Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 21: Chương 21



Phương Minh đưa cho A Mẫn một xấp tài liệu sau đó nói: “Theo thông tin ban đầu thì Minh An bạn của cô gây rối ở bến cảng.

Sau đó xảy ra xích mích và bị bắt đi.


A Mẫn nhìn vào xấp tài liệu khó hiểu.

Minh An chưa bao giờ chủ động gây rối, trừ phi Tuyết Nhi có chuyện.

Nghĩ vậy cô liền lật xem bản báo cáo về thông tin gần đây.

Theo như những gì cô xem thì có lẽ phía đối phương gây sự trước nên Minh An mới chống lại.

Ở nước B này hai người họ không có quyền lực, nhưng ba của Tuyết Nhi cũng là người của giới thương trường, không lý nào cả Tuyết Nhi cũng bị treo ở bến cảng.

A Mẫn mượn bút của Phương Minh khoanh tròn những điểm vô lý sau đó xem xét lại một lượt.

Cô dám chắc Tuyết Nhi vẫn an toàn, chỉ có mỗi Minh An là không biết hiện tại thế nào.

Cô trả lại xấp tài liệu cho Phương Minh sau đó nói: “Ở bến cảng chỉ treo mỗi Minh An thôi.

Tuyết Nhi chắc chắn an toàn.


“Tại sao cô nghĩ vậy?”
Phương Minh khó hiểu, A Mẫn lúc này mới giải thích: “Anh không cảm thấy tài liệu báo cáo chỉ tiết quá sao? Hơn nữa hẹn gặp riêng tôi thì cứ liên hệ với tôi, tại sao lại thông qua các người?”
Điểm nghi vấn này Phương Minh biết nhưng không nói ra, vậy mà A Mẫn chỉ nhìn hồ sơ liên có thể biết rõ đối phương muốn gì.

Cô lại nói: “Có thể là nhắm vào Long Ngạo Thiên, hoặc là một cái bẫy.


Phương Minh đồng tình với ý của A Mẫn, bởi vì cậu cũng đang nghi ngờ điều đó.

Nhưng tại sao phải làm như vậy? Cậu quay sang nhìn A Mẫn hỏi: “Làm vậy cũng đâu được gì, hơn nữa đó là bạn cô chứ đâu phải bạn chúng tôi.


A Mẫn gật đầu đáp lại: “Phải! Là bạn tôi.

Nhưng anh nghĩ xem! ai có thể điều tra được thông tin này nhanh nhất”
Phương Minh suy ngẫm hồi lâu, thông tin có được nhanh nhất cũng chỉ có Hắc Long Ưng.

A Mẫn đi cùng Ngạo Thiên và bọn họ thì không ai khác biết ngoài những thân cận đi cùng.

Thế mà trong Hắc Long Ưng lại có nội gián, còn năm bắt tin tức rất chuẩn xác.

“Chẳng lẽ ý cô là! “
Phương Minh định nói tiếp thì A Mẫn nói xen vào: “Vậy nên tối nay một mình tôi đi được rồi.

Mọi người ở lại bảo vệ Ngạo Thiên đi.


“Một mình cô đi sẽ nguy hiểm! Biết đâu những người kia là nhắm vào cô thì sao?”
Phương Minh chần chừ một lúc rồi nhìn A Mẫn nói, cậu thực sự thấy cách này không an toàn.

A Mẫn cười nhìn Phương Minh: “Mạng Long Ngạo Thiên đáng giá hơn!”
Cô không sợ nguy hiểm, chỉ là cô không muốn người khác cũng bị phiền phức.

Mạng cô thì làm sao sánh bằng mạng của lão đại bọn họ.

Nói về việc có nhiều kẻ thù thì Ngạo Thiên vẫn có nhiều hơn cô.

“Phương Minh Bắn tỉa ở gần đây, vậy nên cảnh giác một chút.


A Mẫn nói rồi bước lên cầu thang.

Trên tay A Mẫn luôn đeo hai chiếc vòng, một chiếc dùng làm nhiệm vụ và một chiếc dùng để cảnh báo.

Chỉ cần là súng bắn tỉa hay bất cứ gì có thể gây hại cho cô trong vòng 200m đều bị chiếc vòng này cảnh báo.

Mà chiếc vòng cảnh báo đó chính là người đứng đầu của tổ chức sát thủ đưa cho cô sử dụng.

Phương Minh nghe vậy lập tức nhìn xung quanh cảnh giác.

Trong ngôi nhà này đều có những thiết bị chống nghe trộm, chống bị gây nhiễu cho nên rất khó đặt vào để nghe lén.

Bên ngoài ngôi nhà tuy có người bảo vệ nhưng cũng không thể chắc chắn sẽ an toàn tuyệt đối.

