Mạc Vô Vi rớt xuống vách đá cheo leo, ấy thế mà đại nạn không chết. Hóa ra, ở lưng chừng vách núi của núi Thanh Vân đã được giăng sẵn một tấm lưới khổng lồ.
Tấm lưới này không biết được ai giăng, không biết giăng tự bao giờ, cũng không rõ nó được làm từ chất liệu gì mà sau bao năm dãi nắng dầm mưa, nó vẫn giữ nguyên tính đàn hồi như thuở ban đầu.
Chính tấm lưới này đã cứu Mạc Vô Vi một mạng.
Phải nửa canh giờ sau, Mạc Vô Vi mới tạm bình ổn được nhịp hô hấp hỗn loạn của mình. Cậu hiểu, tuy được cứu đó, nhưng nơi này không nước không thức ăn, thời gian tới bảo cậu phải sống sao bây giờ?
Không, không thể chờ chết như vậy được! Mạc Vô Vi hít sâu, lấy hết dũng khí quan sát xung quanh một phen. Chợt cậu nhận ra, trên vách núi nơi cố định một trong bốn bên đầu lưới có thứ gì đen ngòm, vì xa quá nên cậu không nhìn rõ được.
Chẳng lẽ bên đó có huyền cơ gì sao?
Dù chẳng rõ đó là gì, nhưng nếu cứ ngồi lì ở đây thì chỉ có một con đường chết, Mạc Vô Vi bèn đánh cược. Cậu bò từ từ đến gần thứ kia, quan sát thật cẩn thận, không ngờ đó lại là một cái hang. Mạc Vô Vi mừng khôn xiết, vội vàng trèo vào cái hang đó.
Hai bên miệng hang có cắm hai cái trụ đá to như miệng bát, đây là thứ cố định tấm lưới kia. Cái hang này rỗng tuếch, lại rất nhỏ, chỉ chứa được tầm hai, ba người là cùng, chỉ cần đứng ở miệng hang là có thể thấy rõ mồn một toàn bộ hang rồi. Mạc Vô Vi không khỏi thất vọng.
Cậu chuyển mục tiêu sang vách đá đối diện, chắc bên đó cũng có một cái hang tương tự nhỉ?
Mạc Vô Vi bèn trèo lên lưới, thận trọng bò sang bên kia.
Đúng như cậu nghĩ, bên này cũng có một cái hang, hai bên miệng hang cũng cắm hai trụ đá, có điều, cái hang bên này sâu hơn rất nhiều.
Mạc Vô Vi đi vào xem thử. Càng vào sâu, trong hang càng tối. Lúc này, cậu phát hiện trên vách có treo một cây đuốc.
Mạc Vô Vi móc chủy thủ phòng thân ra, chém mạnh vào vách đá, tức thì một tia lửa tóe lên, nhưng không thể thắp được cây đuốc đó. Có lẽ là do đã qua nhiều năm, nhiên liệu được tẩm trên đầu đuốc đã mất tác dụng rồi.
Không có thứ gì có thể thắp sáng, Mạc Vô Vi chỉ còn cách lần mò trong bóng tối. Cái hang này rất phức tạp, cứ cách một đoạn lại có một ngã rẽ, hơn nữa càng vô sâu, không gian bên trong càng chật chội.
Chợt một ánh huỳnh quang mơ hồ lóe lên từ trong tay áo cậu, nổi bần bật giữa khung cảnh tối đen như mực này. Mạc Vô Vi vội vén tay áo lên, vùng xung quanh nơi cậu đứng tức thì được rọi sáng, thì ra ánh sáng từ chiếc vòng Huyết Ngọc. Suýt nữa thì quên, trong chỗ tối, Huyết Ngọc còn có công dụng phát sáng như Dạ Minh Châu.
Ánh sáng đầy đủ, Mạc Vô Vi có thể đi nhanh hơn một chút, có điều cái hang này kết cấu thật kỳ lạ, khúc sau của hang chật đến mức Mạc Vô Vi phải bò sát dưới đất mới có thể qua được.
Bò tầm mấy trượng, Mạc Vô Vi lại lọt vào một nơi vô cùng rộng rãi và sáng sủa. Trước mắt cậu là một tòa kiến trúc được xây bằng đá, bên trong được phân thành ba gian phòng.
Mạc Vô Vi hoàn toàn không ngờ trong lòng núi Thanh Vân lại có một nơi như thế này.
Bầu không khí âm u phủ trùm lên tòa kiến trúc, Mạc Vô Vi nuốt nước bọt, giơ giơ cổ tay đeo vòng Huyết Ngọc lên để nhìn cho rõ những vật xung quanh. Sau khi lục soát kỹ càng, cậu khẳng định, ba gian phòng này đều trống không.
