Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No

Chương 28: 28: Lần Này Trẫm Lại Hấp Tấp Rồi



Mắt mèo to của Quất Tọa nhỏ long lanh trong suốt thấy đáy, ý muốn ngủ chung rõ ràng như thế, Lôi Khải Hoành muốn không để ý tới cũng khó.

Hắn đưa tay gãi cằm mèo nhỏ, nhấc mèo nhỏ lên rồi lùi vào trong phòng, đóng cửa lại.

Vì thế, Vu Hiểu Thao đã được như ý nguyện, linh hoạt từ trong cánh tay hắn nhảy ra, đi vài bước rồi lại nhảy lên giường.

Sau khi cuộn tròn thân mình tựa bên cạnh cái gối, nhìn cái người vẫn chưa qua đây kêu một tiếng, “Meo~”
Lôi Khải Hoành đi qua đó dùng tay sờ đầu mèo nhỏ, trở mình nằm ở bên cạnh, nhấc tay hưởng thụ chung một cái chăn với mèo nhỏ.

Vu Hiểu Thao ngọ nguậy khỏi tấm chăn, lộ ra cái đầu, sau khi đầu mèo đụng tới vai của hắn thì mới nhắm mắt.

Trẫm – một con mèo ngủ trong căn phòng rộng lớn dành cho mèo dưới lầu, ngủ như thế nào cũng cảm giác như đang nằm mơ.

Quả nhiên vẫn là ở gần Lôi ái khanh, trẫm mới có cảm giác thể giới chân thật.

Hơn nửa đêm, Lôi Khải Hoành tỉnh giấc vì những động tác cọ nguậy của mèo nhỏ.

Lúc đầu mèo con đáng lẽ đang dựa vào bờ vai hắn cuộn tròn bên cạnh cái gối, thì ngay lúc này đã thay đổi vị trí nằm trên ngực trái của hắn, bộ lông nó mềm mại mang hơi ấm nằm sấp ở đó, xòe móng vuốt ra, hơi bấu vào trong, trong yết hầu phát ra âm thanh ngáy khò khè nho nhỏ.

Lôi Khải Hoành bật cười, đưa tay vuốt lưng của mèo nhỏ.

Ngay khi chuẩn bị nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi, trong mắt đột nhiên xuất hiện một trận ấm nóng, cảnh tượng trong phòng tức khắc có thể nhìn thấy rõ ràng.

Sau đó, ở khoảng cách gần hắn thấy một bóng người mờ nhạt, đang nằm sấp trên cái chăn.

Tất cả mọi thứ xung quanh cực kỳ rõ ràng, chỉ có cái bóng người này cực kỳ mờ nhạt, chỉ có một hình dáng chung chung, nhìn thì có hơi quen thuộc.

Lôi Khải Hoành ngây người một giây, nhếch môi cười không thành tiếng.

Cái bóng lần trước hắn nhìn thấy quả nhiên là của mèo nhỏ, quả là một linh hồn thú vị, đáng yêu.

Lúc này, linh hồn này đang giang rộng cánh tay mà ngủ nằm sấp trên cái chăn.

Ánh mắt Lôi Khải Hoành chuyển sang mèo nhỏ đang cuộn tròn trên ngực mình, lấy tay gãi thử tai của mèo nhỏ.

Mèo nhỏ bị làm phiền liền nhúc nhích lỗ tai, đầu nhỏ quay qua một bên, dùng chân che lỗ tai lại.

Đồng thời ngay lúc này, bóng người mờ nhạt không có trọng lượng đang nằm sấp trên cái chăn, cũng động đậy cánh tay, nghiêng đầu giấu đi đôi tai đang bị gãi.

Đáng tiếc, thời gian này chỉ xảy ra ngắn ngủi trong nửa phút, độ nóng trong mắt Lôi Khải Hoành nhanh chóng biến mất, mọi thứ trước mắt hắn lại hồi phục về trạng thái ban đầu, dường như tất cả những thứ hắn vừa thấy lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi.

Mà Lôi Khải Hoành nhẹ nhàng chạm vào bộ lông mềm mại của mèo nhỏ, vô cùng chắc chắn sự tỉnh táo của bản thân.

Ngày tiếp theo trời còn chưa sáng mà Vu Hiểu Thao đã thức dậy rồi.

Cậu vừa chuẩn bị duỗi thân ngáp một cái, lại phát hiện nơi hiện tại của cậu không phải là vị trí tối hôm qua trước khi ngủ.

