Tuy chỉ là một kiện áo choàng màu sương khói, nhưng nhìn qua cực kỳ quen thuộc. Chiếc áo choàng đó không xa lạ gì, bởi nó thuộc loại áo choàng Nhiếp Minh Quyết thường mặc, từ thước tấc, hoa văn cho đến màu sắc hoàn toàn không khác biệt dù chỉ một chút.
Lam Hi Thần vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ngơ ngác nhìn Nhiếp Hoài Tang rồi kiểm tra chiếc áo. Mọi thứ đều bình thường, không có bị rách hay phai màu, cho đến khi Lam Hi Thần muốn đem chiếc áo nọ gấp lại gọn gàng, một trong hai vạt áo trước để lộ ra một mảng vết bụi màu hồng, giống hệt như vết bụi trên áo choàng của Nhiếp Minh Quyết mặc vừa rồi.
Như có sở giác, y đưa ngón trỏ chạm vào vết bụi đó. Mềm, mịn, lúc xoa vào ngón tay rất nhanh đã thấm vào da, hơn nữa lại có mùi thơm nhẹ. Có vẻ như đây không phải là bụi mây, mà ngược lại giống như một loại phấn trang điểm của nữ tử.
Nhiếp Hoài Tang giống như đã biết trước nên lúc này mới câu môi cười khẩy, có vài phần hài lòng nói “Buổi chiều ca ca đột ngột tới Bất Tịnh Thế, sau khi hắn rời đi ta liền phát hiện chiếc áo này bị vứt trong đống lá khô chuẩn bị đem đi đốt. Ừm, nhìn vết phấn kia……..Ta nghĩ ngươi chưa bao giờ dùng tới phấn trang điểm, cho nên mới đưa cho ngươi”. Hắn xoa cằm, ngữ khí mang theo một phần lười nhác hai phần cười nhạo bảy phần khiêu khích “Hi Thần ca ca, suy đoán thử coi, lớp phấn đó là của người nào để lại?”.
Nói xong liền nghênh ngang mang theo ý cười hưng phấn mà rời đi, có lẽ giống hệt như lúc bí mật đến.
Lam Hi Thần nội tâm dần trở nên phức tạp, chỉ cảm thấy Nhiếp Hoài Tang vừa rồi không chỉ có tinh thần giễu cợt, mà dường như có rất nhiều đáp án chưa được tiết lộ.
Trong đầu mơ hồ xẹt qua vài luồng suy nghĩ. Nếu là Nhiếp Minh Quyết có khả năng nói dối, có khả năng ở sau lưng mình làm chuyện bất nghĩa……..Lam Hi Thần giận đến run người, cơ hồ muốn đem chiếc áo trong tay nhàu nát.
Rơi vào tâm trạng phức tạp rất lâu, y không biết có nên tin Nhiếp Hoài Tang hay không, tuy rằng thái độ của hắn mười phần đã giống như khẳng định nghi ngờ lúc này của y.
Tầm một canh giờ sau đó, Hàn thất đèn đuốc đều sáng như ban ngày, chứng tỏ cả đêm không có ngọn nến nào được thối tắt.
“Như thế này phải không?”.
“Không phải, thử kiểu khác đi!”.
“Thế thì kiểu này?”.
“Cũng không giống!”.
“Vậy thì kiểu nào mới được?”.
“À , hay là ngươi thử nghiêng mặt qua xem?”.
“Hi Thần, bản công chúa mệt mỏi lắm rồi đó. Mặt ta vì thoa mấy cái loại phấn tầm thường này mà da mặt cũng sắp sưng lên rồi!”.
Lam Hi Thần nhìn huyền y nữ tử xinh đẹp vừa thoa phấn vừa cằn nhằn ngồi đối diện, không giấu được sốt ruột “Phách Xương công chúa, ta biết làm phiền điện hạ, nhưng lúc này cũng chỉ có ngươi mới giúp được ta”.
Ôn Ninh quạt nhẹ nhàng từ cái một, an ủi “Trân Ly, nàng có chịu một chút!”.
