Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 32



Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, Nguỵ Vô Tiện có thể tiếp tục ôm cái gối ôm nhỏ nhãn hiệu a Uyển dựa vào lòng Lam Vong Cơ thoải mái dễ chịu nghe đọc sách.

Mọi người: Cảm giác một nhà ba người quen thuộc.

Tiểu Cảnh Nghi tư thế ngay ngắn: Ta cũng muốn được ôm ~

[….. “Uống xong mà ngươi vẫn có thể đứng thì ta theo họ ngươi!” Vừa nghe câu này, Nguỵ Vô Tiện liền nói “Được!” nhận lấy chén rượu từ tên tiểu nhị kia, ngửa đầu uống cạn, cười tủm tỉm cho tên đó xem đáy chén, nói: “Theo họ của ta?”

Tiểu nhị vậy mà không sợ hãi, ngẩng đầu, khí thế càng lớn: “Ta nói chính là uống hết một vò!”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Vậy cho ta — ba vò”…… Lam Vong Cơ đưa tiền trả.

….. Nguỵ Vô Tiện để hai vò dưới chân, trong tay cầm một vò, nói với tiểu nhị kia hai câu là đã thân thiết, liền đi vào vấn đề chính, hỏi thăm chuyện lạ nơi đây……

“Diệt môn thảm án á!” Tiểu nhị nói: “Ngài hỏi việc lạ, ta đương nhiên chọn thứ kỳ quái nhất để nói. Người trong một tộc toàn bộ chết sạch, hơn nữa nghe nói, đều là đang sống sờ sờ mà bị hù chết!”

Nghe vậy, Lam Vong Cơ làm như suy tư, nghĩ tới điều gì đó. Nguỵ Vô Tiện lại không chú ý, nói: “Vùng này có thế gia tu tiên nào trấn giữ không?”…… Tiểu nhị nói: “Có. Sao không có được?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Vậy lúc đó bọn họ ứng đối thế nào?”

“Ứng đối?” Tiểu nhị vắt khăn lau lên vai, cũng ngồi xuống, trịnh trọng giũ xuống bầu tâm sự mà gã kềm nén cả nửa ngày nay: “Vị công tử này, ngài có biết, thế gia tu tiên trước đây trú đóng ở Nhạc Dương, là họ gì không? Chính là họ Thường. Cái gia tộc bị chết, chính là nhà họ đó! Người đều chết sạch, còn có ai ra ứng đối?”

Thường gia bị diệt môn, chính là thế gia tu tiên trú đóng ở nơi này?!]

Nhạc Dương Thường thị…. Nhạc Dương Thường thị….

Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ nhắc lại hai lần, vẫn không có chút ấn tượng nào, nhưng nếu Thiên Thư đã nhắc tới thì hẳn là không thể không có liên can đến hắn đi, liền hỏi: “Nhạc Dương Thường thị, có ai biết không?”

Mọi người suy nghĩ hồi lâu không có kết quả, không phải nhân vật gì quan trọng, cũng không phải là thế gia phụ thuộc của tứ đại gia tộc, bình thường cũng không quá quan tâm, làm sao nhớ ra?

Nhưng ngược lại Nhiếp Hoài Tang dùng cây quạt khép lại gõ lên đầu một cái, nói: “Ta… chắc là biết á, có một người tên là Thường Bình, chính là người của Nhạc Dương Thường thị, diện mạo bình thường, gia thế bình thường, tư chất bình thường, không có chỗ nào khiến cho người ta chú ý”.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Người như vậy thế mà sẽ bị diệt môn toàn tộc?!”

Trên mặt Tiết Dương từ từ lộ ra nụ cười vừa tàn nhẫn vừa vui sướng, nói: “Có gì lạ đâu, tương lai nhà đó bị diệt môn là tuyệt đối không thể nghi ngờ, mà người lấy mạng chó của bọn chúng chắc chắn là ta!”