Vu Hiểu Thao nhìn qua Lôi Khải Hoành vẫn còn đang ngủ, cẩn thận dè dặt di chuyển thân mèo bên dưới lớp chăn chui ra ngoài.

Sau khi đặt chân xuống thảm trải sàn mềm mại, Vu Hiểu Thao mới bám vào thảm dùng lực kéo dài thân thể, dùng hết sức vươn vai.

Sau đó, Vu Hiểu Thao ngồi xuống trước giường, bắt đầu chơi đùa với không gian thừa kế của mình.

Hôm qua ăn rất nhiều thức ăn, đã tích được một chút linh lực, cậu định dùng những linh lực này để mò mẫm mở rộng cổng vào không gian thừa kế, để thuận tiện cho việc sau này cậu có thể lấy ra một vài món đồ có kích thước lớn một chút.

Công việc cạy cổng không gian là một việc vô cùng tiêu hao linh lực, Vu Hiểu Thao nhăn nhó mà dùng lực, may là tấm thảm không bị rách.

Cổng của không gian cuối cùng cũng bị cậu xé toạc từ kích cỡ của móng tay thành kích cỡ của đồng xu.

Vu Hiểu Thao rất có cảm giác thành tựu nhìn lỗ hổng đã rộng ra không ít, vui vẻ mà quay vòng tròn.

Sau đó, lại tiếp tục ngồi xuống, giơ chân dùng linh lực vừa mới cẩn thận giữ lại kết thành sợi linh lực, mò mẫm đồ vật trong không gian.

Sợi linh lực trong không gian lộn xộn một lúc lâu mới móc được một vật phẩm.

Vu Hiểu Thao cẩn thận dè dặt kéo lên trên, khó khăn lắm mới kéo tới được bên ngoài cổng, lộ ra màu vỏ hơi xanh.

Vu Hiểu Thao nhìn vật nhô lên có vỏ xanh trơn nhẵn, ngửi thấy vị xanh chát còn tươi, nước miếng sắp chảy xuống rồi.

Đây là một hạt óc chó, một hạt óc chó tươi có vỏ xanh!
Tổ tiên Thao Thiết vẫn là rất đáng tin cậy nha, đây, cuối cùng cũng để cậu moi ra đồ tốt có thể ăn rồi.

Tuy nhiên, Vu Hiểu Thao thử dùng sức thì phát hiện.

Lần này sợi linh lực có hơi chắc chắn, vật được moi lên hơi lớn, hoàn toàn không có cách nào móc từ trong cổng có kích cỡ đồng xu ra!
Vu Hiểu Thao nhìn hạt óc chó vỏ xanh kia, chỉ có thể nhìn chằm chằm.

Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, Vu Hiểu Thao có một kế hoạch nảy sinh bất ngờ, dứt khoát dùng linh lực khuấy hạt óc chó này, dự định bóp nát hạt óc chó rồi móc ra ăn.

Sự thật chứng minh, hạt óc chó có thể được các lão tổ tiên để trong không gian thừa kế, chắc chắn không phải là hạt óc chó thông thường.

Căn bản là linh lực của Vu Hiểu Thao không còn cách nào khác, khuấy rất lâu, trên vỏ xanh của óc chó ngay cả một dấu vết nhỏ cũng không có.

Sau khi trong lòng Vu Hiểu Thao suy nghĩ hết mọi cách, rất không nỡ mà thả óc chó về chỗ cũ, đồng thời ghi nhớ vị trí này của hạt óc chó, đợi sau này linh lực tích lũy nhiều rồi, lại móc hạt óc chó ra khi mà cổng đã được cạy lớn hơn.

Vu Hiểu Thao không moi được hạt óc chó ra, chỉ đành khống chế sợi linh lực tiếp tục mò mẫm, tìm kiếm những đồ vật khác.

Tìm tới tìm lui rất lâu nhưng đều là những món đồ kéo không nổi!
Vu Hiểu Thao cũng phục rồi.

Nếu không phải lúc này vẫn còn sớm, Lôi ái khanh vẫn chưa thức dậy.

.

Lúc trong lòng còn đang cằn nhằn, linh lực của Vu Hiểu Thao cuối cùng đã nối được với một vật nhỏ.

Mèo Thao Thiết nào đó lập tức tràn đầy sức sống.

