Ái Ái chạy ra ngoài, nhưng trước mắt không phải là Mẹ nuôi của mình mà là một người đàn ông lạ mặt, cậu nhóc không chạy nữa, đứng từ xa nhíu mày.
Người đàn ông này là Diêu Trì, hắn nhìn thấy Ái Ái, sau đó khẽ hít một ngụm khí lạnh, thật giống… không lẽ là con của hắn…. chuyện này Mộc Tiểu vẫn không có nói cho hắn biết… hắn rất bất ngờ…
Tìm cô nhiều năm, hắn rất vất vả mới moi được trong miệng Mộc Tiểu vị trí của cô, Diêu Trì biết mình làm sai, cô bỏ đi cũng là đáng đời cho hắn, tổn thương cô như thế mà cô vẫn không bỏ rơi máu mủ của hắn….
” Chú là ai?”. Ái Ái hỏi người đàn ông trước mắt bằng giọng tiếng trung, sau đó sực nhớ nơi này là Hà Lan, mẹ dặn ở Hà Lan thì không thể nói tiếng trung, người khác sẽ không hiểu, vì thế nhóc đổi giọng hỏi lại lần nữa.
” chú là ai?”.
Diêu Trì nhìn cậu nhóc, đến cái nhăn mày cũng giống hắn như đúc, mày khẽ giãn ra:” chú là người trung”.
” thế ạ?”. Ái Ái đáp, trẻ nhỏ rất dễ bị người lớn lừa, chỉ vài câu nói, Ái Ái lại quên mất câu ” chú là ai ” mà Diêu Trì nãy giờ chưa trả lời.
” Mẹ cháu có ở nhà không?”. Đối diện với con hắn, Diêu Trì không biết phải làm sao.
” chú là ai?”. Lần này đã đúng trọng điểm, Ái Ái sực nhớ ra.
Diêu Trì cười khẽ, vô cùng kiên nhẫn nói:” Bạn tới thăm mẹ con”. Hắn nghĩ nghĩ rồi lại nói:” ba cháu đâu?”.
Ái Ái nhăn mặt, người này hết hỏi mẹ rồi hỏi ba, nhóc chưa gặp người này bao giờ cả.
” cháu không có ba”. Nhắc tới phương diện này, mặt cậu nhóc thoáng qua một chút mất mác.
” chú chờ một chút cháu vào nói với mẹ”. Ái Ái nói xong thì chạy đi vào trong, bỏ lại một mình Diêu Trì đứng ở cổng rào.
Diêu Trì chưa kịp làm gì, còn chưa hỏi được tên nhóc con thì người đã mất dạng….
Không có ba, vậy thì chắc chắn Rồi, không hiểu sao khi nghe nhóc con nói mình không có ba hắn lại vui vẻ như thế.
Hắn đang rất lo, sắp gặp được cô, cô có rời xa hắn nữa hay không?, hắn thật vất vả mới tìm được cô, nếu mất đi nữa, hắn sẽ không sống nổi, trong 2 năm qua, cuộc sống của Diêu Trì không hề dễ dàng, một Diêu Thiếu ngạo nghễ khi xưa, bây giờ chỉ còn là một người đàn ông chạy đi tìm vợ.
Trong suốt thời gian qua, Diêu Trì đã học được cách yêu một người, nhớ lại trước kia bắt buộc người mình yêu, hắn cảm thấy mình thật cầm thú.
Tần Tâm Ly ngồi gắng hoa, tự hỏi vì sao đã lâu rồi mà Ái Ái vẫn chưa trở lại, cô có chút lo lắng, vừa thả liễn hoa xuống định đi ra ngoài tìm Ái Ái thì cậu nhóc đã trở lại.
” Mẹ ơi~”.
Tần Tâm Ly nhìn cậu nhóc chạy lon ton đến, đáy lòng liền nhẹ nhõm, cô ôm cậu nhóc lên, sau đó mới lấy khăn lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của Ái Ái rồi thơm lên má cậu:” hửm, sao thế, đi đúng cho cẩn thận, có ai bắt con chạy đâu”.
