CHƯƠNG 30: LỘ Y THUẬT
Edit: Lan Anh
Du Uyển không động, Du Phong cũng vậy.
Cho dù Du Phong cũng không cho rằng mấy vật này có thể đến tay tam thúc, đưa đi nhưng không đến tay là một chuyện, bị người khác cưỡng ép không thể đưa đi lại là chuyện khác.
“Là phủ tướng quân nào?” Du Phong hỏi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trấn Bắc tướng quân phủ!” Dịch sứ có hơi không kiên nhẫn.
Du Phong nghe là Trấn Bắc tướng quân phủ, ngược lại bình tĩnh hơn, ngày hôm qua thiên kim của Trấn Bắc tướng quân phủ còn giúp bọn họ giải vây, hiện tại chiếm xe ngựa có lẽ cũng không phải là ý định của nàng, nếu có thể nói rõ, tin tưởng bọn họ sẽ không ép buộc mình.
Tâm tư hiện lên, Du Phong quyết đoán đi đến chỗ xe ngựa của phủ tướng quân.
“Nhường một chút! Nhường một chút!” Gã sai vặt lại chuyển thêm một cái rương xuống.
Du Phong chần chừ một lát rồi chặn hắn lại.
“Bảo ngươi nhường một chút ngươi không nghe thấy sao?” Gã sai vặt không kiên nhẫn nói.
Cùng là hạ nhân của phủ tướng quân, đức hạnh của gã sai vặt này chênh lệch xa so với vị phụ nhân hôm qua, nhưng có lẽ do tuổi còn trẻ, với lại lo làm việc nên mới nóng tính như vậy.
Du Phong nói với hắn: “Vị tiểu ca này, chúng ta cũng muốn mang đồ tới đại doanh Tây Bắc.”
Gã sai vặt cổ quái nhìn hắn một cái: “Ngươi mang hay không mang thì liên quan gì tới ta?”
Du Phong nghe vậy thì trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng vẫn nhẫn nại nói: “Các ngươi gửi quá nhiều thứ, xe ngựa không còn chỗ nên muốn bỏ đồ của chúng tôi xuống.”
Gã sai vặt tức giận nói: “Vậy còn không mau cầm đi! Chậm trễ chính sự của tiểu thư nhà chúng ta, các ngươi bồi thường nổi không? Những thứ này là tiểu thư muốn giao đến tay lão gia trước giao thừa.”
“Thế nhưng mà…” Du Phong không ngờ đối phương nói chuyện bất cận nhân tình như thế, hắn muốn nói thêm nhưng bị Du Uyển kéo lại.
Du Uyển lắc đầu: “Vô dụng thôi, đại ca.”
Du Phong bực mình nói: “Nhất định là bọn họ lừa trên gạt dưới, lấy lông gà làm lệnh tiễn! Nếu tiểu thư của bọn ở đây, nhất định sẽ không cho bọn họ ức hiếp bách tính như vậy!”
Nàng đã từng nói, người làm quan, không được ức hiếp bách tính, sẽ làm lạnh tâm của các tướng sĩ ở biên quan.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển lạnh nhạt nói: “Lừa trên gạt dưới cũng tốt, lấy lông gà làm lệnh tiễn cũng được, đều không phải là người phủ tướng quân sao?”
“Muội là nói…” Du Phong sững sờ.
Du Uyển nhìn mái hiên đầy tuyết trắng mênh mang nói: “Muội không hề nói gì, nhưng những thứ này là đồ nàng ta mua, muốn trước giao thừa đưa tới tay cũng là mệnh lệnh của nàng ta. Thời tiết như thế này, muốn trước giao thừa mà đem tới đại doanh Tây Bắc, sợ là tám trăm dặm khẩn cấp a.”
Tám trăm dặm khẩn cấp, sơ sót một cái, là sẽ chạy chết bao nhiêu con ngựa, mệt mỏi bao nhiêu người.
Du Phong giật mình.
“Cái kia… Đồ vật gửi cho tam thúc làm sao bây giờ?” Sau khi lấy lại tinh thần, Du Phong hỏi.
Du Uyển không nói chuyện, chỉ là vươn đôi tay mặc dù tinh tế, nhưng do hàng năm lao động mà lưu lại ko ít vết chai.
Đôi tay này có thể đào măng, có thể chẻ củi, có thể trồng trọt, có thể làm điểm tựa cho gia đình, duy chỉ không thể đem đồ vật mà nàng thức đêm thức hôm làm đưa tới chỗ cha.
