Minh Vương Phu Nhân

Chương 34



Edit: Meo

Trong lúc nhất thời, Ngọc Nguyên lại cảm thấy hổ thẹn, lại cảm thấy hoảng loạn. Nếu Hoa Dương quận chúa đưa nàng trở về, để Liễu phu nhân biết nàng ở Lý phủ câu dẫn Lý Uy, Liễu phu nhân khẳng định tức giận đến muốn đánh nàng.

Nghĩ đến đây, Ngọc Nguyên hai chân mềm nhũn, quỳ xuống: “Quận chúa, cầu xin ngài không cần nói chuyện này cho nương ta. Mới vừa rồi ta chỉ là bị ma quỷ ám ảnh, thật sự không có ý muốn câu dẫn Lý thượng thư! Ngài nếu nói cho nương ta, sau này ta cũng không còn mặt mũi để gặp ai nữa!”

“Một nữ tử chưa xuất giá, nhìn thấy nam nhân xa lạ, không những không tránh đi, ngược lại tiến lên chào hỏi, ngươi nói ngươi không phải câu dẫn, thật sự nghĩ ta là đứa ngốc sao?” Hoa Dương quận chúa lạnh lùng nhìn về phía Ngọc Nguyên, “Sự tình hôm nay, trừ bỏ mẫu thân ngươi, ta cũng sẽ không nói cho người ngoài, bất quá không phải vì ngươi, mà là bởi vì muội muội ngươi. Ngọc Ngưng cô nương ở Lý phủ quy quy củ củ, ngươi nếu thanh danh bị hỏng, nhiều ít cũng sẽ ảnh hưởng đến nàng, Ngọc Nguyên, ta khuyên ngươi nhớ rõ muội muội ngươi lần này mang đến chỗ tốt cho ngươi.”

Ngọc Nguyên cắn chặt môi chính mình.

Hoa Dương quận chúa thuyết giáo Ngọc Nguyên, cũng là muốn giáo dục Ngọc Nguyên một phen, để nàng về sau không cần nhằm vào Ngọc Ngưng, lần này cũng là xem mặt mũi Ngọc Ngưng mới có thể buông tha nàng.

Chính là Ngọc Nguyên không phải sẽ nghĩ lại hành vi của chính mình, nàng chỉ biết căm hận người khác. Cho nên, Hoa Dương quận chúa nói xong hết thảy, Ngọc Nguyên càng thêm căm hận Ngọc Ngưng.

Dựa vào cái gì Ngọc Ngưng vận khí tốt như vậy? Ngọc Nguyên trong lòng một trận chua xót, thậm chí hận không thể đem Ngọc Ngưng bóp chết.

Nhưng là, ở trước mặt Hoa Dương quận chúa, nàng không thể không cúi đầu: “Quận chúa nói phải.”

Hoa Dương quận chúa nói: “Hôm nay ta thật sự không thể giữ ngươi ở chỗ này, ai biết kế tiếp ngươi sẽ làm ra sự tình gì. Chúng ta Lý phủ cũng là thanh thanh bạch bạch, ta liền an bài hạ nhân đưa ngươi trở về.”

Ngọc Nguyên sắc mặt tái nhợt: “Quận chúa……”

Hoa Dương quận chúa nói: “Ngươi nếu lại gây chuyện, cũng đừng trách ta đem chuyện này tuyên dương ra ngoài.”

Nữ tử chưa lập gia đình chủ động cùng trượng phu người khác bắt chuyện, ở nơi nào đều không phải chuyện tao nhã gì, Ngọc Nguyên cũng không dám nữa nói gì nữa.

Thời điểm nàng bị đưa đến Nam Dương Hầu phủ, Liễu phu nhân còn có chút kinh ngạc, Ngọc Nguyên như thế nào sớm như vậy liền trở về, không phải nói ở Lý phủ cùng Ngọc Ngưng ở cùng nhau sao?

Đưa Ngọc Nguyên trở về chính là bà tử bên người Hoa Dương quận chúa, bà tử đối Liễu phu nhân nói: “Quý phủ yêu cầu hảo hảo quản giáo tiểu thư một chút. Quận chúa chúng ta giữ tiểu thư ở lại, chạng vạng Ngọc Nguyên tiểu thư đi ra ngoài tản bộ, đơn độc gặp lão gia chúng ta, tiểu thư không những không tránh đi, còn đi lên cùng lão gia chúng ta nói chuyện. Hầu phu nhân yên tâm, chuyện này, quận chúa chúng ta cũng sẽ không nói ra ngoài, chỉ hy vọng ngươi có thể hảo hảo quản giáo một chút, về sau ra cửa, chớ có mất quy củ.”

