Khi Phó Diễn đang ngây người, Giang Tinh Hoài đột nhiên lại hỏi: “Hai ngươi học đại học ở nước ngoài à?”
“Phải.” Phó Diễn gật đầu, “Học cùng cấp 3.”
“Ồ… Thì ra là bạn cấp 3.” Giang Tinh Hoài lẩm bẩm, nỗ lực xem nhẹ cảm giác mất mát kì quái trong lòng, không kìm được nhăn mặt. Cậu không để Phó Diễn có cơ hội giải thích, “Tôi đi ngủ trước đây.”
“Cùng ngủ đi, tôi xong rồi.” Phó Diễn kéo cậu, ngập ngừng hỏi: “Được không?”
“Nếu như chú sợ.” Giang Tinh Hoài giả bộ nhíu mày.
“Rất sợ.” Phó Diễn cười nói.
“Được rồi đi thôi.” Giang Tinh Hoài ngáp một cái, tâm tình đột nhiên tốt hơn.
Giường lần này lớn hơn rất nhiều, Giang Tinh Hoài không vui nhìn vị trí nằm của Phó Diễn.
“Tôi tắt đèn đây.” Phó Diễn thấy cậu gật đầu, ấn công tắt.
Ánh đèn duy nhất vụt tắt, một màu đen kịt bao trùm, hai người song song nằm trên giường, chỉ có thể nhìn thấy nhau dựa vào ánh trăng yếu ớt treo ngoài cửa sổ.
“Này.” Giang Tinh Hoài vươn khuỷa tay chọt vào người hắn.
“Còn chưa ngủ sao?” Phó Diễn quay sang.
“Chú vẫn chưa vẫn chưa trả lời tôi đấy.” Giang Tinh Hoài nhích về phía hắn một chút.
“Cái gì?” Phó Diễn sửng sốt.
“Chú thích nam à?” Giang Tinh Hoài hỏi thẳng.
Phó Diễn trầm mặc một lát, nở nụ cười: “Không phải cậu đã đoán được sao?”
Đúng là Giang Tinh Hoài đã đoán được.
Kể từ lúc cậu hỏi nhưng Phó Diễn một mực né tránh, cậu đã đoán ra rồi.
Chỉ là Giang Tinh Hoài vẫn thấy khó tin.
Cậu không hề nhìn ra được Phó Diễn thích nam.
Chẳng trách lúc trước cậu lỡ mồm nói mình là đồng tính luyến ái trước mặt Phó Diễn, hắn không hề kinh ngạc, thậm chí còn tiếp nhận quá bình tĩnh.
“Làm sao vậy?” Phó Diễn thấy cậu đột nhiên không nói lời nào, lo lắng nhổm dậy, muốn đi mở đèn.
“Nếu chú thích nam, vậy chú thấy tôi thế nào?” Đầu óc Giang Tinh Hoài lâng lâng, không biết sao lại hỏi câu này.
Nhưng lời đã rời miệng.
Không ai trả lời sẽ rất lúng túng.
Trong bóng tối mờ ám, cậu có thể nghe thấy tiếng hít thở của Phó Diễn, bình tĩnh và ung dung như mọi khi.
Mà Giang Tinh Hoài biết rõ chắc chắc vẻ mặt Phó Diễn bây giờ rất khó xử.
“Tôi hỏi chơi thế thôi, không trả lời cũng được.” Giang Tinh Hoài vờ vịt, ánh mắt dõi theo Phó Diễn trong bóng tối.
“Cậu sao?” Phó Diễn nhắc lại.
Trái tim Giang Tinh Hoài nảy mạnh một nhịp.
“Cậu còn trẻ lắm.” Phó Diễn nói.
“Ồ.” Giang Tinh Hoài nhỏ giọng đáp lại, trái tim đập loạn xạ dần xoắn xuýt rối tung rối mù, cậu siết chăn quay người đi.
“Quay qua đấy làm gì?” Phó Diễn hỏi.
“Mặt chú xấu trai quá.” Giang Tinh Hoài buồn rầu nói.
Phó Diễn im lặng chịu trận: “………”
Giang Tinh Hoài dỗi muốn chết, đồng thời cảm giác kì quái kia lại tấn công cậu.
Cậu cực kì không thích việc Phó Diễn chỉ coi cậu như một đứa trẻ.
Cái gì gọi là trẻ chứ? Nhìn cậu trẻ trâu lắm à? Qua hôm sau nữa thôi là cậu đã 18 rồi, chính thức là người lớn.