Bắc Đường Lạc Vi bĩu môi, liếc xéo Lam Hi Thần một cái, không ngớt cằn nhằn “Ta có gì mà không cố chịu? Ta nếu không phải nghĩ tới hắn là bằng hữu tốt thì đã chẳng ngồi đây làm gì. Ai bảo phấn trang điểm của Nhân giới các ngươi quá mức tầm thường, lỡ như có tổn hại tới dung nhan này thì phải làm sao? Bản công chúa biết bắt đền ai?”. Nói đến đây liền ném chiếc khăn tay vừa được nàng ta áp nửa bên mặt, ngay nơi vừa được thoa phấn kia, nói “Đây! Lần này là lần cuối, không giống thì đến chịu, lão nương đây hết kiêng nhẫn rồi”.
Lam Hi Thần vội vàng cầm chiếc khăn tay có dấu phấn kia đối chiếu với hình dạng vết bụi dính trên áo choàng của Nhiếp Minh Quyết. Y chính là muốn xác định dấu vết kia có phải là dấu mà gò má của nữ tử tiếp xúc để lại hình dạng, cho nên mới phải tức tốc mời Bắc Đường Lạc Vi đến, bởi vì nàng cũng là nữ tử, có thể không giống mười phần nhưng chí ít vẫn mô phỏng được hình dạng của dấu vết có phải là vùng nằm ở gò má hay không.
Khiến y đau đầu nhất chính là, tầm một canh giờ này đã thử qua hơn mười loại tư thế, từ dựa vào cho đến bế bồng, cốt làm sao để gương mặt nữ tử cùng khuôn ngực nam tử có thể tiếp xúc, nhưng không có kiểu nào giống với dấu vết trên áo.
Bắc Đường Lạc Vi cầm một chiếc khăn khác lau sạch phấn trên má, hất cằm hỏi “Sao? Giống không?”.
Lam Hi Thần nghiêm trọng nhìn nàng ta, cứng ngắc nhả ra một chữ “Không”.
Bắc Đường Lạc Vi cũng nghiêm trọng nhìn ngược lại y “Ta đã nói là lần cuối rồi nhé! Ngươi nhìn mặt ta bây giờ đi! Bị ngươi ép thoa phấn đến sắp thành con cháu của Tôn Ngộ Không luôn rồi! Không thoa nữa! Lão nương không thoa nữa đâu!”.
Ôn Ninh hơi hơi cau mày, ấp úng nói “Phải đó Băng Di tinh quân, da mặt Trân Ly của ta vốn rất mịn màng hồng hào, ngươi đừng có qua hôm nay lại khiến nàng mất đi sự tự tin a!”.
Bắc Đường Lạc Vi ngúng nguẩy cười, quay người qua rồi ngồi ngang trong lòng Ôn Ninh, tay cũng thuận thế quàng lên cổ hắn, cơ thể hơi ngả xuống sàn, nháy mắt “A Ninh đúng là càng ngày càng hiểu ý ta. Rất đáng khen!”.
Ôn Ninh hai mắt bừng sáng, cúi người xuống, hớn hở “Ta đáng khen, thế Trân Ly có thưởng cho ta không?”.
Bắc Đường Lạc Vi cười đến cong cả mí mắt, ở trong lòng Ôn Ninh ngẩn đầu, không quên cọ cọ nửa bên mặt với lồng ngực rắn chắc kia “Đương nhiên là thưởng, nhưng A Ninh muốn thưởng bây giờ, hay là đợi ra khỏi chỗ này?”.
Lam Hi Thần trợn mắt, nhìn hảo bằng hữu cùng tình lang không ngại bày tỏ tình chàng ý thiếp giữa của hai người lúc nước sôi lửa bỏng của y, trong lòng vừa tức mình vừa tức cười. Bất chợt, tầm mắt y rơi vào một chỗ trên ngực Ôn Ninh.
“Dừng lại!”.
Bắc Đường Lạc Vi cùng Ôn Ninh bị hai từ này kèm theo khí thế hừng hực khiến bọn họ giật mình hoang mang, trong phút chốc bất động như hai bức tượng.
Lam Hi Thần cũng không đợi lâu, trực tiếp kéo Bắc Đường Lạc Vi lăn ra đất, mặt khác lấy áo choàng của Nhiếp Minh Quyết áp lên một bên ngực của Ôn Ninh.
Thời điểm đó hai mắt y đều sắp rớt ra khỏi tròng.
Tuy rằng màu phấn khác nhau, nhưng hình dáng thì giống nhau đến tám phần.