Đây sẽ là đồ tốt thế nào?
Hạt dẻ? Quả phỉ? Đậu phộng?
Vật nhỏ nhanh chóng bị sợi linh lực kéo lên, một cái bọc giấy nhỏ rớt vào trong chân của Vu Hiểu Thao.

Vu Hiểu Thao ngẩn ra một lát, dùng bộ móng sắc bén cào rách bọc giấy.

Sau đó, một vài hạt giống nhỏ mà đen rơi rớt trên mặt đất.

Vu Hiểu Thao:.

Được rồi, trẫm biết rồi.

Những tổ tiên thân yêu kia của cậu, khi bắt đầu lưu giữ đồ vật, đã tính toán sẵn là để các hậu bối tự lực cánh sinh!
Hạt óc chó vỏ xanh vừa nãy, chắc chắn không phải là đồ ăn vặt để lại cho hậu bối mà là để lại làm hạt giống cho hậu bối trồng!
Trẫm có thể làm gì?
Trẫm còn có thể làm gì?
Vu Hiểu Thao nhấc chân gom hạt giống lại, bám vào mép giường nhìn Lôi Khải Hoành vẫn chưa thức dậy, xoay người nhẹ nhàng giẫm lên thảm trải sàn rồi chạy ra cửa.

Lúc Lôi soái chìm trong giấc ngủ, Bạch Hào có quyền tiếp quản căn phòng, tự giác mở cửa cho cậu.

Từ lần trước sau khi xem cuộc nói chuyện giữa Nguyên soái và Quất Tọa nhỏ, Bạch Hào đã quyết định thêm sự sùng bái vào cả kho số liệu đối với Quất Tọa nhỏ.

Đây là một con vật sống thần bí dưới hình dạng mèo có trí tuệ cao đã trị khỏi trọng thương của Nguyên soái.

Một vật thể sống trí tuệ cao mà trước nay chưa từng xuất hiện trong lịch sử đế quốc.

Vu Hiểu Thao đi thẳng một đường ra khỏi tòa nhà chính của phủ Nguyên soái, chạy đến sân sau của phủ.

Sau đó, cậu ngạc nhiên khi thấy trên mặt đất của sân sau rộng rãi trống trãi, hôm qua cây tiêu nhỏ vẫn còn là cọng cỏ nhỏ vậy mà hôm nay đã phát triển thành bụi cây nhỏ rồi!
Vu Hiểu Thao nhìn một vùng màu xanh đậm đó, vị hơi tê tê của hoa tiêu nhỏ lúc trước đã ăn chợt tràn ngập trong khoang miệng.

Trong vòng một đêm mà tươi tốt như vậy.

.

Trẫm sẽ ăn trước một nửa bụi, chắc là không có ảnh hưởng gì lớn đâu nhỉ?
Vu Hiểu Thao chần chừ mà chạy qua đó.

Vẫn chưa chờ đến khi cậu động chân hành động, trong bụi cây nhỏ xuất hiện một vòng tròn gai nhọn, cái nào cái nấy vô cùng sắc bén, ánh gai lạnh lẽo.

Mèo Thao Thiết nhỏ nào đó suýt nữa đâm vào đó, trong chớp mắt linh hoạt xoay người, rơi xuống mặt đất bên cạnh.

.

đồng thời lùi một bước.

Vu Hiểu Thao nhìn những cái gai sắc nhọn đó, sâu sắc kiểm điểm bản thân, “Meo meo meo!”
Hoa tiêu nhỏ, trẫm sai rồi, lần này trẫm lại hấp tấp rồi!
Hoa tiêu nhỏ cảm nhận được sự uy hiếp đã không còn, gai nhọn cũng thu trở về.

Vu Hiểu Thao:.

Dữ như vậy, sau này kết ra hạt tiêu, làm sao trẫm có thể hái đây?
Hai giây sau, Vu Hiểu Thao vui mừng mà xoay quanh hoa tiêu nhỏ.

Trẫm không cần tự mình làm, trẫm có Lôi ái khanh.

Da thịt của Lôi ái khanh dày đến nỗi không sợ trẫm cào, đến lúc đó hái vài hạt tiêu chắc là không thành vấn đề.

Sau khi bày tỏ sự mong chờ với cây tiêu nhỏ, Vu Hiểu Thao chạy đến một nơi xa hơn chỗ này một chút.

Sau đó, Vu Hiểu Thao dùng chân đào đất, gieo mấy hạt giống không biết là loại cây nông nghiệp gì màu đen xuống đất.

