Mọi người nhìn về phía Thanh Cúc, không ai nói gì.
Chẳng ai rảnh mà để tâm với một phế vật, nàng ta đon đả thì sao chứ? Ai thêm quan tâm tới một thứ vô giá trị? Thanh Cúc thấy mọi người làm ngơ mình, trên mặt vẫn là nụ cười lẽn bẽn nhưng thật ra bàn tay đang nắm thật chặt, cố gắng kiềm chế sự tức giận của mình.
Cứ chờ đấy! Rồi sẽ có ngày họ quỳ xuống dưới chân nàng thôi.
Một bên thì các phu nhân ngồi một chỗ còn các thiếu nữ ngồi một chỗ.
Họ nói chuyện rôm rả và vui vẻ.
Thanh Cúc giống như lạc lõng, Vụ tiến lên an ủi chủ nhân.
Lúc này, một âm thanh the thé vang lên: “Thái hậu giá đáo! Hoàng thượng giá đáo! Thái tử giá đáo!”
Lời vừa dứt, mọi người nhanh chóng quỷ xuống.
Thanh Cúc tim đập thình thịch, đây rôi, người mà nàng ngày nhớ đêm mong.
“Đứng lên đi”
Được cho phép, mọi người mới lục đục đứng dậy.
Trên hàng cao nhất, ba người quyền lực nhất đất nước đang ngồi.
Nhà vua khuôn mặt sắc bén, uy nghi.
Bởi vì hiện nay đang là yến tiệc nên có vẻ nhu hòa một chút.
Thái hậu luôn mỉm cười, bộ dáng hiền từ.
Thế nhưng ai cũng hiểu rằng người có thể làm chủ lục cung và trở thành Thái hậu không phải dễ gân như thế.
Thái tử cũng vậy, hẳn ngôi trên cao, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhà vua cho mọi người ngồi, tiếng đàn sáo vang lên.
Mười mấy vũ nữ thướt tha tiến vào, dáng người uyển chuyển.
Không khí ngay lập tức náo nhiệt, tiếng nói cười không dứt.
Mai Hạ mỉm cười thấp giọng nói chuyện với tiểu thư bên cạnh.
Chợt, giọng của hoạn quan lại lần nữa vang lên: “Tứ hoàng tử tới!”
Lời vừa dứt, không khí trầm xuống thấy rõ.
Mọi người im lặng, nhìn bóng người lại gần.
Dạ Thành ngồi trên xe lăn, được thị vệ thân tín đẩy vào.
Khuôn mặt của hẳn lạnh lùng như băng tuyết, tuy liệt hai chân nhưng vẫn phảng phất khí thế kiêu ngạo.
Tựa như hắn vẫn là Tứ hoàng tử rực rỡ năm xưa, trên chiến trường ngang dọc giết địch.
Thế nhưng vì một tai nạn, đã làm người rực rỡ như mặt trời ấy ngã xuống bùn đất.
Haha, cổ đại không cung đấu thì cũng là trạch đấu.
Chị chị em em.
“Mai Hạ, mau lên đài biểu diễn cho mọi người xem nào!”
Thái hậu vỗ tay hứng khởi nói.
“Dạ vâng”
Mai Hạ không thể từ chối Thái hậu, đứng dậy.
Các thiếu niên chờ đợi nhìn nàng, đây là nữ thiên tài nổi tiếng gần xa đó! Lại còn đẹp như vậy nữa! Ai mà không muốn cưới nàng chứ? Mai Hạ kiếp trước học múa, khả năng cảm nhạc tốt.
Cho dù không biết những điệu múa cổ đại nhưng cô vẫn biết lựa động tác phù hợp.
Trong mắt mọi người thì đây là một điệu múa mới lạ, hẳn là do cô tạo ra.
Điệu múa lại hút mắt kì lạ, ai nấy đều trầm trồ: “Trời ạ, trông nàng ta thật thanh thoát!”
“Phải, có gì đó kiêu ngạo, thoát tục.
Giống như hạc ấy nhỉ?”
“Thật đẹp! Ta muốn học!”
Thanh Cúc nhìn người trên đài cao, bên tai là tiếng chúc mừng không ngớt.
Nàng cười cười, ra hiệu cho Vụ đăng sau.
Điều này không thoát khỏi con mắt sắc bén của Dạ Thành.
Hắn thu tâm mắt lại.
Đấu đá với nhau còn xa lạ với người sinh ra ở hoàng cung như hẳn sao? Hắn cũng không lo chuyện bao đồng, chỉ chuyên tâm uống rượu.
Vụ len lén lùi ra sau, chuẩn bị mở nắp hộp gỗ ra.
Nói thật, nàng cũng hơi sợ.
Dù sao chỉ cần mở ra thì bên trong sẽ bay ra toàn ong là ong.
Cuối cùng, nàng hít sâu một hơi, quyết tâm liều mình vì chủ nhân.