1.
“Quân phục dã chiến” liếc mắt nhìn, hai tên đàn ông lao tới, bắt chéo hai tay Lệ Trạch Xuyên ra sau lưng, đè cổ và lưng anh xuống đất, lại một lần nữa bắt anh khuỵu gối xuống.
Lần này là tư thế khuỵu hai gối trên mặt đất.
Mái tóc đen cạo sát đầu của Lệ Trạch Xuyên dính đầy máu, từng giọt từng giọt chảy ra, ngưng tụ trên ngọn tóc, rơi xuống mặt đất.
Mùi máu hấp dẫn con kền kền đang bay lượn trên bầu trời ở khoảng cách xa tới, mơ hồ nghe được tiếng hú của sói hoang, trước mắt một khoảng tĩnh mịch.
“Quân phục dã chiến” nhặt quả táo xanh rơi trong vũng bùn, dùng ngón tay cái lau sạch vết bẩn từng chút một. Anh ta sửa sang lại khẩu trang lên khuôn mặt, ngồi xổm xuống trước mặt Lệ Trạch Xuyên, nhìn thẳng vào anh, giọng điệu trầm thấp: “Mày nhận thua sao, cảnh sát Lệ?”
Lệ Trạch Xuyên ánh mắt từ phía dưới nhướng lên, đôi mắt vẫn sáng ngời bình tĩnh. Anh nói: “Tao thừa nhận.”
“Quân phục dã chiễn” ừm một tiếng, một chiếc bạt tai giáng xuống mặt Lệ Trạch Xuyên, trực tiếp làm nứt khóe miệng anh: “Đây không phải thái độ nhận thua, cảnh sát Lệ.”
Lệ Trạch Xuyên phun ra một ngụm nước bọt đầy máu nói: “Mày muốn thế nào?”
“Quân phục dã chiến” cởi bỏ kính chắn gió, lộ ra đôi mắt đào hoa xinh đẹp quỷ dị, nhẹ giọng nói: “Bắn súng giỏi, bắn tên chính xác, tự cảm thấy mày rất giỏi đúng không? Lệ Trạch Xuyên tao nói cho mày biết, mày cũng chỉ thua dưới trướng đàn em tao thôi. Nếu không phải người đó một hai muốn giữ mạng cho mày, một năm trước mày đã chết dưới tay tao cùng lão trạm trưởng già kia rồi, hiểu không? Phế vật.”
Nghe được hai chữ “người đó”, ánh mắt Lệ Trạch Xuyên chuyển động.
Anh nhớ lại lão trạm trưởng hy sinh trong trận chiến kia, tên này cũng có đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp, giọng nói nhẹ nhàng, cách xưng hô “người đó” của anh ta…
“Tống Kỳ Uyên?” Lệ Trạch Xuyên híp mắt: “Mày là Tống Kỳ Uyên! Người đó bảo mày tới đây giết tao?”
“Người đó nhờ tao nói cho mày biết nơi này là địa bàn của bọn tao. Mấy ngày trước cho người chạy sâu vào khu bảo hộ chỉ để cảnh cáo thôi, lần sau gặp lại, người đó sẽ không bỏ qua đâu.” Tống Kỳ Uyên giơ tay đè lên vết nứt bên khoé miệng Lệ Trạch Xuyên, hung hăng đè mạnh.
Lệ Trạch Xuyên không nhúc nhích lông mày, nghe thấy giọng nói của Tống Kỳ Uyên truyền ra sau lớp khẩu trang: “Lệ Trạch Xuyên, mày sinh ra đã mang theo tội nghiệt, là cặn bã, là rác rưởi, cho dù mày có khoác lên lớp da người, cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp. Chỉ cần còn người kia ở đây, mày với tao cũng chẳng khác gì nhau. Thay vì làm tổn thương lẫn nhau, không bằng cùng nhau liên thủ hợp tác, không cần phải suy nghĩ chuyện tiền bạc, cứ nghĩ lại cho kỹ.”
Tống Kỳ Uyên đứng dậy, đám người phía sau lập tức tiến tới, đấm vào ngực Lệ Trạch Xuyên.
Bùn nước bắn tung tóe lên quần áo, làm mờ đi biểu cảm cùng ánh mắt sắc bén của anh.
Nhiều cú đấm rơi xuống, Lệ Trạch Xuyên không thể nào tránh né, chỉ có thể bảo vệ những chỗ quan trọng. Đôi mắt anh kiên định xuyên qua những cú đấm đẫm nước, đóng đinh trên lưng Tống Kỳ Uyên, anh nhìn thấy Tống Kỳ Uyên đang chơi đùa nửa quả táo xanh đi về phía Ôn Hạ.