Nghe xong lời này, Liễu phu nhân mặt tức khắc lúc xanh lúc đỏ, còn khó chịu hơn đánh chính mình.

Nàng miễn cưỡng cười đưa người của Hoa Dương quận chúa đi về, hơn nữa bảo đảm chính mình sẽ hảo hảo dạy dỗ Ngọc Nguyên.

Đám người đi rồi, nàng mới vung tay cho Ngọc Nguyên một cái tát: “Ánh mắt nông cạn như vậy, là ai bảo ngươi đi câu dẫn Lý thượng thư?”

Ngọc Nguyên nước mắt rơi như mưa: “Ta chỉ là…… Chỉ là mê mẩn sự giàu sang phú quý của Lý phủ cùng nhà bọn họ so sánh, nhà chúng ta lại keo kiệt lại nghèo túng.”

“Con không chê mẹ xấu, cẩu không chê gia bần, Nam Dương Hầu phủ nuôi ngươi lớn, vất vả dạy ngươi, ngươi ngược lại ghét bỏ trong nhà keo kiệt? Ngươi có hay không thấy qua khất cái trên đường cùng người bán rong, xem bọn hắn mặc cái gì, ngươi mặc cái gì? Cùng người bình thường so, trong nhà thật sự keo kiệt?”

Liễu phu nhân tức giận đến muốn lấy roi đánh Ngọc Nguyên một trận, nàng đè lại lòng ngực mình, bình tĩnh mà xem xét, Liễu phu nhân thật sự chán ghét Ngọc Ngưng, nàng chán ghét Ngọc Ngưng, cũng là vì Ngọc Ngưng quá mức ưu tú. Nếu Ngọc Ngưng dung mạo thường thường tư chất thường thường, nàng cũng không chướng mắt như vậy.

Ngọc Ngưng từ nhỏ sinh hoạt không bằng Ngọc Nguyên, hai người tuổi xấp xỉ, sinh hoạt lại khác nhau như trời với đất. Mặc dù là như vậy, Ngọc Ngưng cũng hiếu thuận Bạch thị, đối đãi người hầu trong nhà ôn hòa có lễ, Ngọc Ngưng không thể đọc sách biết chữ, lại có một tay nghề thêu thùa, có thể xuống bếp làm một bàn mỹ vị, đem viện tử thu thập đến gọn gàng ngăn nắp, bản thân trước nay luôn sạch sẽ thoải mái, vào đông trời đông giá rét, tắm rửa, giặt quần áo rất phiền toái, chẳng sợ mỗi ngày đều giặt quần áo bằng nước lạnh, Ngọc Ngưng vẫn luôn sạch sẽ tươm tất. Ngọc Nguyên trước nay đều mười ngón không chạm vào nước, hạ nhân luôn chăm sóc nàng chu đáo.

Ai biết cuối cùng người ghét bỏ gia tộc, lại là người được ngàn kiều vạn sủng nuôi lớn Ngọc Nguyên?

Liễu phu nhân tức giận đến phát run: “Cho dù ngươi có mí mắt nông cạn, bị của cải nhất thời mê hoặc, ngươi cũng không nên câu dẫn Lý thượng thư! Ngươi nếu câu dẫn được hắn, ngươi có được làm chính thê sao? Chỉ là một tiểu thiếp thôi, trong nhà tài phú vẫn là của người khác, ngươi nhìn xem Bạch di nương trong nhà, nhìn xem Điền di nương, Triệu di nương, các nàng cái nào không phải sống trong gian khổ? Các nàng thấy ta lúc nào cũng phải tất cung tất kính? Ngươi thì tốt lắm vội vàng muốn làm tiểu thiếp. Hoa Dương quận chúa là hậu duệ quý tộc căn bản không để ngươi ở trong mắt, đến lúc đó muốn đánh một mắng ngươi một trận, còn không phải xem tâm tình chính mình? Lý thượng thư sợ nhất mẫu thân hắn, mẫu thân hắn yêu thương Hoa Dương quận chúa, ngươi đến lúc đó bị khi dễ, mới là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.”

