Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 36



CHƯƠNG 36: BÁNH HÀNH CHIÊN
Edit: Lan Anh
Giờ Tý vừa qua, xe ngựa của Bạch gia đã tới.
Đến đón họ là một quản sự ở Bạch phủ, họ Đinh, độ tuổi cũng ngang ngửa với đại bá.
Nguyên lai kế hoạch là đại bá, Du Uyển và Du Phong cùng đi, nhưng Tiểu Thiết Đản đột nhiên tỉnh dậy, ôm chặt lấy Du Uyển, khóc nháo muốn đi theo bọn họ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A tỷ đi làm việc, không phải đi chơi.” Huống chi công việc này không giống như lên chợ bán đồ, đi một hai canh giờ là có thể về.
Tiểu Thiết Đản ôm Du Uyển không buông.
Du Tùng đi qua, ho nhẹ một tiếng nói: “Thiết Đản lớn như vậy còn chưa được lên Kinh Thành bao giờ, cho đệ ấy đi đi, cùng lắm thì để ta nhìn đệ ấy là được?”
Du Uyển với Du Phong cùng lia ánh mắt qua, nói tới nói lui chẳng qua là ngươi cũng muốn đi mà thôi!
Nước mắt Tiểu Thiết Đản không ảnh hưởng được Du Uyển, ngược lại lại làm đại bá mềm lòng.
Mang theo một đứa bé cũng không phải đại sự gì, người nông thôn giúp làm bàn tiệc cơ hồ đều mang theo hài tử nhà mình, mặc dù trong thành không giống vậy nhưng…
Đại bá nhìn về phía Đinh quản sự.
Đinh quản sự hào phóng nói: “Không sao, có người trông chừng là được.”
Thế là Du Tùng với Tiểu Thiết Đản thành công lên xe ngựa.
Trừ đại bá thì mấy người còn lại đều là lần đầu vào kinh, thoạt đầu có chút hưng phấn, muốn nhìn phong cảnh ven đường như thế nào, thế nhưng còn chưa ra khỏi trấn Liên Hoa, mọi người lại dựa vào xe ngựa mà ngủ thiếp đi.

Chờ đến lúc bọn họ bị Đinh quản sự đánh thức, vậy mà đã tiến vào Bạch phủ.
Lúc này trời còn chưa sáng.
“Nhanh lên nhanh lên! Đinh thúc!”
Du Uyển vừa xuống xe ngựa, liền thấy một thanh niên bộ dáng đoan chính đang chọn mấy đòn gánh bán rau đi qua một cách vội vã.
Vị thanh niên đó chào Đinh quản sự, Đinh quản sự nhàn nhạt ừ một tiếng, khoát tay cho hắn đi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vị thanh niên chỉ người bán rau để đồ vào chỗ lều trúc phía trước, nơi đó chủ yếu để nguyên liệu nấu ăn với dụng cụ làm bếp, đi qua phía đông thêm mười bước chính là phòng bếp.
Phòng bếp rất lớn, phía hậu viện có một cái giếng nước, trong phòng bếp có tổng cộng chín cái bếp lò, quanh mặt tường là năm cái, ở giữa phòng là bốn cái, trong đó tám cái đều đang có người sử dụng.
Đinh quản sự dẫn đoàn người Du Uyển vào cái bếp phía trong cùng, chậm rãi nói: “Một cái bếp chỉ có một cái nồi, nếu như không đủ dùng thì ở ngoài lều trúc có bếp nhỏ. Một lát nữa ta cho người đưa điểm tâm qua, hôm nay các người vất vả rồi.”
Vị Đinh quản sự này vốn không có bao nhiêu phản ứng, nhưng từ sau khi Bạch Đường bắt chuyện với họ, hắn mới có thể khách khí với đoàn người Du Uyển như vậy.
Đại bá nói cám ơn.
Đinh quản sự đưa cho đại bá một miếng thẻ bài để đi lãnh đồ dùng: “Tiểu thư ở phòng khách, hôm nay khách nhân nhiều, tiểu thư căn bản không có thời gian đi tới phòng bếp bên này, các ngươi có chuyện gì thì nói với hạ nhân quản lý lều trúc đi tìm ta.”
Du Tùng thầm nói: “Bạch phủ lớn như vậy, còn để nàng tự mình thu xếp sao?”
Đinh quản sự cười nói: “Đây cũng là một mảnh hiếu tâm.”
Du Tùng: “A.”
Có một số việc, Du Tùng không biết nhưng Du Phong đã từng nghe qua.