“Vương dịch sứ! Vương dịch sứ! Không xong!” Một tên dịch tốt vội vàng hấp tấp chạy tới, cắt đứt suy nghĩ của Du Uyển.
Dịch sứ đang giúp phủ tướng quân kiểm kê hàng hóa, lạnh lùng quay đầu lại: “Giữa ban ngày ban mặt, kêu bậy bạ cái gì đó? Không thấy ta đang có chính sự sao?”
Dịch tốt này không nhận ra hạ nhân của phủ tướng quân, hắn nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí nói ra: “Ta, ta muốn nói cũng là chính sự, con ngựa vận chuyển từ Tây Vực… giống như sắp…”
“Sắp thế nào?” Vương dịch sứ hỏi.
“Sắp không được!” Dịch tốt nói.
Vương dịch sứ đột nhiên biến sắc.
Đó cũng không phải là con ngựa bình thường, mà là một hãn huyết bảo mã, khó khăn lắm mới mua được từ thương đội Tây Vực.
Mua được không bao lâu thì phát hiện nó mang thai, như vậy bọn họ có một con hãn huyết bảo mã trưởng thành, thêm một con tiểu hãn huyết bảo mã, đây chính là thắp đền lồng cũng tìm không ra chuyện tốt như vậy.
Con ngựa này đã được quý nhân trong kinh đặt trước rồi, bọn họ chờ thời tiết tốt một chút liền đem nó tới phủ đệ của vị quý nhân đó.
Lần này thì hay rồi, ngựa không được, bọn họ lấy cái gì nói chuyện với vị quý nhân đó đây?
“Nhanh… nhanh thông tri cho Dịch thừa đại nhân!” Vương dịch sứ toàn thân run rẩy nói.
Dịch tốt vẻ mặt đưa đám nói: “Không còn kịp rồi! Ngài… ngài mau tự đi nhìn một cái đi!”
Vương dịch sứ vội buông xuống chuyện trong tay, cùng dịch tốt đi xuyên qua nội đường, đi tới chuồng ngựa ở ngoại viện, cái chuồng ngựa này sang trọng hơn mấy cái chuồng ngựa kia nhiều.
Chuồng ngựa còn to hơn cả Du gia lão trạch, dọn dẹp sạch sẽ, trải cỏ khô mềm mại, dùng than đỏ loại thượng đẳng để sưởi ấm, đồ ăn phong phú, nguồn nước cũng sung túc.
Duy nhất không được hoàn mĩ là con ngựa đang được che chở tỉ mỉ kia, không biết tại sao lại nằm co quắp trên mặt đất.
Vương dịch sứ bị dọa sợ: “Ngươi cho nó ăn cái gì?”
Dịch tốt nói: “Ta không cho nó ăn cái gì hết!”
“Vậy sao nó lại bị như vậy?”
“Ta… ta cũng không biết!” Dịch tốt gấp đến phát khóc, hắn chỉ là tên dịch tốt bình thường, thấy loại sự tình này, người bị phạt đầu tiên chính là hắn a.
Mà Vương dịch sứ được xem như là người quản lý trực tiếp, cũng không thoát được quan hệ, thậm chí còn ảnh hưởng đến Dịch thừa đại nhân.
“Dịch y đâu?” Vương dịch sứ nói.
Dịch tốt khóc ròng: “Hắn hồi hương chuẩn bị cho năm mới rồi, nửa tháng trước đã đi, ngài quên rồi sao?”
Vậy phải làm sao bây giờ? Trên trấn cũng không có y quán, có thể đầu năm nay, đại phu thì nhiều nhưng người có thể chữa cho ngựa thì thiếu a…
“Có thể cho ta vào nhìn một cái không?”
Một nữ tử không màng danh lợi đột ngột xuất hiện ở cửa phòng, Vương dịch sứ với dịch tốt nghiêng đầu qua, là tiểu thôn cô lúc nãy đứng trong tuyết.
Vương dịch sứ trầm giọng: “Ngươi vào đây làm gì? Còn không mau đi ra ngoài!”
Du Uyển khóe môi cong cong, chỉ con ngựa đang nằm co quắp trên mặt đất: “Thật muốn ta đi ra ngoài sao? Ta có thể trị cho nó a!”
“Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?” Một thôn cô mà có thể trị cho ngựa, đánh chết hắn cũng không tin.