Sau khi đắp đất lại, Vu Hiểu Thao đi vòng quanh mảnh đất này, dùng chân mèo giẫm ra hai vòng ký hiệu, rồi mới tản bộ quay về.

Đang đi thì tình cờ gặp lão quản gia.

Vu Hiểu Thao dừng lại, thu chân ngồi xuống, ngẩng đầu bày tỏ sự lễ phép, “Meoo~”
Chào buổi sáng nha lão Ngụy~
Lão quản gia nhận một kích trúng tim từ tiếng kêu mềm mại của mèo nhỏ, đưa tay ôm ngực.

Ai da, trái tim già của tôi.

.

Sau khi Vu Hiểu Thao đã chào hỏi xong thì vui vẻ quay về phòng của Lôi Khải Hoành.

Còn bên này lão quản gia vừa điều chỉnh hô hấp vừa tiễn mèo nhỏ có bộ lông bồng bềnh mềm mại ấm áp đã lên đến tầng ba.

Lúc này, Lôi Khải Hoành đã thức dậy, vừa từ phòng tắm bước ra liền thấy những vết chân dính đầy bùn hình hoa mai của Quất Tọa nhỏ, vào phòng rồi chạy về phía hắn.

“Meo, meo meo!”
Lôi ái khanh, trẫm có chuyện muốn nói với anh!
Lôi Khải Hoành nháy lông mày, đưa tay nhấc mèo nhỏ lên.

Vu Hiểu Thao vừa kêu vừa giơ chân chỉ ra bên ngoài, “Meo meo meo.


Lôi ái khanh, theo trẫm đi ra ngoài.

Sau đó, cuối cùng Vu Hiểu Thao cũng đã chú ý đến chân mèo đã dính đầy bùn đất và những dấu chân mèo bị cậu giẫm trên tấm thảm.

* * * Trước khi đi, trẫm vẫn nên rửa chân sạch nhỉ.

Lúc ở bên bồn rửa tay để rửa chân, Lôi Khải Hoành xoa nặn chân nhỏ mềm mại của mèo nhỏ, cảm giác khung cảnh này ở đâu đó rất quen thuộc.

Hắn cho rằng hình như là trong giấc mơ, hắn đã từng nâng cằm của Quất Tọa nhỏ, ngẩn người ngâm mèo nhỏ trong nước vuốt ve hết một lượt.

Mà lúc đó, linh hồn của mèo nhỏ, bày tỏ sự từ chối rất rõ ràng.

Lôi Khải Hoành:.

Hành vi lúc đó của hắn đúng thật là có hơi biến thái, nhưng nhất định có thể niệm tình mà tha thứ.

Sau khi rửa sạch chân cho Quất Tọa nhỏ, Lôi Khải Hoành đi theo sự chỉ dẫn của chân mèo mà đi đến sân sau.

Hôm qua vì để có thể trồng cọng cỏ nhỏ mà sân sau đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Mà sân sau lúc này đáng lẽ phải là sạch sẽ không có gì lại xuất hiện một bụi cây nhỏ rất bắt mắt.

Lôi Khải Hoành kinh ngạc, “Cọng cỏ nhỏ?”
Vu Hiểu Thao gật đầu, “Meo.


Nhưng mà điều trẫm muốn nói không phải việc này.

Vu Hiểu Thao đưa chân chỉ về một hướng khác.

Lôi Khải Hoành nghe theo chỉ dẫn đi qua đó, thấy nơi bị vô số dấu chân mèo khoanh tròn.

Vu Hiểu Thao thành nghiêm túc trừng to đôi mắt mèo, “Meo meo!”
Lôi ái khanh, trẫm lại ở đây trồng một thứ, cẩn thận đừng làm hư nó.

Lôi Khải Hoành:.

Hắn còn tưởng rằng Quất Tọa nhỏ kêu hắn ra để nhìn thử cọng cỏ nhỏ trong một đêm đã lớn.

Hiện tại hắn đã hiểu rồi, vật sống hình dạng mèo trí tuệ cao này, trừ việc thích ăn, ăn khỏe ra thì cũng rất thích trồng cây.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No

Chương 28: Quả nhiên trẫm bị ghi thù rồi



Vì vậy, Lôi Khải Hoành bảo Bạch Hào ghi địa điểm này lại, đồng thời thông báo cho lão quản gia chăm nom vị trí này.

