Lại thêm một năm nữa Dạ Thiên Lăng mới cầu hôn Lạc Uyển Đình rồi hai người quyết định đi đến kết hôn. Anh đi theo cô chọn váy cưới rồi đến mua nhẫn và trang trí khách sạn. Tất cả đều tỉ mỉ chuẩn bị, Dạ Thiên Lăng cho người trang trí theo ý của Lạc Uyển Đình. Đám cưới lần này còn đẹp và lớn hơn lúc đó. Anh hận không thể nói với cả thế giới rằng cô là vợ của anh. Đám cưới xong, anh vội vàng đến phòng tân hôn thì thấy Lạc Uyển Đình đã thay ra một bộ đồ ngủ.
– Anh về rồi!-cô cười tươi nhìn anh
Dạ Thiên Lăng bước đến hôn cô, hai người quấn quýt nhau không rời. Khi cơ thể cả hai hoà làm một, anh cố gắng không di chuyển để cô có thể kịp thích nghi. Lúc trước vì anh say rượu mà đã làm cô có một kí ức tồi tệ. Anh sẽ trân trọng lần đầu của cô. Đêm ấy Dạ Thiên Lăng đã rất dịu dàng với Lạc Uyển Đình, mang lại cho cô những khoái cảm lớn.
Sáng hôm sau anh tỉnh dậy trước cô, tay càng thêm ôm chặt người phụ nữ mình yêu. Một lúc sau Lạc Uyển Đình tỉnh dậy thấy ánh mắt như sói đói của Dạ Thiên Lăng liền giật mình, giả vờ nhắm mắt
– Đã dậy rồi còn nhắm mắt làm gì, bà xã?-Anh buồn cười nhìn hành động của cô
– Nếu còn giả vờ anh liền…-nói rồi Dạ Thiên Lăng đè lên người Lạc Uyển Đình
– Em tỉnh rồi!-cô hốt hoảng
– Mau gọi anh là ông xã rồi anh sẽ tha cho em!-anh cười nham hiểm híp mắt nhìn cô
– Ông…ông xã! Tha cho em đi! Em mới tỉnh dậy mà!
– Muộn rồi!-tay bắt đầu mân mê khắp cơ thể cô
Hai người lại bắt đầu một vòng triền miên mới không biết mệt.
Buổi trưa Lạc Uyển Đình làm cơm hộp gửi đến công ti Dạ Thiên Lăng. Nhìn hộp cơm trên bàn, anh liền cảm thấy xúc động. Lúc trước vì anh quá ngu ngốc nên đã không có cơ hội được ăn đồ cô nấu. Anh rốt cuộc đã bỏ qua những gì chứ? Nhớ đến sau khi cô đưa tài liệu cho anh liền không bao giờ gửi hộp cơm nào nữa. Dạ Thiên Lăng chợt nhớ ra lúc ấy hình như anh vứt hộp cơm của cô vào thùng rác. Chắc có lẽ cô đã thấy được. Dạ Thiên Lăng cầm đôi đũa lên ăn hết đồ cô làm rất nhanh. Thật ngon! Vậy mà anh lại không thèm động đũa đến một lần.
Buổi tối Dạ Thiên Lăng về nhà thì thấy chỗ nào cũng được lau chùi sạch sẽ, quét dọn gọn gàng không có một hạt bụi.
– Anh về rồi sao? Đúng lúc em vừa mới dọn đồ ăn ra. Chắc hẳn anh đói rồi phải không? Vào ăn đi.-Lạc Uyển Đình từ trong bếp đi ra thấy Dạ Thiên Lăng đang ngỡ ngàng
Anh bước đến ôm cô
– Bà xã, vất vả cho em rồi!
– Mấy việc này có là gì đâu mà, mau vào ăn đi, thức ăn nguội không còn ngon nữa đâu-Lạc Uyển Đình cười, anh thật giống một đứa trẻ to xác
– Tuân lệnh bà xã!-Dạ Thiên Lăng mặt nghiêm túc đến buồn cười
Ăn xong không để cô kịp làm gì anh đã tự giác đi rửa bát, bảo cô ngồi xem tivi. Sau đó Dạ Thiên Lăng lại gọt hoa quả đút cô ăn.
– Có một ông chồng tốt như anh em không cần gì hơn.-Lạc Uyển Đình ôm lấy anh
– Anh nguyện ý tốt với em suốt đời!