Cậu lập tức đi về phòng riêng của mình để chuẩn bị gì đó, còn A Mẫn thì chuẩn bị một số thứ cho buổi tối.

[.

.

] Đến tối thì A Mẫn thay một bộ đồ màu đen đi xuống lầu.

Vừa bước tới phòng khách chiếc vòng cảnh báo lại chớp tắt.

A Mẫn đi ngược lên phòng của mình sau đó qua phòng của những người kia nhưng không thấy ai cả.

Cô nhíu mày khó hiểu, rốt cuộc bọn họ ban đêm không ở trong phòng mà lại đi đâu cả rồi.

Bên ngoài lại có sát thủ, thật sự không sợ tập kích sao? Hay bọn họ có kế hoạch rồi nên mới vô tư như vậy? A Mẫn chần chừ một lúc rồi lại đi xuống lầu sau đó tắt toàn bộ đèn.

Đối với những người như Ngạo Thiên và bạn của anh thì chắc chắn sẽ có kế hoạch.

Cô rời đi đóng cửa cổng lại sau đó đi bộ đến đường lớn, vừa tới nơi cô đã thấy vài chiếc xe đang chặn đường đi của mình.

Một người mặc đồ đen che mặt bước lại nhìn A Mẫn, vì cô cũng che mặt lại nên chỉ thấy được đôi mắt thôi.

Người kia nhìn A Mẫn nói: “A Mẫn! Tung hoành ở nước Z thì thôi, lại đến đây phá rối là sao?”
“Tôi phá rối? Vậy thì thả bạn tôi ra, còn không tôi sẽ phá tung nước B luôn đấy”
A Mẫn nhíu mày đáp trả, trước giờ lời cô nói ra được là sẽ làm được.

“Phải xem cô có đủ bản lĩnh để đến bến cảng đúng hẹn không? Nếu không đến kịp thì chỉ trách bản thân cô thôi.


Kẻ kia nói rồi ra hiệu cho đám đàn em xông lên đánh A Mẫn.

A Mẫn khó chịu, những vướng bận này cô rất ghét phải xử lý.

Bởi vì trước giờ cô chỉ xử lý những con môi chính, còn đám tép rêu đều có người quản rồi.

Hiện tại chỉ còn hơn 20 phút nữa là đến thời gian, nếu cô không kịp đến Minh An sẽ nguy hiểm.

Vài tên trong đám đàn em đó đánh lén A Mẫn nhưng cô đã né được.

Cô lấy một con dao nhỏ trong tay áo ra sau đó xử lý bọn chúng.

Động tác tay nhanh nhẹn cùng việc thường xuyên luyện tập nên lúc hành động không hề xảy ra sơ hở.

Chỉ trong phút chốc toàn bộ số người kia đều nằm dưới đất, kẻ chết có, kẻ bị thương bất tỉnh cũng có.

Nếu không muốn truy tới cùng cô sẽ nương tay mà không giết.

Nhưng nếu cứ muốn đồn cô vào chân tường thì những kẻ đó không đáng sống.

A Mẫn lại lấy chiếc mô tô và lên ga chạy đi.

Mặc dù cô chạy bao xa thì chiếc vòng vẫn cảnh báo nguy hiểm.

Cô cũng không để tâm tới nữa, khi đến bến cảng thì đúng như dự đoán.

Ngoài Minh An ra thì không có ai nữa, cậu bị treo ở giữa những thùng container.

A Mẫn một mình bước đến chỗ Minh An và phóng phi tiêu cắt đứt dây sau đó chụp cậu lại và ngã trên cát.

Vì không quá cao nên cả hai vẫn ổn.

Minh An nhìn thấy A Mẫn thì nói với giọng khó khăn: “Mau đi đi! A Mẫn! Bọn họ! muốn bắt mày đấy.

.


A Mẫn đỡ Minh An đứng dậy hỏi: “Vậy còn Tuyết Nhi đâu? Chuyện là sao thế?”
Minh An bị đánh đến nỗi cả người đều bầm tím, cậu nhìn A Mẫn lý giải: “Tuyết Nhi được vệ sĩ đưa về nước Z rồi, mày cũng biết tính cách của ba Tuyết Nhi mà”
A Mẫn thấy Minh An không nói lý do cũng không hỏi nhiều, cô nhìn Minh An: “Xong việc thì giải thích rõ ràng đấy.

Giờ mày lại chỗ kia ngồi đi, ở đây để tao xử lý”
Minh An bước lại gần chỗ phía trước ngồi, vừa đúng lúc có một đám người đến bao vây A Mẫn.

Quả thật là không nằm ngoài dự đoán, nếu như Kill bắt người của A Mẫn chắc chắn sẽ thương lượng.

