Mỗi Ngày Sau Khi Kết Hôn Đều Thật Là Thơm

Chương 30: Tái hôn và tiểu thịt tươi



Trên đường về, Du An Đồng theo thói quen định ngồi ghế cạnh tài xế. Mẹ Hình thấy thế vội vươn tay kéo cậu lại.

“Đồng Đồng, con ngồi ghế sau với mẹ nè.”

Du An Đồng ngoan ngoãn nghe theo, dọc đường đi, cha mẹ Hình hưng phấn bàn với nhau sẽ mua quần áo và nôi cho bảo bối nhỏ trong bụng cậu.

Ba Hình: “Rồi mua quần áo nam hay nữ?”

Mẹ Hình: “Mua hết, dư còn hơn không.”

Bà lại nói tiếp: “Em nghe chị Triệu nói trường mầm non gần nhà mình cũng ổn lắm. Hay mình quay xe lại đi xem thử ha?”

Hình Lệ Hiên nghe hai người càng nói càng hăng, không kiềm được nhắc nhở một chút, “Ba mẹ, mọi người lo xa quá, bé con còn chưa đủ hai tháng mà. Không cần sốt sắng như muốn tìm bạn đời cho nó như thế đâu.”

“Con thì biết cái gì, nuôi con bao giờ chưa?” Mẹ Hình không đồng ý nói, “Trẻ con lớn rất nhanh, hiện tại mẹ chuẩn bị đầy đủ trước, tránh tới lúc đó lại luống cuống tay chân hiểu không?”

Ba Hình cũng gật đầu phụ họa, “Mẹ con nói đúng đó, bây giờ trẻ con đều phải học lớp mầm hết. Mà nghe đâu đưa thêm chi phí còn được ưu tiên không cần báo danh cơ. Nên ba thấy cứ để mẹ con tìm hiểu đi hoặc con rót thẳng vốn đầu tư cho cái trường mầm non nào đó cũng được.”

Hình Lệ Hiên không hó hé gì nữa, bất lực gật đầu, “Vâng vâng, hai người nói gì cũng đúng cả.”

Cả một đêm ngủ không ngon, hơn nữa sáng còn dậy sớm, Du An Đồng rất nhanh cảm thấy mệt mỏi, liên tục ngáp ngắn ngáp dài.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Hình Lệ Hiên chỉnh gương chiếu hậu để dễ quan sát tình trạng Du An Đồng ở đằng sau. Nhìn nét mệt mỏi hiện lên gương mặt của đối phương, Hình Lệ Hiên lấy ra một cái chăn từ trong hòm giữ đồ đưa cho cậu, “Đồng Đồng, em đắp cái này đi coi chừng cảm lạnh. Sắp về đến nhà rồi, lát nữa nằm trên giường sẽ thoải mái hơn.”

Du An Đồng ngoan ngoãn nhận tấm chăn, cố gắng không để mí mắt sụp xuống. Đúng lúc này, Phó Hâm gọi tới.

Tiếng chuông điện thoại khiến Du An Đồng phần nào tỉnh táo hơn, “Alo?”

Phó Hâm đáp, “Ông chủ, gần đây nhiều khách muốn đặt tiệc tất niên ở nhà hàng mình, tôi thấy có vẻ hay đấy…”

Du An Đồng bất đắc dĩ ngắt lời vị quản lý thích kiếm tiền này, “Sắp tới tôi không rảnh, sợ không thể quản lý nhà hàng được.”

Vừa cảm nhận được kế hoạch kiếm tiền của mình có nguy cơ chìm xuống biển, giọng điệu Phó Hâm liền trở nên gấp gáp không còn bình tĩnh như thường ngày, “Ngài bận gì sao? Tôi nhớ trường học đang trong kỳ nghỉ đông mà nhỉ, với lại học kỳ sau của ngài là thực tập, không nhất thiết phải ở trường cả một kỳ. Nếu ngài có việc khác, có thể lùi lại không, chúng ta thực hiện kế hoạch tiệc tất niên trước.”

Du An Đồng sờ bụng: “Việc này không thể dời được.”

“…” Phó Hâm không từ bỏ ý định, truy hỏi tới cùng, “Rốt cuộc ngài bận cái gì?”

Du An Đồng: “Nói ra sợ anh không tin.”.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Phó Hâm: “Không sao, ngài cứ nói.”

Chỉ cần Du An Đồng nói, anh tin mình dư sức tìm ra cách giải quyết vấn đề, không gì quan trọng bằng việc kiếm tiền cả.

