Tám, chín giờ tại thị trấn Bình Xuyên, người đi bộ trên phố đã dần đông lên, học sinh đang nghỉ hè được gia đình bảo ra ngoài mua đồ ăn sáng, đậu phụ sốt tương được treo trên xe đạp, lắc lư theo thân xe.
Ở ghế phụ, cô gái nhỏ dường như lần đầu tiên ngồi trên một chiếc xe lớn, rụt rè nhìn qua cửa sổ suốt quãng đường, còn sững sờ khi thấy Liên Vãn dừng trước cửa hàng, đôi mắt đen láy của cô bé lặng lẽ nhìn xung quanh.
Liên Vãn dừng xe lại, cầm bát mì dưới chân lên, xoay người mở cửa, vòng qua bên kia ôm cô bé xuống.
Cô bé thấp nhưng không mập, ngoan ngoãn ôm lấy cổ nàng, một tay nàng có thể ôm chắc cô bé.
Chỉ là một sự kết hợp như vậy, sẽ nhận được rất nhiều ánh nhìn ngay khi bước vào cửa hàng.
Việc kinh doanh trong cửa hàng hiếm khi đắt khách như hôm nay, trước quầy tính tiền có một hàng người xếp hàng, khi Liên Vãn bế cô gái nhỏ trong tay đi vào, cô bé liếc qua, sắc mặt có vẻ sáng lên, như thể nhìn thấy thứ gì đó mới lạ.
Liên Vãn đã chuẩn bị sẵn trong lòng và sắp xếp ngôn ngữ để trả lời các câu hỏi.
Giọng của con trai dì Trương nhiều chuyện ở tầng dưới truyền đến như dự đoán: “Tiểu Liên! Ở đâu ra mà cô có một đứa con gái lớn như vậy? Đây là con của người thân hay là con của ai?”
Liên Vãn bế cô gái nhỏ với vẻ mặt vô cảm, gằn từng chữ, như đọc thuộc lòng: “Con gái của đồng nghiệp trong đội, anh Trương, anh cũng biết tôi không có người thân.”
“Là vậy à.” Người đàn ông đặt câu hỏi cười híp mắt, “Tôi cảm thấy cô ôm con bé cũng hòa hợp lắm, cô cũng nhanh sinh một đứa đi.”
Anh ta nói một cách gay gắt, Liên Vãn cuối cùng cũng ngước mắt lên khi nghe những lời đó, tính tình của nàng chưa bao giờ là tốt, và khuôn mặt âm trầm đến mức muốn ăn thịt người, những người xung quanh nàng đều lặng lẽ lùi lại vài bước. Người phụ nữ đứng sau quầy thu ngân lúc này vừa vặn nhìn sang, bị người đàn ông đắc thắng và những người đứng xem ngăn cách, Liên Vãn vẫn có thể thấy rõ cô đang hướng mắt về phía mình, mỉm cười với nàng như chốn không người, mái tóc mềm mại, phản chiếu ánh ban mai rất rung động lòng người, như thể ban đêm đã thay đổi diện mạo.
Đừng tức giận. Cô làm khẩu hình với nàng.
Liên Vãn trái tim đột nhiên trở nên mềm mại, những lời ác ý cũng trở thành những lời mềm mại, ngăn trong lòng không thể nói nên lời.
Nàng không muốn làm cô nhìn thấy dáng dấp dữ tợn của mình.
Thậm chí sẵn sàng tỏ ra yếu thế, biến thành một con mèo nằm trên mặt đất, chỉ cần đẩy nhẹ, nó sẽ khuỵu bốn chân xuống và lộ cái bụng ra, khi bị bắt nạt, nó chỉ quay đầu tìm chủ nhân làm chủ, và trước khi nhận được chỉ thị thì nó sẽ không bao giờ lộ móng vuốt sắc nhọn.
Nàng khẽ gật đầu, khẽ khàng đến mức không ai phát hiện.
“Nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Trong mắt người khác, tính tình Liên Vãn vốn luôn rất tệ, đứng trước sự khiêu khích, chỉ làm bộ mặt lạnh như không nghe thấy, tiến lại gần đặt tô mì trong tay lên bàn rồi nói chuyện với cô chủ tiệm như không có chuyện gì xảy ra.