Mà tư thế lúc nãy, nếu Ôn Ninh cúi xuống một chút nữa, thay cả vị trí ở trên giường……Lam Hi Thần không dám tưởng tượng khung cảnh thực sự, khi Nhiếp Minh Quyết với chủ nhân của lớp phấn kia tiếp xúc sẽ ướŧ áŧ đến mức nào!
Ôn Ninh không hiểu chuyện gì, ngồi im không dám nhúc nhích. Chỉ có Bắc Đường Lạc Vi từ trên đất bò dậy, tay đỡ eo, miệng càm ràm “Hi Thần! Ngươi có để bụng gì ta thì cứ nói thẳng! Làm cái gì mà ném ta như thể ta với ngươi là kẻ thù……”. Nửa câu sau là bởi vì thấy Lam Hi Thần run rẩy ngã bệt xuống đất, hốc mắt đỏ hoe tích nước mà nàng phải nuốt vào những chữ tiếp theo.
Quan sát một chút, như đã hiểu ra nguyên nhân, Bắc Đường Lạc Vi mím môi, khẽ cụp mắt, đi tới vỗ vai y, an ủi “Được rồi, trước tiên cứ bình tĩnh, biết đâu có sự nhầm lẫn ở đây?”.
Lam Hi Thần nhìn nàng ta, run giọng “Điện hạ, ngươi nói xem chủ nhân của lớp phấn đó là ai?”.
Bắc Đường Lạc Vi đưa tay quệt nhẹ lớp phấn dính trên áo Nhiếp Minh Quyết, tỉ mỉ xem xét một chút rồi hậm hực “Lớp phấn này có thể bám lâu trên y phục, mùi hương rất đậm, lại được bào chế kỳ công từ hoa liệu tiên thảo ngàn năm, chứng tỏ người dùng không phải kẻ phàm tục. Vậy thì còn ai vào đây ngoại trừ ả Thiên Nữ ti tiện của Thần tộc? Câu trả lời này, ngươi rõ ràng đã có sẵn, hỏi ta làm gì chứ?”.
Lam Hi Thần ngây ngốc ngồi trên đất, sự lo sợ khi tìm hiểu sự thật không khiến y khó chịu bằng cảm giác đau đớn khi bị phản bội trói chặt. Có lẽ nào Nhiếp Minh Quyết và Bích Điệp, trong giời gian gần đây đã lén lút phát sinh quan hệ?
Bắc Đường Lạc Vi xem y gần khóc đến nơi, bèn cẩn trọng nói “Hi Thần, ta nghĩ là ngươi nên thử dò hỏi đế quân xem sao, từng này có lẽ vẫn chưa đủ chắc chắn”.
Lam Hi Thần hít một hơi thật sâu, lạnh giọng “Ta không hỏi đâu”.
Bắc Đường Lạc Vi bất mãn “Sao lại không? Ngươi đó, sao lại thích làm người hiền mãi vậy chứ? Tới giờ phút này rồi, tình địch cũng đã trơ trẽn khiêu khích như vậy rồi mà ngươi còn để yên?”.
Đúng lúc này, bên ngoài cư nhiên truyền đến tiếng người. Có điều, lần này không phải tộc nhân nào khác đến cầu Nhiếp Minh Quyết, ngược lại tìm Lam Hi Thần. Bắc Đường Lạc Vi cùng người đó nói vài câu không khách sáo, Lam Hi Thần cũng chẳng để tâm, cho đến khi người đó mới tự xưng là Vương Linh tiên quan – vị nam thần canh giữ điện Linh Tiêu và là hầu cận của Ngọc đế – hiện tại giáng phàm mang, truyền lời Ngọc đế muốn Lam Hi Thần lên Thiên Đình một chuyến.
Lam Hi Thần hết sức bất ngờ, mà lý do thì Vương Linh tiên quan lại nói không biết, y vốn đã muốn từ chối nhưng nhìn chiếc áo choàng trên tay cùng lớp phấn khiến y vô cùng đau mắt, vậy nên liền đồng ý theo sứ giả Thiên Đình đi một chuyến.
Y biết, nếu có hỏi thẳng Nhiếp Minh Quyết, kiểu gì hắn cũng có lý do đánh trống lảng, chi bằng đi hỏi người thông đồng làm ra chuyện này.
Không phải là y không muốn tin tưởng hắn, nhưng nếu người ta đã chủ động khiêu khích như thế, tự nhiên nguyên cớ sẽ không bình thường.
