Âu Dương Vũ Mặc vẫn luôn một tay ôm chặt đầu của Thiên Quân Dao lại, nép cô vào người của mình.
Vút, vút, vút.
Hơn mươi mũi tên bay về phía hai người họ.
Đôi mắt của Vũ Mặc sắc lên, hắn nhìn thoáng một cái. Liền vừa ôm Quân Dao vừa dùng khinh công lộn vài vòng tránh được.
Vút, vút, vút.
Tên được liên tục bắn ra, nếu cứ để Quân Dao bên cạnh thì sẽ rất cản trở, cả hai có thể gặp nguy hiểm.
Hắn đẩy cô về phía đống đổ vỡ lúc nãy.
“Á?!”. Quân Dao ngã ra đất.
Xoạc, xoạc. Tiếng y phục của Vũ Mặc phát ra khi hắn đang tránh những mũi tên kia.
“Mau nấp đi”
Vũ Mặc quay về phía Thiên Quân Dao, lớn tiếng bảo.
Không thể cứ ở đây gây cản trở cho Mặc Vương, Quân Dao lập tức đứng lên, mang theo một mảng gỗ lớn để làm khiên cho mình.
Bụp bụp. Hai, ba mũi tên cắm thẳng vào “tấm khiên gỗ” mà cô đang cầm trên tay.
Tình thế lúc này khá loạn, bách tính hoảng sợ la hét chạy khắp nơi.
Xe phu vốn chỉ là một trong những kẻ hầu đi theo trong đoàn, hắn không biết võ công, liền trúng ngay một mũi tên, chết ngay tại chỗ.
Bịch. Hắn ngã ra ngay chỗ của Quân Dao.
Nhìn thấy xác chết ngay bên cạnh mình, Quân Dao xanh tái mặt, cô nhịn được mà không hét lên. Vì sợ hãi mà nước mắt bắt đầu rơi ra.
“Điện… điện hạ”
Giọng nói sợ hãi kia của Thiên Dao đến tai của Vũ Mặc. Hắn quay lại nhìn, thấy như thế liền đã đủ hiểu.
Tên bay không còn bay đến nữa, nhưng thay vào đó là năm, sáu tên hắc y nhân đeo bịt mặt, cầm đao chạy về hướng của hai người họ.
Thấy tình thế không ổn. Nếu đánh nhau ở đây, tuy hắn có thể không sao nhưng bách tính và Thiên Quân Dao sẽ gặp nguy hiểm.
Nhanh trí, hắn liền dùng sức, đá thật mạnh bánh xe ngựa đã rơi ra lúc nãy về phía bọn chúng.
“Nhanh!”
Vũ Mặc kéo tay Quân Dao đứng lên, nhanh chóng bỏ chạy.
Đám hắc y nhân kia chỉ mất vài giây để tránh bánh xe kia. Không bỏ qua, một tên hét lớn: “Truy!”
Vũ Mặc vừa kéo Quân Dao chạy, vừa nhìn lại sau. Vẻ mặt của hắn lúc này vừa căng thẳng lại vừa tức giận.
Cả hai cùng chạy về phía rừng.
Bỗng Thiên Quân Dao vấp chân, ngã xuống đất: “Á”
Cô buông tay Vũ Mặc ra kịp nên hắn không bị kéo theo.
“Không sao chứ?”. Âu Dương Vũ Mặc khụy người xuống dìu Quân Dao, hắn căng thẳng hỏi.
Thiên Quân Dao lắc đầu: “Không ổn, chân thiếp…”.Cô một tay nắm chặt cổ chân kia, vẻ mặt khá đau đớn.
Vũ Mặc chạm nhẹ vào, nắm vào đúng chỗ đó, lắc nhẹ.
“Đau!”
Thiên Quân Dao liền nhăn mặt, đau đớn kêu ngăn Vũ Mặc lại.
Hắn giật mình liền thả tay mình ra. Thiên Quân Dao rươm rướm mắt nước, có lẽ là trật khớp rồi.
Nghe tiếng truy đuổi đằng sau, Vũ Mặc đứng lên nhìn, căng thẳng.
“Đuổi kịp rồi sao…?”. Hắn cau mày tức giận.
“Điện hạ, thiếp có cách này!”
Thiên Quân Dao kéo tay Vũ Mặc, nói.
________
Đám hắc y nhân đuổi đến, bọn chúng dừng lại vì nơi này có đến hai, ba đường đi tiếp theo.
Vừa quan sát, vừa cảnh giác, chúng bước chân chầm chậm, nguy hiểm.
Bỗng từ trên cao, có tiếng động.
Xoạc.
Âu Dương Vũ Mặc từ trên cây “bay” xuống.
Bọn chúng vừa ngước lên, liền trúng thứ bột mà Vũ Mặc đã rải ra.
Một trong số chúng liền lập tức không thấy đường nữa, một số còn lại thì quơ tay qua lại để tan đi đám bột kia.
Vũ Mặc đáp đất, kéo Quân Dao đang nấp trong bụi cỏ ra. Cả hai nhìn nhau cùng gật đầu.
Vũ Mặc ôm ngang eo Quân Dao, dùng khinh công lập tức chạy đi.