Tống Kỳ Uyên đi đến cách Ôn Hạ một bước, vẫy tay bảo tên đang giữ Ôn Hiểu thả cô ra. Ôn Hạ siết chặt vạt áo lại, thoát khỏi chúng lảo đảo nửa bước, nhưng không để mình ngã xuống. Sắc mặt cô tái nhợt nhưng đôi mắt đen lánh.
Tống Kỳ Uyên “tsk” một tiếng, kéo khẩu trang xuống, phun ra một hơi thở, dùng hai ngón tay nâng cằm Ôn Hạ lên, cẩn thận xem xét biểu cảm của cô nói: “Không sợ sao? Hay là, không tin tôi lột sạch quần áo cô, ném cho anh em tôi?”
Ôn Hạ lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Tống Kỳ Uyên, cô nghĩ, đây là khuôn mặt mà cả đời này cô sẽ không bao giờ quên.
Đôi mắt đào hoa, lông mày rậm, đuôi mắt có nốt ruồi lệ, vẻ quyến rũ dị thường, giống như một con bướm bay ngang qua. Trên cánh mũi có đeo chiếc khuyên nhỏ, trời sinh dung mạo thanh thoát, nhưng vì ánh mắt quá sắc bén, lại sinh ra vài phần điên cuồng.
Nếu nói Lệ Trạch Xuyên là một con báo, ngày ngày ẩn nhẫn, chờ đợi cơ hội, thì Tống Kỳ Uyên lại giống như một con đại bàng, tuỳ tính tung cánh, phóng túng ngạo nghễ.
Găng tay của Tống Kỳ Uyên nồng nặc mùi máu tươi, là máu của Lệ Trạch Xuyên, dính trên tay anh ta, đã đông thành băng.
Ôn Hạ rũ mắt xuống, khàn giọng nói: “Không phải không sợ, mà tôi cảm thấy không cần thiết phải sợ, ngoài việc lột quần áo của phụ nữ thì mấy người còn có thể làm gì? Nếu có bản lĩnh thì thả Lệ Trạch Xuyên ra, các người quang minh chính đại so, để xem ai là người cuối cùng chiến thắng.”
Tống Kỳ Uyên mỉm cười quay sang Lệ Trạch Xuyên đang bị đánh nói: “Cô gái này có chút thú vị, tao muốn mang về chơi hai ngày, mày không thấy phiền chứ?”
Khoảnh khắc Tống Kỳ Uyên quay đầu lại, ánh mắt Ôn Hạ tối sầm, cô nắm lấy tay Tống Kỳ Uyên, hung hăng cắn vào cổ tay anh ta. Hàm răng cắn mạnh qua da, đâm vào máu thịt, cô dùng hết sức bình sinh như cắn đứt một miếng thịt.
Tống Kỳ Uyên không chuẩn bị, đau đớn gầm gừ cánh tay, ném Ôn Hạ đang cắn trên cổ tay mình ra ngoài.
Ôn Hạ không quan tâm đến quần áo xộc xệch của mình, lao tới, phá tan đám người đang vây quanh Lệ Trạch Xuyên, dang tay bao lấy anh.
Môi cô lướt qua khóe miệng anh, đôi mắt lặng lẽ nhìn chăm chú anh.
Cô trong lúc hỗn loạn lần mò tìm bàn tay anh, mười ngón tay giao nhau gắt gao nắm chặt lấy.
Thượng đế giao thế giới hoà bình này cho anh, anh giao phó bản thân cho em, em sẽ bảo vệ anh.
Anh xem, em đã không nói dối, em thực sự làm được.
Diễn biến xảy ra quá nhanh khiến đàn em của Tống Kỳ Uyên mất cảnh giác trở tay không kịp. Lệ Trạch Xuyên nhanh chóng giấu Ôn Hạ dưới thân mình, mang cô lăn ra khỏi vòng vây, rút khẩu súng lục cột trên bắp chân ra. Không có nhiều đạn, anh chỉ có thể hướng tới mắt cá chân bắn tới, mấy tên gần đó lập tức bị ảnh hưởng.
Cùng lúc đó, tiếng sói tru lần lượt lọt vào màng nhĩ, choáng ngợp cả đất trời.
Tiếng sói tru không còn xa nữa mà trầm thấp gần ngay bên tai, hết đợt này đến đợt khác, xung quanh nghe thấy khắp mọi nơi.
Một tên đàn em của Tống Kỳ Uyên đột nhiên quay đầu lại, đối mặt với đôi mắt vàng đỏ, giương hàm nanh sắc nhọn lao thẳng về phía trước như muốn xé rách một miếng da thịt!
Là một con sói!