Du Uyển nói: “Nhưng ta cũng không trị miễn phí, ngươi phải đáp ứng mang đồ đưa cho cha ta mới được.”
“Ngươi…”
Du Uyển nói tiếp: “Về phần tiền xem bệnh, ngươi thu phí chở hàng của ta bao nhiêu, ta chỉ thu của ngươi một nửa, cực kỳ có lời a!”
Cái ngữ khí than thở kia, cảm giác như hắn đã chiếm được rất nhiều tiện nghi của nàng.
Nhưng nàng ta có biết rằng phí chuyên chở từ đây đến đại doanh Tây Bắc là bao nhiêu không?
Vương dịch sứ cắn răng nghiến lợi nhìn Du Uyển một cái: “Ngươi thật có thể trị?”
“Không tin cũng được.” Du Uyến nói xong liền quay đầu bước đi.
“Chậm đã!” Vương dịch sứ mở miệng, “Đồ của ngươi ta có thể giúp ngươi mang hộ, nhưng thiên kim phủ tướng quân ta cũng không thể đắc tội, chỉ có thể giúp ngươi mang một cái.”
“Ba cái.”
“Hai cái.”
“Không chữa!”
“Ngươi quay lại!”
Du Uyển xoay đầu lại.
Vương dịch sứ tức giận tới mức người run lẩy bẩy: “Ba… ba cái thì ba cái! Bất quá ta nói trước, đây không phải là ngựa bình thường, nếu ngươi trị không hết, thì cái mạng nhỏ của ngươi cũng không còn đâu!”
Edit: Lan Anh
Du Phong kéo tay Du Uyển: “A Uyển, việc này không phải trò đùa đâu, muội không nên vì chỗ đồ muốn đưa cho Tam thúc mà…”
Du Uyển mỉm cười: “Đại ca yên tâm, chứng bệnh của con ngựa kia muội đã chữa qua, muội tự biết chừng mực mà.”
“Trị qua? Khi nào?” Du Phong mở to con mắt nói.
“Chính là một năm mà muội rời nhà kia.” Du Uyển vân đạm phong khinh mà nói dối.
Hiện tại đây là lý do hợp lý nhất, Du Uyển thậm chí cực kì cảm kích nguyên chủ đã trải qua đoạn thời gian này, nếu không thật sự không biết nên giải thích thế nào với người nhà những chuyện mà mấy ngày nay nàng đã làm cũng như thay đổi.
Du Phong nghe đến chuyện của năm đó, cảm thấy không nên hỏi tới nữa.
“Lề mề cái gì? Có trị hay không?” Vương dịch sứ không kiên nhẫn mà thúc giục.
“Đến đây.” Du Uyển đi vào, hướng tới chỗ con ngựa đang nằm tê liệt trên mặt đất.
Đây là một con hãn huyết bảo mã màu vàng, thuộc giống loài trân quý nhất cũng là chủng loại thưa thớt nhất, kích cỡ thì không bằng những con chiến mã, nhưng đường cong căng đầy, cơ bắp cuồn cuộn, lực bộc phát cùng sức chịu đựng đều vượt xa mấy con chiến mã bình thường.
Mặc dù nó nằm ở đó không động đậy được, nhưng vẫn tản ra một cỗ khí tràng của vương giả.
“Thật xinh đẹp.” Du Uyển đi đến bên cạnh con ngựa, quỳ xuống một gối, lấy bộ đai bó hàm của con ngựa ra.
Thấy nàng lấy bộ đai ra, Vương dịch sứ tim muốn nhảy lên tới cổ họng, hắn vừa gấp vừa hoảng, quên chưa nhắc nàng ta đây là một con hãn huyết bảo mã chưa được thuần phục, nếu không mang đai hàm, nó sẽ cắn người.
Dịch sứ tiền nhiệm chính là bị nó cắn phải đưa vào y quán.
Chỉ khi nào cho ăn bọn họ mới dám gỡ đai ra, nhưng bọn họ phải mặc giáp bảo hộ mới dám đến gần nó, hắn chỉ mới nói chậm có một câu, tiểu nha đầu này liền tháo đai hàm xuống, lại còn bằng tay không nữa chứ, cái này, cái này…..
Vương dịch sứ muốn xông tới lôi Du Uyển lại, đã thấy Du Uyển lấy tay nhẹ nhàng đặt trên đầu con ngựa.
Ngươi lấy đai xuống còn không mau chạy, còn dám ngồi đó mà sờ?
