Buổi sáng hai ngày sau, Vân Tịch và chú Nghiêm xuất phát đến núi Phượng.
Lần này lên trên ấy cô dự tính sẽ ở lại vài ngày để có thể tìm hiểu sâu hơn về các tình huống khó khăn của các trẻ em nơi đây để có thể tiến hành giúp đỡ.
Sau khi dùng bữa sáng, dì Trần liền dúi vào tay cô một túi đồ ăn to vì sợ cô lên trên núi ăn uống không quen sẽ bỏ bữa.
“Cô nhớ là phải ăn hết, không nhiều đâu. Đừng có bỏ bữa.”
Từ sáng đến giờ dì Trần đã lặp lại câu này tám lần rồi.
Vân Tịch vỗ lên bàn tay đang nắm chặt tay cô của bà, cười nói. “Dì yên tâm, con sẽ ăn hết.”
Vân Bách đứng nhìn hai người vỗ tay nhau mãi không buông liền quay sang nói với chú Nghiêm
“Lần này con không đi theo con bé được, chú giúp con trông chừng nó nhé.”
Ông cũng biết nỗi lo của cậu Vân đối với em gái liền đáp: “Tôi biết.”
“Có chú đi cùng nó con thật sự yên tâm.”
“Cậu đừng lo, cô Vân lớn rồi đã không còn giống lúc trước.” Ở bên cạnh chăm sóc Vân Tịch bao năm nay ông cũng đã nhận thấy được sự thay đổi tích cực của cô.
Vân Bách cũng không đáp lời ông, chỉ chăm chú nhìn cô em gái trước mắt mình.
Để có thể vui vẻ hoạt như thế này, em gái của anh đã trải qua nhưng đau đớn khổ sở thế nào. Anh thật mong có thể vĩnh viễn bảo vệ em gái để cô có thể luôn luôn vui vẻ thế này.
Nhưng ba năm trước, em gái nói với anh ta cô muốn tự mình lập ra quỹ Hy Vọng, với mong muốn sẽ có thể giúp được nhiều trẻ em đang gặp khó khăn.
Một mình cô chạy tới chạy lui, bôn ba khắp nơi để có thể đăng kí giấy tờ rồi còn tự mình đi khảo sát từng trường hợp một, lúc đầu Vân Bách còn đồng hành cũng cô, sau này với lời đề nghị muốn tự làm mọi thứ của em gái, anh dần rút lui để một mình cô điều hành quỹ.
Sau này càng nhiều người tin tưởng quỹ Hy Vọng nên có nhiều người muốn hợp tác và cô cũng có thêm nhiều cộng sự hơn. Tính cách Vân Tịch cũng từ đó mở lòng hơn và dần trở nên hoạt bát như lúc này.
Tài xế tiến lên thông báo: “Vân tổng, đến giờ rồi ạ.”
Gật đầu bảo tài xế ra xe trước, còn mình tiến lại nói với hai người đang bịn rịn kia. “Mau đi thôi, nếu không sẽ không tới được núi Phượng trong hôm nay.”
Vân Tịch và dì Trần cuối cùng cũng kết thúc màn bịn rịn khó xa này.
Trước khi lên xe Vân Tịch nhớ ra đều gì liền hướng tới cửa sổ nói với Vân Bách
“Ở trên núi Phượng có một ngôi đền rất linh, em sẽ giúp anh xin một mối lương duyên tốt nha.”
“Không cần em lo.” Vân Bách chỉ biết lắc đầu cười nhìn cô.
“Thôi em đi đây, tạm biệt hai người.”
Nói rồi chiếc xe ngày càng đi xa.
……………
Sân bay Hải thành
“Cô Vân xe bên này.”
Sau khi Vân Tịch và chú Nghiêm ngồi ổn định trên xe, ông liền nói: “Vừa xuống máy bay, bây giờ phải tiếp tục ngồi xe đến núi Phượng.”
“Vậy hai người mà anh trai con nói đâu rồi chú.”