” sao nào, ai đến vậy?”.
Ái Ái rất thích mẹ thơm má mình, câu nhóc ôm cổ cô cọ cọ, nghe cô hỏi thì lắc đầu:” con không biết”.
” hửm”. Tần Tâm Ly khó hiểu, hàng xóm xung quanh ai cũng quen biết nhau, nếu Ái Ái không biết…..
” không phải Mẹ Mộc Tiểu sao?”. Cô hỏi.
Ái Ái lại lắc đầu:” chú ấy rất đẹp trai”. Cậu như suy nghĩ ra gì đó lại nói:” Chứ ấy hỏi ba con đầu rồi”.
Tần Tâm Ly nhíu mày, khó hiểu nhìn Ái Ái:” chú ấy đi chưa?”.
” vẫn chưa đi, còn ở ngoài cổng, chú ấy bảo muốn gặp mẹ”.
” Con có mở cổng cho chú vào không?”.
Ái Ái vẻ mặt nghiêm túc nói:” không ạ, người lạ con không mở cửa đâu”.
” ngoan quá~”. Cô phì cười, nhéo mũi Ái Ái:” vậy giờ chúng ta ra coi chú ấy nói gì nhé”.
” dạaaa “. Cậu nhóc gật đầu.
Tần Tâm Ly ôm Ái Ái bước ra ngoài, vừa đi còn đùa giỡn với nhóc con cho nên vẫn chưa thấy người ngoài cổng là Ai, tâm tư của cô đều đặt hết lên người Ái Ái.
Diêu Trì rất kiên nhẫn mà đứng đợi, hắn cứ nghĩ cô sẽ không tha thứ cho hắn vì thế không ra gặp mặt, nhưng mộ chốc sau phía xa xa, tầm mắt của Diêu Trì xuất hiện bóng dáng của Tần Tâm Ly. Trong lòng đột nhiên mừng rỡ….
Cô ở đây rồi, hắn rốt cuộc cũng tìm được….
Thật đúng rồi, Tiêu Mặc Hiên không nói dối hắn, nếu không hắn sẽ làm cho công ty của Tiêu Mặc Hiên phá sản, món nợ từ từ tính lên.
Tần Tâm Ly vừa bước đi vừa chỉnh lại áo cho Ái Ái, sau đó ngẩng đầu, một lúc sau cả người khựng lại như không tin vào mắt mình.
Là Diêu Trì, trước mặt cô là Diêu Trì sao?.
Cô nhìn Diêu Trì, Hắn cũng đang nhìn chằm chằm vào cô không rời, khóe mắt Tần Tâm Ly bất giác đỏ ửng.
Cô thả Ái Ái xuống đất, hai người cứ thế nhìn nhau.
Cô có phải đang mơ hay không?.
Tần Tâm Ly đứng lặng tại chỗ, bên tai chỉ nghe tiếng của Diêu Trì gọi Ái Ái mở cổng cho hắn.
Cậu nhóc ngước nhìn rồi khẽ lay tay cô khiến cô hoàn hồn, đợi cô gật đầu đồng ý cậu mới chạy đến mở cổng.
Lại chỉ biết khi Diêu Trì đến trước mặt cô, nước mắt cũng vì thế mà rơi xuống.
” Tâm Ly, tôi đến tìm vợ, cũng đến để hoàn thành trách nhiệm của một người cha”. Hắn ôm lấy cô, ngón tay khẽ lau nước mắt trên gò má:” đừng khóc, tôi xin lỗi, sẽ không để em chịu khổ nữa”.
” ừm “.
Hai người ôm chặt lấy nhau, một nhà ba người đoàn tụ rồi, Tần Tâm Ly cứ tưởng mình sẽ hết yêu Diêu Trì nhưng không ngờ lại càng ngày càng sâu đậm. Không cần ai phải nói gì cả, im lặng như thế là đủ rồi….
…….
—————-
Hoàn chính văn– chương sau sẽ là ngoại truyện^^.
Thân ái❤❤❤❤❤
[Di Di]