Cô chủ xinh đẹp cong mắt: “Được.”
Vừa nói, cô vừa giơ một tay lên, dùng lực nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mu bàn tay Liên Vãn, giống như lơ đãng vuốt ve. Nhưng cô lại không nhìn nàng, chỉ cười với cô gái nhỏ trong vòng tay nàng: “Bạn nhỏ, em muốn ăn gì, chị lấy chút đồ ăn vặt cho em được không?”
Đứa trẻ căng thẳng liền cắn ngón tay, cau mày nhìn cô, Chu Yên Thiển lấy khăn giấy lau tay cho cô bé, lặng lẽ ra hiệu cho Liên Vãn đặt cô bé xuống.
“Lại đây.” Cô nói, “Đừng ôm mãi như vậy, chị đi cùng em.”
Cô bé được bế trên tay như một lẽ đương nhiên, những người thanh toán hóa đơn tản ra từng người một, khi trong cửa hàng không còn người nào khác, Liên Vãn mới nhận ra mình vẫn đứng ở chỗ cũ.
“Lại đây.” Chu Yên Thiển đưa máy tính bảng chiếu phim hoạt hình đến, ngẩng đầu nhẹ nhàng trừng nàng một cái, lại cười nói: “Sao lại ngốc như vậy.”
Liên Vãn nhìn cô, miệng khô khốc, nàng không biết nên nói gì. Ngây người hồi lâu, mới nói được một câu: “… Chị đói bụng không? Ăn mì đi.”
“Được rồi—” Chu Yên Thiển đáp lại nàng như với một đứa trẻ, nhưng cô không di chuyển, cô chỉ chuyên tâm nói chuyện với cô gái nhỏ. Liên Vãn bối rối và lại bắt đầu cảm thấy không vui vì giọng điệu của cô.
Khi nói xong, trong mắt nàng lại biến thành một chút miễn cưỡng, Chu Yên Thiển chú ý tới, cười thầm trong lòng, dùng ngón tay đẩy nàng: “Sao, lại đây nào.”
Liên Vãn không nhúc nhích, cúi đầu cởi bỏ túi ni lông, đặt tô mì nóng hổi trước mặt một lớn một nhỏ, ủ rũ nói: “Ăn đi.”
Chu Yên Thiển đứng dậy, quang minh chính đại dùng ngón tay ngoéo cổ tay nàng trên bàn: “Không được đi.”
Cô bé trong khoảng thời gian ngắn đã làm quen với cô, cũng học theo, nhẹ giọng phụ hoạ: “Không được đi!”
Liên Vãn mấp máy môi và nắm lấy tay Chu Yên Thiển, lúc này mới nhận ra mình mềm lòng đến vậy.
“Bụng chị còn đau không?” Nàng hỏi.
“Còn một chút thôi.” Chu Yên Thiển không quan tâm lắm, rồi lại giống như hối hận, cô kéo dài giọng điệu của mình, bắt đầu chơi xấu: “Chỉ là buổi sáng thức dậy rất đau, em không ở cạnh, với điều hòa quá lạnh, chị đau tới tỉnh ngủ luôn.”
Khi cô nói như vậy, Liên Vãn tràn ngập cảm giác tội lỗi rồi cúi đầu suy nghĩ: “Vậy lần sau em sẽ tăng nhiệt độ trước khi rời đi.”
“Ừm.” Chu Yên Thiển cười nhẹ, sờ đầu cô bé đang rối rít ăn mì bên cạnh, giục: “Lại đây nào.”
Không biết tại sao, Liên Vãn luôn cảm thấy hôm nay Chu Yên Thiển rất bám nàng, không những luôn ngồi bên cạnh nàng, mà còn luôn sờ mó nàng, cho đến khi nàng nắm tay cô không buông, cô mới an phận và không động tay động chân nữa, ngoan ngoãn ăn mì bằng tay kia.
Nhưng khi mọi người đã ăn uống đầy đủ, cô lại tránh khỏi tay Liên Vãn, choàng tay qua vai cô gái nhỏ, hào phóng nói với nàng: “Con bé ở lại với chị là được rồi, em đi làm đi.”