“Một người sẽ đưa chúng ta lên núi, còn một người đã ở trên núi chờ chúng ta tới.”
Vân Tịch gật đầu với ông rồi hỏi người tài xế phía trước, “Còn bao lâu nữa chúng ta sẽ đến núi Phượng vậy chú tài xế.”
Tài xế cười đáp với cô bằng một giọng phổ thông lẫn với chút địa phương rất đặc biệt: “Còn khoảng hai tiếng nữa mới đến nơi.”
“Cháu cảm ơn ạ.” Vân Tịch cười với ông, sau đó còn hỏi thêm, “Chú là người địa phương ạ?”
“Đúng rồi, quê tôi ở núi Phượng đấy. Hai người cũng tới đó du lịch sao.?”
Mắt Vân Tịch sáng lên, nhanh chóng đáp lời: “Cháu lên ấy khảo sát làng trẻ em ạ.”
“Ồ, các người là mạnh thường quân tới quyên góp sao. Làng của tôi mỗi năm cũng có nhiều người tới quyên góp tặng đồ lắm, nếu không sao nuôi được mấy đứa trẻ ấy.”
Giống như tìm được Bách khoa toàn thư sống có thể trả lời tất cả câu hỏi của mình, Vân Tịch nhanh chóng lấy sổ tay và bút ra bắt đầu ghi chú lại những gì người tài xế ấy nói.
Nhờ tài khui miệng của cô cuối cùng cô cũng biết được người tài xế này họ Lưu, khoảng bốn mươi lăm tuổi, nhà cũng ở trên núi Phượng cách làng trẻ em cô muốn khảo sát không xa. Ông còn chỉ cho cô con đường dễ đi đến làng trẻ em và chỗ nào bán đồ ăn ngon ở trên bản làng.
Hai người một người vừa lái xe vừa nói, một người vừa ghi chép vừa hỏi nên đoạn đường hai giờ lái xe này nhanh chóng đến điểm đích.
Vân Tịch cảm thấy thỏa mãn với đống thông tin mình vừa thu được liền xin chú Lưu số di động để lúc về có thể đi xe ông ra sân bay. Chú Lưu đặc biệt cao hứng nhanh chóng đọc số di động cho cô, còn bảo hai ngày nữa chú về phép muốn mời cô và chú Nghiêm qua nhà làm khách.
Những người ở đây ai cũng nhiệt tình vầy sao, Vân Tịch thầm nghĩ.
Bây giờ núi Phượng vẫn chưa có nhiều người tới đến du lịch nên dưới chân núi cũng không có nhiều người lắm. Hai chú cháu Vân Tịch nhanh chóng tìm thấy được người sẽ đưa bọn cô lên núi.
Anh ta tên tiểu Lý, tóc húi cua da ngăm đen, có khuôn mặt hiền hậu.
“Anh Vân đã thông báo với tôi rồi.”
“Anh Lý, không biết chúng ta sẽ đi bằng gì lên núi.”
Thú thật là nhìn xung quanh cô không thấy được phương tiện nào để lên trên núi được.
Nghe cô hỏi thế tiểu Lý liền làm ra vẻ bí mật, ghé sát lại nói với cô: “Chúng ta sẽ đi phương tiện “đặc biệt” nhất để lên bản.”
Không hiểu sao khi nghe anh ta nói vậy Vân Tịch có chút không tin.
Tiểu Lý đưa cô và chú Nghiêm đến một quán cháo khá đông khách ở chân núi, cậu ta còn giới thiệu đây là loại cháo rất đặc biệt chỉ có ở vùng núi Phượng này.
Vân Tịch nếm thử liền thấy lời nói của tiểu Lý đúng là đánh tin hơn. Món cháo này nhìn qua khá đơn giản nhưng hương vị thật sự không tồi chút nào, thơm mùi nấm hương ăn kèm với củ cải giòn càng làm tăng lên sự độc đáo mới lạ của món ăn.