Bắc Đường Lạc Vi thấy vậy liền ngăn cản “Hi Thần, ngươi không thể đi! Thiên Đình là chỗ nguy hiểm nhất Lục giới, một mình ngươi đến đó, ta thực không yên tâm”.
Lam Hi Thần siết chặt tấm áo màu xám trong tay, trầm giọng “Không! Ta cần phải đi! Nếu Bích Điệp đã hành động như vậy, Ngọc đế cùng Tây Vương mẫu ắt hẳn phải biết. Ta muốn thông qua hai người đó mà làm rõ mối quan hệ giữa Doãn lang với Bích Điệp!”.
Bắc Đường Lạc Vi thấy không ngăn được, chỉ có thể nói “Ngươi phải hết sức cẩn thận, ta sẽ đi nghe ngóng giúp ngươi. Có gì cần thì liên lạc bằng gương truyền tin”.
Lam Hi Thần cấp cho nàng cái nhìn biết ơn, sau đó vội vàng lên Thiên Đình.
Không giống với cõi trần, sau khi xuyên qua tầng mây thứ chín, toàn bộ không gian đều sáng rực rỡ như Mặt Trời đang áp đến gần, Nam Thiên Môn trong chớp mắt cũng đã hiện ra.
Có điều, Linh Tiêu bảo điện rõ ràng nằm một đường thẳng đối diện Nam Thiên Môn, vậy mà Vương Linh tiên quan lại dẫn y rẽ sang hướng bên trái tòa bảo điện, làm y không khỏi tò mò hỏi “Bảo điện ở trước mặt kia rồi, tiên quan ngươi có phải hay không đã nhầm đường?”.
Vương Linh tiên quan vẫn tiếp tục đi, chỉ hơi nghiêng đầu nói “Ngọc đế không nói sẽ gặp tinh quân ở đó”.
Lam Hi Thần tỉ mỉ nghĩ lại. Đúng nha, lúc đến mời cũng không có nói rõ địa điểm, vậy là do y hấp tấp. Cơ mà….. Ngọc đế cao cao tại thượng kia khi khổng khi không lại cho vời người lạ như mình đến, Lam Hi Thần quả thực muốn vò đầu bứt tai nghĩ ra ẩn tình.
Đến khi dừng tại một tòa bảo các, Vương Linh tiên quan giơ tay ngang thắt lưng “Băng Di tinh quân, mời vào trong”.
Lam Hi Thần chớp mắt nhìn tòa bảo các được xây vô cùng xảo diệu, trên cửa lớn có một tấm bảng sơn son thếp vàng khắc ba chữ “Cổ Tịch các”, vị trí cao vút trong mây, cùng với các kiến trúc khác ngăn cách hoàn toàn, có lẽ nhìn qua phi thường thần bí nên bốn bề xung quang nơi này đều không có người canh chừng, vô tình gia tăng thêm một cảm giác cổ quái.
Y quay đầu hỏi “Ngọc đế đang ở bên trong?”.
Vương Linh tiên quan thế mà hỏi một đằng đáp một nẻo “Mời tinh quân vào trong”.
Lam Hi Thần bất đắc dĩ làm theo. Vừa mới tiến vào, mùi sách liền phả vào chóp mũi mang theo một loại hơi thở cổ xưa, khiến người ta sinh ra cảm giác kính trọng. Bên trong Cổ Tịch các này phân thành hai tầng lầu, cách mười bước chân lại được thắp sáng bằng đèn lưu ly, mặt sàn lẫn kệ sách đều được quét dọn rất sạch sẽ miễn nhiễm bụi bẩn, từng dãy sách đều được xếp gọn rất ngăn nắp. Nhưng nhìn qua, không có một cái bàn hay cái ghế nào ở đó, càng huống gì là người khác. Lam Hi Thần thử hỏi mấy tiếng, cũng không có ai trả lời bèn vội vàng bước ra cửa định hỏi lại Vương Linh tiên quan có thật sự nhầm lẫn địa điểm.
Trong lúc vội vã, Lam Hi Thần không cẩn thận để dải lụa quấn bên tay vướng vào một quyển sách, theo hành động gấp gáp mà kéo quyển sách kia rớt xuống sàn, ngay sau đó hai ba nguyển không có vật cản trên giá cũng bị quyển phía trước đột nhiên mất đi mà rơi xuống vương vãi.