Du An Đồng ngẩng đầu nhìn trần xe, “Bận sinh con.”

Không gì quan trọng hơn con của ông đây hết.

“…”

Du An Đồng cúp điện thoại, đã bảo là không tin nổi mà, đếch chịu nghe đâu.

Phó Hâm lắc đầu hồi phục tinh thần, anh ngàn lần không ngờ vì trốn việc mà ngay cả lí do này ông chủ cũng nói được. Xem ra, đối phương đã hạ quyết tâm thế thì anh cũng không cần tốn nước miếng thuyết phục thêm làm gì.

Vế đến nhà, sau bữa tối Du An Đồng chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.

“Chờ đã, để anh vào với em.” Hình Lệ Hiên gọi Du An Đồng lại.

Du An Đồng chuẩn bị vào phòng tắm nghe thế dừng chân, chau mày nhìn đối phương, “Trước đây em rủ anh tắm chung thì anh cứ như mấy đứa thờ cúng trinh tiết, sợ em cưỡng bức không bằng. Hiện tại, em không làm được gì thì anh lại đến ghẹo em. Anh muốn trả thù em đúng không? Tên ác ôn này!”

“…” Hình Lệ Hiên cạn lời, “Anh sợ em trượt ngã thôi.”

Trước đây sàn nhà tắm thường được lót thêm một tấm thảm chống trượt, nhưng Du An Đồng đi không quen nên đã ném nó vào kho chứa đồ.

Trước kia có hay không cũng chẳng sao, nhưng hiện tại thì khác, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Vì vậy Hình Lệ Hiên quyết định ngày mai sẽ kêu người lót thảm chống trượt mới, tốt nhất là loại êm chân không gây khó chịu.

Du An Đồng nhìn Hình Lệ Hiên dìu mình bước vào bồn nước ấm, không nhịn được cười toe toét nói, “Có đi tắm thôi mà trông em như hoàng đế sắp đăng cơ vậy, ban thưởng cho Tiểu Hiên Tử.”

Một tiếng “chát” thanh thúy.

Cái mông tròn trịa của Du An Đồng khẽ run lên.

Hình Lệ Hiên bình tĩnh thu tay, “Còn nghịch ngợm.”

“A!” Du An Đồng quay đầu trừng mắt nhìn Hình Lệ Hiên, “Anh dám đánh em, đúng là bạo lực chỉ có không lần và vô số lần mà!”

Hình Lệ Hiên thật sự không chịu được điệu bộ của Du An Đồng nhất là cặp mắt phượng gợn sóng quyến rũ xinh đẹp kia. Nhưng ngặt nổi vợ nhỏ đang mang thai, dù có muốn cũng chẳng thể làm gì.

Hắn thở dài, hôn lên khóe mắt người nọ, giọng điệu dịu dàng nói, “Tiểu tổ tông, mau tắm đi. Không phải em buồn ngủ sao?”

Du An Đồng ậm ừ ngồi xuống, nước ấm bao phủ toàn thân rửa sạch đi mọi mệt mỏi khiến cậu thỏa mãn thở dài một tiếng. Sau đó cậu cúi đầu nhìn bụng nhỏ của mình, nhẹ nhàng vỗ về, “Ui nhìn cũng không thấy khác mấy. Sao bên trong có đứa nhỏ gần hai tháng được nhỉ?”

Hình Lệ Hiên hết hồn nhìn động tác của cậu, “Em nhẹ chút, không phải vỗ dưa hấu đâu.”

Du An Đồng bất mãn bĩu môi, “Em còn chưa dùng sức đó! Sợ em ngược đãi con thì anh đi mà đẻ, còn không thì im lặng.”

Hình Lệ Hiên biết Du An Đồng vẫn còn dỗi mình, nên hiện tại dù hắn có nói đúng cậu cũng sẽ cáu kỉnh không nghe.

Một lát sau, cảm thấy thời gian ngâm nước đã đủ, Hình Lệ Hiên nhẹ nhàng lau khô người Du An Đồng rồi bế cậu về giường.

“Ngủ ngon, cục cưng.”

Du An Đồng không quấn lấy Hình Lệ Hiên đòi chúc ngủ ngon như mọi ngày. Cậu mím chặt môi, như thể tức giận cực kì.

Hình Lệ Hiên ôm cậu, thanh âm dịu dàng, “Không vui sao?”