“Giang Tinh Hoài, cậu lại cướp chăn đấy à?” Âm thanh Phó Diễn từ sau lưng truyền đến.
“… Không có.” Giang Tinh Hoài muộn phiền trùm đầu.
Sáng hôm sau, Giang Tinh Hoài nghe thấy tiếng cửa đóng, lơ mơ mở mắt ra, liếc nhìn thời gian, còn chưa đến 7 giờ.
Sao Phó Diễn dậy sớm thế… Người lớn tuổi không cần ngủ nhiều sao…
Cậu thở dài ngủ tiếp, mãi đến khi Chu Cao Phi bê bữa sáng đến tận cửa.
“Cháo đậu đỏ anh nấu, cho mày nhiều đường, ăn lẹ đi.” Chu Cao Phi bên chén lên tận miệng cậu.
“Ngon lắm.” Giang Tinh Hoài nếm thử một thìa, gật gù liên tục, cầm chén cháo đặt xuống, xỏ dép lê, “Em đánh răng cái đã.”
“Đánh cái gì, ăn xong rồi đánh.” Chu Cao Phi một phát bắt được cánh tay của cậu, ấn trở lại, “Có trứng rán với thịt xông khói anh Phó làm cho đấy.”
“Cũng thường thôi” Giang Tinh Hoài chưa ăn đã giở thói cà khịa.
Chu Cao Phi nghe vậy cười sảng khoái: “Thằng nhóc này cuối cùng cũng nói tiếng người, anh mày chẳng ưa mấy lúc mày dính vào tên đấy như cún con đâu nhá, tức muốn chết.”
Giang Tinh Hoài sững sờ, bình thường cậu rất dính Phó Diễn à?
“Rồi, ăn hết đi nhé.” Chu Chu Cao Phi nói xong quay người chuẩn bị đi.
“À, Phi Phi.” Giang Tinh Hoài nắm lấy cánh tay của hắn, mặt lộ vẻ do dự.
Cậu định nói với Chu Cao Phi chuyện ngày mai cậu sẽ đi với Phó Diễn.
Rồi lại không nói ra được.
Thật vất vả mới có chỗ trú an toàn, cậu lại muốn rời đi.
“Làm sao?” Chu Cao Phi cười, thò tay xoa đầu cậu, “Muốn anh ăn cùng hả nhóc?”
“Không cần.” Giang Tinh Hoài buông tay ra, nở nụ cười, “Anh hơi mập rồi đấy? Cẩn thận cholesterol.”
“Cái mỏ mày hỗn lắm rồi đấy.” Chu Cao Phi kí đầu cậu, “Đi đây, không nói nhảm với mày nữa.”
Giang Tinh Hoài nhìn hắn đi ra ngoài, áy náy nhìn chén cháo đậu đỏ bốc khói nghi ngút.
Cậu không muốn để cho Chu Cao Phi lo lắng, nhưng cậu nhất định phải ra ngoài.
Nay mai là sinh nhật cậu rồi, nhất định phải tìm cơ hội nói ra trước.
Nhưng Giang Tinh Hoài không ngờ, mình ngồi canh cả ngày vẫn không thấy mặt mũi Chu Cao Phi đâu.
Phó Diễn dặn cậu có việc thì mới được gọi hắn, rồi nhốt mình trên tầng 3, tới tối vẫn chưa ra.
Giang Tinh Hoài một mình ở trong phòng, lắp bộ lego mà Phó Diễn đưa cho cậu, cũng không thấy tẻ nhạt.
Mô hình hoàn chỉnh là một chiếc máy bay trực thăng.
Từ nhỏ Giang Tinh Hoài đã mê đắm đuối mấy cái mô hình máy bay với xe cộ, nên cậu không hề nhận ra thời gian đã trôi qua rất nhanh.
Cho đến khi đèn trong phòng vụt tắt.
Mọi thứ trước mắt đột ngột tối sầm lại, Giang Tinh Hoài giật mình, vịn vào tủ chậm rãi đứng lên.
Làm sao vậy? Cúp điện?
Giang Tinh Hoài lần theo vách tường, mò mẫm ra cửa, trong lòng hơi run, luống cuống gọi: “Phó Diễn!”
“A!” Phó Diễn trốn ở một góc, giật mình thiếu chút nữa là đánh rơi bánh kem.
Hắn không ngờ Giang Tinh Hoài lại gọi tên hắn đầu tiên.
“Nhóc con này mất trí rồi.” Chu Cao Phi thầm mắng một tiếng.