Sau đó, dưới ánh mặt trời buổi sáng sớm một người một mèo chậm rãi quay bước trở về.

Lúc này, Bạch Hào nói, “Nguyên soái, hiện tại Ngài cùng lúc nhận được rất nhiều yêu cầu cuộc gọi từ khắp nơi, có muốn lựa chọn theo mức độ ưu tiên không?”

Lôi Khải Hoành gật đầu, “Ưu tiên việc quân sự.”

Vì thế, Thư ký Trưởng của hội ủy viên Liên minh quân sự của Đế quốc lại lần nữa xuất hiện trên màn hình cửa sổ chiếu trước mặt Lôi Khải Hoành.

Tối hôm qua, Vu Hiểu Thao và Lôi soái ngủ rất ngon nhưng lại không biết cả Đế quốc biết bao nhiêu người thức trắng cả đêm.

Đặc biệt là một vài thế lực các phương đã từng sử dụng thủ đoạn lợi dụng trùng tướng để mưu sát Lôi soái, dẫn đến việc Lôi soái bị trọng thương.

Vốn dĩ cho rằng sau khi Lôi soái trọng thương, quân đoàn 7 tất nhiên sẽ mất đi uy thế.

Lôi Khải Hoành – một anh hùng chiến đấu được cả đế quốc hâm mộ nịnh hót, lúc nào cũng có thể bị áp chế.

Không ngờ, chỉ trong nháy mắt, người ta sẽ trở thành Hoàng đế Đế quốc và có quyền kiểm soát toàn bộ Đế quốc.

Bây giờ, ruột gan của đám người này đang loạn cả lên, ước gì có thể quay ngược thời gian làm lại từ đầu.

Nửa đêm hôm qua sau khi xác định thân phận của Lôi soái là Hoàng đế kế nhiệm của Đế quốc, không biết rằng có bao nhiêu người muốn xông thẳng đến phủ Nguyên soái.

Tuy nhiên, vừa nãy họ còn không tôn trọng người ta, vậy mà bây giờ giữa đêm khuya như vậy lại đến ra vẻ nịnh bợ, nghĩ như thế nào thì cùng không phù hợp.

Vì thế, tất cả mọi người đều chờ đợi đến ngày tiếp theo, nóng lòng sốt ruột mà chờ đến bảy giờ sáng, mới tất bật mà thử kết nối liên lạc với Lôi soái.

Mà cuộc điện thoại đầu tiên được nhận chính là cuộc gọi với lý do có liên quan đến việc quân sự của Thư ký Trưởng ủy viên Liên minh quân sự đế quốc.

Đột nhiên được kết nối, Thư ký Trưởng hơi giật mình, suýt nữa ném luôn món đồ trong tay.

Sau khi dùng hai giây để ổn định lại tinh thần, ngồi nghiêm túc lại, kính cẩn cúi đầu hành lễ, “Hoàng đế bệ hạ, chúc Ngài buổi sáng tốt lành!”

Cùng lúc đó Vu Hiểu Thao nghe được câu này, đôi tai mèo có hơi giật giật.

Đây không phải là chào hỏi với trẫm phải không?

Vì vậy, Vu Hiểu Thao ngẩng đầu nhìn.. cằm và hầu kết của Lôi Khải Hoành.

Do vấn đề góc nhìn, trẫm không thể thấy vẻ mặt của Lôi ái khanh.

Nhưng mà trẫm thật sự rất muốn biết khi Lôi ái khanh bị người khác gọi là Hoàng đế bệ hạ sẽ có biểu cảm thế nào.

Do đó, Vu Hiểu Thao giẫm lên cánh tay của Lôi Khải Hoành rồi bám vào bả vai hắn, định thò đầu mình đến bên cạnh gương mặt của Lôi Khải Hoành.

Lôi Khải Hoành thò tay xách mèo nhỏ đang kề sát qua đây xuống, sau khi bàn tay to vuốt ve một trận, hắn nói, “Đợi lát nữa nếu như không còn việc, dẫn mày đi câu cá.”

Vì thế, rất nhanh, Vu Hiểu Thao không còn hứng thú với biểu cảm trên gương mặt khi bị gọi là Hoàng đế bệ hạ nữa, trong đầu chỉ toàn nghĩ về cá!

Lúc này, Lôi Khải Hoành mặt không biểu cảm nhìn tổng bí thư xuất hiện xuất hiện trên màn hình cửa sổ, “Ngài Thư ký Trưởng, ngài đang nói gì vậy?”

