Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 18: Ra phố



Buổi chiều tôi ở lại nhà anh Tí học bài chung. Nói thật, tôi chẳng muốn học bài chung với anh ấy tí tẹo nào. Biết tôi dốt rồi thì phải thông cảm cho tôi chứ, đằng này tôi cứ không hiểu chỗ nào là mắng nhiếc chỗ nấy, tôi mà gân cổ lên cãi là lại bị ăn mấy cái cốc, không thì cũng bị ăn mấy cái thước gõ lên đầu. Nói chung bạ cái gì là dùng cái đó. Không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, đúng là cái đồ vũ phu mà.

Bà Dì ghẻ của tôi đột nhiên lại thèm ăn quả dâu da, cái thứ quả chua chua ngọt ngọt ấy. Đúng là bầu bì khó ở, nay thèm cái này, mai thèm cái kia. Hôm trước còn thèm ăn thịt chó nữa. Bà đấy vốn dĩ trước nay rất ghét thịt chó, ghét luôn cả mấy người ăn thịt chó mà lúc thèm thì ăn một lần cả tô. Đến là chịu với bả.

Bà nội sai tôi đi tìm hái dâu da cho cái người đang mang trong mình cháu trai nội tương lai của bà ấy. Đúng là cái số tôi khổ, thời đại nào rồi mà còn trọng nam khinh nữ đến vậy. Lúc trước tôi còn thấy tủi thân, bây giờ riết cũng thành quen. Với lại tôi cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, xem như làm phúc tích đức vậy. Dù gì đấy cũng là con trai của bố tôi, không cùng mẹ nhưng mang dòng máu giống nhau. Vả lại, nó còn chưa ra đời, trẻ con không có tội.

Tôi đi xuống vườn tìm dâu da. Mùa này cũng có nhưng hiếm, với lại quả không được to như quả đúng mùa. Gặp mấy người coi vườn, được họ chỉ hướng nên tôi cứ vậy đi thẳng một mạch tới vườn dâu da. Tôi leo lên hái đại mấy chùm to to sau đó bỏ bịch, trả tiền rồi đem về. Vừa vào sân đã gặp bà nội đang nói chuyện gì đấy với bà Biên có vẻ vui lắm. Bà Dì ghẻ thì đang ngồi ăn dâu ngon lành. Tôi cũng hơi ngạc nhiên, lúc nãy sai tôi đi tìm dâu, tôi chưa về đã có dâu ăn rồi. Tôi chợt nhớ là nhà bà Biên cũng có quả này. Vậy mà lúc nãy sai tôi xuống vườn mua, muốn hành xác tôi đây mà. Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm, cầm bịch dâu đi vào trong rửa sạch rồi mang ra đặt trước mặt bà Dì.

“Con gái con đứa mất dạy. Đi về không biết chào hỏi ai cả.”

Bà nội nhìn tôi lườm nguýt đủ các kiểu. Tôi mất dạy vậy đấy, có dạy hay không thì mấy người cũng chẳng bỏ qua, kiểu gì chả nói được. Mấy người có dạy mà cũng có hơn ai.

Bác Biên cũng nhìn tôi lườm lườm lườm nguýt nguýt. Cái kiểu mắt toét răng hô mồm bô bô ấy thì ế tới giờ cũng phải. Ai mà chịu được bà đấy mà lấy, mở miệng ra nói câu nào là thúi câu đấy. Lúc trước tôi còn nhỏ nên không biết gì. Giờ lớn rồi nên bà đấy nói gì tôi cũng hiểu.

“Ôi, cái con đấy thì nói làm gì. Nó không phải người, nó là thứ giặc quỷ. Đem mà tống khứ nó đi cho rảnh nợ.”

Ôi giồi ôi, không cần tống tôi đi đâu. Tôi cũng đang mong nhanh lớn để biến khỏi đây đây. Gớm, cứ tưởng tôi thích ở đây lắm à? Không phải đuổi, tới lúc cần đi tôi sẽ đi. Mấy người này rảnh rỗi lắm. Ăn xong không có việc gì làm rồi tụm năm tụm ba lại nói xấu người này, chê bai người kia. Điển hình là đang nói xấu tôi đấy. Ngồi trong phòng mà còn nghe rõ mồn một hai người đấy đang nói xấu tôi, chê bai đủ điều. Cái gì mà ngổ ngáo, cái gì mà xấc xược láo toét, mất dạy. Cái gì mà nghiệt chủng không nên sinh ra. Lại còn lôi mẹ tôi ra mắng lây nữa. Tôi ghét nhất mấy người cứ hay lôi mẹ tôi ra bêu rếu. Họ bảo mẹ tôi là thứ con gái không ra gì.

