Xe trâu của tiểu Lý nhanh chóng dừng trước một căn nhà khá to, phía trên có một tấm bảng gỗ đề chữ “Nhà trọ Hoa Lê”.
Trong nhà đi ra một cậu thanh niên tròn tròn, dễ thương nhanh chóng đón tiếp
“Chào hai người, tôi đã nghe tiểu Lý nói qua, mời mọi người vào ạ.”
Kéo theo hành lý tiến vào, đi qua sảnh chính dùng để tiếp đón khách Vân Tịch quan sát thấy được nơi đây có để vài chiếc bàn gỗ chắc là dùng để mọi người ăn uống ở đây.
Bước ra khỏi sảnh chính trước mắt cô là một khoảng sân to trồng rất nhiều cây lê trắng và cây cam ngọt.
Hèn chi nơi đây được đặt tên là “Hoa Lê”, trên mặt đất rơi đầy cánh hoa lê, khi gió thổi qua mùi hương hoa nhẹ nhàng bay vào mũi làm say đắm lòng người.
“Khi đặt phòng có lưu ý là một phòng ngủ cần yên tĩnh và ít người nên tôi đã chuẩn bị một phòng ở phía sau sân hoa lê này.”
Vừa nói A An đưa hai chú cháu của Vân Tịch tiến vào khoảng sân riêng biệt, nơi này vắng vẻ không có nhiều người lui tới và xung quanh rất yên tĩnh.
Căn phòng gỗ này nằm riêng biệt ở nơi đây, xung quanh trồng đầy cây lê trắng. Những cánh của cây cam ngọt ở sân trước vươn dài đến tận đây, trên cành cây đung đưa những trái cam thơm ngon mọng nước.
Trước cửa phòng có một gốc cây rất to không biết tên, trên tàng cây treo một chiếc xích đu gỗ.
“Hai vị thấy sao? Căn phòng này khá ổn phải không?”
Chú Nghiêm hỏi Vân Tịch: “Cô thấy sao?”
Cô lúc mới ngừng cảm thán về vẻ đẹp của nơi này, nhanh chóng đáp lời: “Rất thích ạ.”
Mở cửa căn phòng, thứ Vân Tịch nhìn thấy đầu tiên chính là một tấm phản lớn, phía trên là một tấm nệm bồng mỏng trông rất êm.
“Buổi trưa cô có thể vén tấm nệm nằm trên phản, còn buổi tối thì nhiệt độ nơi này sẽ khá thấp phải có nó thì mới dễ ngủ.” A An nhanh nhảu giới thiệu.
Nhìn thái độ của cô anh ta liền hiểu là cô rất hài lòng nơi này.
“Đây là phòng dành cho những đôi yêu nhau, ở đây rất yên tĩnh không có ai làm phiền cả.”
Biểu cảm của anh ta khi nói những điều này thật sự có hơi….
“Nhà vệ sinh ở đâu thế?”
“Phía sau gốc cây to ngoài cửa. Lúc trước trong phòng có một cánh cửa thông qua nhưng chúng lại làm mất chìa khóa, ông chủ quyết định sửa lại lối vào ở phía sau gốc cây to. Ông ấy nói như thế vừa kín đáo vừa đặc biệt. Hắc hắc”
Nơi đây làm Vân Tịch có cảm giác cô lạc vào thế giới cổ tích rồi, vừa xinh đẹp vừa bí ẩn.
Sau khi dùng bữa tối và bàn bạc lịch trình ngày mai với tiểu Lý và chú Nghiêm, Vân Tịch liền trở về phòng chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.
Căn phòng này thật sự rất tối nếu không bật đèn thì đến năm ngón tay cũng nhìn không rõ, có chút giống với căn phòng đen ở nhà cô.
Tên kia nói không sai chút nào, ở nơi tối với vắng thế này đúng là rất hợp với những cặp tình nhân.
K-KHOAN ĐÃ!!!
Đầu óc mình chứa toàn thứ phế liệu gì thế này, nghĩ gì vậy chứ nhanh đi tắm mới được.
Phải thanh tẩy tầm hồn này mới được!
Vừa bước chân ra ngoài, khi đến gần gốc cây lớn bỗng một cơn gió từ đâu thổi đến làm bay mái tóc dài của Vân Tịch, không những thế những sợi lông trên người cô cũng có xu hướng dựng đứng hết lên.
Cố kiềm nén nỗi sợ, cô quay đầu lại nhìn mảnh sân trống, ánh trăng le lói phía trên hiện rõ bóng cô và bóng gốc cây to phía sau lên mặt đất.
Cô thầm nghĩ, nếu bây giờ có thêm bóng của thứ gì khác chắc chắn cô sẽ tử trận oanh liệt tại nơi này mất.
Gắng gượng nuốt nước bọt, cô chạy nhanh vào nhà tắm, bây giờ cô chỉ muốn tắm thật nhanh để về phòng đắp mền thôi.
Nơi này đáng sợ quá đi~
Bình thường cô tắm rửa, đánh răng và chăm sóc da cũng phải tốn bốn lăm đến cả tiếng đồng hồ, vậy mà hôm nay không hiểu động lực ở đâu mà chưa đầy nửa giờ cô đã hoàn thành xong.
Nín thở, tay cô run rẩy mở cửa, xác định tuyến đường mình cần chạy cô nhắm mắt lại, ba chân bốn cẳng nhanh chóng chạy về phòng ngủ.
Về đến phòng, đóng cửa lại lúc này cô mới dám thở hắt ra, đưa tay sờ lên ngực trái.
