Editor: Diệp Thanh Thu
Beta: Aki Re
Chờ đến trước thời điểm hai người chân chính ngồi vào bàn ăn, không khí trở nên có chút vi diệu.
Thẩm Mặc Bạch mở miệng: “Tôi đi toilet một chút.”
Còn Phó Khuynh vì chuyện vừa nãy còn có chút chột dạ, sau khi nghe hắn mở miệng chưa biết gì đã gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Chờ cô ý thức được hắn nói gì, sau đó đột nhiên như là nghĩ tới chuyện vừa nãy, ngữ khí mang theo dồn dập.
“Không được đi.”
Dấu hồng trên mặt hắn còn chưa biến mất, trong toilet có gương, vạn nhất bị hắn nhìn thấy thì phải làm sao? Còn có… Cô… vừa mới tắm xong, quần áo thay xong còn chưa có kịp thu dọn, hắn mà nhìn thấy thì còn tí mặt mũi nào nữa?
Tay Thẩm Mặc Bạch đang chuẩn bị mở cửa liền thu hồi lại. Trong lòng lại có vài phần sáng tỏ.
Vừa nãy mới niết mặt hắn xuống tay không nhẹ? Hiện tại biết chột dạ? Hắn càng muốn trêu ghẹo cô!
“Trước khi ăn cơm tôi rửa tay, có cái gì không đúng sao?” Thiếu niên nháy mắt hỏi.
— xác thật không có gì không đúng. Nhưng lại không thể cho hắn đi vào.
“Ờm… ý tứ của tôi là, phòng bếp còn có một tô canh còn chưa mang ra, không bằng, cậu đến phòng bếp rửa tay, tiện đem canh ra luôn?”
Cô ở trong lòng âm thầm ổn định lại bản thân.
Nghe cô lấy cớ, khóe miệng hắn nhếch lên một cái, vẫn là nhịn xuống vạch trần tâm tư của cô, không có biện pháp, cũng không muốn làm cô không vui.
Ngoan ngoãn đến phòng bếp rửa tay cùng đem canh ra.
Hai người dùng “cơm nhà sở trường của Tống Khuynh” xong, Thẩm Mặc Bạch chủ động đi rửa chén.
Hắn thu dọn sạch sẽ phòng bếp xong, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiếu nữ ngồi trên sô pha, ôm cái gối to bằng nửa người đang xem TV.
Trong phòng giống như đột ngột bị lấp đến tràn đầy, ngay cả không gian hô hấp cũng lộ ra một cổ khí ngọt ngào, thấm tận tâm can.
Hắn bước thong thả bước chân tới trước mặt cô, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô.
Cảm thấy được phần sô pha bên cạnh mình lún xuống, Phó Khuynh quay đầu nhìn người tới, mặt đỏ hồng. Mình ở sô pha xem TV, hắn lại làm việc nhà. Xác thật……
“Cậu ——”
“Cậu ——”
Hai người đồng thời mở miệng, Phó Khuynh vội vàng trả lời: “Cậu nói trước đi.”
Thẩm Mặc Bạch hơi mím môi, mang theo ngữ khí thương lượng: “Tôi có thể ở chỗ này đến kết thúc kì thi đại học được không?.”
Hắn nghĩ chính là: Kỳ thi đại kết thúc, chúng ta liền học chung một nơi, từ nơi này dọn đến nơi khác, nhưng như cũ chúng ta vẫn là sống cùng nhau.
Thiếu nữ hơi giật mình, nhoẻn miệng cười. Nhẹ nhàng đáp: “Có thể a.”
Sau đó, cô nhìn thiếu niên từ trong túi lấy ra một cọc tiền, đặt ở tay cô, môi mỏng hé mở: “Cái này coi như là tiền đặt cọc, cậu cũng không thể đổi ý.”
Phó Khuynh gật gật đầu, đôi mắt không khỏi sáng lên, ở trong đầu cùng hệ thống giao lưu: “Tả Tả, có tiền này, ta có phải hay không không cần đi làm nữa?”
Tả Tả hệ thống lãnh đạm mở miệng cự tuyệt: “Đương nhiên không, nguyên chủ Tống Khuynh là con gái duy nhất trong nhà phải gánh vác cả gia đình, tiền bồi thường tai nạn xảy ra với cha mẹ cô ấy, trừ một ít để làm tang lễ, ngay cả học phí đều là phải dựa vào việc làm công để giải quyết. Ký chủ, xét thấy cô ham ăn biếng làm phong cách hoàn toàn không phù hợp với nguyên chủ. Hiện tại phê bình một lần.”
“…… Ngươi lặp lại lần nữa thử coi, ai ham ăn biếng làm?” Phó Khuynh gằn từng chữ một nói.
Tả Tả thức thời trực tiếp lựa chọn im lặng, cắt đứt cuộc đối thoại với ký chủ.
Phó Khuynh thầm mắng một tiếng: Ngươi là đồ hồ ly chạy nhanh trốn mau……
Thiếu niên nhìn bộ dạng tham tiền của cô, mặt mày không khỏi dãn ra, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Nhưng không quá nửa giây sau, cô lại từ vẻ mặt khả ái đáng yêu làm ra thần sắc tức giận, giống như đại lão hổ thiếu kiên nhẫn.
Mặt cô như thế nào lại có nhiều chuyển biến như vậy, thật sự thập phần đáng yêu……