Hiểu Tinh Trần nghe thấy mà sững sờ cả người, hắn không thể nào liên kết một người mang kẹo trong người như thế, một người bởi vì cho kẹo đứa nhỏ còn lưu luyến với một hung thủ ra tay lấy mạng toàn bộ gia tộc người ta, nhưng dường như cũng có thể giải thích được, phần trước cũng đã đọc thấy người này có thể trong chớp mắt đã quyết định lấy mạng mười mấy người để luyện thành hoạt thi…..

Bầu không khí nhẹ nhàng vui sướng chọc ghẹo hai đứa nhỏ trước đó thoáng chốc tan biến không còn gì.

Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, siết chặt cánh tay đặt ở bên eo Nguỵ Vô Tiện, tiếp tục đọc.

[….. Ngay sau đó hắn truy vấn: “Thường gia bị diệt môn như thế nào?”

Tiểu nhị nói: “Ta cũng là nghe nói thôi. Thường gia đó, có một buổi tối, bên phía nhà bọn họ bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa……. Ngày hôm sau, mặt trời vừa mọc, cửa lớn Thường gia, tự mở ra. Toàn bộ phòng ốc, mười mấy chủ nhân cả nam lẫn nữ, hơn 50 gia phó, lớp thì ngồi, lớp thì bò, nôn ra mật xanh, tất cả đều đang sống sờ sờ bị hù chết…… Là chết sạch, ta nói tránh được một kiếp, cũng chỉ là tạm thời. Không đến mấy năm sau, vị chủ nhân Thường Bình kia cũng bị chết. Lần này, cái chết càng đáng sợ hơn, là bị người ta dùng kiếm lăng trì (xẻo thịt) đến chết!…..”

Nguỵ Vô Tiện đương nhiên biết lăng trì là cái gì, nếu muốn viết một quyển sách tên là《Một ngàn cách chết thảm》, thì không ai có tư cách cầm viết hơn hắn, phất tay nói: “Ta hiểu rồi. Vị huynh đài nè, ngươi có biết Thường gia tại sao bị diệt môn không?”

“….. Hình như là đắc tội người không nên đắc tội thì phải! Dù sao từ đó về sau, yêu ma quỷ quái ở vùng Nhạc Dương này, chẳng còn ai quản”.

Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ nói: “Người không nên đắc tội?” “Không sai không sai…… Tuy rằng cụ thể là ai thì ta không rõ lắm, nhưng hình như có quan hệ tới một đại ma đầu rất nổi tiếng”.

Nguỵ Vô Tiện cười đưa chén rượu lên miệng, nheo mắt nhìn gã tiểu nhị: “Ta đoán, ngươi sắp nói không biết đại ma đầu này là ai phải không?” Tiểu nhị vui vẻ: “Ngài sai rồi. Cái này ta biết, hình như gọi là Lão quái gì đó….. À, Lão Tổ, Di Lăng Lão Tổ!”

Nguỵ Vô Tiện sặc một cái, phun ra một chuỗi bong bóng rào rào trong chén rượu: “Cái gì?”. Googl?‎ ngay‎ ?гang‎ —‎ ?г?m?г?y?‎ n.?n‎ —

Lại là hắn?!

Tiểu nhị khẳng định nói: “Đúng vậy, không sai! Họ Nguỵ, hình như gọi là Nguỵ không tiền. Giọng điệu người khác khi nhắc đến hắn đều là vừa hận vừa sợ!”

“……”

Nguỵ Vô Tiện ngẫm nghĩ lại, tin vào hai điều: Một, lúc còn sống hắn chưa từng tới Nhạc Dương; Hai, trong số những người hắn giết không có ai bị hắn lăng trì cho đến chết. Hắn cảm thấy hoang đường, quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, làm như muốn tìm y để có lời giải thích. Lam Vong Cơ chờ cái nhìn này của hắn chờ đã lâu rồi, nói: “Đi”.]

