“Ha ha! Khá lắm! Nha đầu nhanh mồm nhanh miệng! Lăng Bắc Nguyên chịu gả ngươi cho một người chết sao?” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ đồng thời một đôi mắt sâu trói chặt ánh mắt Lăng Tuyết Mạn.
Lăng Tuyết Mạn nghe vậy giận dữ nói một hơi: “Hừ! Ta thấy ông ấy đương nhiên chịu! Hy sinh một mình ta để bảo vệ Lăng gia bọn họ trên dưới bình an, mua bán này không lỗ, ông ấy luyến tiếc cái gì?”
“Việc này…” Mạc Kỳ Hàn đăm chiêu, trầm mặc. nguồn TruyenFull.vn
Nhưng Lăng Tuyết Mạn đang rất vội vã, tay chân động không được liền dùng đầu đụng Mạc Kỳ Hàn: “Đút cho ngươi ăn sạch sành sanh rồi, có thể nói chưa?”
Mạc Kỳ Hàn hoàn hồn nhíu mày nói: “Nói cho ngươi nghe là được, ngươi húc ta làm cái gì? Đau không?”
“Nếu có thể húc chết ngươi, ta nhất định là không chút do dự!” Lăng Tuyết Mạn nghiến răng nghiến lợi.
“Ha ha, ngươi muốn làm quả phụ hai lần sao? Ta không chết, ngày sau cố gắng còn có thể cưới ngươi. Ta chết đi, ngươi đời này liền hành quả phụ thật sự!” Mạc Kỳ Hàn cười nhạt nói.
Lăng Tuyết Mạn thở gấp, càng nóng nảy hơn, “Cưới ta? Cố gắng? Ngươi cút ngay! Ngươi cho là ngươi là ai? Dù ngươi chính là phụ thân của Hoàng đế thì Lăng Tuyết Mạn ta cũng không gả!”
“Phải không? Vậy cũng không phải do ngươi. Tuyết Mạn nhớ kỹ ngươi là nữ nhân của ta, trừ phi ta không muốn ngươi, bằng không ngươi đừng cự tuyệt ta hoặc là bỏ trốn khỏi ta!” Mạc Kỳ Hàn nhìn như bình thản, trong giọng nói lại có một dòng hương vị âm lạnh.
Lăng Tuyết Mạn không tự chủ được sợ run cả người, “Đồ điên! Ngươi thật là đồ điên!”
Mạc Kỳ Hàn không nói gì, hơi nhếch môi, nhìn sắc trời bên ngoài. Không còn sớm, hắn không thể tiếp tục hưởng thụ, liền nghiêm mặt nói: “Tuyết Mạn, ta nói ngắn gọn. Sáng mai có phải muốn mở hòm mang nhẫn Tử Ngọc cho Tứ Vương gia?”
“Hả? Làm sao ngươi biết? Việc này Nhị Vương gia nói đợi xin chỉ thị của Hoàng Thượng. Đúng rồi, không cho ngươi gọi ta thân thiết như vậy.” Lăng Tuyết Mạn nhíu mày có chút bất mãn.
“Ngươi bớt nói nhảm! Sắp chết đã đến nơi còn so đo ta gọi ngươi như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn có chút tức giận.
Lăng Tuyết Mạn vội bịt miệng gật đầu nói: “Ta không so đo, ngươi mau nói đi.”
“Dựa theo tập tục hoàng gia ngươi là Vương phi xung hỉ, chưa cùng trượng phu viên phòng, trượng phu đã bệnh chết. Quan tài một khi mở lại phải dùng máu trinh của ngươi đến tế hòm, nên đương nhiên là phải nghiệm thân ngươi. Ngươi bây giờ không còn hoàn bích, nếu nghiệm thân, ngươi nhất định phải chết!” Mạc Kỳ Hàn nghiêm túc nói.
“Cái gì?” Lăng Tuyết Mạn giật mình mở to hai mắt nhìn, “Ngươi, ngươi nói thật sao?”
“Đương nhiên. Ta không muốn ngươi chết mới đến nói cho ngươi biết. Dù sao cũng là ta đoạt thân thể của ngươi.” Mạc Kỳ Hàn nhàn nhạt gật đầu.
“Ta nên làm cái gì bây giờ?” Lăng Tuyết Mạn quýnh muốn khóc lên, tức giận lại mạnh mẽ đập đầu vào thân Mạc Kỳ Hàn, “Cũng tại ngươi hại ta. Cũng tại dâm tặc ngươi!”
Mạc Kỳ Hàn hút một ngụm khí, xoa xoa thân bị đau, buồn bực nói: “Nha đầu Tuyết Mạn, ngươi ham mê đập đầu sao? Là ta hại ngươi nhưng mà ta cũng tới cứu ngươi, nếu ngươi tiếp tục ầm ĩ ta cũng không cứu ngươi nữa!”
“Oa… Oa.. Ta không ầm ĩ, ngươi nhanh nói đi!” Lăng Tuyết Mạn đầu hàng, sinh mệnh là quan trọng nhất, cái khác không sao!