“May quá, vẫn còn đập.”
Nhịp tim dần ổn định lại, cô liền tắt hết đèn trong phòng, bật phần mềm đặc biệt trên điện thoại kiểm tra hết một lượt căn phòng đảm bảo là không có máy quay lén lúc này cô mới yên tâm lên giường.
Nằm trên giường Vân Tịch tự cảm thấy bản mình quá may may mắn, lúc chiều vừa nhận phòng cô đã kiểm tra nhà vệ sinh rồi.
Nếu không bây giờ có cho tiền cô cũng không đi ngoài sân để vào nơi ấy kiểm tra nữa đâu.
Hic, ai mà biết ban ngày khoảng sân ấy thơ mộng biết bao..ban đêm lại trông dọa người thế chứ.
Không biết nơi này quá dọa người hay là do hôm nay đi đường quá mệt mỏi mà Vân Tịch chìm vào giấc ngủ rất nhanh mà còn ngủ rất ngon.
……
Sáng hôm sau, chuông báo thức kêu đến lần thứ ba
Vân Tịch mới có thể tách lưng mình với chiếc giường êm ái.
Mở cửa nhìn khung cảnh bên ngoài làm cô nở một nụ cười sảng khoái, hít sâu một hơi tâm trạng sợ hãi tối hôm qua thật sự biến mất.
Ánh nắng sớm chiếu xuống tán cây lê trắng trong sân làm những hạt sương còn đọng lại càng thêm lấp lánh.
Tiếng chim hót hòa cùng tiếng lũ trẻ chơi đùa từ đâu vọng tới càng làm tăng thêm vẻ đẹp bình dị nơi đây.
Sửa soạn xong xuôi, đóng cửa phòng cô đi men theo khoảng sân trồng hoa lê đến sảnh chính.
Những chiếc bàn gỗ hôm qua cô thấy bây giờ có vài nhóm người đang ngồi dùng bữa sáng.
Vân Tịch trông thấy chú Nghiêm đang ngồi ở một chiếc bàn gần cửa ra vào, trên bàn đang đặt bữa sáng còn bốc khói.
Nhìn ông lúc này có chút cô đơn, cô thầm nghĩ trong lòng một kế hoạch…
Ông đang ngồi nhìn nhưng người đang qua lại ngoài phố, điếu thuốc trên tay ông cũng dần cháy xong, dường như cảm nhận được ánh mắt của cô ông liền dập tắt điếu thuốc trên tay và kêu qua cô dùng bữa.
Vân Tịch tiến đến, chú Nghiêm vừa định mở miệng cô đã ngăn lại.
“Bác sĩ bảo chú hạn chế hút thuốc, chú đừng nên hút nữa.”
“Tôi biết.”
“Chú ngủ ngon không?”
“Ừm, tốt. Ăn sáng đi.”
“Bữa sáng hôm nay là là món cháo giống hôm qua sao, vừa nghe mùi thôi là đã thèm rồi.”
Lúc đang ăn, Vân Tịch bỗng nhớ đến điều gì đó, quay sang nhìn ông chú bên cạnh
“Lúc nào đến đền cầu nguyện, con sẽ cầu nguyện tình duyên cho chú và anh trai.”
“Không cần.”
“Con thấy rất cần thiết.”
Chú Nghiêm: “….”
“Mấy năm nay chú giống như người nhà chăm sóc con và anh trai, bọn con rất cảm kích.”
“…..”
“Con biết chú nhận lời ba chăm sóc cho bọn con, nhưng bây giờ bọn con cũng đã lớn có thể chăm sóc mình được rồi. Chú cũng có thể tìm được người cạnh bên chăm sóc đi, con với anh trai mới có thể yên tâm.”
Chú Nghiêm tiếp tục ăn cháo, quyết tâm giữ yên lặng. Trong lòng thầm mong nha đầu kia đừng có nói những chuyện này nữa.
“Quyết định vậy đi. Khi trở về con với anh trai sẽ bàn bạc chuyện này. Nhân lúc chú còn phong độ phải tìm mối tốt để gả chú đi mới được.”
Nói xong cô tự cảm thấy bản thân mình nghĩ quá chuẩn, còn cười đến mức đôi vai run rẩy.
Chú Nghiêm ngồi đối diện cô khóe miệng cũng méo đi vài phần.
Vì sao khi nghe lời này của cô Vân ông cảm thấy bản thân giống những đại cô nương đứng tuổi lúc xưa mà chưa chịu lấy chồng bị cha mẹ già than thở, trách móc thế này.
Đã từng là đại ca có máu mặt, từng xông pha qua biết bao trận đánh và cả lúc vào tù cũng chưa bao giờ ông nghĩ bản thân có lúc mình cũng như Vân Bách bị nha đầu ngồi đối diện đây đùa giỡn…
Còn bắt ông nhân lúc này gả đi…
Ông bỗng nhớ lại lúc xưa, khi nhận lời đại ca Vân Trạch Huy của ông sẽ chăm sóc cho hai đứa con của ông ấy, sao ông không nghĩ tới lúc này vậy?
Sao đại ca trước lúc mất không nói cho ông biết đứa con gái của đại ca lại thích ép người như thế?
Bây giờ ông còn có thể từ chối không?
Phận làm giang hồ gác kiếm về chăm sóc trẻ cũng không dễ dàng chút nào.
Haizzz~
…—————-…
Tác giả: Có chút cảm thông cho chú Nghiêm~
Nam chính: Ông đây còn chưa xuất hiện ngươi bao giờ mới cảm thông cho ông đây?
Tác giả: …………….