Lần đó, Kim Lăng vừa mới hạ gục một con yêu vật thì nghe được tiếng cười vui vẻ quen thuộc phát ra từ sau lưng. Hắn sững người một lúc, sắc mặt lập tức cứng lại, thậm chí còn quên tra Tuế Hoa vào vỏ.
Ba người từ từ đến gần, đúng là Tư Truy, Cảnh Nghi và Ôn Ninh.
Tư Truy là người đầu tiên hắn nhìn thấy, tiến lên cười dịu dàng thân thiết, nói: “Kim công tử, đã lâu không gặp.”
Khuôn mặt Ôn Ninh trắng bệch cứng đờ không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ cùng bước theo, nhẹ nhàng nói: “Kim tiểu công tử.”
Vừa thấy Ôn Ninh đến, máu toàn thân Kim Lăng đã bắt đầu sôi lên, bất giác nắm chặt chuôi kiếm Tuế Hoa, cảm giác xấu hổ lẫn hận thù đan xen nhau không thể kiềm chế được.
Tuy rằng Ôn Ninh đã cứu hắn, nhưng dù sao hắn cũng phải hận. Nếu không hận, Kim Lăng lại thấy có lỗi với cái chết của cha mẹ.
Hắn muốn giết Ôn Ninh báo thù, cực kì cực kì muốn giết y. Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn đều không xuống tay được, mà Ôn Ninh thì cũng đã chết rồi.
Lam Cảnh Nghi thấy Kim Lăng không nói gì, cho rằng hắn vẫn đang kiêu ngạo ương ngạnh, bèn bất mãn nói: “Kim công tử, ngươi không nghe thấy à, đang chào hỏi ngươi đấy.”
Kim Lăng hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nhìn chằm chằm Ôn Ninh không chớp mắt, chậm rãi nâng tay chỉa mũi kiếm Tuế Hoa về phía y.
Ôn Ninh nhìn Kim Lăng, hơi cúi đầu xuống, không nói một lời.
Lam Cảnh Nghi nói: “Kim công tử, ngươi có ý gì đây? Còn muốn lấy oán trả ơn như thế này à? Ngươi đừng quên lần trước Quỷ tướng quân đã cứu ngươi đó.”
Kim Lăng bỗng nhiên cười lớn, chế nhạo đáp lại: “Lấy oán trả ơn? Lam Cảnh Nghi, ngươi nói chuyện nghe thú vị ghê. Ân là ân, thù là thù. Ôn Ninh cứu ta, ta đương nhiên biết ơn. Nhưng lúc Kim Lăng ta báo thù, còn muốn đem ân tình gì vào đây? Nếu không phải tại y, sao bổn thiếu gia lại phải khổ sở trở thành dáng vẻ như bây giờ?”
Hắn nắm chặt chuôi kiếm, từng bước tiến lại gần, dừng lại khi chỉ cách Ôn Ninh năm bước chân, lạnh nhạt nhìn người đang chắn trước mặt Ôn Ninh, Lam Tư Truy.
Tư Truy trầm ngâm một lúc, sau đó khuyên nhủ: “Kim công tử, ngày hôm đó Quỷ tướng quân đã cứu ngươi một mạng, hôm nay ngươi không nên làm vậy.”
Kim Lăng đột nhiên cúi đầu cười nhạo nói: “Lam Tư Truy, ngươi thật là thiện lương, gặp ai cũng chạy ra bảo vệ người đó hết ha.”
Hắn ngước mắt lên nhìn Tư Truy, chậm rãi nói: “Lam Tư Truy, ngươi nói cho ta biết, ta có nên hận hay không? Ta nên hận ai đây? Bộ ta xứng đáng trở thành như thế này sao?”
Tư Truy nhìn vẻ mặt hắn tràn đầy đau đớn khổ sở, cổ họng đau rát, trong lòng giống như bị cái gì đó đâm vào, đau âm ỉ, nhưng vẫn nói: “Kim công tử, nếu ngươi khăng khăng động thủ, hôm nay Tư Truy sợ là phải đắc tội ngươi.”
