Khi ra đến cửa thì cây gỗ trên nóc rơi xuống chặn lối đi.
A Mẫn đặt đứa bé ở một góc sau đó nhìn đám trẻ mà quỳ gối dập đầu: “Xin lỗi! Xin lỗi! là tại chị! tất cả đều tại chị! “
Nước mắt rơi ướt cả hai má A Mẫn, cô vẫn không tìm lối thoát mà cứ ngồi co người lại một góc nhìn đám trẻ nằm bất động mà tự trách.
Cô cúi mặt khóc rất nhiều, chính cô đã hại đám trẻ này.
Các cây gỗ bắt đầu bị lửa làm cho mục nát mà rơi xuống, A Mẫn vẫn cứ ngồi đó mặc cho thân cây rơi.
Bỗng chàng trai tên Thiên kia nhào vào trong kéo A Mẫn ra nhưng cô hất tay chàng trai: “Em hại đám trẻ, em không có tư cách sống”
“Chẳng lẽ em lại để hung thủ ung dung tự tại?”
Chàng trai trách mắng A Mẫn.
“Thiên! Rốt cuộc em làm gi sai? Tại sao! tại sao mọi chuyện! mọi chuyện lại thế này! “
A Mẫn khóc nấc lên.
Trên cao chỗ A Mẫn đứng một cây lớn rơi xuống nhưng cô không sao, bởi vì chàng trai tên Thiên kia đã đỡ cho cô.
Vì hít quá nhiều khói và đau lòng thêm việc khóc nhiều khiến A Mẫn ngất đi.
Chàng trai kia một mình trong biển lửa bế A Mẫn ra ngoài sau đó nhìn một chàng trai khác nói: “Mau đưa em ấy về nhà lớn đi, nơi đó an toàn hơn.
“
“Thiên! Nhưng mà! Một chàng trai khác cũng trạc tuổi chàng trai tên Thiên kia chần chừ.
Đó cũng chính là những mảnh ký ức còn sót lại trước lúc A Mẫn ngất đi.
Cô không bao giờ muốn tình cảnh đó lập lại, cũng không bao giờ muốn nhìn thấy bất kỳ người nào cô trân trọng phải bị liên lụy vì cô nữa.
“THIÊN!”
A Mẫn hét lên sau đó giật mình ngồi bật dậy.
Các dây nước biển cũng vì cô mà ngã xuống đất.
Cô ôm đầu khó chịu, rốt cuộc bản thân đã ngủ bao lâu rồi!
A Mẫn cảm nhận được hai bên gò má mình ướt, có lẽ là vì ảnh hưởng của ký ức quá khứ chăng? Cô tháo hết kiêm tiêm và các thiết bị gắn trên người ra, sau đó bước xuống giường.
Hai bên cánh tay đã không băng bó nữa, vết thương cũng đang lành hẳn.
A Mẫn kéo áo lên xem bên hông mình thì vết thương cũng không vấn đề.
Nhưng lúc nãy vì cử động mạnh nên trên vai cô lại đau, vết thương cũng vì thế mà hở ra.
Cô loạng choạng bước vài bước, khi chuẩn bị vặn tay nắm cửa thì đột nhiên cửa lại mở.
Đối diện trước mặt cô không ai khác lại chính là Long Ngạo Thiên.
“Tỉnh rồi?”
Ngạo Thiên nhìn A Mẫn.
A Mẫn không trả lời, cô bước qua anh nhưng bị chặn lại.
Anh nhìn vào trong phòng thì cũng hiểu ra vấn đề.
Anh ấn một nút đỏ ngoài cửa sau đó bế A Mẫn lại giường.
A Mẫn khó chịu nhăn mày: “Thả tôi xuống! Tôi không muốn ở đây”
“Cho đến khi hoàn toàn hồi phục thì em bắt buộc phải ở lại nơi này.
“
Ngạo Thiên nhìn A Mẫn nói, trong ánh mắt này hình như có chút phiền muộn.
Đại Lan và Tiểu Lan khi nghe chuông báo thì chạy lên lầu cùng với Phương Minh.
Tiểu Lan lại gần cúi đầu: “Thiếu gia! Là do Tiểu Lan sơ ý, mong thiếu gia trách phạt.
“
“Mẫn Nhi tiểu thư! Vết thương cô chưa lành hẳn nên đừng đi lại lung tung, có gì cứ nói với Đại Lan nha”
Đại Lan gắn lại kiêm tiêm và chuyền nước biển cho A Mẫn, cũng bật lại các thiết bị kiểm tra cho cô.
