“A lô, Thanh Thanh, anh đã đặt xong vé máy bay rồi, vé mười giờ tối, trong nước là một giờ trưa, em đã thấy chưa?”
“Thấy rồi, em phải nhìn thấy hình ảnh anh đang ngồi trên máy bay, nếu không em vẫn sẽ nhảy lầu, cúp máy đây, em đang bận.”
Thiệu Thịnh An chưa kịp hỏi gì thêm thì điện thoại đã cúp máy, nhưng anh vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Anh không biết biến cố bất thình lình này rốt cục là chuyện gì, nhưng anh biết nguy cơ đã tạm thời đã được giải trừ, kế tiếp anh chỉ cần mau chóng chạy về nhà là được.”
“Thịnh An, anh cũng tự tin thật đấy, đây là chắc chắn ngày mai có thể ký hợp đồng, buổi tối sẽ về nhà đúng không, ngay cả một đêm cũng không đợi được sao ha ha, có lòng tin là tốt, nhìn anh tự tin như vậy tôi cũng không lo lắng nữa, nhưng mà có phải anh mua lộn thời gian rồi không, sao lại là vé máy bay tối nay…”
“Trong nhà có việc gấp phải về ngay, tư liệu là do chúng ta cùng nhau làm, ngày mai công tác lên bục trình bày sẽ giao cho cậu.”
“Thịnh An, anh đang làm gì vậy? Nhà anh có việc gấp gì, còn việc gì quan trọng hơn đơn hàng này của chúng ta sao…”
“Nhà tôi có việc gấp thật, thật sự không còn cách nào khác, xin lỗi.” Thiệu Thịnh An vỗ vai người cộng sự, xin lỗi lần nữa.
Người cộng sự vẻ mặt đau khổ: “Đâu phải anh không biết tôi vừa lên sân khấu là bủn rủn tay chân đâu, đừng đối xử với tôi như vậy mà, chúng ta không phải là cộng sự tốt sao, lên bục trình bày vẫn luôn là công việc của anh mà, tôi không dám đâu.”
Thiệu Thịnh An xin nghỉ với sếp, sếp anh đương nhiên rất tức giận, vì việc làm ăn này mà bọn họ bỏ đã phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức, còn chuẩn bị rất nhiều cho cuộc họp ngày mai, hôm nay đang trau chuốt lại những phần cuối cùng, đảm bảo ngày mai một kích là trúng.
Nhưng Thiệu Thịnh An nhất quyết muốn đi thì ông cũng hết cách.