Editor: Tiểu Mập Mạp
Từ hôm nay mình sẽ đăng truyện lại như lịch cũ nha bình quân 1 chương/1 ngày do bây giờ mọi việc của mình đều đã ổn định lại rồi!
Cảm ơn các bạn đọc đã ủng hộ! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu có chỗ sai chính tả hoặc giọng văn chưa xuôi thì các bạn note lại cho mình với nhé!
– ——–
Ngày hôm sau, Tiền Thiển đứng ở vị trí đầu tiên của tán giả nhìn Hàn Mục Lăng trang phục lộng lẫy ở phía trước. Nàng ta mặc lễ phục cập kê phức tạp hoa lệ, khóe miệng mang ý cười nhẹ, trước ngực mang chính là vòng ngọc vàng dòng đẹp không tả xiết mà Vương Minh Ngọc tặng.
Chuỗi vòng ngọc lai lịch không rõ ràng này quả nhiên khiến cho Quốc công phu nhân chú ý, trước khi điển lễ bắt đầu nàng lặng lẽ kéo Hàn Mục Lăng qua một bên thấp giọng dò hỏi.
“Là Tú muội muội đưa ạ!” Hàn Mục Lăng liếc mắt một cái nhìn Tiền Thiển đang đứng gần đó, nụ cười trên mặt ngây thơ và trong sáng: “Vì lễ cài trâm của con, Tú muội muội đặc biệt chọn trong của hồi môn của mẫu thân nàng, cố ý tìm chuỗi ngọc này tới làm lễ vật cho con. Mẫu thân người xem, Tú muội muội dụng tâm như vây, con có phải thiếu muội ấy một phần ân tình lớn không?!”
Nghe Hàn Mục Lăng nói xong, Quốc công phu nhân quả nhiên đặc biệt vui mừng, nàng còn cố ý gọi Tiền Thiển lại nói cảm tạ, sau còn hết sức khen ngợi chuỗi ngọc này là trân phẩm khó gặp.
Tiền Thiển cười cùng Quốc công phu nhân nói vài câu khách khí, trong lòng lại lo lắng, thoạt nhìn Hàn Mục Lăng trước mặt cảm xúc có vẻ không tồi.
Đêm qua, nàng khóc rất lâu, nha hoàn đều bị sai đi, là Tiền Thiển tự mình đi lấy nước lạnh, dùng khăn vải đắp lên đôi mắt cho nàng đến nửa đêm mới tiêu sưng. Buổi sáng hôm nay, Tiền Thiển chạy tới sảnh chính đã thấy được Hàn Mục Lăng ăn mặc chỉnh tề, cười nhẹ nhàng tiếp đãi khách tới, nếu không phải trước ngực nàng là chuỗi vòng ngọc kia, Tiền Thiển còn cho rằng, chuyện đem qua chỉ là một giấc mộng.
Như vậy cũng tốt! Sớm buông tay miễn cho đau khổ. Sau lễ cập kê, có lẽ phu thê Định Viễn công liền nghị hôn cho Hàn Mục Lăng, nếu trong lòng nàng có người khác, Hàn Mục Lăng sẽ không hạnh phúc. Nàng là một cô nương tốt, Tiền Thiển hy vọng nàng có thể cả đời an tâm hạnh phúc mà sống.
Lễ cập kê của Hàn Mục Lăng vô cùng long trọng, sau khi đại lễ kết thúc, Tiền Thiển giúp nàng thay bộ lễ phục long trọng kia ra, chuỗi vòng ngọc trước ngực được ánh sáng chiếu rọi rực rỡ lấp lánh.
