Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!

Chương 42: Anh Run Lắm!



Vân Khê hốt hoảng, cô ta lái xe đến địa chỉ thật nhanh.

Sau 30 phút, cô ta thấy xe của Lý Nam Phong ngay bãi biển đó. Cô đánh tay lái kế bên xe của hắn ta.

Lý Nam Phong vui mừng vừa lo sợ. Hắn ta chạy xuống dắt Vân Khê tới chỗ đó, hắn vẫn chưa hết hoảng sợ:”Đó….đó…là chỗ đó…chỗ…cô…ta…cô ta chết! Anh chỉ lỡ tay kéo mạnh thôi…không…ngờ…không ngờ…cô ta…rơi xuống biển thật!”

Vân Khê quan sát xung quanh. Cũng may bãi biển này vắng người lại không hề có camera ở khu vực này. Cô ta chấn an Lý Nam Phong:”Không sao! Anh coi ở đây cũng không có bằng chứng đâu! Không sao!”

Nói vật thôi chứ cô ta cũng rất sợ. Cô ta nói tiếp:”Để chắc chắn hơn, anh đi huỷ chiếc xe này đi! Đừng để lại dấu vết của cô gái đó là được! Hôm nay anh chỉ cần nhớ, anh là đi ngắm biển với em! Em không biết gì cả! Được chứ?”

Lý Nam Phong run run đồng ý với Vân Khê. Vân Khê chỉ tay vào chiếc xe và nói:”Cái camera hành trình của anh, anh cứ nói là bị hỏng rồi! Bây giờ anh đi huỷ cái xe này đi! Nếu không muốn thì đem nó rửa cho thật kĩ vào!”

Lý Nam Phong nhìn ra chiếc xe của mình. Hắn ta thực sự đứng còn không nổi chứ nói gì là lái xe đi rửa hay đi huỷ nó chứ. Giọng run run:”Anh…anh không lái nổi nữa!”

Vân Khê cũng tức giận:”Bây giờ em cũng là đồng phạm của anh rồi đó! Không lẽ đợi bị bắt à? Anh lái xe em đi! Để xe anh cho em! Lái xe theo em là được!”

“Nhưng thực sự không nổi nữa rồi! Chân anh đang run lắm!”

“Vậy anh đợi cảnh sát đến bắt đi!”

Vân Khê nói rồi giật cái chìa khoá xe trên tay Lý Nam Phong:”Chìa khoá xe em trên xe luôn đó! Nếu muốn bị vào tù thì ngồi đây chơi đi! Lúc đó đừng cuốn em vào!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!

Chương 42: Anh giết người rồi!



Biển rộng bao la, nước thì cứ mãi xiết, tiếng kêu cứu của cô blogger khiến hắn cảm thấy sợ hãi, hắn càng thêm luống cuống. Hắn cố tình chạy đi mà không quay lại.

Bỗng dưng không nghe tiếng cứu của cô ấy nữa. Biển lại lặng như bình thường. Đi được một quãng đường, hắn cảm thấy áy náy nên quay lại.

Hắn gọi to:”Cô gì ơi? Cô đâu rồi? Cô gì đó ơi??”

Hắn vừa gọi vừa quan sát. Chết rồi! Cái khẩu trang đang trôi lềnh bềnh trên nước kia. Phải chăng là của cô gái đó? Cô ta đã chết rồi sao? Không thể? Cô ta không thể nào?

Tinh thần của hắn suy sụp. Đó là vì hình như hắn đã gián tiếp giết người rồi. Gương mặt sợ hãi của hắn thể hiện rõ ra ngoài, hắn lấy trong túi quần ra chiếc điện thoại. Lập tức hắn gọi ngay cho Vân Khê. Cô ta là người rất mưu mô nên giỏi giải quyết mấy việc như này!

Tay hắn run run, hắn bấm số của Vân Khê. Cuối cũng đầu giây bên kia cũng bắt máy. Giọng hắn lắp bắp:”Vân Khê….anh….anh…lỡ…..giết người rồi….giết người rồi….cô ta chết…chết rồi…phải làm sao đây? Anh…anh….không biết….Mua tới đây đi! Địa chỉ gửi cho em….”

Hắn ta cúp máy rồi nhanh chóng chạy ra xe của mình. Hắn ngồi trong xe đợi Vân Khê đến:”Sao lâu vậy?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.