Trong bóng tối Mạc Kỳ Hàn sung sướng giương lên khóe môi, sâu trong mắt hiện lên tự tin. “Tuyết Mạn, nhớ kỹ lời ta nói, ngươi nên làm thế này…”
Khi ánh rạng đông dâng lên là lúc trong phòng ngủ Tứ Vương gia đột nhiên truyền ra vài tiếng thét chói tai.
Thanh âm cực lớn làm Xuân Đường cùng Thu Nguyệt canh giữ ở gian ngoài, còn có hai nha hoàn khác kinh hách, nhanh chạy vào vào!
Các nàng chỉ thấy mặt Tứ Vương phi trắng bệch, không có chút máu, ánh mắt trống rỗng nhìn cửa sổ, tóc rối tung không chịu nổi, môi không ngừng run rẩy, không biết đang nói gì.
“Vương phi ngài làm sao vậy?” Xuân Đường cùng Thu Nguyệt lo lắng hỏi, tới gần liền gặp Lăng Tuyết Mạn nổi điên, hai tay huơ lung tung gào thét: “Không nên tới! Không nên tới! Phu quân! Phu quân!”
Lời vừa nói ra, bốn nha hoàn đều run lên, theo bản năng quét mắt nhìn phòng ngủ. Cái gì cũng không có? Xuân Đường cùng Thu Nguyệt lóe lóe ánh mắt, đột nhiên như là phản ứng kịp, mặt đen như đất, cả kinh kêu lên: “Vương phi, là Vương gia trở về?”
“Vương gia?!”
Hai nha hoàn Lan Tâm cùng Tứ Hỉ trợn mắt hét to một tiếng, hoảng sợ xách váy chạy ra ngoài!
“Hồn phách Vương gia đã trở lại!”
“Hồn phách Vương gia đã trở lại-“
Nhất thời, bởi vì Lan Tâm cùng Tứ Hỉ chạy loạn kêu la khiến cho toàn bộ Cúc Thủy Viên xôn xao lên. Gia đinh, thị vệ, nha hoàn đều ùa vào linh đường, quỳ gối trước linh vị, không ngừng dập đầu cầu nguyện: “Vương gia ngài đừng dọa chúng nô tài. Vương gia…”
Huynh đệ Mạc Kỳ Diễn khiếp sợ thay đổi sắc mặt, đồng tử u ám của Mạc Kỳ Minh co rút kịch liệt, không thể tin trừng mắt Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn đang nằm trong quan tài kia, mười ngón tay nắm chặt thành quyền, âm thầm cắn răng. Người lẽ ra nên chết vào hai năm trước, hiện tại…
Mạc Kỳ Minh từng bước đi đến trước mặt quan tài, đứng lại, con ngươi lợi hại chăm chú nhìn, làm như muốn vung nắp quan tài nhìn vào bên trong. Hồn phách Mạc Kỳ Hàn có thật như mọi người nói là đã trở lại hay không?
Mà Mạc Kỳ Diễn trầm mặt xuống nói: “Quản gia! Đây là có chuyện gì?”
Quản gia khom người nơm nớp lo sợ nói: “Thưa Nhị Vương gia, gia nô tài cũng không biết. Để nô tài hỏi một chút.”
Dứt lời vội lớn tiếng hô: “Đang làm cái gì? Là ai nói hồn phách Vương gia đã trở lại?”
Câu hỏi này làm linh đường yên tĩnh trở lại. Lan Tâm cùng Tứ Hỉ run lên, ngã ngồi trên mặt đất, khuôn mặt kinh sợ, “Quản… quản gia, là Vương phi…. Vương phi…” Nghĩ đến biểu tình cùng bộ dáng Lăng Tuyết Mạn lúc đó, hai nha hoàn sợ nói không ra lời, chỉ liên tục lắc đầu.
Mà đám người Mạc Kỳ Diễn cả kinh. Mạc Kỳ Lâm bước đến, trầm giọng nói: “Vương phi như thế nào? Nói tiếp!”
“Chúng nô tì không biết…” Lan Tâm vẫn lắc đầu, không biết nói như thế nào, cũng không dám nói.
Mạc Kỳ Sâm khẩn trương nhìn về phía quản gia, nói: “Vương phi ở nơi nào?”
“Hồi Lục Vương gia, Vương phi có lẽ là ở phòng ngủ!” Quản gia chảy đầy mồ hôi nói.
Mạc Kỳ Diễn quyết đoán nói: “Quản gia phái hai nha đầu gan dạ đi vào thay quần áo cho Vương phi, sau đó nhìn xem xảy ra chuyện gì!”
“Vâng, Nhị Vương gia.” Quản gia trả lời, nhanh chóng lui về phía sau.
Bốn huynh đệ kinh ngạc, nhìn nhau, lại nhìn Mạc Kỳ Minh vẫn đang nghiêm mặt theo dõi quan tài, không biết đang suy nghĩ gì.
Mà trong phòng, Lăng Tuyết Mạn kêu to, chỉ mặc quần áo trong, chui vào chăn, không ngừng nói mơ hồ: “Phu quân, không phải lỗi của thiếp, không phải thiếp. Thiếp không có muốn mở hòm. Không có, không phải thiếp, không phải thiếp, đừng tới tìm thiếp, không được…”