Một màn tiếp theo phát sinh khiến hắn muốn thét lên.
Chỉ thấy con ngựa tính tình tàn nhẫn kia, được Du Uyển vu.ốt ve một cái, không những không phát cuồng, ngược lại còn dịu dàng ngoan ngoãn mà cọ xát lòng bàn tay của Du Uyển.
Vương dịch sứ: “…”
Du Phong không hiểu về ngựa, còn tưởng nó trời sinh ngoan ngoãn dịu dàng, nên cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, hắn chỉ quan tâm rằng muội muội của hắn có chữa khỏi cho nó hay không thôi.
Du Uyển trấn an được cảm xúc của con ngựa, sau đó tỉ mỉ kiểm tra cho nó một phen, kết quả đúng như nàng suy đoán, bị tiền sản liệt nửa người.
Loại bệnh này thường phát sinh trên gia súc, ngựa hoang ít khi nào thấy mắc bệnh này, nguyên nhân thì có rất nhiều, có lẽ là dinh dưỡng không đầy đủ hoặc thai nhi quá lớn, nước ối quá nhiều, biểu hiện chủ yếu là không thể đứng thẳng, hoặc nằm không nổi, liệt nửa người chỉ là dấu hiệu báo trước, nếu không trị đúng bệnh, con ngựa mà bị bộc phát thì không ai cứu được.
Nếu không chữa trị kịp thời, dễ dàng dẫn đến nhiễm cảm, lúc đó ngựa mẹ và thai nhi đều gặp nguy hiểm.
“Ta cần một bộ ngân châm.” Du Uyển nói.
Vương dịch sứ bận bịu phân phó dịch tốt nói: “Nhanh! Nhanh đi mua ngân châm cho cô nương!”
Du Uyển nói: “Chờ chút, còn có dược liệu nữa, lấy giấy bút đến đây.”
Vương dịch sứ tự mình lấy giấy bút, nghiên mực đến.
Du Uyển tất nhiên không hiểu văn tự của triều đại này, nhưng nguyên chủ lại biết, nước chảy mây trôi mà viết xuống phương thuốc, cũng ghi rõ ngân châm lớn nhỏ như thế nào.
Du Phong biểu lộ kinh ngạc.
“Đương quy mười ba tiền, bạch thược mười tiền, thục địa mười ba tiền…. Cái này, mấy cái này có thực sự hiệu nghiệm không?” Vương dịch sứ cầm đơn thuốc hỏi.
Du Uyển để bút xuống: “Có hiệu nghiệm hay không, thử xem liền biết.”
Vương dịch sứ cùng đường mạt lộ, cũng đành phải thử, hắn cho người đi y quán mua ngân châm, bốc thuốc.
“Dược lô bày ở đây.” Du Uyển chỉ hành lang trong phòng nói.
Vương dịch sứ nghe lời.
Du Uyển bắt đầu thi châm cho hãn huyết bảo mã, kim châm thường sẽ làm cho những con ngựa cảm thấy kinh hãi vì đau đớn, nhưng con ngựa này giống như không bị dọa đến, đây là điều mà không dịch y nào làm được.
Vương dịch sứ sợ ngây người.
Kinh ngạc đến ngây người không phải một mình hắn, đối diện với căn phòng này là một lầu các, chẳng biết lúc nào lầu trên đã mở ra một cánh cửa sổ.
Phía trước cửa sổ là rừng cây thấp thoáng, bên ngoài không nhìn tới, bên trong lại có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài.
Đây là phòng hạng trung của dịch trạm, bên trong có một người đàn ông trên dưới khoảng năm mươi tuổi đang ngồi, thân mặc áo lông màu xám, ngồi cùng còn có một tiểu thiếu niên mặc thanh y, bộ dáng xinh đẹp.
Tiểu thiếu niên không rõ vì sao thúc công không lên phòng trên mà ngồi trong cái phòng hạng trung này, bọn họ không thiếu bạc a!
“Thúc công, sợ là người phải thua rồi, con ngựa kia được cứu!”
Ngay nửa canh giờ trước, hai người cũng phát hiện ra tình hình của phòng ngựa, người nam nhân được gọi là thúc công không chút suy nghĩ mà lắc đầu nói: “Đáng tiếc cho một con ngựa tốt.”
Tiểu thiếu niên hỏi: “Thúc công cảm thấy nó sẽ chết sao?”
Thúc công nói ra: “Không phải cảm thấy, mà là nó sẽ chết.”