“Đúng thật là mới lạ quá nha. Tôi chưa ăn được món ăn kiểu này bao giờ.”
Chú Nghiêm ngồi kế bên cô đã ăn tới chén thứ hai, vừa ăn còn vừa gật đầu phụ họa theo lời cô nói.
Sau khi ăn uống xong, nhóm ba người bọn của Vân Tịch nhanh chóng di chuyển đến nơi có phương tiện để lên núi. Đi theo tiểu Lý cuối cô cũng biết được phương tiên đặc biệt mà anh ta nói là gì rồi.
Trước mắt cô giờ đây chính là một chiếc xe chở rơm có chút giống xe ba bánh chỉ khác là ba bánh bình thường thì dùng động cơ moto, còn chiếc xe này chạy bằng…động cơ ăn cỏ.
Phía trước đầu xe là một con trâu rất lớn với cặp sừng cong vút và nhọn hoắc.
Đúng là thật sự….rất đặc biệt nha.
Tiểu Lý hào hứng giới thiệu: “Hai người thấy sao, rất đặc biệt phải không?”
“Cậu Lý, thật sự là không còn phương tiện khác sao?” Chú Nghiêm lo lắng hỏi, ông sợ là cô Vân đi sẽ không quen.
Như nhìn thấu được nỗi lo này của ông, Vân Tịch liền đáp: “Không sao, rất thú vị. Lớn chừng này rồi con chưa đi xe trâu bao giờ đâu.”
Cô còn nhanh mồm hỏi tiểu Lý là con trâu bao nhiêu tuổi? Rồi thậm chí còn hỏi nó tên là gì nữa..chỉ thiếu chút là hỏi nó có bao nhiêu vợ rồi đẻ bao nhiêu lứa thôi.
Chú Nghiêm thấy cô cao hứng cũng để mặc cô, không đòi đổi xe khác nữa.
Đi rồi Vân Tịch mới biết ở đây mọi người đều dùng phương tiện “đặc biệt” này, không là xe bò cũng là xe trâu giống cô. Trên đường đi nhờ có lớp rơm dày phía dưới xe nên cô ngồi thật sự rất thoải mái, nếu không phải là có chú Nghiêm ngồi phía sau cùng cô chắc chắn là lưng cô đã đặt xuống đống rơm này rồi.
Dọc đường đi có mấy đứa trẻ đang cùng nhau chơi trò gì đó, bọn nhỏ thấy tiểu Lý liền nhao nhao lên: “Lý ca đi đâu thế.”
Tiểu Lý nhanh chóng đáp lại với bọn nhỏ: “Hôm nay Lý ca xuống núi đón người.”
Lúc này mấy cặp mắt trẻ con nhanh chóng nhìn về phía cô, tò mò hỏi: “Chị xinh đẹp lên đây chơi với bọn em ạ.”
Nhanh chóng lây nhiễm sự đáng yêu của mấy đứa nhỏ, Vân Tịch liền nhảy xuống xe.
“Mấy đứa hôm nay không đi học sao.”
Bọn nhỏ đồng thanh đáp: “Hôm nay mọi người đi thu lúa ở ruộng rồi, nên bọn em được nghỉ.”
Vừa tính hỏi thêm vài câu nhưng cô nhìn thấy được phía sau xe trâu của tiểu Lý đã có thêm một chiếc xe bò đang tiến về phía này nên cô liền lấy túi quà vặt lúc sáng của dì Trần chuẩn bị ra chia bọn nhỏ vài viên kẹo và mấy cái bánh, rồi nhanh chóng lên xe tiếp tục lên đường.
Vân Tịch quan sát người dân ở trên bản làng trồng rất nhiều cây lê trắng, bây giờ là mùa hoa lê nên cánh hoa lê bị gió thổi bay lên kết hợp cùng với khói cơm tỏa ra từng những mái nhà của những hộ gia đình vùng núi càng làm tăng thêm cảnh sắc nên thơ của vùng núi yên bình.
Cô thật sự rất thích không khí yên bình ở nơi này.
……….