Tiết Dương lập tức không khách khí mà cười nhạo một tiếng: “Nguỵ tiền bối, ngươi cũng thật thảm ha, quả thực là đến đâu cũng bị coi là kẻ thù lớn, tai hoạ xui xẻo chuyện xấu thảm án gì cũng đổ hết lên đầu ngươi, nghĩ ngươi đường đường là Di Lăng Lão Tổ, nếu tìm người thực hành một lượt cuốn ‘Một ngàn cách chết thảm’ kia của ngươi, xem ai còn dám trước mắt ngươi vu oan giá hoạ nói xằng nói bậy nữa không, đâu giống hiện giờ chỉ có thể co đầu rụt cổ trên Loạn Tán Cương, tội gì cơ chứ?”

Ôm a Uyển còn chính mình thì dựa vào Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện dường như không thèm để ý một chút nào, ngay cả nụ cười vẫn luôn treo trên mặt cũng không hề thay đổi một li, còn vỗ vỗ vai Lam Vong Cơ và Giang Trừng để trấn an, thản nhiên nói: ” Những thứ như ‘Một ngàn cách chết thảm’ là dùng trên người bọn Ôn cẩu có mối thù xương máu với ta với Vân Mộng Giang thị ở Xạ Nhật Chi Chinh, lúc ấy cũng không ai có thể nói mình vấy máu tươi ít hơn ai, bị một kiếm đâm chết và bị ta tra tấn đến chết có gì khác nhau đâu. Ta hiện giờ co đầu rụt cổ ở Loạn Tán Cương á hả, là bởi vì Loạn Tán Cương oán khí nặng nề với ta mà nói là vùng đất có phong thuỷ quý giá nha, là một nơi thích hợp nhất để an phận”.

“Về phần tại sao phải giữ mạng những kẻ quạt gió thổi lửa đó hả. Một là bọn họ tuy có ý đồ xấu xa nhưng hiện tại tội lỗi vẫn chưa đáng chết; Hai là mẹ ta từng nói, phải nhớ lòng tốt của người khác, mặc dù phần lớn người của Lan Lăng Kim thị đều điên cuồng gì gì đó, nhưng dù sao bụi trúc xấu cũng có măng ngon còn có Kim Tử Hiên tương đối tốt ở đó; Xích Phong Tôn cả ngày đòi đánh đòi giết ta, đối với người già yếu còn sót lại của Ôn gia muốn diệt cỏ tận gốc, nhưng ngoại trừ những điều này vẫn có phẩm chất chính phái, đối với chuyện của người khác cũng thiết diện vô tư, ngoài ra ta còn nhớ đến tình bạn bè cùng trường của Hoài Tang huynh nữa chứ”.

“Đương nhiên những chuyện này đều là vô nghĩa, sự thật là, ngoài chuyện đại sự sống chết ra, ta còn có điểm mấu chốt làm người, ta vẫn biết trong tình huống dù bị chó cắn một miếng nhưng nếu không hại đến tính mạng thì cũng không cắn trả lại, người đời phỉ báng ta, khinh thường ta, sỉ nhục ta, cười cợt ta, coi nhẹ ta, khỉnh rẻ ta, ác với ta, lừa gạt ta, thì thế nào? Tính sổ từng cái trả lại hay sao? Vậy ta có khác gì những người đó? Trả thù lại gấp đôi, giết cả nhà người khác à? Không thể giết sạch cả nhà của mọi người trong thiên hạ, không thể chặn họng của mọi người trên cõi đời này! Vì đám người ghê tởm đó, mà làm dơ tay mình, không phải là quá mệt sao? Và Thái Thượng có viết: Thần tiên cùng nổi giận, vương pháp khó dung thứ. Ta ngược lại muốn xem thử, ta không ra tay, thì những kẻ lật ngược phải trái trắng đen đó cuối cùng có được kết cục gì tốt!”

“Cho dù có một ngày ta thật không thể nhịn được nữa, chỉ cần những kẻ đó vẫn không vượt qua ranh giới chịu đựng của ta, chỉ cần trên đời này còn có người quan tâm ta, vì những người này ta sẽ tiếp tục nhịn xuống”

“Người yêu là vầng trăng sáng tỏ trên bầu trời, ta sẽ không làm nước đục đáy bùn!”

“Đây là sự khác nhau lớn nhất giữa ta và ngươi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.