Mặc Dao Độc Phi!

Chương 36: 36: Ra Khỏi Hang Động



Tối đến.

Ngọn lửa tí tách.

Thiên Quân Dao nằm gần đấy, ngủ say.

Sau khi bôi thuốc, vì khá mệt mỏi nên đã thiếp đi.

Cô nằm trên một mớ rạ khô, là Vũ Mặc tìm được.

Bây giờ nửa tỉnh nửa mê, cô bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện rì rầm.

“Được rồi, làm tốt lắm”
Quân Dao mở mắt ra nhìn, là tiếng của Vũ Mặc? Nhưng là đang nói chuyện với ai vậy chứ? Cô ngồi lên, dụi dụi mắt, trạng thái chưa tỉnh hẳn.

“Điện hạ…?”
Vũ Mặc quay người lại, người mặc đồ đen kia cũng lập tới kéo mũ choàng lên, rời đi nhanh chóng.

“Nàng dậy rồi sao?”.

Vũ Mặc vừa hỏi, vừa đi lại về phía của Quân Dao.

Vẫn chưa nhìn rõ, thân hình kia của Vũ Mặc lại chê khuất tầm nhìn của cô.

“Điện hạ, ngài đang nói chuyện với ai sao?”
Vũ Mặc ngồi nửa chân xuống, đối diện Quân Dao.

Hắn quay ra nhìn một cái, rồi quay lại, nói:

“Mơ ngủ sao? Tỉnh táo lên đi, chúng ta đi ra ngoài”
Vũ Mặc nắm một bên bắp tay của Thiên Dao, cô cũng vịn vào cánh tay đó của Vũ Mặc để đứng dậy.

Bây giờ nhòm đầu nhìn lại, quả thật là không có ai.

Là cô ngủ mơ thật sao?
Lắc lắc đầu, tự đánh nhẹ vào hai bên mặt của mình lấy lại tỉnh táo.

Đi ra khỏi hang động.

Vũ Mặc đi đằng trước, Quân Dao đi cà nhắc theo đằng sau.

Nhưng cô bước chân nhẹ nhàng, cảnh giác.

Sự chậm chạp này khiến Vũ Mặc phải đứng lại.

Bịch.

Quân Dao tông thẳng vào “bức tường thịt” trước mặt: “Ách”
Vũ Mặc chỉ quay mặt sang bên phải, mắt liếc về sau.

“Đi chậm chạp như thế, sợ rồi sao?”
“Thiếp…!cái đó…”
Không muốn thừa nhận, nhưng quả thật chuyện ngày hôm nay là quá sức với cô rồi.

Thích khách, xác chết, máu me, đổ nát, dù vẫn luôn tự hào là một “đại phu” nhưng đối với một nữ nhân như Quân Dao mà nói thì thật sự rất đáng sợ rồi a!
“Không phải ý tưởng dùng độc khiến chúng bị mù là của nàng sao? Bây giờ lại sợ như thế?”
“Hai chuyện đó không liên quan với nhau.

Nếu không dùng cách đó, e là bây giờ chúng ta đã thành mồi cho cá ăn rồi”
“Chúng ta?” – Hai từ đó thốt ra từ miệng của Quân Dao khiến Vũ Mặc ấn tượng.

Hắn nghĩ trong đầu: “Nàng ấy là nói “chúng ta”?”
Không thấy đại Hoàng tử của chúng ta phản ứng lại, Quân Dao gọi.

“Điện hạ?”
Hắn đưa mắt về lại phía trước, thở ra một tiếng “hừ” lạnh.

Rồi bỗng nhiên, Vũ Mặc đưa tay phải của mình ra đằng sau.

Thiên Quân Dao: “?”
“Nắm lấy.

Chân vẫn chưa khỏi đâu”
Quân Dao ngạc nhiên, Vũ Mặc mặt lạnh lại đang lo cho cô sao?
Nhìn tay đó của Vũ Mặc, cô cũng không biết phải làm như thế nào.

“Đừng để bản vương thay đổi ý định”
Dứt lời, Quân Dao liền nắm lấy cổ tay áo của hắn: “Không!”
Nhìn lại, Quân Dao thực sự nắm cổ tay áo hắn bằng cả hai tay.

Đôi tay nhỏ bé kia, thực sự khiến người khác muốn nắm lấy…!
Cứ thế, Vũ Mặc đi chầm chậm lại, Quân Dao nhờ thế cũng có thể đi cùng “tốc độ” với đại Hoàng tử a.

Lại đi được một lúc.

Quân Dao lại lên tiếng:
“Đúng rồi điện hạ, vừa nãy ngài bảo độc của thiếp làm mù mắt thích khách.

Thật ra không phải, độc đó chỉ làm bọn chúng không nhìn thấy trong một thời gian thôi”
“Một thời gian?” – Vũ Mặc lặp lại.

“Nếu bọn chúng biết cách chăm sóc, sau một thắng ắt sẽ khỏi hẳn, nhìn thấy mọi thứ bình thường”
Nghe nói như vậy, Vũ Mặc trong lòng lại có suy nghĩ.

“Vậy nếu không may bản vương cũng trúng độc đó của Vương phi, không phải là cũng sẽ “mù” như bọn chúng sao?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Mặc Dao Độc Phi!