Bạch tiểu thư là nữ nhi của Bạch lão gia với tiên phu nhân, tiên phu nhân gả cho Bạch lão gia 10 năm mới sinh được một nữ nhi, về sau cũng không còn khả năng sinh dưỡng, năm Bạch tiểu thư năm tuổi, tiên phu nhân qua đời.
Một năm sau Bạch lão gia tục huyền (cưới vợ sau), vị kế phu nhân này sinh cho Bạch lão gia một tiểu tử mập mạp.
Người ta đồn Bạch tiểu thư với vị kế mẫu này quan hệ bất hòa.
Bạch tiểu thư không muốn gia sản của Bạch gia rơi vào tay đệ đệ cùng cha khác nương này, đổi lại là người khác tất nhiên không có cách nào làm như thế, kế thừa sản nghiệp của cha là thiên kinh địa nghĩa, nhưng kế phu nhân thân phận thấp hèn, bị người của vị tiên phu nhân đã qua đời kia áp chế gắt gao.
Ngoại công của Bạch tiểu thư làm quan trong triều, còn làm chức quan gì thì Du Phong không biết.
Đinh quản sự rời đi không bao lâu liền có hạ nhân đưa điểm tâm tới, là bánh bao chay với cháo gạo, dưa muối, trứng mặn cùng với một dĩa thịt khô xào cải trắng.
Tiểu Thiết Đản nước miếng chảy ào ào.
Đại bá lấy trứng mặn đưa cho hắn.
Du Uyển phân nửa chén cháo gạo với nửa cái bánh bao chay cho hắn.
Tiểu Thiết Đản ăn như gió cuốn.
Sau khi ăn xong liền ngoan ngoãn chuyển cái băng ghế ngồi ở trong sân, không nháo cũng không nghịch, ngoan cực kỳ.
Du Tùng mới đầu còn trông chừng, nhìn một hồi, thấy Tiểu Thiết Đản ngồi còn ngoan hơn hắn, ho nhẹ một cái, xoay người đi hỗ trợ mọi người.
Hôm nay tới làm đồ ăn cũng có đầu bếp của Bạch phủ với Bạch Ngọc lâu, hai bên đều là người của Bạch gia, duy chỉ có một nhà Du Uyển là không phải người của Bạch gia.
“Nghe nói tiểu thư tự mình tới thôn mời.”

“Tiểu thư thực sự hồ nháo, thọ yến của lão gia sao có thể dùng đầu bếp ở nông thôn?”
Đám người nhao nhao lắc đầu, trong lòng không tin mấy người nông dân này làm sao có thể làm ra thức ăn gì ngon miệng.
Du Phong với Du Uyển tới lều trúc lãnh nguyên liệu nấu ăn, trong đó có mấy chục con vịt con sống.
Hiện tại phải làm thịt vịt.
Lọai chuyện lặt vặt này trước đây là Du Phong làm, nhưng từ khi Du Uyển đến, công phu dao kéo của Du Phong liền bị chê.
Du Uyển mang vịt đi ra hậu viện.
Trời dần sáng lên.
Mờ mờ dưới ánh nắng sớm, thiếu nữ mang theo một thân mồ hôi như mưa, lông vịt bay đầy đất.
Một bên khác, Nhan phủ, Nhan Như Ngọc ngủ đến trời sáng mới thức dậy.
Trong phòng ấm áp dễ chịu, mười hai nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, bưng các dụng cụ rửa mặt tinh xảo, cùng tám bộ trang sức và quần áo, để nàng có thể chọn lựa.
Hôm nay là yến tiệc chào mừng nàng quay trở về, nàng tỉ mỉ ăn mặc hồi lâu, chọn một bộ y phục màu xanh có đai lưng màu lam, một chiếc áo ngắn màu trắng lông thỏ, vành tai kiều nộn như bạch ngọc đeo một đôi khuyên tai hình giọt nước.
Thiếu nữ thanh nhã, sở sở động lòng người, đẹp đến mức khiến người khác phải trầm trồ.
Nhan phu nhân vừa bước vào phòng, thấy nữ nhi như tiên nữ trong tranh bước ra, cả người bà đều bị kinh diễm.
Bà kích động giữ chặt tay nữ nhi: “Con của ta, Yến thiếu chủ nếu gặp con, sẽ không có nữ nhân nào có thể đi vào mắt ngài ấy được!”
Hôm nay cũng là ngày lễ lớn của Du Uyển.
Cơ hội khó mà có được, nàng muốn giúp đại bá làm tốt đồ ăn, đem thanh danh quăng xa, về sau đơn đặt hàng sẽ nhiều hơn, nàng cũng sẽ không lo không có tiền ăn cơm và chữa bệnh.
Tất cả vịt đều được xử lý sạch sẽ, trên người nàng dính máu nhìn có chút chật vật, nhưng nàng không để ý đến những cái này, vội vàng đi cắt củ cải đỏ với khoai lang.
Một phần của thức ăn tinh xảo, trừ vị giác ra còn cần thị giác, trang trí cũng quan trọng không kém.