Nhưng những người ở trước mặt cô không phải bang Kill mà là Bạch Tước.

Một người trong số đó bước ra đứng đối diện nhìn A Mẫn cười nói: “Đúng là nổi danh A Mẫn! Ngay cả ông trùm bến cảng Trần Úc cũng dám giết.

Lại còn san bằng cả đảo Phù Hoa và giết luôn lão Bản lão Châu.


A Mẫn vẫn giữ thái độ lạnh lùng nhìn người kia, lời hẳn nói rõ ràng là cổ ý nhằm vào cô đây mà.

Cô bước tiến lên thêm một bước nhìn người đối diện: “Danh tiếng của tôi so với cậu sao có thể sánh được.

Hơn nữa! giết Trần Úc là nhiệm vụ lão Bản giao, tôi chỉ là làm theo lệnh thôi”
“Vậy còn chuyện tiêu diệt lão Bản và lão Châu thì sao?” Người kia nhìn A Mẫn hỏi.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 21: Vết sẹo



A Mẫn nằm sấp vừa nói vừa lướt điện thoại, cô thật biết ơn vì anh đã cứu cô nhiều lần, nếu không thì cô không sống đến bây giờ. Ở anh có một vài nét giống người quan trọng trong lòng cô, nhưng mà tính cách thì không giống.

Vì A Mẫn mặc đầm hai dây dài đến gối cho nên khi nằm sấp trên lưng cô để lộ ra một vết sẹo dài từ vai này sang vai kia. Ngạo Thiên nhíu mày, tự dưng có chút đau lòng mà lại gần chạm vào khiến A Mẫn giật mình không dám cử động.

“Vết sẹo này bao lâu rồi? Có phải rất đau không?” Câu hỏi của Ngạo Thiên lại khiến A Mẫn nhớ lại lúc cô dùng thân mình đỡ một nhát chém cho người quan trọng kia, nhưng một nhát chém đó làm sao đau bằng việc cô mất đi người đó chứ.

“Đúng là rất đau, nhưng mà tôi không hối hận. Vết sẹo này sẽ nhắc nhở tôi phải cố gắng sống để không phụ lòng người đã cứu tôi.” Tuy không thấy biểu cảm gương mặt của A Mẫn nhưng Ngạo Thiên có thể cảm nhận được sự kiên quyết và mạnh mẽ trong lời nói của cô.

“Thế người đó tên là gì?” Anh nhìn vào vết sẹo trên vai mà hỏi cô, hình như có chút đau lòng.

Tên sao? Một cái tên cô nhớ mãi không thể quên, nhưng cô chỉ biết đúng mỗi một chữ. Ngay cả họ cũng không biết, nhà người ta thế nào, gia cảnh ra sao cô cũng không biết thì lấy tư cách gì giúp người ta báo thù đây. Đã vậy cô còn muốn đi tìm kiếm người ta với hy vọng người ta vẫn còn sống.

Cô cười nhạt trả lời anh: “Tên… giống như anh vậy, nhưng mà đã chết trong trận hỏa hoạn rồi.”

Chỉ hai từ “hỏa hoạn” thôi đã khiến Ngạo Thiên nhíu mày, anh đứng lên đi đến cửa phòng thì nói một câu với cô: “Nghỉ ngơi chút đi! Sắp xếp xong tôi sẽ đưa em đến gặp hai người kia.”

A Mẫn xoay người lại nhìn lên trần nhà. Cô ước rằng thời gian có thể quay lại, có như vậy thì người kia sẽ không vì cô mà chôn trong lửa. Cô nhắm mắt lại thiếp đi, chỉ mong thời gian trôi qua thật mau. Vì cô muốn sống một cuộc sống bình yên không gió biển.

[…]

Vài tiếng sau.

Ngạo Thiên trở lại phòng thì thấy A Mẫn vẫn còn ngủ say, cô không hề phòng bị hay cảnh giác. Có lẽ đã lâu lắm rồi A Mẫn mới được ngủ ngon thế này.

Ngạo Thiên lại gần vuốt nhẹ tóc A Mẫn sau đó quay người rời đi đóng nhẹ cửa phòng lại, anh cũng không muốn phá hỏng sự yên bình này của cô.

Đến tối thì A Mẫn tỉnh lại, cô ngồi dậy thì bầu trời đã là ban đêm rồi. A Mẫn giật mình chạy vội vào nhà tắm rửa mặt, vệ sinh cá nhân sau đó thay đồ chạy xuống lầu. Lúc đó mọi người đang ở phòng bếp chuẩn bị ăn.

A Mẫn nhìn bàn ăn sau đó nhìn mọi người nhíu mày: “Sao không ai gọi tôi dậy hết vậy?”