Du An Đồng hừ lạnh đáp, “Có con nên đãi ngộ khác thật nhỉ? Đàn ông trên đời đều là đồ móng heo, rõ ràng vì con anh mới đối xử tốt với em như thế.”

“Vậy em không phải đàn ông hả? Haiz, em đúng là khắc tinh của anh mà.” Hình Lệ Hiên cưng chiều nhéo má Du An Đồng, “Anh phải nói thế nào em mới tin đây? Em nghĩ xem, dù anh muốn đứa bé thật nhưng anh vẫn nghe theo ý kiến của em thôi, đây chẳng phải vì em là người quan trọng nhất trong lòng anh sao? Hoặc trước khi biết em có con, anh đối xử với em không tốt hả? Em thích gì anh cũng sẵn lòng chiều theo em hết đúng không?”

Du An Đồng đáp, “Đó là vì em bám anh, anh ngại phiền nên mới làm theo, chứ có lần nào anh chủ động đâu.”

“Tại khi ấy anh chưa nhận ra mình thích em nhiều tới cỡ nào, do anh mạnh miệng được chưa?” Hình Lệ Hiên ngượng ngùng trả lời, vì để dỗ cậu vợ nhỏ nhà mình hắn cũng không ngại nói mấy lời sến súa, “Nếu anh ghét em thiệt thì anh tuyệt đối không để ý tới đứa nhóc thúi trong bụng em đâu.”

Du An Đồng hiển nhiên cảm nhận được sự cưng chiều trong giọng nói của Hình Lệ Hiên, chất độc ngọt ngào dần lan ra khiến cậu không khỏi hạnh phúc nhưng ngoài miệng vẫn không vui nói, “Chỉ là em vẫn thấy uất ức.”

Hình Lệ Hiên mỉm cười, hắn thật sự thích nhất tính cách thẳng thắn này của Du An Đồng, có chuyện sẽ nói chứ tuyệt đối không khiến bản thân phải chịu thiệt.

Du An Đồng ngoan ngoãn vùi mình vào lồng ngực người nọ, bộ dáng làm nũng khiến Hình Lê Hiên cưng không chịu được, “Ừm, vậy sao cục cưng lại uất ức?”

Du An Đồng, “Em chưa kịp yêu đương đã phải kết hôn, ngay cả con cũng có mà anh thì sao, không theo đuổi cũng không có hoa. Hình Lệ Hiên, em nói cho anh biết, anh đừng tưởng em có con với anh thì em nhịn. Nếu anh không thương em, em mang con đi tái hôn liền cho anh xem.

“Em dám!” Hình Lệ Hiên gõ nhẹ lên trán Du An Đông, giọng điệu ẩn chứa sự chiếm hữu, “Du An Đồng, anh cũng nói cho em biết, em muốn làm gì anh sẽ không cản nhưng em phải nhớ em chỉ có thể là của anh.”

Sự cố chấp của Hình Lệ Hiên khiến tim Du An Đồng run lên, lúc này cậu mới nhận ra từ trước đến giờ người nọ vẫn luôn dung túng cho cậu, chỉ là sự dung túng ấy vẫn có điểm mấu chốt rõ ràng.

Người bình thường sẽ sợ những kẻ có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ nhưng với Du An Đồng thì khác, sâu trong nội tâm luôn thiếu hụt cảm giác an toàn thì cậu cực kì yêu chết dục vọng chiếm hữu này của Hình Lệ Hiên.

Du An Đồng hôn cái chốc lên môi Hình Lệ Hiên, “Ông xã đáng ghét, ngủ ngon.”

Hình Lệ Hiên thở phào nhẹ nhõm, hắn còn lo lời mình vừa nãy sẽ hù dọa cậu, không nghĩ đến…vợ nhỏ nhà mình đúng là khiến hắn vừa thương vừa hận mà.

Hình Lệ Hiên và Du An Đồng chìm đắm vào nụ hôn mật ngọt một hồi lâu, mãi tới khi cảm nhận củi khô sắp bốc cháy thì cả hai mới miễn cưỡng tách ra.

Để đảm bảo an toàn với thuận tiện cho việc chăm sóc Du An Đồng, Hình Lệ Hiên và cậu quyết định dọn về nhà chính của Hình gia.

Khắp nơi đều được lót thảm lông nhung dày, các góc nhọn trong nhà cũng được dán thêm miếng đệm chống va đập, có thể nói Du An Đồng ở Hình gia đã trở thành đối tượng được ưu tiên bảo vệ số một.