Tôi nói thật, họ nói mà không biết ngượng mồm. Nói người ta mà không nhìn lại mình xem tốt đẹp chỗ nào. Cứ thử nhìn vào mà xem, nói mẹ tôi không ra gì, nhưng ít ra cũng còn có bố tôi lấy. Còn cái bà già xấu tính kia, ế tới giờ không ai thèm ngó tới. Chắc mình tốt đẹp quá mà ở đó nói người khác. Phải rồi, tốt quá mà. Đúng là rảnh rỗi, ăn ở không đi lo chuyện thiên hạ. Người ta như nào thì cũng kệ mẹ người ta đi. Cứ thích chỏ mõm vào nhà người khác khiến người ta gây hấn gây thù với nhau. Lớn lắm rồi, sắp già tới nơi rồi mà vẫn còn nhiều chuyện. Còn không biết để phúc để đức lại cho con cho cháu. Mồm miệng điêu ngoa cay độc không chịu được.

Tôi cóc cần để ý nữa, đi ngủ cho sướng. Việt Nam nói là làm, tôi đeo tai phone vào cái mp3 cũ kĩ mẹ tôi tặng hồi sinh nhật mười tuổi, bật volum to hết cỡ nằm lăn ra giường ngủ. Đánh một giấc tới xế chiều thì bị tiếng đập cửa làm cho giật mình tỉnh dậy. Là bà nội tôi gọi xuống ăn cơm tối. Lại bị mắng một trận xối xả, nào là cái thứ con gái lười chảy thây, nào là vô dụng đủ các kiểu. Chắc lười, chắc vô dụng quá. Mới sáng mờ đất ra gọi tôi dậy giặt đồ, quét nhà lau nhà dọn dẹp. Xong lại bắt làm cái này này làm cái kia linh ta linh tinh. Duy chỉ có cái nấu cơm là không để tôi nấu thôi. Tại tôi nấu cơm đến con lợn cũng còn chê nên không dám để tôi nấu nếu không muốn lăn ra chết vì ngộ độc.

Lỗ tai tôi trét xi măng trong đấy rồi. Chửi nấy chửi nữa cũng vậy thôi. Mặt tôi cứ trơ ra đấy, đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai khiến bà nội tức càng thêm tức. Mặc kệ chứ, chả ảnh hưởng gì tới tôi. Thích chửi thì chửi đi cho sướng mồm.

Ăn cơm cũng chẳng ngon lành gì. Ngồi ăn mà cứ bị lườm nguýt thế kia bố đứa nào nuốt cho nổi. Tôi ăn qua loa vài miếng, rửa chén dọn dẹp xong tôi lại chui vô phòng cày phim cày truyện. Nay là cuối tuần nên cũng không phải học hành gì nhiều. Mà đúng hơn là cả buổi chiều bị gã nào đấy ép làm hết cả rồi.

Tôi thấy tôi cũng sắp giống bọn con gái trong lớp rồi đấy. Suốt ngày phim với truyện ngôn tình ngôn tả. Có điều tôi không điên rồ ảo tưởng sức mạnh về mấy gã soái ca như bọn nó. Tôi ghiền nhất là coi Inuyasha. Tôi thích anh tiểu khuyển lắm, dễ thương vô cùng. Với lại, càng xem càng thấy có nét giống anh Tí.

Tít tít…

Điện thoại có tin nhắn. Cái điện thoại này bố tôi mới gửi cho tôi đợt trước, là quà chúc mừng tôi lên lớp. Tính ra thì bố tôi tuy lãnh đạm nhưng cũng rất thương tôi. Chỉ có điều bố ít khi thể hiện tình cảm. Bởi vì tôi học dốt nên để lên lớp là cả một vấn đề. Tôi đã cố gắng lắm rồi. Cho nên mỗi lần lên lớp là tôi lại có quà.

“Cho mày một phút đi ra cổng. Chậm một giây ăn một đấm.”

Cái kiểu dọa người này ngoài anh Tí ra thì còn ai vào đây nữa. Mà kể cũng lạ, từ lúc tôi có điện thoại thì anh ấy cũng mua một cái. Tôi cũng chẳng biết tại sao. Với cả nhà anh ấy giàu mà, muốn mua lúc nào chẳng được. Chắc anh ấy mua để chát chít với gái. Đẹp trai như thế đầy đứa mê.

Sau anh ấy cũng đòi lấy số điện thoại tôi. Xời ơi, không phải tốt lành gì đâu. Lấy để sai vặt tôi ý. Hoặc muốn gọi tôi, chỉ cần ấn nút rồi ho một tiếng là tôi phải tới ngay nếu không muốn ăn đòn. Đúng là cái đồ…tôi chả biết so sánh anh ấy với gì nữa. Mà đòi số điện thoại cũng khác người lắm. Muốn thì nói một tiếng tôi đưa, cứ phải hù dọa đòi đánh đập tôi mới chịu. Anh Tí của tôi là vậy đấy. Đối với tôi chỉ có bạo lực, bạo lực và bạo lực.

Chẳng biết tối rồi anh ấy còn bắt tôi đi đâu nữa. Tôi không muốn bị ăn cốc nên lập tức nhảy khỏi ghế phi ra ngoài.

“Giờ này rồi còn đi đâu hả con kia?” Tiếng bà nội tôi sang sảng ngoài cửa phòng khách vọng tới.

“Cháu đi chơi.”

“Chơi bời gì giờ này. Có mà đi đú.”