Đại Lan lại nhìn Ngạo Thiên cúi đầu: “Mong thiếu gia đừng phạt nặng Tiểu Lan”
Ngạo Thiên định trả lời thì A Mẫn liên nhanh hơn nói trước: Không có gì phải phạt cả, là tại tôi thôi”
“Nhưng mà.
.
“
Tiểu Lan và Đại Lan đồng thanh nhìn A Mẫn.
Phương Minh nhìn A Mẫn sau đó thở dài: “Mẫn Nhi à, có ghét tôi cũng đừng hại tôi chứ.
Tôi mới cho vết thương ở vai của cô lành lại, cô vừa tỉnh đã khiến nó hở ra rồi”
“Vậy thì tôi rời khỏi đây là được, tôi không thích ai vì mình mà bị phạt cả”
A Mẫn định bước xuống giường thì Ngạo Thiên chặn lại nhìn cô.
“Nếu em bước xuống, tôi lập tức cho Đại Lan và Tiểu Lan đi chịu phạt.
Nếu em không ngoan ngoãn, tôi sẽ phế hai tay Phương Minh để cậu ta khỏi làm bác sĩ nữa.
“
Ngạo Thiên nhìn thẳng vào mắt A Mẫn mà nghiêm túc nói.
Phương Minh nghe Ngạo Thiên nói liên muốn đấm cho anh một phát, không biết ơn thì thôi lại còn muốn phế cậu là sao.
Còn Đại Lan và Tiểu Lan thì lại nhìn nhau sau đó nhìn A Mẫn với ánh mắt đáng thương.
“Mẫn Nhi! Cô giúp thì giúp cho trót đi, làm ơn đừng có hại tôi được không?”
Phương Minh nài nỉ nhìn A Mẫn.
A Mẫn cũng không biết phải làm sao, như thế này thì Ngạo Thiên đúng là ép bức người quá rồi.
Cô không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy.
Cô nhìn Ngạo Thiên với vẻ mặt không vui: “Tôi muốn ra ngoài đi dạo thì phải làm sao? Tôi muốn ăn này kia thì phải làm sao? Chẳng lẽ tôi cứ phải ở trong phòng cho đến khi khỏe hẳn sao? Bất công!”
“Muốn ăn, sẽ có người đưa cho em.
Muốn đi, sẽ có người giúp em.
Nhiệm vụ của em là phải hồi phục sức khỏe và vết thương.
“
Ngạo Thiên nhìn A Mẫn đáp lại.
“Vậy tôi muốn đi tắm thì sao? Tôi muốn thay đồ thì sao? Đại Lan và Tiểu Lan không thể giúp tôi 24/24 được.
Vậy nên có một số việc tôi sẽ tự làm, anh đừng có mà trách họ.
“
A Mẫn nhìn Ngạo Thiên nói thêm, cô cũng là nói đỡ trước cho hai người kia.
Anh cúi người xuống một chút vén tóc A Mẫn lên, sau đó nói nhỏ: “Tôi sẽ giúp em tắm và thay đồ, cho nên cứ yên tâm dưỡng thương.
Quá vô lý! Cái đạo lý đó ở đâu ra chứ.
Rốt cuộc cô đã phạm sai lầm gì mà phải bị như thế này đây.
A Mẫn lườm Ngạo Thiên một cái: “Coi như anh giỏi!”
Ngạo Thiên xoa đầu A Mẫn một cái rồi bước đi, đi đến cửa anh lại nói thêm một câu: “Tối tôi sẽ ngủ với em, cho nên không cần sợ một mình buồn chán.
“
Khốn kiếp! A Mẫn quăng cái gối nhưng đã bị cửa chặn lại.
Còn Phương Minh thì cố nhịn cười khám cho A Mẫn rồi quay đi.
Trước khi đi còn không quên trêu A Mẫn: “Mẫn Nhi cô thật lợi hại đó!”
“Phương Minh! Có tin tôi cho anh phế luôn không?”
A Mẫn cau có nhìn khiến Phương Minh lập tức rời đi.
Lúc này căn phòng ngoài A Mẫn ra thì chỉ còn lại Đại Lan và Tiểu Lan.
A Mẫn lúc nãy có quan sát nên cũng biết ai là chị, ai là em.
“Đại Lan! Cô bao nhiêu tuổi rồi? Làm ở đây lâu chưa?”
A Mẫn nhìn Đại Lan hỏi, thật ra cô cũng muốn kết bạn với hai chị em nhà này.
Đại Lan cười vui vẻ: “Đại Lan và Tiểu Lan đều 20 tuổi rồi ạ! Từ năm 10 tuổi chị em chúng tôi đều đã ở đây.
“
A Mẫn gật đầu sau đó nhìn hai chị em nhà kia: “Chúng ta bằng tuổi nhau, hơn nữa sau này xưng hô đừng khách sáo như vậy.