Du An Đồng ở nhà được chăm sóc chu đáo, hết ăn rồi ngủ, tình thì ăn, thỉnh thoảng lại đúng dậy đi bộ trong phòng khách một chút.

Hai ngày đầu, Du An Đồng nghĩ cuộc sống lười biếng thế này cũng không tệ lắm nhưng đến ngày thứ ba, cậu đã bắt đầu thấy nhàm chán và vô vị không chịu được.

Nghĩ tới cuộc sống như nuôi heo này còn kéo dài đến 7 tháng, thân thể không phế cũng uổng.

Du An Đồng đăt cuốn truyện cổ tích mà Hình Lệ Hiên mua cho mình xuống, cúi đầu nhìn bụng nhỏ, “Tiểu Niên, ba dẫn con ra ngoài chơi nha?”

Bởi vì ngày phát hiện sự tồn tại của bảo bảo là 23 chạp, nên Du An Đồng liền đặt nhũ danh cho đứa nhỏ là Tiểu Niên (1)

Hình Lệ Hiên ngồi xem chương trình nuôi dạy con, thỉnh thoảng lại lúi húi ghi chép. Hắn nghe Du An Đồng nói, ngẩng đầu không vui, “Không được, tuyết bên ngoài lớn như vậy, em tính đi đâu?”

Du An đồng giống như mất hết xương cốt, dựa hẳn vào người Hình Lệ Hiên rầu rĩ, “Nhưng em chán lắm, ở nhà riết em sắp mốc luôn rồi nè.”

“À, hay chúng ta mang Tiểu Niên đi đắp người tuyết đi, tiện thể ra ngoài dạo một chút, được không ông xã?”

Ngay lúc hai người đang nói mấy thứ nhảm nhí, Vương tổng ở cách vách đem quà qua thăm.

Du An Đồng không thèm cử động, nhàn nhã ngồi yên còn Hình Lệ Hiên thì nhanh chóng lấy bộ bình trà ra phòng khách.

Vương tổng khách sáo cười nói, “Không cần gấp, cứ ngồi xuống đi Lệ Hiên. Hàng xóm nhiều năm khách khí cái gì.”

Bữa ăn ở Hình gia ngày hôm ấy vẫn luôn khiến người ta nhớ mãi không quên. Mấy ngày trước ông và người nhà cũng có ghé đến Tiên Nhân Yến dùng bữa, thuận tay mua vài lọ ớt chưng rồi đặt mua mấy gói gia vị lẩu trên ứng dụng trực tuyến.

Thật ra lời hợp tác lúc trước ông hứa với Du An Đồng trên thực tế chủ yếu xuất phát từ phép lịch sự. Nhưng kể từ lúc nếm qua hương vị sản phẩm của Tiên Nhân Yến, Vương tổng bắt đầu mong chờ đối phương tìm tới mình để hợp tác.

Việc chờ Du An Đồng chủ động thay vì chính bản thân ông tìm đến cậu cũng là một kiểu chiến lược kinh doanh. Bởi từ trước đến nay nào có trường hợp ông chủ của chuỗi siêu thị tìm tới công ty nhỏ hợp tác.

Gần đến Tết, Vương tổng tất bật phân phối hàng hóa ở trong siêu thị dù sao cận kề năm mới, lượng người mua cũng tăng cao khó tránh được bận rộn thường xuyên. Mãi đến khi mọi thứ êm xuôi, ông mới Du An Đồng vẫn chưa tìm tới mình.

Trong mấy ngày Tết, người dân sẽ theo thói quen lựa chọn mua thực phẩm truyền thống như thịt, cá, trứng, sữa thay vì các mặt hàng trên ứng dụng của Tiên Nhân Yến. Nhưng khi Tết kết thúc, mọi người chắc chắn sẽ cảm thấy ngán, lúc ấy chỉ sợ doanh số bán ớt chưng của Tiên Nhân Yến đột ngột vọt lên cao,

Từ trước đến giờ, Vương tổng là một người rất nhạy bén trong chuyện làm ăn, hiện tại ổng đã bắt đầu cân nhắc đến việc sản phẩm nào sẽ được tiêu thụ mạnh vào năm sau. Tuy nhiên chờ mãi, ông cũng không thấy Du An Đồng đến tìm mình.

Thấy Tết đã sắp tới, cuối cùng Vương tổng không đợi được nữa, lỡ như Du An Đồng tìm được đối tác khác thì ông phải làm sao bây giờ vì thế ông vội vàng mang quà đi qua hỏi thăm Hình gia.

