Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 13: 13: Chắc Cũng Là Một Người Tốt Đó



Ngạo Thiên bế A Mẫn lên trực thăng, đi theo anh là Phương Minh.

Trực thăng rời khỏi mặt đất, chỉ còn lại ba người ở đảo Phù Hoa.

Gia Dĩnh lúc này mới ởi lại tên thuộc hạ lúc nãy hỏi: “Lúc nãy cậu muốn nói gì thì giờ nói đi”
“Chuyện này.

.


Tên thuộc hạ ấp úng không dám trả lời.

Tuấn Kỳ và Bắc Phong nhìn những tên còn lại thì bọn họ chỉ cúi đầu im lặng.

Tuấn Kỳ giơ súng bản lên trời một phát sau đó cảnh cáo: “Một là nói, hai là người nhà các người sẽ như tiếng súng lúc nãy-“
“Lúc nãy Mẫn Nhi tiểu thư tỉnh dậy định đi đến chỗ mọi người thì ông chủ quán đưa một dĩa bánh.

Ông ta bảo bánh này làm cho mọi người ăn, chúng tôi định thử thì! thì! “
Tên thuộc hạ nói đến đây thì lấp lửng, Gia Dĩnh ra hiệu thì cậu ta mới tiếp tục nói: “Mẫn Nhi tiểu thư nói rằng chúng tôi có nhiệm vụ bảo vệ mọi người, cho nên cô ấy đã ăn thử.

Chúng tôi không hiểu vì sao chỉ ăn một nửa cô ấy liền không ăn tiếp.

Sau đó Mẫn Nhi tiểu thư định đi tìm mọi người thì mọi người vừa về đến nơi.

Sự việc về sau chắc mọi người cũng hiểu rồi.


Bọn họ nhiệm vụ chính là bảo vệ lão đại của họ Long Ngạo Thiên.

Nhưng trước khi đi thì Long Ngạo Thiên lại bảo họ phải bảo vệ tốt A Mẫn.

A Mẫn biết bản thân có thân phận thế nào, cô dùng chính mình thử bánh thì cũng coi như là trả ơn lại cho bọn họ mấy lần cứu cô đi.

Bắc Phong nhìn đám thuộc hạ lên tiếng: “Chuyện này không trách mọi người được, nhưng mà vẫn phải phạt.

Sau khi về thì phải chịu huấn luyện một tuần, mọi người thấy sao?”
“Cảm ơn Lam đại thiếu gia!”
Đám thuộc hạ cúi đầu đồng thanh, tuy là hình phạt nhưng đã nhẹ hơn so với Ngạo Thiên.

Nếu là Ngạo Thiên thì đừng nói một tuần, một tháng cũng chưa chắc được ra khỏi trại huấn luyện.

Sau hơn hai tiếng thì trực thăng cũng hạ cánh ở biệt thự riêng của Long Ngạo Thiên.

Suốt quãng thời gian ở trên trực thăng Phương Minh luôn lọc máu từng chút cho A Mẫn để làm giảm quá trình độc tố di chuyển đến tim.

A Mẫn được đưa đến phòng riêng của Ngạo Thiên.

Sau khi đặt cô nằm trên giường thì Phương Minh đã rất tích cực giúp A Mẫn duy trì nhịp tim cũng như chỉ số trên cơ thể ở mức bình thường.

Hơn một ngày sau cô cũng tỉnh lại, chỉ là cảm thấy cả cơ thể đều rất mệt mỏi.

“Tại sao ngay cả thở thôi cũng mệt thể này cơ chứ?”
A Mẫn khó chịu, cảm thấy cơ thể đều rất đau.

“Do tôi mới vừa lọc máu cho cô, với lại chụp tổng quát toàn thân.

MA Mẫn Nhi à, vì sao trên lưng cô lại có một vết sẹo dài vậy?”
A Mẫn trầm mặc hồi lâu, từ lúc cô tỉnh dậy đã thấy Ngạo Thiên ngồi ở bàn kế bên làm việc.

Vậy mà khi cô tỉnh dậy cũng chả thèm hỏi thăm một tiếng nào nên cô cũng mặc kệ luôn.

Cô nhìn Phương Minh: “Chuyện của quá khứ rồi tôi cũng không muốn nhắc đến.

Chỉ là tôi đỡ cho người ta một vết dao, người ta lại dùng cA Mẫng để trả lại.


Lời A Mẫn nói tuy rất nhỏ nhưng đủ cả ba người nghe.

Phương Minh nghe xong cũng cảm thấy có chút thắc mắc nên nhìn A Mẫn: “Vậy cô có thể nói cho tôi biết lý do người kia chết không? Nếu không nói cũng được, tôi chỉ tò mò một chút thôi.