“
Tiểu Lan nhìn A Mẫn: “Nhưng ở đây có rất nhiều quy tắc, chúng tôi không thể tùy tiện được.
“
“Không sao Khi chỉ có mấy người chúng ta thì cứ thoải mái.
“
A Mẫn cười cười, cô không cảm thấy hai chị em nhà này đáng ghét tí nào.
Tiểu Lan lại chỗ A Mẫn xem xét vết thương sau đó nhắc nhở: “Vết thương này hành cô sốt đến mấy ngày lận đấy, cho nên thiếu gia mới khắt khe như vậy.
Cô sẽ không trách thiếu gia chứ?”
“Mấy ngày? Tôi đã hôn mê mấy ngày rồi sao?”
A Mẫn bất ngờ nhìn Tiểu Lan.
Thật sự nếu Tiểu Lan không nói A Mẫn còn tưởng là cô chỉ mới ngủ một ngày một đêm.
Đại Lan lại gần lấy một cuốn sổ nhỏ ra sau đó nhìn A Mẫn rồi lại nhìn vào cuốn số: “Khuya hôm đầu tiên thiếu gia đem cô về, lúc đó tình trạng rất nặng.
Suốt cả một đêm thiếu gia đã quan sát bệnh tình của cô đến tận trưa hôm sau! “.
“Không phải! Tao bị đánh là thật mà, chỉ có hẹn mày đến đây mới là diễn kịch thôi.” Minh An giải thích thì bị A Mẫn quát: “Còn dám nói!? Lượn chỗ khác đi, bằng không lát đừng bảo sao thành bao cát đấy.”
A Mẫn vừa nói xong Minh An liền kéo tay Bạch Tước rời đi. A Mẫn mà giận lên là như quả bom sắp nổ vậy, chạy trước là an toàn nhất.
Chạy được đoạn xa xa Minh An mới dừng lại hỏi Bạch Tước: “Cậu có thấy A Mẫn nổi giận bao giờ chưa?”
“Nghe Kill nói thôi! Hình như bây giờ thấy rồi.” Bạch Tước vừa nói vừa nhìn về phía xa thì Minh An mới vỗ vai: “Cậu còn may mắn đấy! Có những kẻ không biết điều, vu oan cướp công của A Mẫn còn đổ tội ngược lại. Cậu biết kết quả thế nào không?”
Bạch Tước lắc đầu, Minh An mới nói tiếp: “Đánh cho người ta nhập viện mấy tháng trời. Nhưng A Mẫn ghét nhất là bị người khác lừa dối, nếu để nó biết được thì đừng mong nó nói chuyện lại.”
“Thù dai thế sao? Không ngờ A Mẫn còn có mặt này.” Bạch Tước trầm ngâm thì Minh An phản bác: “Không phải! A Mẫn rất tốt, chỉ là lòng tốt đó bị người ta đem ra lừa dối quá nhiều thôi.”
“Vậy sao? Cũng tội nhỉ!?” Bạch Tước thản nhiên như chưa có gì khiến Minh An nhăn mày: “Có lần làm nhiệm vụ vì tin người nên A Mẫn rơi từ trên đảo xuống, tôi với bạn gái mà không cứu thì làm gì còn A Mẫn ở hiện tại. Vậy nên tôi mới bảo là đừng diễn kịch mà.”
Bạch Tước nghe vậy thì cũng đã hiểu phần nào con người của A Mẫn. A Mẫn là người có ơn tất trả, có thù tất báo. Vậy nên Kill và A Mẫn chắc cũng từng gặp qua chuyện gì đó nên mới có thể thân thiết như bây giờ.
Chỉ là làm sát thủ nên A Mẫn chưa bao giờ nói về mối quan hệ bạn bè của cô. Nhưng những người giúp cô hay cô từng giúp đều biết lý do nên họ chọn cách im lặng để bảo toàn cho cả hai bên.
A Mẫn đột nhiên nhìn về phía bọn họ và phóng phi tiêu xược qua chỗ Minh An. Minh An quay lại thì bắt gặp được ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống. Đây chắc chắn là A Mẫn đang muốn cảnh cáo cái thói lắm chuyện của cậu đây mà.
Bạch Tước thấy vậy liền nói lớn: “Bọn tôi đi trước nha! Tôi sẽ đưa cậu ta và bạn gái cậu ta về nước Z an toàn.”
Cả hai nói rồi chạy nhanh đi mà không dám nhìn lại. A Mẫn thấy hai người kia đi mới thở phào, làm dữ một chút đúng là có tác dụng. Kẻo để Minh An ở lại giải thích thì lát cô chết sớm mất.