Giá mà khi đó, y nên chậm rãi đặt lại những quyển sách kia đúng thứ tự, thì ngày sau đã không phải khiến sự gấp gáp nhất thời thành cơn kinh biến của Lam gia và cả bản thân mình.
Cơ mà lúc ra cửa, vị Vương Linh tiên quan kia thế mà lại biến mất tự bao giờ.
Cái này thực sự rất dọa người nha! Cảm giác giống như bị người ta lừa đi rồi vứt bỏ vậy!
Thế nhưng y nhanh chóng phủi bay suy nghĩ đó, bởi lẽ Ngọc đế không có lý do gì lại lừa y vào chỗ này, mà nếu như có, bên ngoài cư nhiên không có người canh gác, xác thực không giống một vụ bắt cóc giam lỏng.
Không được! Trước tiên phải mau chóng tìm ra Vương Linh tiên quan hỏi cho rõ. Dẫu sao một canh giờ trên trời bằng mười ngày ở trần gian. Nửa đêm hôm qua lên đây, không biết phía dưới đã qua ngày mới chưa, không khéo lại để hỏng đại hôn!
Rầm.
“Úi chao!”.
“Kẻ nào? Kẻ nào đi mà không nhìn đường? Dám va vào lão Tôn….. hửm, ngươi không phải là Băng Di tinh quân đó sao?”.
Lam Hi Thần chống tay từ trên đất ngồi dậy, lúc nãy vội vội vàng vàng chạy ra, quả là có không chú ý va phải một người. Bây giờ nhìn kỹ lại, không khỏi kinh ngạc “Đại thánh, sao ngươi cũng ở đây?”.
Tôn Ngộ Không vác gậy Như Ý lên vai, hất cằm hỏi ngược lại y “”Cũng” cái gì mà “cũng”? Câu này phải là lão Tôn hỏi ngươi mới đúng! Lão Tôn đây là nhàm chán, muốn rủ Tam thế tử Na Tra cùng đi đua ngựa, còn ngươi? Ngươi không phải sắp thành thân với đế quân sao? Bây giờ đáng lý ra phải ở hạ giới chuẩn bị hôn lễ mới đúng, chạy đến đây làm gì? Nè, quay về liền nói với đế quân, lão Tôn hôm đó tới dự nhất định sẽ so tửu lượng với hắn tới cùng!”.
Trước một tràng hỏi lẫn nhắc kia, Lam Hi Thần chỉ có thể ngắn gọn nói “Ta là được Ngọc đế gọi lên đàm luận riêng, nhưng không hiểu sao bên trong không có người”.
Bởi vì Tôn Ngộ Không là chỗ quen biết tốt của Nhiếp Minh Quyết, trước mặt hắn y không cảm thấy mình cần khách khí hay e dè, dẫu sao thì gã thạch hầu này cũng là kiểu người phóng khoáng tùy tiện. Ít nhất, từ hắn cũng có thể cậy nhờ sự giúp đỡ mà không phải bất an đề phòng.
Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn Cổ Tịch các, trợn mắt không tin được “Gọi ngươi lên đàm luận riêng? Cái lão Ngọc đế đổi tác phong từ bao giờ thế? Không còn ở Thông Minh điện vừa ăn đào tiên uống rượu quý, vừa nghe người ta văn thuyết bày trình sao?…… mà khoan, bình thường nhận lệnh Ngọc đế đi truyền triệu đều là Thái Bạch Kim tinh, sao hôm nay lại là Vương Linh tiên quan? Có phải là có gì bí mật không?”.
Lam Hi Thần mím môi lắc đầu “Ta không rõ. Vương Linh tiên quan hạ phàm nói Ngọc đế mời ta lên, nhưng dẫn ta đến đây một đỗi thì không thấy người đâu, ta đang định đi tìm Vương Linh tiên quan. Đại thánh vừa rồi có trông thấy hắn không?”.
Tôn Ngộ Không xua tay “Không thấy!”. Đoạn, nheo nheo mắt, hỏi “Ngươi lên đây, đế quân có biết không?”.
Lam Hi Thần thành thực lắc đầu.
Tôn Ngộ Không xoa cằm, vẻ mặt như nghĩ ngợi cái gì đó, sau đó thở ra một hơi mạnh, chép miệng “Thôi được rồi, để ta dẫn ngươi tới chỗ Ngọc đế cho nhanh, miễn cho ngươi lại lạc đường. Giờ này chắc lão già kia vẫn theo thói quen, nằm ở Thông Minh điện nhàn nhã thưởng vũ khúc”.
