“Chuyện này bản vương nhất định phải điều tra lại.
Hôm nay đến đây là đủ rồi”
Âu Dương Vũ Mặc phất tay, quay người bước đi.
Vũ Dịch liếc nhìn Lý Tô với ánh mắt nghi ngờ, rồi cũng bước theo sau Vũ Mặc mà trở về.
______
Đoàn người của Hoàng cung đến Thê Châu.
Lý Tri phủ đại nhân sắp xếp cho bọn họ ở bọn căn biệt viện khá tốt.
Khi vừa đến đây, Vũ Mặc và Vũ Dịch đã lập tức đi thay y phục và bắt đầu làm việc.
Tử Trạch được sắp xếp đi theo bảo vệ cho Thiên Quân Dao.
Thiên Quân Dao đến Tri phủ, mở “phòng khám” cho bách tính Thê Châu.
Thời gian này bách tính Thê Châu gặp thiên tai, mùa màng bất lợi gây tình trạng nghèo đói ở các hộ gia đình khó khăn.
Thời tiết không tốt, mọi người kiệt sức, bị nhiễm phong hàn.
Thiên Quân Dao thay mặt Mặc Vương gia khám bệnh từ thiện cho mọi người.
Cả hai người họ từ khi đến Thê Châu, người nào việc nấy, chưa được gặp lại.
Âu Dương Vũ Mặc và đệ đệ của mình trở về biệt viện khi còn chưa sụp mặt trời.
Nhưng Thiên Quân Dao vẫn chưa trở về.
Gian chính của biệt viện.
Vũ Mặc đi vào, ngồi vào ghế lớn, gác chân này lên chân kia, tay với lấy tách trà.
Vũ Dịch cũng đi theo.
Nhưng là ngồi ở ghế nhỏ ngay bên cạnh ghế của Vũ Mặc.
“Đại ca, thực sự lúc nãy đa tạ huynh đã cứu đệ”
Vũ Mặc vẫn gương mặt đó, điềm tĩnh uống hết ly trà.
Xong, hắn đặt ly trà xuống, nhìn sang Vũ Dịch với ánh mắt không hài lòng.
“Có phải những chuyện “vô ích” kia đã ảnh hưởng đến võ công của đệ không hả?”
Vũ Dịch vẫn luôn như thế.
Trước mặt ca của mình, hắn không khác gì một đứa trẻ lên ba.
“Đại ca, là võ công của huynh luôn cao hơn đệ.
Lúc đó mũi tên vừa bị đứt, huynh liền nghe thấy rồi.
Nếu đợi thêm một chút, đệ né cũng sẽ rất dễ dàng mà”
“Thêm một chút là bao lâu?”
Vũ Mặc dậm chân đứng lên, vẻ mặt không hài lòng.
“Thật đáng thất vọng”
Hắn nói dứt khoát một câu rồi lại bỏ đi ngay.
Vũ Dịch đối với lời khiển trách của ca mình nửa quan tâm nửa không.
Tính tình đó của đại ca không phải là không ai rõ nữa, thẳng thắn, dứt khoát, khó nghe.
Nhưng thực sự thì những lời đó, cũng khiến Vũ Dịch khá tủi thân.
Trong lòng vẫn có chút suy nghĩ.
_______
Bịch, bịch.
Tiếng bước chân của đầy sự mệt mỏi nhưng lại mỏng manh.
Âu Dương Vũ Dịch đang luyện kiếm ở ngoài sân.
Nghe thấy tiếng chân này, hắn liền dừng lại, rồi quay ra.
“Hoàng tẩu”
Là Thiên Quân Dao.
Bây giờ trời cũng đã tối muộn, vẻ mặt đó, có chút mệt mỏi.
“Dịch Vương? Ngài đang…?”
Quân Dao nhìn vào thanh kiếm mà Vũ Dịch đang cầm trên tay.
Cô hỏi.
Nghe thế, Vũ Dịch liền buông tay, thả kiếm xuống đất.
Gãi gãi đầu, hắn cười ngốc: “Hôm nay gặp chuyện bất ngờ.
Là võ công của ta yếu kém, đã để đại ca chê trách”
“Mặc Vương?”.
Ánh mắt Thiên Quân Dao tỉnh ra, cảm giác có chuyện.
Cô lo lắng hỏi tiếp: “Hai người gặp chuyện gì sao?”
Nhìn dáng vẻ lo lắng đó của Quân Dao, Vũ Dịch nhếch khóe miệng cười thầm một tiếng.
Nhưng nghĩ lại, hai chữ đầu mà cô ấy nói ra…!Không phải dành cho hắn.
“Hai người chúng ta không sao, hoàng tẩu đừng lo lắng”.
Hắn quay mặt đi hướng khác, nói.
“Cũng đã khuya rồi, hoàng tẩu mau trở về nghỉ ngơi đi.
Bản vương cáo lui trước”
Nhìn thái độ đó của Vũ Dịch, không vui tươi như trước mặt mọi người, hai mắt lại càng không sáng lên như mọi khi nói chuyện với nhau.