Thư ký Trưởng bị hỏi ngược lại, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Ý của Hoàng đế bệ hạ là gì? Trách móc? Chất vấn?

Thư ký Trưởng muốn khóc.

Ông biết, tất cả đều là lỗi của mình!

Chính bởi vì do ông mà dẫn đến việc khiến tất cả những người ở trạm phi thuyền chờ đợi Hoàng đế bệ hạ đều gạt bỏ Lôi soái ra.

Rõ ràng ông đã làm khung cảnh xuất hiện hoành tráng với tư cách là Hoàng đế bệ hạ của Lôi Khải Hoành biến thành cảnh tượng ảm đạm không người hỏi thăm.

Bị vặn hỏi một chút cũng là chuyện bình thường.

Gương mặt của Thư ký Trưởng tái xanh, âm thanh run rẩy, “Bệ hạ, là lỗi của tôi, tôi..”

Lôi Khải Hoành bình tĩnh ngắt lời ông, “Ngài Thư ký Trưởng, xin hãy cẩn thận lời nói, tôi không phải là Hoàng đế bệ hạ.”

Trên đầu của Thư ký Trưởng đang toát mồ hôi, trong lòng hoảng sợ, “Bệ hạ..”

Lôi Khải Hoành không muốn giằng co về việc này nữa, hỏi, “Ngài Thư ký Trưởng còn có việc quân sự khác không?”

Thư ký Trưởng lắc đầu, “.. Không có.”

Vì thế, Lôi Khải Hoành ngắt kết nối.

Thư ký trưởng nhìn màn hình cửa sổ biến mất, nhất thời lòng rối như tơ vò.

Tất cả những chuyện này là sao chứ..

Ngay cả thân phận Hoàng đế bệ hạ cũng không thừa nhận, đây là muốn làm gì?

Trước khi kết nối với với yêu cầu cuộc gọi tiếp theo, Lôi Khải Hoành bảo Bạch Hào dò hỏi tình hình của Hoàng đế bệ hạ hôm qua.

Bạch Hào trả lời: “Nguyên soái, hôm qua phi thuyền đáp xuống Đế Tinh cũng chỉ có phi thuyền chuyên dụng của Ngài.”

Lôi Khải Hoành: .

Cho nên, đây là nguyên nhân sáng sớm hắn vừa ngủ dậy đột nhiên xuất hiện nhiều yêu cầu cuộc gọi như thế?

Lôi soái biết rõ bản thân chắc chắn không phải là Hoàng đế bệ hạ, tất nhiên sẽ không cần tốn thời gian để ý đến những người mà ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng nhận sai.

Có thời gian như vậy, chi bằng hắn dẫn mèo nhỏ đi câu cá.

Vì thế, hắn dặn dò Bạch Hào chặn hết tất cả cuộc gọi, chỉ trừ việc quân sự, nếu không chặn hết tất cả.

Lúc quay về nhà ăn, lão quản gia đã dựa theo lượng thức ăn hôm qua của mèo nhỏ, đã chuẩn bị sẵn thức ăn

Một cái bàn đầy ắp, toàn là lương thực mà sáng hôm nay mới giao đến.

Lần này, cuối cùng Vu Hiểu Thao đã chú ý đến, trong đĩa thức ăn trước mặt Lôi Khải Hoành, chỉ có một ống chế phẩm bổ sung dinh dưỡng?

Mà người nào đó khi đối diện với một bàn đầy ắp thức ăn ngon, lại vô cùng tự nhiên nhấc tay bẻ chế phẩm bổ sung dinh dưỡng.

Vu Hiểu Thao cúi đầu nhìn các món ăn ngon khác nhau trên bàn, lại quay đầu nhìn chế phẩm bổ sung dinh dưỡng sơ sài trước mặt Lôi Khải Hoành.

Không lẽ là do hôm qua trẫm ăn quá nhiều, khiến cho bây giờ Lôi ái khanh muốn tiết kiệm đồ ăn cho trẫm rồi?

Mặt Vu Hiểu Thao trong phút chốc nóng lên, vô ý thức mà nhấc chân sờ sờ mặt.

Thật sự trẫm là.. không đành lòng!