“Đắc tội?” Kim Lăng cười giận dữ: “Kim Lăng ta còn sợ các ngươi đắc tội chắc! Thật là nực cười, ta sợ các ngươi sao?! Ngươi cút ngay cho ta!”
Cảnh Nghi không kìm được được, hét lên: “Ngươi là đồ không biết điều, không biết ơn!”
Kim Lăng nói: “Ta không biết ơn? Bộ ta quỳ gối cầu xin Ôn Ninh cứu ta à?”
Cảnh Nghi nói: “Cái nết này của ngươi có mình ngươi chịu được thôi! Chỉ sợ người trong lòng của ngươi cũng không chịu nổi cái tính tình đại tiểu thư này của ngươi, ngươi cứ tương tư đơn phương cả đời đi!”
Kim Lăng nghiến răng nghiến lợi nhìn Cảnh Nghi, khóe mắt thoáng thấy Tư Truy cau mày nhìn mình. Dường như dây thần kinh suy nghĩ bị chặt đứt, hắn khàn giọng hét lên: “Ừ đấy! Ta tương tư đơn phương thì làm sao! Cho dù ta có tương tư đơn phương thì cũng không tới phiên các ngươi khoa tay múa chân nói ra nói vào ở đây!”
Tư Truy cũng không biết Cảnh Nghi chọc phải cái vảy ngược nào của Kim Lăng, chỉ ôm suy nghĩ bảo vệ đồng môn của mình, bình thản nói: “Kim công tử, Cảnh Nghi chỉ là vô tâm……”
Kim Lăng ngắt lời y: “Lam Tư Truy, ở đây có chỗ cho ngươi chen vào à? Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Mặt Lam Tư Truy trắng bệch, ngẩn ngơ nhìn hắn.
Cảnh Nghi nói: “Kim Lăng, ngươi nói chuyện quá đáng rồi nha! Lần trước ngươi té xỉu, vẫn là Tư Truy bế ngươi trở về Vân Mộng đó.”
Kim Lăng trừng mắt nhìn hắn nói: “Ta cầu xin y bế ta về sao? Máu y làm dơ quần áo của ta ta còn chưa nói gì đâu!”
Cảnh Nghi tức điên nghiến răng nghiến lợi, kéo Tư Truy và Ôn Ninh: “Ngươi đúng là đồ gây sự vô cớ! Tư Truy, Quỷ tướng quân chúng ta đi thôi!”
“Đi đi!” Kim Lăng nắm chặt Tuế Hoa, hốc mắt hơi đỏ, giọng nghèn nghẹn nói: “Đi thì càng tốt.”
Đi được một lúc, Lam Tư Truy dừng bước. Lam Cảnh Nghi và Ôn Ninh quay lại nhìn y, Cảnh Nghi hỏi: “Tư Truy, ngươi đứng yên đó làm gì vậy?”
Lam Tư Truy suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Cảnh Nghi, Quỷ tướng quân, các ngươi đi trước đi. Kim công tử ở một mình chỉ sợ không được an toàn, ta…… muốn đi xem hắn.”
Cảnh Nghi nói: “Vừa rồi hắn nói với ngươi mấy lời như vậy, ngươi còn muốn đi quan tâm hắn…… Tính tình hắn hơi……”
Tư Truy cười cười, nói: “Lời nói khi tức giận thì không phải lời nói thật lòng. Quỷ tướng quân, Cảnh Nghi xin phiền ngài.”
Ôn Ninh gật đầu, nhìn bầu trời mây đen dày đặc, nói với y: “A Uyển, ngươi cũng phải chú ý một chút.”
Tư Truy nói: “Vâng.”
Kim Lăng vừa mới tách khỏi bọn họ không lâu, trời đã bắt đầu đổ mưa. Hắn thầm mắng hôm nay xui xẻo ghê, nơi này xung quanh đều trống trải, không có chỗ trú mưa, đành phải cùng Tiên Tử dầm mưa đi tiếp.