Nàng cắt tỉa vô cùng tốt, cánh hoa màu trắng, đường viền màu đỏ, nhụy h,oa màu vàng, trên mặt của cánh hoa còn có giọt nước, tầng tầng lớp lớp đều ướt át kiều diễm, không giống như được làm từ nguyên liệu nấu ăn, mà giống như mới được hái từ trên cây xuống.
“A tỷ!”
Tiểu Thiết Đản ủy khuất mà đi tới.
Du Uyển ngừng lại động tác trên tay: “Thế nào? Có phải đói bụng không?”
Tiểu Thiết Đản gật đầu.
Gần đây sức ăn của hắn rất lớn, không đầy một lúc liền đói bụng.
Lúc này chưa tới giờ cơm, trong nồi có thịt thế nhưng không thể ăn.
May mắn Du Uyển đã sớm chuẩn bị: “Tỷ có mang bánh hành, để tỷ tìm lò hâm nóng lại cho đệ nhé!”
Du Uyển đi lều trúc lĩnh bếp, tìm một nơi hẻo lánh ở hậu viện, bắt đầu nổi lửa, trên bếp để một cái nồi đồng, bỏ một muôi dầu vào, đem ba cái bánh hành bỏ vào chiên, dầu chiên khiến mùi hành thơm lừng bay ra ngoài.
Tiểu Thiết Đản tự giác chuyển ghế qua bên cạnh.
Bánh hành chiên tốt, Du Uyển liền dập tắt bếp, chỉ lưu lại một ít than củi còn tia đỏ để tiếp tục làm nóng nồi đồng.
“A tỷ mau đi làm đi, đệ có thể tự ăn!” Tiểu Thiết Đản hiểu chuyện nói.
“Ngoan.” Du Uyển đi làm việc.
Tiểu Thiết Đản lưu lại ăn bánh hành.
Đây là bánh hành nhân thịt dê trộn cà rốt, Du Uyển tự mình làm, ngửi mùi rất thơm, hắn bắt đầu ăn, cắn một cái…
“Ta là một đệ đệ ngoan không hề kén ăn!” Tiểu Thiết Đản vỗ ngực nhỏ nói.
 
 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 36: Thiếu chủ đến rồi



Edit: Lan Anh

Yến Cửu Triêu có phủ đệ của riêng mình ở Kinh thành, sau khi vào kinh chỗ nào hắn cũng không đi, chỉ tập trung làm ổ trong phủ, thẳng đến sáng nay mới bị Vạn thúc ‘vớt’ từ trong chăn ra.

Yến Cửu Triêu bực bội viết hết lên trên mặt.

Vạn thúc tận tình khuyên bảo nói: “Theo như ý nguyện của Vương phi là, các ngươi đi được thì tốt, nếu thiếu chủ không muốn đi, vậy ngài ấy đi là được, dù sao vẫn chưa thành thân, nhưng cũng coi như là cho Nhan phủ mặt mũi, nhưng bỗng nhiên bên kia Vương phi có việc gấp…”

“Sẽ không lâu đâu, thiếu chủ chỉ cần lộ mặt, sau đó chúng ta liền quay về.”

“Ngủ cũng không được nữa, đi nhìn một chút xem thế nào?”

“Ân.”

Cũng không biết chuyện gì làm xúc động Yến Cửu Triêu, vậy mà hắn lại tốt tính đáp ứng.

Tiết kiệm được một số lượng lớn nước miếng, Vạn thúc sợ vị tổ tông này đổi ý, như sấm sét chạy ra ngoài, kêu người chuẩn bị xe ngựa.

Để nghênh đón Yến thiếu chủ, Nhan phủ cũng đã chuẩn bị đầy đủ.

“Nghe nói khẩu vị của Yến thiếu chủ rất kén chọn, Ngọc nhi đặc biệt mời một vị đầu bếp từ Lư thành tới, là một nữ đầu bếp giỏi, nàng ấy làm đồ ăn, không có người nào không khen.” Nhan phu nhân nói với các vị phu nhân và thiên kim ngồi trong noãn các.