Ban ngày ban mặt, bất ngờ gặp phải một bầy sói!
Tiếng kêu thảm thiết của đám người vang vọng phía bầu trời, mấy gã đàn ông sợ hãi hét lên: “Anh Kỳ, chúng ra rút thôi! Đằng trước có một chiếc xe, sợ người giúp đỡ của tên oắt con này quay lại! Người thì không sợ, sói mới đáng sợ.”
Tống Kỳ Uyên chộp lấy khẩu súng, đánh bay một con sói đang lao tới, dẫn đầu nhảy vào xe, mấy tên đàn em ngã lộn nhào té ngã trên mặt đất, cũng đứng dựng nhanh chóng nhảy lên xe.
Một tên ở đó vẫn chưa từ bỏ ý định chịu thua, nâng nòng súng nhắm sau lưng Ôn Hạ, Tống Kỳ Uyên giáng mạnh một cái bạt tai kéo tên đó đi, anh ta bật chiếc bật lửa rồi ném nó về phía chiếc xe jeep của Lệ Trạch Xuyên.
Tống Kỳ Uyên dựa vào cửa kính xe hơi hạ xuống, giơ tay gõ lên cửa xe, cười nói: “Tặng cho mày món quà gặp mặt, khỏi cần cám ơn!”
Nắp của chiếc xe jeep mở toang, bật lửa rơi vào bên, ngay lúc ngọn lửa bùng lên, Tống Kỳ Uyên lại bắn thêm một phát đạn, làm nổ đường cung cấp nhiên liệu.
“Linh dương! Linh dương vẫn ở trên xe!” Ôn Hạ từ dưới thân Lệ Trạch Xuyên cố gắng lao ra.
“Đừng chạy qua đó! Không kịp nữa rồi!”
Lệ Trạch Xuyên gầm lên, đè Ôn Hạ xuống đất một cách quyết liệt.
Trước khi giọng nói vừa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng “bùm”, chiếc xe jeep bốc khói giống như một đám mây đen nhỏ, thân xe nổ vang, trong xe bị đốt cháy thành một quả cầu lửa cực lớn, sóng nhiệt xông thẳng vào mặt.
Linh dương Tây Tạng con mới sinh có bộ lông màu vàng nâu, tai và các chi rất mềm phía trong đều là lông tơ, đầu vẫn chưa mọc sừng. Nó chưa từng tiếp xúc với nhân loại, cũng không hiểu thế nào là sợ hãi, nó có một đôi mắt ướt át, vừa ngây thơ vừa đơn thuần.
Mẹ của nó đã liều mạng sinh ra nó, dùng cơ thể của mình để bảo vệ, mong rằng nó có thể sống an toàn.
Ngọn lửa đang thiêu đốt tiến vào trong mắt Ôn Hạ, hai tròng mắt cô đau nhức. Trong gió có mùi máu có mùi thuốc súng, cô đột nhiên cảm thấy tức ngực, đau đến không thể hô hấp.
Một sinh mệnh hiền lành như thế, sống ở vùng đất cằn cỗi nhất, chịu đựng cuộc sống khó khăn của thiên nhiên, chỉ muốn tìm kiếm sự bình yên trong cuộc đời, tại sao nó phải chịu đựng sự ngược đãi như vậy.
Tại sao…
“Không…”
Ôn Hạ hét lên trong vòng tay của Lệ Trạch Xuyên, toàn thân run rẩy.
Có thứ gì đó như phá tan linh hồn, tái sinh lại trong đống tro tàn.
Lệ Trạch Xuyên ôm cô, mở năm ngón tay chặt chẽ bịt mắt cô lại. . truyện kiếm hiệp hay
Lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, anh ôm cô thật chặt, như thể muốn vượt qua rào cản máu thịt truyền cho cô sức mạnh nóng bỏng nhất.
Sói là loài động vật sống về đêm, không giỏi di chuyển dưới ánh nắng mặt trời, chúng nhanh chóng xuất hiện cũng nhanh chóng biến mất, mang cả theo thi thể của con sói cùng bày đi theo. Một trong những con phá lệ thân thể cường tráng, một bên tai bị khuyết một phần, trên cổ có nhúm lông hình tròn màu trắng xanh, rất nổi bật đẹp mắt. Nó đứng trên một gò đất cao nghển cổ hú vang vọng, tiếng hú hùng hồn sắc lạnh, xuyên thủng tầng mây, rung chuyển khắp vùng đất hoang.
Lệ Trạch Xuyên quay đầu lại, một người một sói tầm mắt chạm nhau, con sói hoang lay động những sợi lông trắng xanh trên cổ, xoay người biến mất trong cát vàng mênh mông.
Editor: Vitamino