Bỗng nhiên, phía trước phát ra một tiếng cười đáng sợ, thê lương ai oán. Kim Lăng nhíu mày, Tuế Hoa cũng tự động rời vỏ.
Trong tình huống này, hắn tuyệt đối không thể sơ suất.
Một nhóm yêu vật quả nhiên lao thẳng về phía hắn, dường như còn lợi hại hơn mấy yêu vật hôm trước hắn săn đêm. Kim Lăng còn không kịp chống cự đã phải giao đấu, bị đánh liên tục đến khi phun ra vài ngụm máu. Hắn lẻ loi một mình, bất giác trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. Cái loại cảm giác này giống như lần hắn đối chiến với Thiên nữ Thực hồn.
Chết thì chết thôi!
Hắn nghiến chặt răng, run rẩy chống Tuế Hoa dậy, miễn cưỡng có thể đứng vững. Giữa cơn choáng váng, một vài suy nghĩ vụn vặt thoáng qua trong tâm trí.
Không được! Hắn không thể chết được! Yêu vật này lợi hại như vậy, nếu Lam Tư Truy bọn họ gặp phải, chỉ sợ cũng không thể bình yên tránh thoát. Không được, hắn tuyệt đối không thể chết được, tuyệt đối không thể để Lam Tư Truy gặp phải yêu vật này!
Nhưng hắn càng lúc càng cảm thấy lực bất tòng tâm, đè nén khí huyết cuồn cuộn lên, gọi: “Tiên Tử, lại đây!”
Hắc tông linh khuyển chạy đến bên cạnh hắn, liếm liếm lên mu bàn tay hắn. Kim Lăng xoa xoa bộ lông ướt nhẹp vì nước mưa của Tiên Tử, chậm rãi thở một hơi, bình tĩnh nói: “Tiên Tử, nếu lần này ta không sống sót nổi, ngươi nhớ rõ, đi tìm Lam Tư Truy, nghe lời hắn, có nghe không?”
Đôi mắt Tiên Tử ngấn nước, ngoan ngoãn dụi vào tay hắn. Kim Lăng nói: “Ngươi ngoài việc phải nghe lời cữu cữu, còn phải nghe lời Lam Tư Truy nữa, y là người tốt, nhất định sẽ chăm sóc ngươi chu đáo.”
Tử Điện có khả năng nhận chủ, Tiên Tử cũng có thể.
Yêu vật gào thét tấn công tiếp, cả người Kim Lăng run lên, trực tiếp bị cuốn vào cuồng phong, trong thoáng chốc phần lưng đau nhói. Những móng vuốt sắc nhọn không biết từ đâu mà ra, đột nhiên đâm vào lưng hắn, chọc sâu vào bên trong da thịt, giống như muốn rút hết máu của hắn.
Kim Lăng đau đớn hét lên một tiếng, bị móng vuốt treo lên giống như bị đóng đinh giữa không trung, khó thở, hoàn toàn không thể động đậy. Hắn dùng hết sức rít lên: “Tiên Tử, chạy đi!”
Linh khuyển ư ử nức nở một tiếng, nhìn hắn một cái không nỡ, ngay sau đó xoay người chạy đi trong cơn mưa to.
Kim Lăng không biết đã bị ghim trên móng vuốt bao lâu, cả người không còn sức lực, giống như được vớt từ trong nước lên. Hắn luôn có một loại dự cảm, giống như giây tiếp theo sẽ bị con quái vật này xé xác.
Kim Lăng đau đến mức không còn ý thức, đầu óc mờ mịt, một bóng trắng lóe lên trước mắt, vạt áo, mạt ngạch tung bay trong mưa.
Lam Tư Truy nhìn mà run sợ, mũi chân đạp xuống đất bay vút lên, rút kiếm đâm tới móng vuốt sắc bén. Móng vuốt bị chém đứt trong nháy mắt, Kim Lăng rớt xuống ngay lập tức. Tư Truy nhắm đúng lúc vươn tay ra ôm lấy eo hắn, đỡ được hắn cẩn thận rồi sau đó nhẹ nhàng tiếp đất.