Nói chuyện phiếm nửa ngày, Vương tổng mới vào vấn đề chính, “Lần này tôi tới vì muốn bàn chuyện hợp tác marketing offline các sản phẩm của Tiên Nhân Yến. Cậu biết đấy gần Tết, chuyện của công ty cũng khá nhiều nên tôi không thể gặp cậu sớm hơn, mãi tới hôm nay mới có chút thời gian rảnh qua thăm cậu.”

Du An Đồng rót cho ông ly nước, lịch sự cười đáp, “Công ty Vương tổng lớn như thế, hiển nhiên sẽ trăm công ngàn việc. Nếu Tiên Nhân Yến có thể hợp tác cùng, đây thực sự là vinh hạnh của tôi.”

Lần trước Du An Đồng và Phó Hâm từng bàn qua chuyện bán hàng trực tiếp này. Phó Hâm cũng giải thích rõ hiện tại lượng hàng bọn họ không nhiều vẫn chưa thích hợp cho việc bán trực tiếp vì thế bọn họ cứ chuyên tâm đẩy mạnh số lương trước, chờ đối tác tự tìm đến cửa, đối tác càng chủ động thì bọn họ càng thu được nhiều lợi ích.

Bây giờ nghĩ lại, Phó Hâm đúng là nhà kinh doanh xuất sắc, Vương tổng cuối cùng cũng tự mình tới cửa chủ động yêu cầu hợp tác.

Nghe mấy lời khen của Du An Đồng, nụ cười của Vương tổng càng thêm chân thành hơn. Ông thầm nghĩ mình ăn lời một ít chắc cũng không sao, dù gì Tiên Nhân Yến vẫn là một công ty nhỏ.

Chỉ là Du An Đồng tiếp tục nói, “Nhưng ngài biết đó, tay nghề nấu ăn thì tôi giỏi chứ ba cái chuyện quản lý công ty này tôi mù tịt. Hiện tại những vấn đề trên đều do giám đốc công ty, cậu Phó Hâm giải quyết.”

Nụ cười Vương tổng thoáng cứng ngắc, ý của đối phương là muốn từ chối ông sao?

Đừng mà.

Du An Đồng vờ như không để ý tới biến hóa của Vương tổng, nét mặt vẫn điềm đạm như thường, “Thế này đi, tôi gọi cho Phó Hâm, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm tiện thể bàn cả chuyện hợp tác. Tôi sẽ đi cùng nên ngài cứ yên tâm.”

Trái tim Vương tổng như bị Du An Đồng treo cao, không khác gì đi tàu lượn siêu tốc. Ông vội vàng đáp, “Được chứ, phiền Du tổng quá.”

Lúc này Vương tổng không khỏi cảm thán, giới kinh doanh bọn họ ai cũng biết thiếu gia nhà họ Hình còn nhỏ nhưng đã xuất sắc ra sao, là người có khiếu làm ăn nhất trong đám người trẻ tuổi. Bây giờ nhìn lại, xem ra bạn đời của cậu Hình cũng không hề đơn giản, lời nói tuy có hơi không để tâm nhưng không phải là quả hồng mềm mặc cho người khác bóp nát.

Ban đầu ông còn nghĩ Tiên Nhân Yến chỉ là một nơi làm ăn be bé, nếu muốn mở rộng việc bán hàng chắc chắn phải nhường mấy phần cho ông nhưng hiện tại xem ra mọi chuyên không thuận lợi như ông mong muốn rồi.

Lời tác giả:

Tiểu Đồng: Phải mau mau kiếm tiền mua sữa cho Tiểu Niên rồi.

Note:

(1) Tiểu Niên: Ngày 23 tháng chạp (ÂL) được gọi là “tiểu niên” 小年 [xiǎo nián], tức tính đến ngày này, được coi như là đã hết năm, và từ ngày “tiểu niên” đến đêm “trừ tịch” 除夕 [chú xī] (tức đêm giao thừa) là tiến hành các hoạt động để tiễn năm cũ và đón năm mới.

(2)Marketing offline (nguyên gốc: 线下销售): là hình thức quảng cáo Offline nhằm mục đích đưa các sản phẩm, dịch vụ của doanh nghiệp nhanh chóng tiếp cận và thu hút khách hàng hiệu quả

*13.11.21*

Lời của Mei: Hiện tại mình đang thực tập tại công ty còn bạn beta thì là sinh viên Y nên thời gian rảnh của cả hai khá ít, mong mọi người thông cảm vì tốc độ rùa bò này nhé.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.