Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

Chương 22: Tay tôi sẽ gãy mất



Tô Tiểu Mạt rõ ràng ngẩn ra, âm thanh chọc người vừa tới cửa miệng thì bị cô nuốt lại vào bụng, hai mắt trơn to nhìn chằm chằm vào đôi mắt tối như mực của Trữ Hạo, giờ phút này trên người hắn phát ra ánh sáng rất đen tối, áp bách.

“Anh… anh bị gì vậy?” Tô Tiểu Mạt đương nhiên cảm nhận được cảm giác áp bách thoát ra trên người Trữ Hạo, nhịn không được mà muốn thoát ra, nhưng cô càng giãy giụa thì Trữ Hạo lại ôm cô càng chặt.

“Dưới thân lão nhân cô đều kêu như vậy sao?” ánh mắt của Trữ Hạo lạnh lùng, thấp giọng hỏi.

“Ách…”Tô Tiểu Mạt hồi tưởng lại hành động vừa rồi của mình, hình như cô diễn hơi sâu rồi, nếu không thì sao có thể đả kích tên mặt lạnh này nổi giận chứ?

“Tôi cũng không ngại, hay chúng ta cũng diễn lại chân thật chuyện đó nhỉ” Trữ Hạo dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Tô Tiểu Mạt, lợi dụng ánh trăng mà nhìn rõ hình dáng của cô, vòng eo tinh tế xinh đẹp của cô giờ phút này bị hắn nắm chặt, áo ngủ rũ trên vai lộ ra da thịt trắng nõn, hai luồn mềm mại cách lớp áo ngủ gắt gao áp vào ngực hắn, làm trái tim vốn lạnh băng của hắn nóng lên.

“A?” Tô Tiểu Mạt nhất thời không kịp phản ứng, vẻ mặt mê mang nhìn chằm chằm Trữ Hạo.

Một bàn tay của Trữ Hạo không chút khách khí mà kéo váy ngủ của Tô Tiểu Mạt, xúc cảm trong lòng bàn tay khiến mắt hắn tối xầm lại.

Tô Tiểu Mạt nhất thời cảm thấy dưới chân mát mát mới phản ứng trở lại, cô xấu hổ và giận dữ không thôi nên nhất chân đá về phía Trữ Hạo lại bị Trữ Hạo nắm chặt trong tay, cô thu chân về không được nên càng thêm xấu hổ, hai gò mà trong suốt hiện lên một tầng đỏ ửng giống như quả táo vừa chín làm người ta nhịn không được mà muốn nhắm nháp.

Trữ Hạo cũng không nghĩ là mình lại hành động như thế, bàn tay cách một lớp vải ren mỏng manh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô làm ấm tay hắn.

Tô Tiểu Mạt tức giận không thôi, tên này thoạt nhìn nghiêm túc không ngờ tới nhìn vậy mà lại là một tên háo sắc, cô dùng tay đẩy ngực hắn, “Anh… bỏ tay anh ra”.

“Bỏ ra? Bỏ ra như thế nào?” Trữ Hạo mặt không thay đổi nhìn hai gò mà đã muốn nhỏ máu của Tô Tiểu Mạt chăm chú, khóe miệng nhịn không được mà khẽ lướt qua một ý cười nhợt nhạt, trầm thấp hỏi.

“Anh… Nếu anh không lấy ra thì tôi sẽ không khách sáo!” Tô Tiểu Mạt giận tới nghiếng răng nghiếng lợi, muốn khép hai chân lại nhưng không thể, dù sao bàn tay của tên kia vẩn còn ở trong bắp đùi cô, rất muốn lơ đi nhưng như thế chẳng khác nào mời gọi hắn ta.

Tô Tiểu Mạt thật hối hận, sao cô lại đi chung với tên này chứ, đúng là tự ngược mà!

Cô nhịn không được nữa mà nâng tay lên đẩy Trữ Hạo ra, nhưng cái tay của Trữ Hạo dưới váy cô lại như có như không vuốt ve, cái miệng đang muốn mở ra để chửi ầm lên lại bị đôi môi của Trữ Hạo bắt lấy, cắn mút như đang thưởng thức mĩ vị.

Trái tim cô lại nhoáng lên một cái, trời ơi, tên này rốt cuộc là bị gì vậy trời? Sao lại giở trò với cô chứ?

Mấy người bên ngoài không nghe thấy gì nữa thì lớn tiếng gọi, “Các người làm xong chưa?”

Tô Tiểu Mạt trợn to mắt trừng Trử Hạo, lại thấy hắn mở to hai hắn nhìn cô chăm chú, hai người bốn mắt nhìn nhau, có thể thấy rõ từng lỗ chân lông trên mặt đối phương, cảm nhận được từng nhịp thở của nhau.