Buổi lễ kết thúc, Quốc công phu nhân dẫn Tuyên Nghi trưởng công chúa đang bị một đám phu nhân vây quanh vào chỗ ngồi. Tiền Thiển và Hàn Mục Lăng cùng một đám tiểu thư theo phía sau, nơi này phần lớn thế gia tiểu thư có giao hảo với Hàn Mục Lăng, đại bộ phận trong đó Tiền Thiển cũng quen biết, chỉ có vài người là không quen, Hàn Mục Lăng liền giới thiệu cho nàng. Tiền Thiển chú ý tới, trong đó cũng không có nữ chủ Tỉ Dương quận chúa Hứa Linh Dao. Xem ra lúc này, Hứa Linh Dao cùng Hàn gia thật sự không có giao tình gì.
Khách nhân được mời tới nhiều, gia chủ đương nhiên cũng có lúc rối ren, Hàn Mục Lăng chỉ là phụ trách tiếp đãi các tiểu thư chưa xuất giá, nhưng cũng vội tới mức chân không chạm đất, nàng túm lấy Tiền Thiển, giao cho cô chiêu đãi một phần khách, dặn dò: “Tú Nhi, muội cũng được coi như một nửa chủ nhà, từ ghé của Lý tiểu thư xuống muội đi hỗ trợ tiếp đãi, thứ tự chỗ ngồi đều đã viết trước, muội mang theo Tước Nhi xem rồi sắp xếp đi.”
Tiền Thiển để ý, từ đêm qua, Hàn Mục Lăng đã thay đổi xưng hô với cô. Trước kia nàng ấy luôn là gọi “Tú muội muội”, bởi vì Hàn Mục Thanh không chịu gọi Tiền Thiển là muội muội, luôn gọi thẳng tên, Hàn Mục Lăng còn từng trách ca ca nhà mình thất lễ, dần dà Hàn Mục Thanh không chịu sửa, nàng mới dần dần không lải nhải nữa. Mà hiện giờ, Hàn Mục Lăng trong miệng xưng hô cũng thay đổi. Tiền Thiển trộm ngắm nhìn chuỗi vòng ngọc trước ngực Hàn Mục Lăng, lặng lẽ thở dài, ngoan ngoãn cầm danh sách chỗ ngồi đi tiếp đãi khách nhân.
Lễ cập kê lễ qua đi, Định Viễn công phủ lại rối ren thu dọn mấy ngày, qua hai ba ngày mới hoàn toàn thanh tịnh lại. Tiền Thiển theo thường lệ bị Hàn Mục Lăng lưu lại chơi. Đã nhiều ngày, cảm xúc của Hàn Mục Lăng rõ ràng có chút trầm buồn, Tiền Thiển nghĩ đại khái là có quan hệ với Vương Minh Ngọc. Cô cũng không dám nhắc đến sự việc ngày đó, chỉ là đổi cách làm Hàn Mục Lăng vui vẻ lên, đến cả Hàn Mục Thanh có trêu đùa cô cũng không để bụng!
“Ai! Rốt cuộc sắp làm xong! Phiền chết muội rồi!” Tiền Thiển cùng Hàn Mục Lăng ngồi ở hoa viên tươi đẹp đầy nắng của công phủ, Tiền Thiển lớn tiếng thở dài đem chiếc quạt thêu hoa ném vào khay kim chỉ trước mặt.
“Cái này là muội muốn nhận thua!” Hàn Mục Lăng cười rộ lên, cầm chuôi quạt bỏ vào lồng ngực Tiền Thiển: “Mau làm tiếp đi, ca ca nói, muốn muội mấy ngày tới làm xong, nếu muội lười biếng, có bản lĩnh thì đánh cược thắng huynh ấy một lần!”
“Rõ ràng chính là hắn gian lận!” Tiền Thiển không có hình tượng ghé vào trên bàn đá lớn tiếng than vãn: “Sao lại có người như vậy chứ! Lăng tỷ tỷ, tỷ nói đi, tính tình tỷ tốt như vậy, Mục Hồng cũng là một đứa bé tốt, sao đến lượt ca ca tỷ tính tình lại đáng ghét như vậy!”