Chương 36: Bôi thuốc



Lúc này Âu Dương Vũ Dịch đang ở công trình đê “làm việc”.

Một tên lính hốt hoảng chạy vào:

“Dịch Vương gia, Dịch Vương gia, nguy rồi, nguy rồi”

Vũ Dịch không biết gì, quay người lại, mắng:

“Chuyện gì mà ngươi gấp gấp gáp gáp thế hả?”

“Vương gia, Mặc Vương gia và Mặc Vương phi gặp thích khách trên đường đến phủ của Lý đại nhân ạ!”

Vũ Dịch nghe thấy, liền không tin chuyện này. Lý Tô lo lắng sẽ liên lụy bản thân, hỏi lại một lần nữa:

“Chuyện là sao? Sao đột nhiên lại…?”

“Đại nhân, là bách tính chứng kiến. Xe phu là người của chúng ta cũng đã chết rồi ạ!”

Âu Dương Vũ Dịch lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn cau mày lại tức giận, lớn tiếng:

“Các ngươi còn ở đây? Còn không mau chia ra tìm kiếm Mặc Vương và Vương phi?!”

“Vâng, Vương gia”

Tên lính đó lập tức thi hành lệnh.

Vũ Dịch đưa sang tay Lý Tô bản thiết kế công trình rồi lập tức chạy đi.

“Ơ Vương gia, Vương gia…?!” – Lý Tô vẫn chưa kịp định thần lại chuyện gì.

Âu Dương Vũ Mặc và Thiên Quân Dao lúc này đang ở một trong hang động. Vì chân Quân Dao bị trật khớp, nên cả hai không thể đi xa được.

Cô ngồi trên đất, tựa người vào một tảng đá, dùng cả hai tay xoa xoa vào chỗ chân đang bị thương.

Âu Dương Vũ Mặc đi vào.

“Bọn chúng vẫn còn ở gần đây, cứ trốn tạm ở đây trước đã”

Nói rồi, hắn một xuống trước mặt Thiên Quân Dao, một chân co, một chân duỗi.

Quân Dao không nhìn hắn mà trả lời, chỉ đáp lại “ừm”, cô lấy từ trong y phục của mình ra một lọ thuốc.

Nhướng người về phía trước, Quân Dao định cởi tất chân của mình ra.

Bỗng có một bàn tay khác đã nhanh hơn cô.

“Điện hạ?!”

Vũ Mặc nâng chân của cô lên, từ từ cởi tất chân của cô ra.

“Người khác làm giúp sẽ tiện hơn nhiều”

Quân Dao nhìn Vũ Mặc, không hiểu sao cô lại nghe lời hắn, từ từ rút tay của mình về lại, phối hợp nhịp nhàng với Vũ Mặc.

Nhưng tay chân Vũ Mặc vốn thô, hắn chạm vào nơi đang sưng đỏ kia, Quân Dao theo phản xạ muốn rút chân của mình lại.

“Ách…”. Cô nhăn mặt.

Hắn giật mình nhanh chóng bỏ ra. Nhìn lên Quân Dao, hỏi:

“Đau sao?”

Cô mím môi, lắc đầu.

Vũ Mặc với tay lấy lọ thuốc kia. Hắn mở nắp ra, dùng ngón tay trỏ quẹt một ít thuốc có trong lọ. Tất cả đều làm bằng một tay.

Tay kia hắn nhẹ nhàng nâng chân của Thiên Quân Dao lên cao hơn một tí. Tiếp, hắn bôi thuốc vào chỗ bị thương, dùng hai ngón tay bôi theo hình vòng xoáy.

“Đau thì cứ nói ra, ta không cười nàng đâu”

Vì câu nói đó của Vũ Mặc, con tim kia của Quân Dao lại ấm áp lạ kỳ. Cô nhìn hắn, nhìn hắn đến sửng sờ. Vẻ mặt cô không còn là sự ngạc nhiên nữa, mà là dịu dàng, trìu mến.

Vũ Mặc nhẹ nhàng đặt chân cô xuống, vô tình ngước lên, bắt gặp ánh mắt đó của Quân Dao.

Cả hai lại bất động nhìn nhau.

Quân Dao sững sờ nhìn Vũ Mặc, Vũ Mặc lại thẳng thắng nhìn Quân Dao.

Lúc này hơi thở của hai người như hòa cùng một nhịp điệu. Không có sự lạnh lùng, sự e dè như trước đây. Hai đôi mắt ấy, chỉ toát lên sự chân thành.

Thiên Quân Dao không tự chủ, vô thức đưa tay lên, định chạm vào một bên má mặt của Vũ Mặc.

“Nhìn đủ chưa hả?”

Câu nói của Vũ Mặc định thần cô lại. Hắn nhìn bàn tay kia với vẻ mặt thắc mắc, một dấu chấm hỏi.

Lúc này Quân Dao mới bắt đầu cảm thấy khó xử. Cô vẫy vẫy tay, cười trừ: “Nóng, nóng, haha”

Tạm chấp nhận lý do đó. Vũ Mặc cầm lọ thuốc lên, cẩn thận đóng nắp lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
ad
ad
ad