“Vì tôi!
Mà thôi, anh chỉ cần biết là chết vì hỏa hoạn là được.

Dù sau thì tôi sống đến tận bây giờ cũng nhờ ơn người đó cứu.

Vậy nên mới có Mẫn Nhi của ngày hôm nay”
Nói đến đây A Mẫn lại siết chặt tay, cô luôn tự trách bản thân mình năm đó quá yếu đuối.

Nếu như mạnh mẽ hơn thì người đó cũng không chết, tất cả đều vì cô mà ra.

Ngạo Thiên đứng dậy nhìn A Mẫn: “Thay vì tự trách bản thân thì nên sống tốt đi, biết đâu người em muốn gặp vẫn còn sống.


Ngạo Thiên nói xong thì rời đi, nhìn theo bóng lưng A Mẫn cảm thấy hình như anh có chút cô đơn.

Phương Minh thấy A Mẫn cứ thờ thẫn nên mới kéo ghế ngồi xuống tâm sự cùng cô: “Mẫn Nhi! Khi cô nói vẽ người đã từng cứu cô, tôi cảm giác như cô rất coi trọng người đó.

A Mẫn gật đầu, đúng là cô rất xem trọng người đó, thậm chí có thể vì người đó mà không màng mọi thứ.

Tuy cô có thân phận không tốt, lại làm một sát thủ nhưng cô vẫn có một trái tim yếu đuối của người bình thường.

Vừa sinh ra đã bị vứt bỏ ở cô nhi viện, lớn lên một chút thì bị người khác xem thường,!
Cho đến khi Mẫn Nhi gặp được một chàng trai lớn hơn mình, chính chàng trai đó là người bạn đầu tiên của cô.

Người đó lúc nào cũng tâm sự cùng cô, cũng đến cô nhi viện chơi với cô, dạy cô rất nhiều thứ!
“Một kẻ không cha không mẹ, không bạn bè người thân, gặp được người như vậy thì tôi làm sao không trân trọng! “
A Mẫn nhìn Phương Minh, trong ánh mắt ấy cậu có thể thấy được A Mẫn đang buồn.

Hóa ra một cô gái như A Mẫn mà cũng biết buồn, không giống như tính cách mọi ngày.

A Mẫn uống một ngụm nước sau đó nói tiếp: “Chỉ tiếc là, người đó không thể cùng tôi đồng hành.

Lý do tôi làm sát thủ một phần vì kiếm nơi ở, một phần chính là tìm ra kẻ đã đã hại chết người đó và thiêu rụi cả cô nhi viện”
“Tôi thấy cô tính cách cũng tốt, nếu xem tôi là bạn thì có thể nói cho tôi biết!
Cô thấy Ngạo Thiên như thế nào?”
Phương Minh nghe A Mẫn nói xong thì hỏi một câu hỏi khiến A Mẫn ngạc nhiên.

Hỏi A Mẫn cảm thấy Ngạo Thiên như thế nào thì cô biết trả lời làm sao đây.

Nhưng mà cô cũng nói ra những gì mà bản thân cảm nhận được khi tiếp xúc cạnh anh nhiều lần: “Anh ta nói một đẳng toàn làm một nẻo, nhưng mà cũng chịu cứu tôi coi như may mản rồi.

Chắc cũng là một người tốt đó.


“Phụt!
Ha ha ha! Cô nghĩ Ngạo Thiên là người tốt thật sao?”
Phương Minh nhịn không được liền cười lớn, lần đầu tiên có người khen Ngạo Thiên là người tốt.

A Mẫn gật đầu, cô không biết là điện thoại của Phương Minh đang gọi cho Ngạo Thiên từ lúc anh bước ra ngoài.

Ngạo Thiên nghe xong thì trâm mặc lẩm bẩm: “Người tốt sao? Thật ngu ngốc!”
Nghĩ vậy thôi nhưng không hiểu sao Ngạo Thiên lại cười vì câu trả lời đó.

A Mẫn thấy vậy thì khó hiểu không biết vì sao Phương Minh lại cười mình: “Bộ tôi nói gì sai sao?”
“Đâu có! Chỉ là tôi thấy cô ngốc thật đấy, nhưng mà cũng thật thà.


Phương Minh tắt cuộc gọi nhìn A Mẫn cười.

Lúc này Phương Minh trở lại bộ dáng nghiêm túc nhìn A Mẫn: “Cô đã ngủ đúng một ngày, suốt một ngày đó Ngạo Thiên đã luôn bên cạnh chăm sóc cô.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta quan tâm người khác, cho nên tôi mong cô đừng lừa dõi cậu ấy”
A Mẫn có chút bất ngờ khi biết mình đã ngủ một ngày, cũng không ngờ người chăm sóc cho cô lại là Ngạo Thiên.