“Vẫn làm theo kế hoạch à?” Quách Vĩ nhỏ giọng hỏi.
“Kế hoạch gì?” Đột nhiên giọng nói Giang Tinh Hoài vang lên sát bên.
“A a a a a a!”
“Đm!”
“Đến đây lúc nào vậy chaaa!”
Bảy, tám người đàn ông bị dọa nhảy cẫng, gào khóc thảm thiết mà ôm lấy nhau.
Phó Diễn bất đắc dĩ mở đèn, “Mấy người sợ ma còn đề nghị giả ma doạ cậu ấy.”
“Ai sợ ma?” Chu Cao Phi nhíu mày.
“Vậy anh có thể buông tôi ra không?” Phó Diễn cúi đầu nhìn Chu Cao Phi nặng ít nhất 90kg nhảy lên người mình, trên trán nổi gân xanh.
“Khục… Ngại quá, ngại quá.” Chu Cao Phi đỏ mặt nhảy xuống.
“Mọi người… Không phải chứ…” Giang Tinh Hoài nhìn một đám tự xưng trưởng bối làm trò hết, lập tức đoán ra ngay bọn họ lén lút ở đây làm gì.
“Sinh nhật vui vẻ.” Phó Diễn cẩn thận bê một chiếc bánh kem nhỏ.
Giang Tinh Hoài bất ngờ nhìn qua, cho dù đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, nhưng vẫn rất cảm động.
Bánh kem không lớn, chỉ vừa vặn một bàn tay, là loại bánh ngọt phết kem phổ thông, mặt trên có mấy chữ chúc Peter Pan 18 tuổi vui vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo bằng socola, vừa nhìn đã biết làm vội vàng.”
“Happy birthday to you, happy birthday to you…!” Chu Cao Phi vui vẻ cầm tay hội anh em hát chúc mừng sinh nhật.
“Bánh kem ở đâu ra vậy?” Giang Tinh Hoài nén nước mắt hỏi.
“Chú Phó nhà mày dẫn người đi cướp tiệm bánh đấy” Chu Cao Phi càng nói càng thấy mắc cười, “Nhưng mà bánh ngọt đều bị cướp sạch hết rồi, tụi này mãi mới tìm được một nhân viên cửa hàng còn sống, dùng nguyên liệu sót lại làm ra cái mới, chắc cũng chẳng ngon lắm.”
Giang Tinh Hoài bĩu môi, lấy ngón tay quẹt kem nếm thử, vị bơ mềm mại ngọt ngào.
“Khó ăn như vậy à?” Phó Diễn nhéo má cậu, nở nụ cười, “Cũng không đến nỗi khóc chứ.”
“Ê! Đốt nến rồi! Mau ước đi! Lẹ lên!”
“Hối gì mà hối!” Giang Tinh Hoài nghẹn ngào, “Đang bận khóc!”
“Ừ, khóc đi.” Chu Cao Phi rợn hết cả người.
Chờ Giang Tinh Hoài thổi nến xong, mọi người cùng nhau đến phòng khách.
Giang Tinh Hoài cầm con dao, thật lâu cũng chưa biết nên cắt như thế nào, cậu len lén nhìn Chu Cao Phi, cảm thấy mình nên thành thật với hắn chuyện kia trước.
“Làm sao vậy?” Chu Cao Phi nghi hoặc.
“Ba nuôi.” Giang Tinh Hoài ngồi ngay ngắn, nghiêm túc mở miệng, “Ngày mai em muốn cùng Phó Diễn đi tìm bạn của chú ấy.”
“Đi thì đi nhìn anh làm gì?” Chu Cao Phi nhún vai, nở nụ cười, “Nhãi con, lúc này mới chịu gọi anh mày hai tiếng ba nuôi đấy.”
“Anh đồng ý?” Giang Tinh Hoài không thể tin mọi việc thuận lợi như vậy, cậu còn tưởng mình phải làm mình làm mẩy một hồi mới được chấp thuận cơ.
“Chú Phó của mày hôm qua đã nói với anh rồi.” Chu Cao Phi thở dài, “Anh ta nói chuyện hơn 1 tiếng đồng hồ, anh mày không đồng ý thì có mà bị lải nhải đến chết.”
Giang Tinh Hoài kinh ngạc nhìn về phía Phó Diễn, chợt cảm thấy ấm áp.
“Anh nói mày nghe, thằng cha ấy nhìn thì ôn hòa thế thôi, thật ra xấu tính lắm, biết dùng thủ đoạn mềm dẻo giết người không dao, mày phải chú ý nghe chưa!” Chu Cao Phi ghé sát tai cậu, nhỏ giọng khuyên bảo.