Mạc Vô Vi vô tình liếc sang vách tường bằng đá, từng dòng chữ lít nhít chợt hiện ra dưới ánh huỳnh quang của chiếc vòng tay.
Cậu lập tức ghé mắt lại nhìn, thì ra là khẩu quyết của một bộ nội công cao thâm. Mạc Vô Vi là người luyện võ chân chính, đối với cậu, không gì hấp dẫn bằng những thứ đồ liên quan đến võ học. Thế là cậu vui sướng lẩm nhẩm đọc khẩu quyết từ chữ đầu tiên đầu đến chữ cuối cùng, kể cả bốn chữ bé xíu xiu “Vô cực bí tịch” ở tít ở trong góc.
” “Vô cực bí tịch” có thiệt sao, không ngờ nó lại được giấu kỹ như vậy. Trước giờ mình chưa từng nghe cha nhắc đến nó lần nào, lẽ nào đến ông ấy cũng không biết?”
Vì nội lực không đủ, Mạc Vô Vi không tài nào đem “Vô cực bí tịch” ra thực hành ngay và luôn được. Nhưng bằng kinh nghiệm tích lũy sau nhiều năm luyện võ, cậu vẫn có thể nhận ra được những điểm vô cùng độc đáo của quyển bí tịch này.
Mạc Vô Vi biết cơ hội không đến lần hai, cậu bèn tranh thủ học thuộc lòng khẩu quyết của “Vô cực bí tịch”. Một canh giờ trôi qua trong nháy mắt.
Tuy trí nhớ của Mạc Vô Vi không còn được như trước khi tẩu hoả nhập ma, nhưng hiện tại tâm cậu lặng như nước, nên chỉ cần một canh giờ là cậu có thể tạc hết đống chữ nghĩa dài ngoằng kia vào lòng rồi.
Mạc Vô Vi lẩm nhẩm lại khẩu quyết mấy lần, chợt cậu nở nụ cười tự giễu: Giờ cậu vẫn bị kẹt trong này mà, học được võ công thượng thừa thì được cái gì chứ?
Càng nghĩ càng không cam lòng, Mạc Vô Vi lại tiếp tục lần mò các vách tường. Lần mò một hồi lâu mà vẫn không thu hoạch được gì, Mạc Vô Vi quay lại bức tường có khắc “Vô cực bí tịch”, chán chường thở một hơi thật dài. Không có gì làm, cậu bèn nhìn chằm chằm vào bức tường, nghiên cứu tiếp sự tuyệt diệu của quyển bí tịch này.
Chợt hai mắt cậu sáng lên. Trong lúc vô tình, cậu phát hiện ra rằng, trong một đống những con chữ này, có vài chữ được khắc sâu hơn những chữ khác.
Cậu mừng húm, vội ấn thử một trong những chữ đó, thế nhưng, đợi một lúc lâu sau mà vẫn không có gì xảy ra hết.
“Vẫn không được ư?” Mạc Vô Vi thất vọng lầu bầu.
Không, không thể bỏ cuộc dễ dàng thế được, thua keo này, ta bày keo khác. Mạc Vô Vi dùng ngón tay thay bút, đồ theo nét của một trong những chữ cái được khắc sâu hơn. Đến khi đồ xong nét cuối cùng, bỗng nghe “cạch” một tiếng, con chữ kia đột nhiên lún vào vách tường. Hi vọng đã nhen nhóm trong lòng Mạc Vô Vi. Cậu lần lượt đồ hết những chữ còn lại, vách tường chợt rung lên nhè nhẹ, từ từ dịch sang một bên, để lộ một cái khe chỉ đủ một người đi qua.
Mạc Vô Vi lách vào, là một đường hầm hun hút.
May là con đường này chỉ có độc một đường thẳng, có điều càng đi sâu vào thì độ dốc càng tăng.
Đi khoảng hơn hai dặm (~3.2 km), Mạc Vô Vi nghe thấy tiếng suối róc rách truyền tới từ đằng trước, không khí trong đường hầm cũng trở nên ẩm ướt hơn.
Lẽ nào phía trước là lối ra sao?
Mạc Vô Vi mừng đến mức bước hụt một bước, té cái oạch xuống đất. Chưa kịp đợi cậu hoàn hồn, thân thể cậu đã bắt đầu trượt xuống. Độ dốc và nền đất ẩm ướt khiến cậu không tài này dừng lại được, nhưng may mà đoạn đường còn lại không dài, cậu mới trượt được một khúc thì đã dừng lại rồi.
Mạc Vô Vi cảm thấy mình vừa rơi xuống một nơi mềm mại. Lúc nãy, vì sợ quá nên cậu đã nhắm tịt mắt lại, đến khi đã ngồi vững rồi, cậu mới dám he hé mắt ra.
Ánh nắng lập tức xông vào mắt cậu. Cậu thoát rồi!