“Muội im đi!” Hàn Mục Lăng chọc cái trán Tiền Thiển: “Quay đầu lại bị ca của ta nghe thấy được, lại không buông tha đâu.”
Hàn Mục Thanh mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn cảnh vật chung quanh, nơi này…… Là thư phòng của hắn? Hắn hơi động đậy thân thể mình, nhìn nơi quen thuộc lại xa lạ này.
Là thư phòng của hắn! Chính là, thoạt nhìn tựa hồ có chỗ nào không giống nhau. Hơn nữa…… Hắn không phải đã chết sao?
Ngoài cửa sổ ánh sáng tươi đẹp xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào, trong phòng một mảnh ấm áp, Hàn Mục Thanh từ trên giường ngồi dậy, trong lòng có vài phần hoảng hốt. Chẳng lẽ hắn không chết? Lại bị cứu rồi?
Hắn nâng tay của mình lên, ngạc nhiên nhận ra đôi tay này cũng không giống trong trí nhớ khô gầy và đầy gân xanh. Đây là một đôi tay khỏe mạnh, đầu ngón tay vết trai cầm bút và cầm kiếm hiện lên cự kỳ rõ ràng.
Kiếm kén (vết trai do luyện kiếm quá nhiều)? Hàn Mục Thanh thập phần ngoài ý muốn. Hắn đã nhiều năm không luyện kiếm, từ khi thân thể hỏng rồi hắn liền không có cầm qua kiếm.
Hàn Mục Thanh từ trên giường đứng lên, vươn một bàn tay sờ soạng ở xương sườn của mình, ngón tay chạm đến không phải lởm chởm xương khô, mà là cơ bắp đầy lực. Đây là có chuyện gì!! Hắn gần như đã là đèn cạn dầu, làm sao làm sao……
Lúc này ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói nhẹ nhàng: “Tiểu thiếu gia, đại thiếu gia ngủ trưa còn chưa dậy đâu, không bằng ngài đi hoa viên dạo chơi đi? Nửa canh giờ trước ta nhìn thấy đại tiểu thư và Minh Tú tiểu thư đang ở ngoài hoa viên, có lẽ giờ còn trong vườn!”
Mục Hồng? Đệ ấy không phải đi biên quan sao?! Vẫn là hắn tự mình tiễn đi! Còn có Mục Lăng, không phải gả xa sao?! Là phụ thân trước khi lâm chung vội vàng chọn hôn phu cho nàng, vội vàng gả ra ngoài…… Làm sao…… Còn ở??
Còn có, Minh Tú tiểu thư lại là ai?! Hắn biết đến người gọi là Minh Tú cũng chỉ có một người kia mà thôi! Chính là người nọ…… Người nọ……
Hàn Mục Thanh hơi hoảng loạn, đây là có chuyện gì?! Hắn chẳng lẽ là đang nằm mơ?!! Hắn hung hăng véo chính mình một cái, thân thể đau đớn làm hắn có chút thanh tỉnh. Không phải mơ sao? Vậy đây là có chuyện gì?!
Một góc án thư ở thư phòng án thư một góc, đặt công báo, Hàn Mục Thanh nghiêng ngả lảo đảo bước đến, cầm lấy công báo, Duyên Hòa năm thứ mười lăm?!! Sao lại là Duyên Hòa năm thứ mười lăm?! Năm hắn 18 tuổi?!!
Sao có thể!!! Hắn rõ ràng đã chết ở Vĩnh Sơ nguyên niên!! Khi chết đã là đèn cạn dầu, thê lương vô hạn…… Nhưng hiện tại…… Hắn vậy mà lại trở về Duyên Hòa năm thứ mười lăm!!
Hàn Mục Thanh cầm lấy công báo kia vừa khóc vừa cười, chẳng lẽ là ông trời rủ lòng thương, biết hắn tiếc nuối quá nhiều, cố ý cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu?! Duyên Hòa năm thứ mười lăm!! Tất cả đều còn kịp!! Còn kịp!!