Chương 10: Tại sao lại ức hϊếp tui chứ
Tiểu My nằm dài trên bàn học sau khi tiết một kết thúc. Hôm qua vì lo ở nhà Trịnh ca mà cô lỡ cả buổi hẹn với gia sư ở câu lạc bộ tính nhẩm. Tối đó cô phải một mình mò mẫn nghiên cứu hình học cổ. Bây giờ mắt mở không lên, Tiểu My ngáp ngắn ngáp dài.
Tề Quí chạy lên bàn của Tiểu My ngồi bắt chuyện
Tề Quí: “Sư muội, sao hôm qua không đến câu lạc bộ, để gia sư chờ cả buổi”
Tiểu My: “Xin lỗi Tề Quí, hôm qua nhà tớ có tí việc. Chiều nay tớ sẽ đến”
Tề Quí: “Không sao không sao, nhìn mặt cậu có vẻ mệt mỏi đó, uống tí trà chanh nhà tớ làm đi.”
Tiểu My nhận lấy ly trà từ Tề Quí, không quên để lại một nụ cười lấp lánh. Tề Quí đang đắm đuối nhìn thì tự nhiên thấy lạnh lạnh sống lưng. Nhìn qua thấy Kiều Châu đang lườm muốn rớt hai con mắt.
Kiều Châu: “Tiểu My, đừng uống trà chanh dễ đau bao tử, lát tớ sẽ mua trà sữa cho.”
Tề Quí: “Tớ có trà sữa, để tớ xuống lấy”
Kiều Châu liếc tập 2: “Thôi khỏi mắc công bạn học lớp A”
Tề Quí không hiểu, mình đã gây thù chuốc oán gì với Kiều đại tiểu thư mà cô nàng năm lần bảy lượt chia cắt cậu với Tiểu My. Tề Quí còn đang suy tư đau khổ, thì Tiểu My đã ngủ gục trên bàn từ lúc nào. Kiều Châu thì vẫn tiếp tục đưa cặp mắt dao lam nhìn Tề Quí. Cảm thấy tính mạng không được bảo đảm, Tề Quí đánh trống lãng rồi bỏ chạy.
“Tại sao lại ức hϊếp tui chứ.”
……………………………..
Tề Quí ngồi xuống bàn của Trịnh Nguyên
“Ê. Tớ dụ được tiểu bảo bối gia nhập câu lạc bộ tính nhẩm của chúng ta rồi đó”
Trịnh Nguyên khẽ nhăn mặt: “Tiểu bảo bối????”
Tề Quí: “Là Hà Tiểu My đó, mấy bạn của cậu ấy gọi cậu ấy như vậy, Tiểu My bây giờ cũng là tiểu bảo bối của tớ. Hế hế”
BỐP
“Ai daaaaa. TRỊNH NGUYÊN. Cậu bị điên hả?”
Tề Quí la lên khi bị Trịnh ca tán thẳng vô trán
Trịnh Nguyên: “Có con muỗi trên trán”
Tề Quí khóc không ra nước mắt. Tay xoa xoa trán.
“Trịnh Nguyên, cậu là cao thủ Judo đó, thà cậu để con muỗi cắn tớ đi còn hơn”
Trịnh Nguyên không trả lời, tiếp tục cầm cuốn sách đọc đọc gì đó. Tề Quí bắt đầu nhích người sát vào Trịnh Nguyên thì thầm
“Tiểu bảo bối dễ thương mà dễ dụ lắm, hôm qua tặng hai ly trà sữa là cười tít mắt liền. Người đâu mà….”
BỐP
“Aaaaaa. TRỊNH BẢO NGUYÊN. Tui đã nói không cần đập muỗi”
Trịnh Nguyên: “À không, nhìn nhầm”
Tề Quí nguyền rủa trong lòng: “Không phải 3 năm qua nhờ cậu chỉ bài, tui thề là sẽ đánh chết cậu. À quên, chắc đánh không lại. Tui thề là sẽ cắn chết cậu”
Thấy Trịnh Nguyên thu dọn sách vở. Tề Quí vừa xoa trán vừa nói.
“Chiều nay nhớ tới câu lạc bộ đó. Hôm nay Tiểu My của tớ cũng sẽ tới. Tớ bỏ công dậy sớm làm một ly trà sữa thật ngon rồi đây. Tiểu My mà uống sẽ cảm… Ế ế, mà khoan”
Tiểu Quí nhìn cảnh tượng trước mắt mà khóc không ra nước mắt. Trịnh Nguyên thản nhiên mở ly trà sữa mà Tề Quí chuẩn bị cho Tiểu My ra, hút một hơi hết nửa ly.