Nghe được có người đang hỏi, đôi mắt Tô Tiểu Mạt tối xầm lại, Trữ Hạo hút cánh môi của cô, đem đầu lưỡi của mình chơi đùa cùng lưỡi của cô, cô dùng sức cắn một cái, lại nghe Trữ Hạo thét lớn một tiếng, vội vàng rụt lưỡi trở về, Tô Tiểu Mạt lợi dụng cơ hội đó rời khỏi môi của Trữ Hạo, sau đó nhấc chân đá vào đùi của hắn, vội vàng đẩy hắn ra, sau đó giả bộ thở gấp, “A… Anh… anh à, chậm một chút, em… em chịu không nổi”

Mấy người áo đem bên ngoài nghe thấy âm thanh như vậy thì nhịn không được lắc đầu nhưng cũng giả giọng điệu hâm mộ nói, “Hai người nên làm nhanh một chút, nếu để lão đại biết thì hai cậu chết chắc!”

Hai mắt trầm thấp của Trữ Hạo nhìn chăm chú vào Tô Tiểu Mạt, đầu lưỡi đau đớn nhưng hắn cũng không biểu hiện trên mặt, vươn tay nắm chặt cổ tay của Tô Tiểu Mạt, “Nhớ kĩ cho tôi, sau này không được phát ra âm thanh phóng đãng như vậy nữa”.

“Anh dựa vào cái gì mà cấm tôi? Có liên quan tới anh sao?” Tô Tiểu Mạt nhíu mày nhìn Trữ Hạo, nhớ lại khi nãy hắn phi lễ với mình thì liền muốn đánh hắn một trận.

“Tôi là gì của cô? Sau này cô sẽ biết, tôi cảnh cáo cô, nếu lần sau để tôi nghe thấy âm thanh như vậy một lần nữa thì tôi sẽ trực tiếp cho cô nếu thử mùi vị của phương diện này.” Trữ Hạo không buông tay của Tô Tiểu Mạt mà càng lúc càng siết chặt, giọng điệu cũng rất tức giận.

“Anh…làm tôi đau!” Tô Tiểu Mạt là người co được giãn được, châm ngôn sống của cô chính là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, dù sao một ngày nào đó cô cũng sẽ trả lại hắn gấp trăm ngàn lần, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục vậy.

Trữ Hạo nhìn đôi mắt hạnh sáng ngời của Tô Tiểu Mạt, khóe miệng nhếch lên, yêu thích không nói nên lời, nghe âm thanh mềm mại của cô trái tim lại mềm nhũn, liền buông lỏng tay Tô Tiểu Mạt.

Cuối cùng cũng được giải phóng, Tô Tiểu Mạt xoa xoa cái tay bị hắn niết tới hồng, than thở nói, “Sao anh lại không biết thương hương tiếc ngọc thế hả? Anh xem này, đỏ cả rồi, nếu anh còn mạnh tay hơn chút nữa thì tay tôi sẽ gãy mất”.

Trữ Hạo cúi đầu, nương theo ánh trăng mà nhìn thấy rõ dấu hồng trên cổ tay của Tô Tiểu Mạt, , lấy từ trong túi áo ngủ một cái khăn tay băng lại tay của cô, “Về sẽ bôi thuốc”.

Tô Tiểu Mạt cảm thấy tên Trữ Hạo này cực kì quái đản, một đại nam nhân lại luôn đem khăn tay trong túi, gần đây sao có nhiều người quái thế nhỉ?

Cô nhịn không được lè lưỡi, sau đó mặc áo ngủ lại nghiêm chỉnh, buôc tốt đai lưng, nhìn quanh bốn phía lại nhìn tới hai tên áo đen vừa bị bọn họ xử lý, “Anh lấy quần áo của tên này mặc vào đi”.

“Để làm gì?” Trữ Hạo nhìn tên áo đen đã chết nằm dưới đất, hắn cực kì khiết phích nên nhịn không được nhíu mày.

“Anh bị ngốc sao, nếu chúng ta cứ như thế này mà hiên ngang bước ra ngoài khẳng định sẽ bị bắn thành tổ ong, nếu muốn ra ngoài nhất định phải thay đổi thân phận” Tô Tiểu Mạt nhịn không được liếc Trữ Hạo một cái, người này sao lại kì quái như vậy chứ?

Trữ Hạo cúi đầu, cực kì không tình nguyện lột quần áo của tên áo đen có vóc người tương tự hắn, sau đó mặc lên người.

Tốt một cái là mấy tên áo đen này vì sợ bại lộ thân phận nên trên đầu đều mang một miếng vải đen, chỉ lộ ra mắt và miệng, quanh thân của Trữ Hạo giờ phút này tỏa ra hàn khí dày đặc, mặc bộ quần áo này vào lại giơ súng thì thoạt nhìn giống tên áo đen kia như đúc.

Tô Tiểu Mạt vội vàng nâng xác của tên còn lại, ôm vào trong lòng, sau đó ba người thong thả đi ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.