Vậy mà khi tỉnh lại cô không hỏi cũng không cảm ơn lời nào.

Nhưng mà cô không lừa dối anh, chỉ trong một năm mà thôi.

Vì sau khi hết hợp đồng thì cô và anh chỉ như người dưng xa lạ, không liên can hay có bất kì mối quan hệ nào nữa.

A Mẫn nhìn Phương Minh có chút thắc mắc: “Việc Ngạo Thiên chăm sóc tôi và việc anh bảo tôi không lừa dối Ngạo Thiên hình như không liên quan nhau.


“Cậu ấy quan tâm tới cô nên mới chăm sóc cô, hơn nữa làm lão đại thì không được có điểm yếu.

Nếu như cô lừa dối Ngạo Thiên, thì bốn người chúng tôi sẽ không nương tay với cô được đâu”
Phương Minh thẳng thắn trả lời.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 13: Đảo Phù Hoa



A Mẫn nghe xong liền tắt hẳn nụ cười, cô hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Nếu một con kiến bình thường cắn mình, tất nhiên bản thân sẽ tìm và giết nó. Nhưng nếu con kiến đó là một người, thì tất nhiên ta phải dày vò nó sống không bằng chết vì cái việc không biết tốt xấu đã cắn người.

Ngạo Thiên nhìn mọi người: “Về thôi!”

Đám đàn em đi trước, bạn của Ngạo Thiên đi phía sau. A Mẫn và Ngạo Thiên đi cùng nhau nhưng cô không dám nói gì. Thấy A Mẫn có vẻ hiểu sai ý nên Ngạo Thiên nói thêm một câu: “Đùa thôi, đừng nghĩ nhiều.”

Ngạo Thiên nhìn A Mẫn dịu dàng nói với cô sau đó đi trước khiến A Mẫn thẫn thờ vội chạy theo sau. Bốn người kia nhìn thôi cũng biết lão đại của họ nhân từ với cô gái này quá rồi.

[…]

Hai ngày sau.

Bọn họ sắp xếp hành lý sau đó đi thuyền đến đảo Phù Hoa. Dường như Ngạo Thiên rất tự tin với chuyến đi lần này nên ngoài anh và những người thân cận ra thì không còn ai nữa.

A Mẫn lên thuyền thì có hơi say sóng một chút, đứng hồi lâu thì cũng đã thích nghi được nên không thấy khó chịu trong người.

A Mẫn đứng ở đầu thuyền nhìn biển, bỗng chốc lại thở dài. Hình như cảm thấy bản thân cô cũng như mặt biển này, chẳng biết nơi nào là điểm dừng chân, nơi nào là nơi mang lại cảm giác an toàn.

Một chàng trai bước lại gần đứng cạnh A Mẫn, đó là Hoắc Gia Dĩnh. Tuy không hiểu vì sao Ngạo Thiên lại xem trọng anh ta, nhưng cô cảm thấy hình như Gia Dĩnh rất hay giả ngốc.

Thấy A Mẫn cứ nhìn mình nhíu mày thì Gia Dĩnh lên tiếng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Chẳng gì cả! Lần này vì sao chỉ có sáu người chúng ta? Chẳng lẽ các người có thể đánh bại cả đoàn người ở đảo Phù Hoa?” A Mẫn khó hiểu nhìn Gia Dĩnh.

Gia Dĩnh chỉ cười không nói gì, điều đó lại khiến A Mẫn càng tò mò hơn. Bắc Phong cũng đi ra đầu thuyền, anh nhìn A Mẫn nói: “Cô đúng là muốn san bằng đảo Phù Hoa rồi. Đối với chúng tôi mà nói, bao nhiêu người không thành vấn đề. Quan trọng là đừng làm liên lụy ai.”

A Mẫn trầm tư, lời nói của Bắc Phong là đang ám chỉ cô tốt nhất không được làm liên lụy Ngạo Thiên sao? Cho dù thế nào thì A Mẫn trước giờ chưa từng để ai vì bản thân mình mà bị liên lụy.

Cũng phải thôi! Trên vai gánh vác mạng sống nhiều người như vậy, nếu bị A Mẫn liên lụy thì há chẳng phải nhiều người vô tội sẽ chết sao?

A Mẫn cười cợt nhìn Bắc Phong và Gia Dĩnh: “Không cần ẩn ý, tôi không bao giờ liên lụy ai cả. Hơn nữa các người quên xuất thân của tôi là gì rồi sao?”