Vì thế, Vu Hiểu Thao đi bước nhỏ đến trước mặt Lôi Khải Hoành, đẩy đĩa thức ăn gần đó qua chỗ Lôi Khải Hoành, “Meo~”

Lôi ái khanh yên tâm mà ăn, không cần tiết kiệm.

Anh ăn có chút ít đó, còn không đủ cho trẫm nhét kẽ răng.

Lão quản gia đứng ở một bên nhìn theo hành vi cái chân trắng mượt của mèo nhỏ, trong lòng ngay lập tức có một trận cảm động tuôn trào.

Mèo nhỏ này đơn giản mà nói chính là thiên sứ!

Không chỉ nó có bề ngoài rất ấm áp mà cách cư xử cũng rất ấm áp rung động lòng người.

Đáng tiếc, từ rất lâu về trước Nguyên soái của họ đã chán ghét những món ăn đối với hắn mà nói hoàn toàn không hề có bất kỳ mùi vị gì.

Bắt đầu từ mấy năm trước, đã chỉ ăn chế phẩm bổ sung dinh dưỡng.

Lúc mà lão quản gia đang cảm thán, Lôi soái trước mặt đã bỏ chế phẩm bổ sung dinh dưỡng xuống.

Còn cầm lên bộ đồ ăn ở bên cạnh trước giờ chỉ đặt ở đó cho có, gắp món ăn trong đĩa thức ăn mà chân mèo nhỏvừa đẩy qua.

Lão quản gia: .

Nếu đế quốc cho phép liên hôn giữa các chủng tộc, ông nhất định sẽ đồng ý hai tay việc Nguyên soái và mèo nhỏ trước mặt ở bên nhau!

Khụ khụ khụ, nói giỡn thôi, con người khi lớn tuổi rồi thì dễ suy nghĩ nhiều.

Lão quản gia dùng ánh mắt trìu mến nhìn mèo nhỏ không rời.

Có điều, suy đoán lúc trước của ông quả nhiên không sai, mèo nhỏ trắng cam này quả thật có bản lĩnh làm phủ Nguyên soái ấm lên!

Trong phòng hai người một mèo, ánh mắt của lão quản gia nhìn qua đây, đơn giản mà nói không thể rõ ràng hơn nữa, Vu Hiểu Thao muốn ngó lơ cũng khó.

Cậu ngẩng đầu lên dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn qua đó, sau đó cậu đã thấy ánh mắt lấp lánh của lão quản gia thấp thoáng chứa đầy xúc động.

Vu Hiểu Thao: .

Hành động Lôi ái khanh tiết kiệm đồ ăn sáng cho trẫm, quả nhiên là quản gia của ái khanh cũng không nhìn tiếp được.

Hành vi lúc nãy của trẫm quả nhiên là đúng.

Sau bữa ăn, theo như kế hoạch, sẽ đi câu cá.

Đế Tinh cũng có khu săn bắn riêng biệt, ở trung tâm khu săn bắn có một nơi tên là hồ Thiên Thành, có thể đi câu cá.

Trước khi đi, mèo nhỏ Thao Thiết nào đó vẫn còn mấy phần nhớ mong cây tiêu nhỏ, cuối cùng cũng chạy đến sân sau, lại chuẩn bị đi thăm một chút.

Lúc này, lão quản gia đang cầm bình tưới cây, chuẩn bị đi ra sân sau tưới nước cho thực vật mà Nguyên soái đã căn dặn.

Ban đầu phủ Nguyên soái có người máy chuyên biệt chăm sóc vườn hoa, nhưng bây giờ vườn hoa đã không còn, người máy đương nhiên rảnh rỗi rồi.

Huống chi, lão quản gia cảm thấy tưới một cọng cỏ nhỏ chỉ cần một mình ông cầm bình tưới cây đi là đủ rồi.

Vì thế, Vu Hiểu Thao và lão quản gia tình cờ gặp nhau, một trước một sau chạy về hướng sân sau.

Khi đến sân sau, lão quản gia giật mình, mở mắt to nhìn cục bông nhỏ tròn xông về phía chính giữa sân sau, vồ tới phía trước bụi cây nhỏ, ngoan ngoãn ngồi ở đó, ngẩng đầu, hơi cong đuôi, có phần say sưa nhìn bụi cây nhỏ.

Lão quản gia sờ sống mũi, nghi ngờ bản thân xuất hiện ảo giác.

Hôm qua rõ ràng là một cọng cỏ nhỏ đáng thương, sao chỉ trong thời gian một đêm mà biến thành một bụi cây nhỏ tươi tốt như thế?