Lời này nghe là lạ, rõ ràng nó còn sống, thúc công nói giống như là đã thấy nó chết.
Tiểu thiếu niên không rõ ràng lắm, nháy mắt mấy cái: “Nếu không thì hai chúng ta đánh cược đi.”
Một bên khác, Du Uyển đã thu châm, thuốc cũng đã được sắc tốt, Du Uyển đem dược vo thành từng viên, trộn với đồ ăn để cho ngựa nuốt vào.
Ước chừng một lúc sau, kì tích xảy ra.
Hãn huyết bảo mã vốn bị tê liệt nửa ngày vậy mà chậm rãi đứng lên.
“Thúc công người xem! Nó đứng lên! Nó tốt rồi! Nó thật sự tốt rồi!” Tiểu thiếu niên kích động đến nổi làm đổ cả chén trà.
Hắn thắng cược.
Người giúp hắn thắng được thúc công lại là một tiểu thôn cô.
Hắn bỗng nhiên có chút hứng thú với vị cô nương này.
Nước trà vẩy khắp người thúc công, thúc công dường như chẳng cảm giác được, yên lặng nhìn qua thôn cô trong phòng ngựa, một mặt mờ mịt: “Không đúng… Nàng ta là từ nơi nào đến…”
….
Động tĩnh ở phòng ngựa quá lớn, dẫn tới không ít khách nhân vây xem, có thể khiến một con ngựa đã bị tê liệt lại có thể đứng lên, toàn bộ phòng ngựa đều sôi trào.
“Cô nương thật sự là Bồ Tát sống!” Nếu không có nhiều người nhìn như vậy, dịch tốt thật sự muốn quỳ xuống.
Vương dịch sứ bị chấn kinh muốn hỏng.
Hắn làm sao cũng không ngờ được một tiểu thôn cô lại có y thuật tốt như vậy.
“Vương dịch sứ còn giữ lời hứa của mình chứ?” Du Uyển nhìn về phía Vương dịch sứ.
Vương dịch sứ hắng giọng một cái: “Tất nhiên, tiền xem bệnh lát nữa ta sẽ đưa cho ngươi, còn đồ vật… đã nói là chỉ đưa đi ba cái, còn một cái các ngươi đi lấy về đi.”
Du Uyển vỗ vỗ lưng ngựa, xoay người.
Nàng có một bao quần áo, một cái bình lớn với hai cái vò nhỏ, trong bao quần áo có áo bông loại chịu được giá rét, trong cái bình lớn là bánh lớn, hai cái vò nhỏ là rau ngâm với thịt viên chiên.
Du Uyển nghĩ nghĩ, cầm cái vò nhỏ bên phải, lấy từng viên thịt ra nhét vào trong cái bình chứa bánh, còn một nửa kiểu gì cũng không nhét vừa.
“Đủ rồi.” Du Phong nói.
Du Uyển gật gật đầu, chỗ này nàng làm hơn cả trăm viên.
“Tới nhấn thủ ấn.” Vương dịch sứ nói với Du Uyển.
Du Phong nhìn thoáng qua Du Uyển trông có vẻ tiều tụy: “Tối hôm qua muội lại không ngủ? Thôi để huynh đi, muội đứng đây chờ, huynh nhấn xong thủ ấn liền thuê xe ngựa quay về.”
Thuê xe đắt, nhưng nha đầu này đã hai ngày không ngủ, Du Phong cảm thấy đau lòng.
“Đa tạ đại ca.” Du Uyển cười gật đầu.
Du Phong đi không bao lâu, quả thật có một chiếc xe ngựa dừng lại sau lưng Du Uyển.
Du Uyển mới đầu không xác định được có phải xe ngựa Du Phong thuê cho mình hay không, chờ đến nửa ngày cũng không thấy xe ngựa rời đi, nàng mới ôm cái bình trong ngực leo lên.
Xe này nhìn bên ngoài thì không đáng chú ý, nhưng bên trong lại hết sức tinh xảo, còn có ấm áp, còn có… một mùi thơm nhẹ nhàng.
“Thuê xe như này chắc tốn không ít tiền a? Đại ca thật sự là dốc hết cả vốn liếng.”
Du Uyển ngồi xuống giường mềm, cảm giác mềm mại khiến cho nàng thích ý đến mức híp cả mắt.
Cũng không biết là do bản thân quá mệt hay do xe ngựa quá ấm, không đầy một lát Du Uyển ôm cái bình ngủ thiếp đi.