Đối với cô mà nói bản thân đã làm rất nhiều nhiệm vụ, giết rất nhiều người… Nhưng cô chỉ giết những kẻ làm ăn bất chính, phạm pháp. Người đối với cô thế nào thì cô sẽ đối lại như vậy.

“Nói gì mà vui thế? Tôi có thể tham gia được không?” Tuấn Kỳ cũng đi lại phía chỗ đầu thuyền nhìn mọi người.

“Chịu ra đây hết rồi sao? Cứ tưởng chỉ ở mãi trong thuyền thôi chứ.” Gia Dĩnh nhìn Tuấn Kỳ mà trả lời, cuối cùng Ngạo Thiên và Phương Minh cũng ra đầu thuyền cùng bọn họ.

A Mẫn không để ý đến lời Tuấn Kỳ, cũng không quan tâm đến câu nói của Gia Dĩnh mà tiếp tục nhìn biển. Cả sáu người đều ngắm nhìn hoàng hôn của biển nhưng chỉ A Mẫn là cảm thấy hình như nó đẹp hơn trong tưởng tượng của cô.

Đến tối thì thuyền cập bến đảo Phù Hoa, thời gian ban đêm đối với bọn họ khá nguy hiểm vì không biết kẻ địch ra tay lúc nào.

Phương Minh đến một căn nhà nhỏ hỏi thăm sau đó lại nhìn mọi người: “Phía trước có một khách sạn, chúng ta thuê tạm ở đó đi. Có chuyện gì sáng mai rồi tính, mọi người thấy thế nào?”

Mọi người đều gật đầu đồng ý, khi đến khách sạn thì số nhọ thay chỉ có phòng đôi không có phòng đơn. Mà lại chỉ còn đúng một phòng duy nhất khiến mọi người có chút khó xử nhìn Ngạo Thiên nhưng anh không phản ứng gì, ngược lại gật đầu như vẻ anh không có ý kiến.

Cuối cùng thì bọn họ cũng nhận phòng và kéo vali vào thang máy. Tầng họ ở chính là tầng 7 của khách sạn, phòng cuối cùng. Nhưng trước khi vào thang máy A Mẫn nhìn thấy tiếp tân ở quầy gọi điện cho ai đó có vẻ rất đắc ý.

Bên trong thang máy chỉ có sáu người, A Mẫn vẫn là nên nói ra những gì mình thấy để đề phòng lỡ có chuyện họ lại đổ tội cho cô.

“Tên lúc nãy có vấn đề, tốt nhất là đề phòng vẫn hơn.” A Mẫn dựa lưng vào thang máy nhắc nhở.

“Tay áo không ngay ngắn, ăn mặc lại lôi thôi lếch thếch. Mắt hay nhìn quanh, bàn tay lại chai sạn… Đó là một tên lao động tay chân, nhìn thôi cũng biết có vấn đề rồi.” Bắc Phong miêu tả lại đặc điểm và biểu hiện của tên tiếp tân lúc nãy.

A Mẫn chợt nhớ lại, đúng thật là như Bắc Phong nói. Nhưng A Mẫn chỉ chú ý mỗi khẩu hình miệng và ánh mắt thôi.

Cô lại nghĩ đến lần đầu tiên lúc gặp bọn họ, cô chưa kịp nói gì bọn họ đã biết được thân phận. Hơn nữa mỗi người bên cạnh Ngạo Thiên đều có một tài năng gì đó, cho nên mới được gọi là bốn cánh tay đắc lực. Đúng là không thể xem thường những người này được mà.

Nếu như Bắc Phong có tài quan sát như vậy thì tại sao anh ta lại không nói ra? Mà bác sĩ Phương Minh làm việc cho Ngạo Thiên tay nghề cũng phải thuộc hàng thượng thừa. Tuấn Kỳ thì là một sát thủ không ai có thể sống nếu cậu ra tay. Vậy còn Gia Dĩnh là gì thì A Mẫn vẫn chưa biết.

Thang máy mở ra, bọn họ kéo vali đi về phòng. Vừa về đến nơi A Mẫn đã phi thẳng lên giường nằm không để ý đến ai. Bốn người kia nhìn cô cũng chỉ bó tay vì họ biết nói gì nữa đâu.

Gia Dĩnh ngồi trên giường kế bên thắc mắc: “Khách sạn mà vắng thế này… Có khi nào là khách sạn ma không?”

“Anh bị điên à? Giờ này mà còn đùa cho được.” A Mẫn ngã người lên giường nằm mắng Gia Dĩnh.

Bắc Phong cũng có chút nghi ngờ: “Có khi đây lại là cái bẫy cũng nên!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.