Tôi thề, nếu người đứng đó không phải bà nội tôi thì tôi đã cho ăn mấy cái tát nổ đom đom mắt rồi. Tôi lịch sự lắm rồi đấy. Ai nói tôi láo toét cũng mặc. Đâu phải tôi muốn thế. Họ không ép tôi thì tôi cũng chẳng có thái độ như vậy. Ví dụ như là mọi người, thử ở trường hợp của tôi xem. Không phải ai cũng như ai đâu nên đừng đứng ở hoàn cảnh của mình mà phán xét người khác như đúng rồi khi không biết cái quái gì về người ta cả.

Mặc kệ cho bà ấy đứng đó chửi rủa, tôi vẫn ngang nhiên đi ra khỏi nhà. Anh Tí đang đợi tôi ngoài cổng. Chưa thấy mặt đã nghe giọng rồi.

“Mày chậm mấy phút rồi lùn ạ. Lại đây!”

Anh Tí trưng cái bộ mặt chuẩn bị xử trảm người khác ra, đưa tay ngoắc ngoắc tôi lại. Còn làm gì nữa, kêu tôi lại để cốc đầu tôi đấy. Đừng có thấy tôi hiền mà bắt nạt. Tôi không thèm đi lại gần, đứng xê xê ra một đoạn nói: “Kêu em làm gì?”

“Mày đi với anh một lát.”

“Đi đâu?”

“Ra phố!”

Ra phố á? Anh ấy rủ tôi ra phố kìa, định dẫn tôi đi chơi à? Sao tự nhiên lại tốt đột xuất thế?

Thường ngày tôi chỉ cun cút ở xó nhà, ít đi chơi tối. Hôm nay được dẫn đi thì hào hứng lắm. Lại được anh Tí rủ đi nữa càng thấy sướng hơn. Tôi gật đầu cái rụp, sau đó leo lên xe đạp anh Tí chở đi.

Ngồi trên xe mà tôi cứ mơ mơ màng màng. Ước gì đoạn đường ra phố nó xa xa một tẹo. Nhìn bóng lưng anh ấy to thật đấy. Hô hô, tôi đang được anh Tí đẹp trai đèo đi chơi phố đấy, lãng mạn ghê chưa. Mấy đứa khác có nằm mơ cũng chưa chắc được thế này. Bọn nó mà biết chuyện này chắc phải lồng lộn lên mà ghen tị với tôi ý. Tôi đang tưởng tượng xem khuôn mặt của con Nhung sẽ như thế nào nếu biết anh Minh Dương đẹp trai đèo tôi bằng xe đạp đi dạo phố. Chắc là mặt nó lúc đó khó coi hệt như bị dẫm phải phân chó ý nhỉ? Hố hố, hạnh phúc quá đi mất. Tôi cứ ngồi cười như con dở, mãi tới khi chiếc xe bị vấp phải thứ gì đấy nhảy giựt lên tôi mới tỉnh người ra.

“À, anh định chở em đi đâu vậy?”

“Anh đi gửi đồ cho bố. Đèo mày đi cho yên tâm.”

Tôi hơi ngạc nhiên: ” Sao lại phải đèo em đi mới yên tâm?”

“Mày ngu thật đấy. Lúc đi qua bãi tha ma ý, anh sợ anh đẹp trai quá ma bắt mất. Đèo mày đi bọn ma cỏ thấy mày xấu quá sẽ tránh xa không dám tới gần hiểu chưa?”

Tôi tức muốn phọt máu ra ngoài. Ý anh ấy là tôi xấu tới ma chê quỷ hờn chứ gì. Nãy còn tưởng anh ấy tốt bụng chở tôi đi chơi cơ. Đúng là đời không như mơ. Mặc kệ vậy, tôi chả thèm để ý anh ấy nữa, khoanh tay lơ đãng ngắm cảnh phố buổi tối. Hai hàng đèn ngả nghiêng rọi xuống, in hằn bóng tôi và anh Tí ngồi trên xe. Bóng anh ấy cao lắm, tôi ngồi sau mà mới tới nửa lưng anh ấy thôi.

Đột nhiên chiếc xe đạp lắc lư làm tôi mất thăng bằng ngả sang một bên. Tôi hét một tiếng, theo phản xạ vòng tay ôm lấy hai bên hông anh Tí cho khỏi ngã xuống đất. Lát sau chiếc xe trở lại thăng bằng tôi mới vội vã thả tay ra, phát hiện mình vừa làm một việc động trời.

“Mày lợi dụng ôm anh phải không?”

Tôi lúng túng: “Không có, em lỡ tay thôi. Ai thèm ôm anh.”

Anh Tí không nói thêm gì, ho nhẹ một tiếng rồi đi tiếp. Hình như đi trúng đoạn đường xấu thì phải, chiếc xe lại lắc lư dữ dội. Tôi thì không dám làm chuyện như ban nãy nữa, túm lấy yên xe mà lắc lư theo. Đến nỗi có lúc muốn ngả sang một bên mà văng xuống đường luôn.

“Ôm vào.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.