Lúc này Bắc Phong cùng Gia Dĩnh và Tuấn Kỳ cũng tụ họp lại chỗ Ngạo Thiên. Thấy A Mẫn đang tức giận thì bọn họ quay sang nhìn Phương Minh như muốn biết có chuyện gì đang xảy ra. Cậu lắc đầu ngụ ý bảo bọn họ đừng xen vào, bọn họ hiểu ý cũng không dám hỏi.
Phương Minh từ lúc được ở lại thì cảm thấy bản thân như người vô hình. Ai nói gì nói, làm gì làm mà không hề chú ý tới cậu. Cũng may A Mẫn chưa quay sang hỏi tội cậu.
Tuấn Kỳ thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên mới lên tiếng: “Những tay sát thủ kia đều là của nước B. Mục tiêu ám sát là A Mẫn.”
Vì Bạch Tước đã làm lộ thân phận cho nên bọn họ đều biết mật danh trong tổ chức sát thủ của cô là A Mẫn. Nhưng tên thật của cô là Vương Mẫn Nhi. Cứ để bọn họ nghĩ cái tên Mẫn Nhi là bịa ra cũng tốt.
A Mẫn nghe xong thì nhíu mày, không ngờ mục tiêu của đám người này lại là cô. Nhưng cô chắc chắn rằng vẫn còn một đám người khác nhắm đến Ngạo Thiên.
“Tuấn Kỳ! Có biết là tổ chức nào không?” A Mẫn nhìn Tuấn Kỳ thì cậu lắc đầu: “Ký hiệu hơi lạ nên tôi không chắc chắn lắm.”
Nếu Tuấn Kỳ nói không biết thì chắc A Mẫn có lẽ cũng không biết. Gia Dĩnh nhìn quanh không thấy hai người kia thì mới hỏi A Mẫn: “A Mẫn! Bạn của cô và cái tên Bạch Tước kia đâu rồi?”
“Đi nước Z rồi!” A Mẫn nhìn Gia Dĩnh trả lời có chút khó chịu. Lúc này cô mới quay sang nhìn Ngạo Thiên cười nhạt: “Anh rất tự tin về khả năng che trời của bản thân nhỉ?”
“A Mẫn! Ngạo Thiên làm vậy cũng là muốn tốt cho cô thôi. Nếu một mình cô đến đây thì không còn mạng đâu.” Bắc Phong thấy A Mẫn có vẻ đang trách Ngạo Thiên thì lên tiếng giải thích.
“Vậy sao? Nhưng tôi không cần.” Nói xong thì A Mẫn bước đi, uổng công cô đã lo lắng mà nhắc nhở anh. A Mẫn mới quay đi đã bị Ngạo Thiên giữ tay lại, cô nhìn anh nhíu mày khó hiểu. Anh nhìn cô sau đó lên tiếng: “Về cùng tôi!”
A Mẫn hất tay Ngạo Thiên ra khiến những người kia và anh có chút bất ngờ. Cô cười cợt: “Tại sao phải về cùng anh? Hay anh dùng tôi làm mồi nhử để xử lý những kẻ muốn giết anh một lượt?”
Phương Minh thấy vậy liền xen vào: “A Mẫn! Ngạo Thiên đã bố trí xung quanh cả rồi, nếu có chuyện thì cô cũng sẽ không sao.”
“Đây là nước B, không phải nước Z. Đừng có mà nghĩ gây họa ở đây sẽ an toàn.” Tuấn Kỳ cũng nói thêm vào nhắc nhở A Mẫn.
A Mẫn siết chặt tay, từ nhỏ đến lớn cô không quan tâm ai nói xấu hay chơi xỏ cô. Cô cũng không cần bọn họ quản đến chuyện cô sống hay chết, có nguy hiểm hay không.
Cô ghét sự lừa dối, cô vốn luôn nhiệt tình như vậy. Rồi sự chân thành thật lòng của cô lại bị người ta đem ra để lợi dụng, để gài bẫy vì mục đích của bản thân họ. Cô suýt mất mạng mấy lần cũng vì cái sự lừa dối đó, mạng sống có thể đem ra đùa giỡn hay sao?
“Một người không biết gì sẽ có cảm xúc chân thật hơn đúng không? Như vậy kẻ thù mới không phát giác được, các người mới có thể hành động dễ dàng. Tôi nói đúng chứ?” A Mẫn nhìn đám người đó chất vấn.
Khi cô không thấy bọn họ ở trong phòng thì cũng nghĩ rằng bọn họ sẽ đến đây giúp cô. Nào có ngờ bọn họ biết mà vẫn không nói, làm cho cô phải ăn đạn một cách oan uổng như vậy. Nhưng cô không cho bọn họ biết cô đã bị thương, bằng không sẽ lại rắc rối.