“Kim công tử? Kim Lăng!” Lam Tư Truy thấy sắc mặt hắn trắng bệch, lòng thắt lại, một tay ôm hắn, một tay giữ kiếm. Không khỏi thở dài may mắn là gặp được Tiên Tử cầu cứu giữa đường.
Yêu vật này đúng là rất lợi hại, Tư Truy cũng bị nó bức cho không còn đường lui, huống hồ còn phải bảo vệ Kim Lăng nên y gần như ở thế hạ phong. Y bỗng nhiên nhớ tới trong người có mấy lá bùa, là Ngụy Vô Tiện đưa cho y, dặn y sử dụng để cứu mạng trong lúc nguy cấp, y vẫn luôn mang theo trong người.
Lam Tư Truy thoáng nhìn lưng của Kim Lăng, vừa rồi y không để ý, lúc này mới phát hiện toàn bộ phần lưng của Kim Lăng đều đã bị nhuộm đỏ máu, miệng vết thương lẫn lộn máu và thịt, có thể thấy xương cốt, tản ra mùi vị khó ngửi, mà Kim Lăng đã đau đến hôn mê bất tỉnh từ lâu.
Lam Tư Truy giận run người: “Ngươi dám chạm vào hắn? Ngươi dám đả thương hắn!”
“Liều chết một trận thôi, ngươi cho là ta sẽ sợ loại yêu vật như ngươi sao?” Dứt lời, y buông Kim Lăng ra, đâm thẳng tới yêu vật kia, kiếm khí cực kì sắc bén.
Yêu vật trúng một kiếm của y, rít lên một tiếng, nhưng cũng không phải vết thương nặng. Tư Truy càng tức giận, động tác rất nhanh, lại đâm nó thêm ba nhát, nhưng vẫn không thể đâm trúng điểm yếu của nó.
Yêu vật kia trốn tránh rất giỏi, không có khả năng dễ dàng bị y chặt đầu.
Tư Truy thầm nghĩ không thể tiếp tục đối phó với nó. Tay phải cầm kiếm, đâm về phía đỉnh đầu yêu vật, tay trái thò vào trong ngực lấy đồ ra. Yêu vật né kiếm phía bên phải, lắc về bên trái, Tư Truy nhắm đúng thời cơ, vung hai lá bùa lên dán vào đầu yêu vật.
Y đặt hai ngón tay trước môi, quát: “Đứng yên!”
Quả nhiên hữu hiệu. Yêu vật bị hai lá bùa giữ chặt, bất lực gào rống. Lam Tư Truy rút ra một trương hỏa phù, lầm rầm niệm chú, hỏa phù kia trực tiếp dính vào người yêu vật, trong nháy mắt lửa bùng lên, yêu vật đã nhanh chóng bị ngọn lửa vây quanh. Y giơ kiếm lên, lạnh lùng quát: “Trảm!”
Thanh âm nghẹn ngào của yêu vật càng thêm chói tai khó nghe, bị tia lửa chặt thành từng mảnh nhỏ, lại bị ngọn lửa thiêu đốt, cháy không còn sót lại tro cốt nào.
Tư Truy thấy yêu vật cuối cùng cũng bị diệt trừ, thở phào nhẹ nhõm. Thu kiếm đi đến bên cạnh Kim Lăng, gọi: “Kim Lăng? Kim Lăng?”
Thấy Kim Lăng bất động, Tư Truy nhìn linh khuyển nói: “Tiên Tử, ngươi đi tìm Quỷ tướng quân tới đây, ta muốn cứu chủ nhân của ngươi.”
Tiên Tử vừa mới được Kim Lăng chỉ dẫn nhận Tư Truy làm chủ, đương nhiên cũng nghe lời y, sủa hai tiếng chạy đi. Tư Truy đeo kiếm của mình và Tuế Hoa, cúi người nâng đầu gối Kim Lăng, bế hắn lên. Cũng may cơ thể Kim Lăng tương đối nhẹ, Lam Tư Truy bế cũng không thấy mệt.
Hết chương 2