Bất ngờ bị cô rút tay ra, lại nghe thấy lời này. Liên Vãn dừng lại, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, cho đến khi Chu Yên Thiển không thể chịu đựng được và muốn nói gì đó, lúc này nàng mới nghe thấy giọng nói muộn màng của nàng, “… Em muốn mua một chai nước.”
“Hả?” Chu Yên Thiển hơi nghiêng đầu, cười như không cười nhìn nàng chằm chằm, “Em muốn mua loại nào?”
“Ừm.” Liên Vãn gật đầu, nhìn cô không chớp mắt, “Loại… đặt ở bên trong.”
Khóe môi người phụ nữ nở một nụ cười, chậm rãi nói: “Ngon đến vậy sao?”
Cổ họng của Liên Vãn giật giật, như thể đang nuốt một ngụm nước bọt.
“… Rất ngọt.” Nàng khô khan nói.
Khi Chu Yên Thiển tình cờ cúi đầu xuống, cô thấy đứa trẻ tò mò nhìn hai người họ, với ánh mắt vô cùng ngây thơ. Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, mặt cô cũng bất giác nóng bừng lên: “…Được.”
Cô đáp lại, hốt hoảng quay đầu đi: “Vậy em theo chị vào lấy.”
Chu Yên Thiển bước đi ngày càng nhanh hơn, Liên Vãn chỉ chậm rãi đi theo sau cô, nhìn bóng dáng người phụ nữ đung đưa dưới ánh nắng.
Trong nhà kho quen thuộc, cánh cửa đóng chặt lại được mở ra.
“Chị đẹp quá.” Cửa vừa đóng lại, ánh sáng bên ngoài biến mất, trước mắt lập tức trở nên tối sầm. Lòng bàn tay Liên Vãn ôm lấy eo cô, cực nóng, Chu Yên Thiển mẫn cảm run lên, nghe thấy nàng cúi người, ghé vào tai cô thì thầm.
Cuối cùng Chu Yên Thiển cũng bị nàng bế lên, không nhịn được bật cười, làm bộ muốn đẩy nàng: “Hừm…”
Giây kế tiếp, cô lập tức bị hôn, vừa nói nốt những lời còn chưa hoàn thành, vừa thở gấp: “Chị thấy không phải là vị ngọt của nước, mà là vị ngọt của môi chị…”
“Đều ngọt.” Bé cún con mà cô nhớ thương cả buổi sáng đang lưu luyến cọ vào môi cô, kiên định gật đầu.
Hai người hôn nhau giữa các kệ hàng, không khí đầy bụi bặm, ở lại lâu làm cái mũi hơi ngứa. Nhưng cả hai đều không quan tâm, họ chỉ muốn ôm nhau thật chặt, càng gần càng tốt.
“… Mới sáng sớm mà em đã đi rồi, lúc tỉnh dậy chị thấy buồn lắm.” Chu Yên Thiển vùi đầu vào cổ Liên Vãn thì thầm.
Hơi thở ấm áp phả vào tai, Liên Vãn vô thức siết chặt vòng tay. Hơi thở gấp, nàng ôm lấy cơ thể ấm áp của người phụ nữ, cuối cùng cũng có thể đồng cảm với mong muốn được ôm lấy nàng cả buổi sáng của Chu Yên Thiển, ôm hôn, mơn trớn, ngủ chung giường, trước sức mạnh thân mật như vậy, trước tất cả những nỗi sợ hãi do bị Chu Yên Thiển kiểm soát cuối cùng đã bị lật đổ và định hình lại. Cuối cùng Liên Vãn cũng hiểu rằng đối tượng mà nàng sợ hãi thực sự không phải là Chu Yên Thiển, nàng chỉ sợ rằng mình sẽ mất thế chủ động và kết thúc bằng con số không.
Nhưng chỉ có cô mới có thể cho nàng lại nhận rõ chính mình.
Thế thì, Liên Vãn mơ hồ nghĩ.
Bây giờ, mọi thứ đã được giải đáp.