Liên tiếp nói nhiều như vậy, Liễu phu nhân mệt đến tê liệt ngã xuống ghế dựa, uống liền chung trà giải khát.

Ngọc Nguyên đầy mặt nước mắt: “Trong phủ chúng ta càng ngày càng ít tiền tài, chẳng lẽ ta có thể gả đến nhà cao cửa rộng làm chính thê? Ta nhưng thật ra muốn gả cho Trần Vương thế tử, nhưng hai nhà chênh lệch càng lúc càng lớn, hắn nguyện ý cưới ta? Làm trắc phi cũng đủ rồi.”

“Cho dù ngươi làm thê tử của nhà bình thường, ta cũng không cho ngươi đi làm thiếp của gia đình giàu có, ngươi không biết làm thiếp có bao nhiêu gian nan, cho dù là sủng thiếp, bị sủng đến vô pháp vô thiên, chính thê không ngã, ngươi chung quy vẫn là thiếp, chính thê đã chết, cũng hiếm thấy ai để thiếp nâng lên làm chính, đều sẽ cưới dòng dõi hơi thấp nhưng thân gia trong sạch làm vợ kế,” Liễu phu nhân nói, “Ngươi về sau sinh hài tử, hài tử cũng sẽ giống Ngọc Ngưng, bị mẹ cả kêu lên đánh chửi.”

Ngọc Nguyên không biết trong đó phức tạp, nàng chỉ cảm thấy Liễu phu nhân vì mặt mũi gia tộc, không chịu để nàng đi hưởng thụ vinh hoa phú quý: “Nói đến nói đi, đều là vì thể diện của ngươi.”

Liễu phu nhân hiện tại không muốn nhìn thấy Ngọc Nguyên, nàng phất phất tay: “Ngươi trở về hảo hảo nghĩ lại một chút, chính mình làm chuyện ngu xuẩn. Còn nghĩ rằng nương đối với ngươi không tốt.”

Ngọc Nguyên đành phải lui xuống.

Hoa Dương quận chúa cũng đem sự tình của Ngọc Nguyên nói cho Ngọc Ngưng, nói xong, nàng nhìn biểu tình của Ngọc Ngưng, nhịn không được mà bật cười.

Ngọc Ngưng trợn to đôi mắt, cánh môi hơi hơi mở ra, tựa hồ không thể tin được.

Nàng là thật sự không tin.

Ngọc Nguyên ở nhà mình tác oai tác oái thì cũng thôi đi, như thế nào tới nhà người khác rồi, còn dám chủ động dụ dỗ nam chủ nhân của quận chúa.

Hoa Dương quận chúa nói: “Liền nói nếu nàng câu dẫn thành công, vào Lý gia, ta cũng sẽ không kiêng kị nàng. Có mạng tiến vào không nhất định có mạng để sống, chỉ cần là lão phu nhân, đều sẽ xem nàng không vừa mắt, ngày ngày làm cho nàng khó chịu.”

Trong hầu hết các gia đình ở triều đại này, chính thê đều không kiêng kỵ trượng phu nạp thiếp, trong lúc chính mình có thai, có khi sẽ đưa thiếp thất cho trượng phu. Hoa Dương quận chúa cùng Lý Uy không có cảm tình, nàng chính mình thân phận quý trọng, càng không thèm để ý, coi như trong nhà lại thêm một cái nha hoàn.

Sau sự việc của Lý Chi Chi, Hoa Dương quận chúa tâm tính thay đổi rất nhiều, cũng trở nên cảnh giác với người khác.

Bất quá đối sử với Ngọc Ngưng, nàng thật sự thích. Lúc trước rơi xuống nước hít thở không thông, cái cảm giác giãy giụa muốn chết không thể nào quên được, Ngọc Ngưng đem nàng từ hiểm cảnh như vậy cứu lên, lại còn cứu thai nhi chưa sinh ra trong bụng mình, nàng vĩnh viễn đều cảm kích.

Mấy ngày nay ở chung, Hoa Dương quận chúa cảm thấy Ngọc Ngưng tính tình rộng rãi, thoải mái lại không ngu ngốc, là người đáng giá để kết giao.