“Thấy cô ngủ ngon quá nên để cô ngủ thôi, gọi cô dậy có khi bị cô chửi thì sao.” Tuấn Kỳ vừa gấp đồ ăn vừa nhìn A Mẫn nói.

A Mẫn đi lại bàn ăn kéo ghế ngồi, mỗi một món cô đều gấp rất nhiều để ăn mà không thèm phản bác lại lời nói kia.

Ăn xong cô mới lấy ly nước uống rồi nhìn Ngạo Thiên: “Tôi ăn xong rồi! Anh đưa tôi đến chỗ A Phấn và Tiểu Minh đi. Hơn nữa… Tôi muốn đến nước B trước trưa mai để còn đi dò la tình hình.”

“Tuấn Kỳ! Dẫn Mẫn Nhi đến gặp bọn họ đi.” Ngạo Thiên buông đũa nhìn Tuấn Kỳ.

“Gì chứ!? Sao lại là tao?” Tuấn Kỳ nhăn mặt, nhưng sau đó không biết nghĩ gì cậu lại rời khỏi ghế nhìn A Mẫn: “Đi nhanh! Còn không thì cô tự mà đi đấy.”

A Mẫn kéo ghế ra sau đó nhìn Tuấn Kỳ: “Biết rồi!”

“Tôi đi gặp A Phấn và Tiểu Minh một chút, sẽ về nhanh thôi.” A Mẫn nói rồi bước đi.

Sau khi thấy hai người kia rời đi Bắc Phong mới nhìn Ngạo Thiên thắc mắc: “Sao mày lại để Mẫn Nhi đi chung với Tuấn Kỳ?”

Ngạo Thiên uống một ngụm nước sau đó nhìn Bắc Phong: “Tuấn Kỳ thân thủ giỏi, đi bên cạnh Mẫn Nhi sẽ đảm bảo an toàn cho cô ấy.”

“Ý của tao còn một nghĩa khác nữa!” Bắc Phong nhìn Ngạo Thiên, cậu là muốn hỏi Ngạo Thiên không sợ A Mẫn ở sau lưng làm chuyện khác sao. Ngôn Tình Hài

Ngạo Thiên không nói gì, Gia Dĩnh thấy vậy liền lên tiếng: “Phong! Mày lo xa quá đó. Mà sao mày lại hay nghi ngờ Mẫn Nhi vậy? Tao thấy cô ấy cũng đâu có phải người xấu.”

“Là do thói quen nghề nghiệp thôi. Bắc Phong cũng chỉ muốn tốt cho Thiên nên mới hỏi như vậy.” Phương Minh giải thích cho Gia Dĩnh.

“Được rồi! Lo chuẩn bị đi, khi nào hai người kia về thì xuất phát.” Ngạo Thiên rời khỏi bàn đi lên lầu, hình như vẫn không có chút lo lắng gì.

Tuấn Kỳ lái xe đến ngôi nhà ở ngoại ô thì dừng lại. Cả hai bước xuống xe, vệ sĩ thấy Tuấn Kỳ thì đứng qua một bên để hai người vào bên trong.

A Phấn và Tiểu Minh vừa thấy A Mẫn liền chạy nhanh lại ôm khiến A Mẫn không kịp phản ứng. Cô đứng im để hai người kia ôm, được một lúc A Phấn và Tiểu Minh mới bỏ tay ra.

“A Mẫn! Em không sao chứ?” A Phấn lo lắng hỏi thăm nhưng cô chỉ cười cười: “Em ổn! Sau này chị và Tiểu Minh không cần lo về việc chạy trốn nữa đâu.”

A Phấn nhìn A Mẫn sau đó nhìn người đứng kế bên cô: “Cậu ta là ai vậy? Những người canh gác bên ngoài không cho chị đi tìm em.”

Người đứng kế A Mẫn là Tuấn Kỳ, cô đặt tay lên vai A Phấn trấn an: “Cậu ta là Tuấn Kỳ! Chị cứ yên tâm ở lại đây đi, có cần gì cứ nói với bọn họ.”

“A Mẫn! Em nhớ chị lắm, chị đừng có rời đi nữa. Hay là chị cùng em và chị hai đi nơi khác đi, đừng ở đây.” Tiểu Minh ôm A Mẫn vào lòng lo lắng.

A Mẫn đẩy nhẹ Tiểu Minh ra xoa đầu: “Chị không đi cùng được! Hơn nữa chị cũng đã sắp xếp mọi thứ cho em và chị Phấn rồi. Về sau hai người không cần lo lắng gì nữa đâu.”

“A Mẫn! Em nói vậy là sao? Chẳng lẽ em định đi đâu nữa?” A Phấn nắm vai A Mẫn dò hỏi thì nhận được cái gật đầu từ cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.