Thiên Quân Dao trong lòng cũng thấy rất lạ nhưng lại không muốn quan tâm..
Đến công trình đang thi công.
Huynh đệ Âu Dương lúc này đã thay y phục. Cả hai mặc một bộ y phục trị cư, nhưng không có gì có thể thay đổi được phong thái của bọn họ.
Vẫn là màu đen huyền hợp với Âu Dương Vũ Mặc. Đai lưng tuy cùng màu nhưng khi bám riết vào vòng eo kia, khiến vóc dáng thư sinh của hắn càng ma mị hơn.
Âu Dương Vũ Dịch trái ngược, bộ y phục màu xanh lam lại cực kỳ hợp với phong cách lãng tử, tinh nghịch của hắn. Mặc dù khuôn mặt còn khá non, nhưng khi bắt tay vào công việc, Vũ Dịch không hề thua kém đại ca của mình.
Tác phong làm việc nghiêm túc, quan sát và chỉ bảo những người thợ thi công một cách chuẩn xác. Quả nhiên là “niềm tự hào” của Nam Triều – Âu Dương Gia Hoàng thất.
Lý Tô nghe lệnh từ Âu Dương Vũ Mặc, đưa cả hai người họ đến nơi để tàn dư của vụ việc.
Các mảng đá lớn vỡ ra từ đê cũ được đặt ở sân sau chùa Đại Châu, ngôi chùa có tiếng nhất và lâu đời nhất ở thành Thê Châu này.
“Mặc Vương, đây là những gì còn sót lại mà bách tính Thê Châu tìm thấy được. Số còn lại đã bị nước cuốn trôi đi sau lần lụt đó rồi” – Lý Tô nói.
Âu Dương Vũ Mặc thì đứng nhìn, quan sát kỹ những mảnh vỡ đó.
Vũ Dịch thì ngồi xuống, sờ lên những chỗ có dấu hiệu là bị nứt ra.
“Đê này trước đó đã có dấu hiệu gì hay không?”. Vũ Dịch hỏi Lý Tô.
“Bẩm Vương gia, trước nay Thê Châu chưa từng gặp trường hợp này, vì thế chúng ta chủ quan, không quan sát đá đê”
“Nước sông dâng lớn nhất là vào thời điểm nào?”
“Thê Châu không gần biển, mùa đông dù có mưa lớn như thế nào thì nước sông cũng chỉ dâng cao đúng một mức vào tháng Mười”
“Tháng Mười? Nhưng bây giờ chỉ mới tháng Tám thôi mà?”. Vũ Dịch nói. Rồi nhìn sang Vũ Mặc.
Vũ Mặc nhíu mày.
“Lần gần đây nhất sửa đê là khi nào?”
“Bẩm Mặc Vương điện hạ, là vào đầu tháng Bảy của 6 năm trước ạ”
Nhìn vẻ mặt của Vũ Mặc, có lẽ là hắn đã đoán ra được điều gì chứ.
Âu Dương Vũ Dịch đứng dậy, định đi về hướng của Vũ Mặc.
“Đại ca…”
Vút.
Độ nhanh nhạy của mình, Vũ Mặc đoán được sự nguy hiểm nào đó.
Hắn lập tức quơ tay một cái thật mạnh, dùng nội lực để đẩy Vũ Dịch ra khỏi quỹ đạo vốn có.
Bịch. “Ách…”
Phập.
Một mũi tên hướng từ phía sau lưng Vũ Dịch bay đến. Cắm thẳng xuống đất, khoảng cách giữa nơi mũi tên đáp và chân của Vũ Mặc là chưa đến một xích.
“Đại ca?!”
Âu Dương Vũ Dịch lập tức đứng dậy, đi lại.
“Mặc… Mặc Vương, người không sao chứ?”. Lý Tô hoảng hốt: “Người đâu, mau, mau hộ giá”
“Không cần nữa, kẻ đó đã rời đi từ lâu rồi”. Vũ Mặc liếc nhìn mũi tên, nhíu mày, nói.
“Sao… sao cơ ạ?”. Lý Tô mồ hôi đầm đìa lo lắng, không hiểu lời của Đại Hoàng tử.
Vũ Dịch giật mũi tên ra khỏi mặt đất, quan sát kỹ.
“Không sai, có dấu vết của thiết bị tự động. Mũi tên được đặt sẵn trong nỏ, ở đuôi được buộc chặt bằng một dây chun. Canh thời gian dùng nến, dây chun đứt, mũi tên lập tức sẽ được phóng ra”
Âu Dương Vũ Dịch nhìn lại theo hướng mũi tên đã bay đến. Quả nhiên trên cây cao kia vẫn còn chiếc nỏ bị bỏ lại.
“Có thể biết được bản vương và đại ca ở đây mà sắp xếp bẫy như thế. Chỉ có thể là…”
Âu Dương Vũ Dịch liếc nhìn sang Lý Tô.
“Chuyện này…”. Lý Tô quỳ xuống, dập đầu: “Các vị Vương gia, chuyện này là hạ thần không biết gì cả, hạ thần thực sự không biết gì cả”