Ngày hôm sau, Liễu phu nhân tự mình tới phủ Hoa Dương quận chúa xin lỗi. Phát sinh loại chuyện này, nàng cũng sợ Hoa Dương quận chúa ghi hận lên Nam Dương Hầu phủ, Ngọc Nguyên làm sự tình này, Liễu phu nhân cũng không dám nói cho Nam Dương Hầu.

Hoa Dương quận chúa ôn hoà tiếp đãi Liễu phu nhân, bất quá cố ý nói cho Liễu phu nhân, nàng là xem mặt mũi của Ngọc Ngưng. Sở dĩ như vậy, nàng cũng phải biết, Ngọc Ngưng vẫn phải về Nam Dương hầu phủ, Hoa Dương quận chúa biểu hiện coi trọng Ngọc Ngưng, ngày sau Liễu phu nhân cũng không lại khi dễ Ngọc Ngưng.

Liễu phu nhân tự nhiên nhìn ra Hoa Dương quận chúa dụng ý, nàng cười nói: “Vài ngày không có nhìn đến Ngưng nhi, ta cũng rất nhớ nàng, quận chúa, Ngưng nhi lúc này ở nơi nào?”

Hoa Dương quận chúa nói: “Ngọc Ngưng cô nương ở hoa viên nhỏ, hôm nay thời tiết tốt, nàng ra đó giải sầu.”

Hôm nay thời tiết ấm áp, Ngọc Ngưng ở bên đình ngồi uy cá, trên tay nàng cầm thức ăn, rải một ít xuống có rất nhiều cá chép đỏ bơi tới.

Lúc Liễu phu nhân tới, thiếu chút nữa không nhận ra Ngọc Ngưng.

Ngọc Ngưng ăn mặc một thân váy áo xanh lam, trên mái tóc cài một cây bạch ngọc trâm, lúc trước Ngọc Ngưng váy áo mộc mạc, hiện giờ đổi một thân váy áo, ngược lại có chút phong thái đại gia tiểu thư.

Hoa Dương quận chúa kêu một tiếng “Ngọc Ngưng cô nương”, Ngọc Ngưng vội vàng quay người lại, trên gò má nàng còn có vài phần đỏ bừng, con ngươi so mặt nước còn long lanh hơn.

Nàng buông chén thức ăn cho ca xuống, đứng lên: “Hoa Dương quận chúa, mẫu thân.”

Hoa Dương quận chúa nói: “Mặt đều bị mặt trời phơi đỏ, ngươi một thân mảnh mai, không nên phơi nữa, một lát trở về phòng đi.”

Ngọc Ngưng gật gật đầu. Nàng đâu có phơi, vừa rồi nàng đang uy cá, Quân Dạ đột nhiên xuất hiện, nói hắn cũng muốn uy cá.

Phía dưới một đàn cá sống không thể ăn thức ăn lây dính hơi thở Quân Dạ, không biết hắn cầm thuốc gì liền uy nàng ăn, thuốc viên vào miệng là tan, khó có thể miêu tả là hương vị gì, ẩn ẩn có điểm hơi thở huyết tinh.

Ngọc Ngưng ăn xong thân thể liền có chút nóng, hiện tại cảm thấy đầu hơi choáng váng, có chút buồn ngủ.

Liễu phu nhân ở trước mặt Hoa Dương quận chúa, không thể không giả tình giả ý quan tâm Ngọc Ngưng: “Ngưng nhi mấy ngày nay ở phủ quận chúa đã quen chưa? Nhớ không được mang đến phiền phức cho quận chúa, sớm trở về đi.”

Ngọc Ngưng gật gật đầu: “Đa tạ mẫu thân quan tâm.”

Liễu phu nhân lại nói: “Mẹ ruột Bạch thị của ngươi hai ngày nay sức khỏe không tốt lắm, về sớm thì tốt hơn, nàng cũng rất nhớ ngươi”

Ngọc Ngưng ánh mắt hơi đổi.

Bạch thị còn ở trong hầu phủ, Liễu phu nhân có thể tùy ý bắt bẻ. Hoa Dương quận chúa nghe Liễu phu nhân nói lời này, cũng thấy được là đang có ý uy hiếp.

Liễu phu nhân nói: “Hài tử ngoan, mặt bị mặt trời phơi đỏ rồi, nên về phòng nghỉ ngơi đi.”

Ngọc Ngưng gật gật đầu, rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.