“Chú ấy không phải loại người như vậy.” Giang Tinh Hoài nói xong, sung sướng cắt bánh kem.
Chu Cao Phi chỉ tiếc mài sắt không thành thép, lườm cậu nhóc một cái.
Quay đầu đã treo nụ cười giả trân nhờ cậy Phó Diễn: “Hoài Hoài nhà chúng tôi giao cho anh, mong anh chăm sóc nó.”
“Việc nên làm.” Phó Diễn gật đầu.
Nên cái gì mà nên? Chu Cao Phi sững sờ, ánh mắt dò xét nhìn Phó Diễn.
Người này hình như hơi sai sai…
“Cẩn thận.” Phó Diễn cúi xuống sửa động tác của Giang Tinh Hoài, “Đừng cầm dao như thế.”
Chu Cao Phi nhìn hai người bọn họ chạm tay nhau, ánh mắt từ từ sắc bén.
À há, hiểu rồi.
Trong lòng bắt đầu thầm mắng Phó Diễn là tên cáo già lưu manh.
Giang Tinh Hoài mới vừa tròn mười tám, vậy mà người này dám ôm tâm tư đấy.
“Ngại ghê…” Chu Cao Phi nhìn Phó Diễn từ trên xuống dưới, “Xin hỏi anh năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?”
“Hả?” Phó Diễn không biết hắn đột nhiên hỏi cái này để làm gì, nhưng vẫn trả lời, “32.”
“32 tuổi á?” Chu Cao Phi hết cả hồn, kém tuổi nhiều lắm.
Cho dù Phó Diễn bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, còn có bản lĩnh, thậm chí tốt nghiệp đại học danh giá.
Chu Cao Phi nhớ lúc hắn ôm Phó Diễn, hình như vóc dáng cũng không tồi đâu.
Nhưng từng tuổi này…
“Anh 32 tuổi… Hơi lớn một chút đấy?” Chu Cao Phi bối rối nhìn hắn, định tỏ thái độ.
Phó Diễn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Giang Tinh Hoài bên cạnh đã bùng nổ trước.
“Không phải chứ, ông già mập ú nhà anh có ý gì?” Không hiểu sao Giang Tinh Hoài nghe Chu Cao Phi nói thế thì không thoải mái, “Tuổi tác của Phó Diễn thì sao đâu?”
“Anh hỏi xíu thôi làm gì mà căng.” Chu Cao Phi oan ức muốn chết.
Không phải vì hắn muốn tốt cho Giang Tinh Hoài thôi à, hắn không phản đối Giang Tinh Hoài tìm bạn trai, nhưng cũng đừng kiếm bạn trai 32 tuổi chứ.
Phó Diễn nhìn Chu Cao Phi, lại nhìn Giang Tinh Hoài, cuối cùng cũng bắt được tín hiệu vũ trụ.
Phỏng chừng Chu Cao Phi biết Giang Tinh Hoài thích hắn, nên mới xì xầm to nhỏ chuyện hắn quá già so với Giang Tinh Hoài.
Nhưng Phó Diễn chưa bao giờ nghĩ mình lớn tuổi cả, chẳng qua hắn cảm thấy Giang Tinh Hoài còn nhỏ quá.
“Lớn tuổi cũng không phải lỗi của chú ấy, anh có cần hỏi thẳng mặt thế không?” Giang Tinh Hoài bao che, “Năm nay chú mới 32 tuổi thôi mà, vậy thì làm sao, đâu ai trẻ mãi không già!”
Phó Diễn nhịn, giả vờ bình tĩnh.
“Chú ơi, chú tuyệt đối không được tự ti vì tuổi tác.” Bạn nhỏ Giang Tinh Hoài tốt bụng an ủi hắn, “Dù chú 32 tuổi, đã vào tuổi trung niên, nhưng mà thật sự không già chút xíu nào đâu!”
Phó Diễn ôm tim: “Đừng nói nữa…”
“Hay là chú cũng từng trải qua tuổi 18.” Giang Tinh Hoài bô bô cái mồm, “Chú hoài niệm một chút, chắc chắn có thể tìm lại được khí chất tuổi trẻ!”
Phó Diễn trợn tròn mắt, bị hạ đo ván.
_____^_^_____
Editor: Tác giả có cân nhắc đổi tên truyện thành “Tuyển tập chuyện buồn của chú Phó” khum ạ =))))))