thành màu đỏ như lửa đốt mà da mặt vẫn trắng nõn của Lam Vong Cơ, thì càng đập tay xuống đất cười như điên, nếu không phải còn có đôi tay giữ chặt bên eo, thì hắn đã có thể trượt xuống đất cười lăn lộn rồi. O(≧▽≦)O

Làm như bị tiếng cười của Nguỵ Vô Tiện lôi kéo, trong thời gian ngắn cả không gian tràn ngập đủ kiểu tiếng cười, khiến hai đứa nhỏ vô cùng nghi hoặc khó hiểu.

Ôn Ninh thân là hung thi không thể nào cười, nhưng lại nghẹn không chịu nổi, nghĩ lại ‘mình’ bị Hàm Quang Quân hết đẩy rồi mắng rất nhiều lần, sau một lát sự buồn cười tràn ngập trong lòng lại biến thành một bụng uỷ khuất, Hàm Quang Quân uống say hung dữ quá đi!

Lam Vong Cơ thoáng cúi đầu thấy vậy… lỗ tai càng đỏ.

Sắc mặt Lam Khải Nhân cứ lúc thì đỏ lúc thì xanh, liên tục đỏ đỏ xanh xanh càng khiến vẻ mặt khó nhìn hơn.

Rốt cuộc không đành lòng đệ đệ nhà mình thất thố như thế, Lam Hi Thần ho khan một trận mới miễn cưỡng đè xuống được ý cười, nhưng hai vai vẫn không ngừng run rẩy.

Nhiếp Hoài Tang nghe được tiếng ho khan, lại chú ý tới sắc mặt vô cùng khó coi của Lam Khải Nhân, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh…. Sau đó dùng cây quạt chắn lại một cách lịch sự tiếp tục cười khùng khục, chỉ là cho dù cười đến mức ứa cả nước mắt cũng không quá mức chật vật.

Thái độ Nhiếp Minh Quyết vẫn luôn đoan chính, tràn đầy nghiêm nghị, tỏ vẻ ‘chuyện này có gì mà buồn cười, quả thực là không đứng đắn’, đương nhiên quan trọng là bỏ qua gương mặt đỏ lên cùng với bàn tay nắm chuôi đao lộ cả gân xanh →_→

Tiết Dương và Kim Quang Dao đối với chuyện này vô cùng bội phục, hai người bọn họ có thương tích trong người cũng không ngăn được thân thể mà cười liên tục!

Tống Lam đạo trưởng… y thật sự không cười, chỉ là say rượu thôi mà, có gì buồn cười đâu?

Ngược với y là Hiểu Tinh Trần ở bên cạnh, một tay nâng tay áo lên che mặt, một tay ôm bụng cười, “Ha ha ha….” Tiếng cười không ngừng, mà ngay cả tần suất cũng không thay đổi.

Sau khi mọi người từ từ khôi phục lại bình thường từ các kiểu thái độ không hợp lễ nghi, chỉ có Hiểu Tinh Trần đạo trưởng vẫn còn đang ‘ha ha ha’!

Mọi người: “……”

Kim Tử Hiên vừa xoa bụng vừa cảm khái: Cứ cười tiếp như vậy sẽ cười đến nội thương không nhỉ? Hiểu đạo trưởng là học được pháp môn đặc biệt gì sao?

Nguỵ Vô Tiện hai mắt sáng lấp lánh nhìn Lam Vong Cơ, nhịn không được xoa nắn mấy cái lên gương mặt vẫn cứ trắng nõn của y, cười nói: “Lam Trạm ngươi sau khi uống say thật là quá đáng yêu, nói xem, là mọi người Lam gia các ngươi khi uống say đều có phản ứng như vậy sao?” Vừa nói lại còn vừa lia mắt nhìn qua Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần, làm như cân nhắc xem sau này có nên tìm ngày lành tháng tốt đổi trà của hai vị này thành rượu hay không.

“Không… Không biết!” Hàm Quang Quân đáng thương đã bị ăn hiếp đến nói lắp.

Lam thúc phụ và đại ca: “…..”

Giang Yếm Ly thật sự không nhìn được đệ đệ cứ hành động tiếp như thế, liền nói: “A Tiện, tại sao a Trừng đọc rằng lúc ngươi và Hàm Quang Quân đối mặt thì có cảm giác vô cùng chột dạ vậy chứ?”

Lam Vong Cơ: (个_个)

Nguỵ Vô Tiện:…….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.