Lão quản gia xách theo bình tưới cây đi thẳng qua đó, đứng bên cạnh bụi cây nhỏ, nhìn một lát.

Sau đó ông đưa tay ra.

Nếu như đây là ảo giác, ông sẽ không chạm được bất cứ thứ gì.

Vu Hiểu Thao thấy tình huống này liền hoảng sợ, lập tức lên tiếng ngăn cản, “Meo! Meo meo!”

Thế à, Vu Hiểu Thao phát hiện, cây tiêu nhỏ vốn không hề hung bạo mà thay đổi hình dạng thành một thân toàn gai nhọn.

Phân biệt đối xử như thế, khiến Vu Hiểu Thao tỉnh ngộ.

Cây tiêu nhỏ, quả nhiên mày ghi thù trẫm rồi!

Nhưng, lão quản gia vẫn bị đâm vào tay.

Không phải là do cây tiêu nhỏ đang phản kích mà bởi vì tay của lão quản gia tự đụng vào gai của cây hoa tiêu..

Vu Hiểu Thao nhìn lão quản gia đang ngây người, không hiểu gì hết.

Đây là bị làm sao thế?

Sau khi lão quản gia lau sạch giọt máu trên ngón tay, ôm tim công nhận sự tồn tại của cây nhỏ này, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm bụi cây nhỏ trước mắt.

Xét cho cùng, hình như giống cây này nhìn có chút quen mắt, không lẽ là loài cây cảnh quý hiếm nào đó ông từng thấy qua?

Lão quản gia bỏ bình tưới xuống, mở máy tính năng lượng ánh sáng đeo ở cổ tay lên.

Vu Hiểu Thao nhìn trong màn hình cửa sổ của lão quản gia xuất hiện một loạt hình ảnh các loài thực vật, rất tò mò “Meo meo” hai tiếng.

Lão quản gia cúi đầu nhìn mèo nhỏ dưới đất đang ngẩng đầu, ma xui quỷ khiến mà ngồi xổm xuống để mèo nhỏ cũng có thể thấy máy tính năng lượng ánh sáng của mình.

Vì thế, một người già một con mèo ngồi lại với nhau, mở bộ sách “Bách khoa thực vật vũ trụ” lên.

Trong bộ sách có lắp đặt hệ thống tự động đối chiếu, rất nhanh đã khóa được một loài thực vật, đồng thời cung cấp hình ảnh và bản thuyết minh bằng chữ.

Bụi cây nhỏ trước mặt, nó là loại cây dùng để làm gia vị, tên thường gọi là Tiêu.

Được trồng rộng rãi trên các vùng sản xuất cây nông nghiệp khác nhau.

Lão quản gia: . Hình như có chỗ nào đó không đúng!

Đương nhiên Vu Hiểu Thao biết đây là cây tiêu, dù sao thì cậu đã ăn qua cũng nhận ra loại gia vị này.

Điều mà cậu khá tò mò là hôm nay thứ cậu vừa trồng thêm là gì.

Vì thế, Vu Hiểu Thao kêu meo chạy về nơi cậu đã giẫm lên vô số dấu chân mèo.

Lão quản gia hơi giật mình, nhìn theo tiếng kêu của mèo nhỏ về nơi mà Bạch Hào đã giải thích qua cho ông, bên đó vừa mọc lên một vài mầm cây.

Lão quản gia đi qua đó.

Sau đó, lại lần nữa thông qua đối chiếu thông minh do “Bách khoa thực vật vũ” xác định, những thứ vừa nảy mầm là.. hành lá!

Giống như tiêu vậy, đều là một loại cây trồng được trồng phổ biến ở khu trồng cây nông nghiệp của đế quốc.

Khi thấy đáp án này, Vu Hiểu Thao vui đến không thể tả.

Cây tiêu nhỏ có rồi, mầm của hành lá nhỏ có rồi, món ăn ngon có thể để trẫm ăn no đã ở trong tầm tay!

Còn vị lão quản gia bên cạnh như mất hồn giơ bình tưới cây tưới nước cho hành lá nhỏ vừa nảy mầm.

Vừa tưới nước vừa rơi vào trầm tư.

Đây là thứ mà Nguyên soái bảo ông đào hết tất cả những cây cảnh quý hiếm ở sân sau để trồng.

Một cây tiêu còn có một mầm hành lá lớn..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
ad
ad
ad