“Lư thành? Là Đỗ nương tử?” Một vị phu nhân từng đi qua Lư thành hỏi.

Nhan phu nhân mặt mày hớn hở, “Vương phu nhân đã nghe qua Đỗ nương tử?”

“Đâu chỉ nghe qua, vì muốn nếm thử đồ ăn của nàng ấy, ta còn đặc biệt đi qua, đáng tiếc, một ngày nàng ấy chỉ tiếp ba vị khách, còn không đồng ý đặt trước, nàng ấy nói người đến ăn là tùy duyên, ta lại không có phúc khí ấy.” Vương phu nhân của nhà Công bộ thị lang thở dài nói.

Nếu bàn về thân phận, Công bộ thị lang chính là quan tứ phẩm, Nhan Tùng Minh chỉ là hàng ngũ phẩm, đúng ra Vương phu nhân không cần nịnh nọt Nhan phu nhân như thế, nhưng ai bảo nhà bà ta lại có một Thiếu chủ phu nhân đã xác định như ván đóng thuyền?

Công bộ thị lang có muốn xách giày cho Yến thiếu chủ cũng không được.

“Nhan tiểu thư thật sự mời được nàng ấy sao? Cái này rất khó biết được, năm đó đến Vương gia cũng cho người tới mời, nhưng Đỗ nương tử cũng không đồng ý.” Nếu nói vừa rồi là nịnh nọt, đây chính là nói thật tâm.

Vị Đỗ nương tử ở Lư thành kia, xác thực là người tâm cao khí ngạo, ngay cả làm nữ đầu bếp cho Vương phủ cũng không đồng ý, không biết Nhan tiểu thư dùng cách nào để mời nàng ấy rời Lư thành.

Nhan phu nhân không muốn nói đến đề tài này nữa, xảo diệu mà dời chuyện Đỗ nương tử qua chuyện khác: “Mọi người nếm thử măng mùa đông được ngâm chua này đi, xem mùi vị như thế nào?”

Mọi người đều cầm đũa lên, nếm thử một chút măng mùa đông trong đĩa, ai cũng sợ ngây người.

Chua cay ngon miệng, thanh đạm không khiến người khác chán ghét, lúc nãy mới ăn một chút điểm tâm, bây giờ nếm qua măng chua, cảm giác dễ chịu đến tận xương cốt.

“Trù nghệ của Đỗ nương tử, thật sự là danh bất hư truyền a!” Vương phu nhân cảm khái.

Nhan phu nhân lôi kéo tay của nữ nhi, mặt đầy ý cười nói: “Đây không phải là trù nghệ của Đỗ nương tử, mà là của Ngọc nhi.”

“Cái gì? Của lệnh thiên kim?”

Mấy vị phu nhân không hẹn nhau mà thốt ra tiếng kinh hãi.

Nhan Như Ngọc rụt rè cười một tiếng.

Nhan phu nhân cười nói: “Trên đường đến Kinh thành, Ngọc nhi học được mấy món ăn từ Đỗ nương tử, hôm nay bêu xấu, để cho các vị phu nhân và tiểu thư chê cười.”

Đám người liền ngạc nhiên, cái này mà là bêu xấu? Vậy đầu bếp nhà bọn họ đi thắt cổ hết là vừa.

Huống hồ nàng mới học được mấy ngày, đã có tay nghề xuất thần nhập hóa như vậy, dù lúc trước trong lòng mọi người đều xem thường Nhan Như Ngọc đã thất thân trước hôn nhân, lúc này cùng không nhịn được mà muốn khen nàng một câu.

Nhan phu nhân đắc ý cười, nữ nhi của bà từ nhỏ đã thông minh hơn các ca ca, đọc sách tốt hơn ca ca không nói, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, cưỡi ngựa bắn tên cũng có thể làm được, một môn trù nghệ thì có tính là cái gì?! Nếu không phải nàng một thân nữ nhi, còn có thể làm đến vương hầu tướng lĩnh.

Một nha hoàn bước chân vội vã chạy đến, lớn tiếng bẩm báo nói: “Phu nhân, xe ngựa của Yến thiếu chủ tới.”

Nhan phu nhân ánh mắt sáng lên: “Nhanh đi thông báo cho Đỗ nương tử!”