Tề Quí giật lại, nước mắt lưng tròng khi thấy chỉ còn có nửa ly: “TRỊNH BẢO NGUYÊN…..cậu”
Trịnh Nguyên: “Không ngon lắm”
Khuôn mặt anh tỉnh bơ như không hề có lỗi. Tề Quí nghiến răng: “Tại sao lại ức hϊếp tui chứ”
Trịnh Nguyên đứng dậy: “Chiều gặp”
Khi ra khỏi lớp anh cũng không quên liếc nhìn bàn đầu tiên. Có ai đó đang ngủ gục trên bàn, khuôn mặt vẫn xinh xắn, đáng yêu như ngày hôm qua cười với anh. Trịnh Nguyên khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng như không muốn để ai thấy.
“Tiểu bảo bối”
……………………………
Câu lạc bộ tính nhẩm cấp quốc gia
Tiểu My vẫy tay khi thấy Tề Quí: “Sư huynh”
Tề Quí hớn hở chạy lại gần: “Tiểu My, cậu đến rồi sao? Tớ có chuẩn bị bàn cho cậu rồi”
Tiểu My theo sau Tề Quí đến bàn học. Bàn học tương đối gọn gàng, còn có chỗ để sạc pin laptop rất tiện lợi. Cô cười cám ơn Tề Quí.
Tề Quí: “Đây là một số bài tập tính nhẩm level 1. Cậu cứ coi qua. Có gì không hiểu cứ hỏi tớ. “
Tiểu My gật gật đầu rồi chú tâm vào làm bài. Tề Quí vẫn đứng đó ngắm nhìn. Đôi mắt bắt đầu mơ màng, trong lòng thầm gào thét: “ngồi làm bài thôi sao mà cũng cưng quá vậy, tiểu bảo bối, anh phải theo đuổi em”
Tiểu My: “SƯ HUYNH”
Tề Quí giật mình tỉnh khỏi mớ suy nghĩ, thấy Tiểu My đang nhìn mình chăm chăm. Cậu có chút bối rối.
Tiểu My: “Cậu suy nghĩ gì vậy, tớ kêu nãy giờ”
Tề Quí đưa tay gãi gãi đầu cười gượng: “À… à không có gì, cậu kêu tớ có chuyện gì?”
Tiểu My chỉ tay xuống ghế: “Sư huynh ngồi đi, đứng quài mỏi chân”
Tề Quí hí hửng ngồi xuống kế bên Tiểu My. Trong lòng thầm tự sướng “Tiểu bảo bối lo lắng cho mình sao?” Tiểu My mỉm cười với Tề Quí xong lại tiếp tục chăm chú giải bài tập. Cậu thì chống cằm nhìn Tiểu My, đôi mắt mơ màng tưởng tượng đến lúc cô nàng không hiểu bài, cậu sẽ quay qua chỉ, cô sẽ ngưỡng mộ tài năng của cậu. Suy nghĩ vẩn vơ làm cho Tề Quí vô thức cười ngu ngốc.
BỐP
Tề Quí: “DAAAAA. Đứa nào đánh tao??????”
Tiểu My tròn mắt chớp chớp giơ tay.
Tiểu My: “Tớ kêu nãy giờ mà cậu không nhúc nhích. Có đau lắm không?”
Tề Quí xoa trán mỉm cười, thật ra Tiểu My đánh nhẹ, nhưng trúng ngay chỗ đau sáng bị Trịnh Nguyên đánh 2 lần.
Tề Quí: “Không sao, không sao, chỉ là tớ hơi giật mình” – Tiểu My sao em lại đánh cùng chỗ với Trịnh Nguyên vậy.
Tiểu My: “Tớ làm xong bài rồi” vừa nói vừa đẩy tập qua.
Tề Quí nhìn đáp án mà rơi lệ. “Tiểu My sao em có thể giải đúng hết vậy”
Tiểu My nhìn Tề Quí không phản ứng gì thì liền nhanh nhẹn lôi 1 cuốn sách dày ra:
“Thật ra tớ có bài cần cậu giúp”
Tề Quí như mở cờ trong bụng gật đầu lia lịa.
Tiểu My đưa sách qua bên phía Tề Quí: “Thật ra có một số bài hình học cổ tớ đọc quài vẫn không hiểu. Cậu coi thử đi”
Tề Quí tập trung cao độ đọc bài tập mà Tiểu My đưa cho. Đọc năm lần bảy lượt mà tâm trạng thì đi xuống dần dần. Thiệt tình là đề của Tiểu My đưa thuộc loại cao siêu. Tề Quí nhìn quài mà vẫn không hiểu, cậu ta đập đầu xuống bàn.
“Tiểu My, cả cậu cũng ức hϊếp tớ sao”