Xe ngựa Yến Cửu Triêu thực sự đến, nhưng chưa đi vào Nhan phủ, xe ngựa đi được một nửa hắn chợt nghe tiếng nhai bẹp bẹp, cổ quái vén rèm lên nhìn, thì mùi thơm của hành với thịt dê hung hăng bay vào xe ngựa.

Ánh mắt hắn dừng lại.

“Dừng xe.”

Xe ngựa dừng lại.

Trong xe người hầu tuấn mỹ có nhãn lực mà nhảy xuống xe ngựa, cúi đầu quỳ trên mặt đất.

Yến Cửu Triêu giẫm lên lưng hắn bước xuống, đứng giữa tòa phủ đệ ở trong ngõ nhỏ, mặt hắn hướng về chỗ có mùi thơm bên kia bức tường, yên lặng nhìn bức tường cao hơn hai mét, mở miệng nói: “Cái thang.”

Hộ vệ tùy thân biến mất.

Hộ vệ tùy thân xuất hiện.

Trong tay nhiều hơn hai cái thang, một cái gác bên ngoài tường, một cái gác ở phía bên kia tường.

Cái thang được để với góc nghiêng vô cùng tốt, không cần tay vịn cũng có thể đi được như trên đất bằng.

Yến Cửu Triêu thần sắc ung dung đi tới.

Gió lạnh thổi bay ống tay áo của hắn, bước từng bước một, thần sắc lạnh lùng.

Rõ ràng là trèo tường nhà người ta, vậy mà lại nghiêm trang như đang chuẩn bị lên ngôi.

Tiểu Thiết Đản lấy một củ hành trong phòng bếp, một tay khác cầm bánh hành mà a tỷ làm, ăn vô cùng tập trung, bỗng nhiên không biết ở đâu xuất hiện một cái thang sau lưng, trên thang lại có một nam nhân đang đi xuống, hắn đứng sau lưng Tiểu Thiết Đản.

Yến Cửu Triêu từ trên cao nhìn xuống Tiểu Thiết Đản, lại giở thói xấu dùng mũi chân cao quý đá đá cho hắn té xuống đất.

Tiểu Thiết Đản mở to mắt quay đầu.

Yến Cửu Triêu hung thần ác sát nhìn hắn.

Tiểu Thiết Đản há to miệng nhỏ.

Tại sao lại có một ca ca xinh đẹp như vậy a….

So với nương và a tỷ còn dễ nhìn hơn…

“Muốn ăn sao?”Tiểu Thiết Đản sững sờ đưa tới nửa cái bánh hành.

Yến thiếu chủ đang suy nghĩ 100 cách đoạt bánh: “….”

Từ lúc khai tiệc đến giờ, tất cả mọi người đều bận rộn luôn tay luôn chân, ngay cả Du Tùng lấy danh nghĩa tới chơi cũng loay hoay tới nỗi chân không chạm đất, không có ai rảnh mà đi đến chỗ hẻo lánh ở hậu viện này.

“Tốt rồi, đã nóng, ca ca ăn đi.”

Tiểu Thiết Đản không chỉ nhiệt tình nhiệt tâm mời vị ca ca tuấn mỹ này ăn bánh mà a tỷ làm, còn sốt sắng nhóm lửa, đem hai cái bánh trong nồi đồng chưa ăn tới lật tới lật lui làm nóng lại lần nữa.

Yến thiếu chủ dùng đầu đũa, nhã nhặn mà kẹp lên một cái bánh hành.

“Phải ăn với củ hành mới ngon.”

“Bản thiếu chủ không ăn loại đồ vật này.”

Một khắc đồng hồ sau, Vạn thúc kéo theo ba xe hạ lễ, cuối cùng cũng đuổi kịp thiếu chủ nhà mình, nhưng trong xe ngựa lại không có người.

Ông vội vàng leo lên chiếc thang chống bên tường.

Nhìn ra xa.

Chỉ thấy vị thiếu chủ tôn quý không dính lấy khói lửa trần gian, lúc này lại giống như một lão nông dân nghèo khổ, cùng với một hài tử quê mùa không biết ở đâu chui ra đang ngồi xổm với nhau, một lớn một nhỏ ngồi song song trước một cái bếp lò, tay phải cầm một cái bánh hành còn lớn hơn cái mặt, tay trái cầm một củ hành to hơn đầu ngón tay.

“Ăn nữa không?” Tiểu Thiết Đản nói.

“Làm đi.” Yến thiếu chủ nói.

Thành công đem tỷ phu bắt về nhà. ^o^


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.