Lam Hi Thần do dự “Như thế có phiền phức quá không? Đại thánh vừa nãy nói muốn tìm tam thế tử đua ngựa….”.
Tôn Ngộ Không phất tay, cười rằng “Không vội! Dù sao thì từ đây tới Khánh Vân điện của tam thế tử không có bao nhiêu trập trùng, nhưng muốn tới Thông Minh điện thì quanh co lắm lối”.
Lam Hi Thần mừng rỡ “Được vậy thì còn gì bằng? Ta cũng muốn mau gặp xong Ngọc đế rồi về sớm. Làm phiền Đại thánh dẫn đường cho”.
Tôn Ngộ Không rất hào sảng bảo y bước lên Cân Đẩu Vân, trong nháy mắt đằng vân hướng một lối mây mà đi.
Đi được một đoạn, thốt nhiên phía sau có tiếng í ới gọi theo.
“Đại Thánh dừng bước! Đại thánh, xin dừng bước….”.
Lam Hi Thần ngoái đầu nhìn lại, chớp mắt “Đó không phải là Vương Linh tiên quan? Phải chăng hắn đang đi tìm ta?”.
Tôn Ngộ Không nghe mà không phản ứng nhìn lại, chỉ đơn giản nói “Tốt nhất là ngươi nên tự hỏi: hắn vì sao bây giờ mới đuổi theo, và đuổi theo từ lúc nào?”.
Lam Hi Thần còn không kịp hiểu ra ẩn ý, Cân Đẩu Vân đã dừng lại trước một tòa cung trang xa hoa, thành vách đều là kim long trảo linh, cực kỳ uy nghiêm.
Vừa hay, phía sau Vương Linh tiên quan cũng đã đuổi tới, vì vội vã mà không ngừng thở dốc “Đại thánh, sao Đại thánh dẫn theo Băng Di tinh quân đi nhanh quá vậy? Làm tiểu thần đuổi theo muốn chết!”.
Tôn Ngộ Không bắt chéo chân ngồi trên Cân Đẩu Vân, vuốt vuốt mu bàn tay đầy lông lá của chính mình, ngúng nguẩy hỏi “Ngươi phụng lệnh Ngọc đế dẫn khách lên trời, lại không tiếp đón chu đáo, cố ý dẫn người đi nhầm chỗ rồi bỏ mặc là có mục đích gì? Ngươi có biết nếu chuyện này tới tai Chính Chương Thánh đế, hậu quả sẽ là gì không? May mà vừa rồi lão Tôn tình cờ đi ngang qua, nếu không thì hắn phải chờ ở đó tới bao lâu? Hẳn là qua Thất tịch đại hôn vài tháng đi?”.
Vương Linh tiên quan mồ hôi tuông ra như suối, mặt mày tái xanh, gắng sức giải thích “Oan cho tiểu thần quá! Tiểu thần đâu dám có mục đích gì? Tiểu thần……vừa rồi tiểu thần chợt nhớ ra Ngọc đế căn dặn một việc quan trọng khác, nhưng vì trước đó tiểu thần quên làm nên mới…..nên mới tạm thời để Băng Di tinh quân chờ ở Cổ Tịch các, tiểu thần cũng đã tranh thủ chạy đi làm cho xong nhưng không ngờ trở về thì Đại thánh đã dẫn tinh quân đi trước”.
Tôn Ngộ Không trợn mắt “Ngươi tưởng lão Tôn là trẻ con sao? Mấy lời này đem đi dọa con nít còn chẳng thành!”.
Vương Linh tiên quan luống cuống giấu đi, lại luống cuống lắc đầu “Đại thánh, tiểu thần không dám nói dối, tiểu thần thực sự không dám”.
Tôn Ngộ Không giơ một đầu gậy Như Ý trước mặt Vương Linh tiên quan, cười khanh khách “Ngươi nói thật hay không, lão Tôn cóc cần quan tâm. Nhưng ông đây muốn biết, Ngọc đế vì sao sai ngươi đi gọi Băng Di tinh quân mà không phải Thái Bạch Kim tinh. Đến cùng là có bí mật gì không muốn người khác chú ý?”.
Vương Linh tiên quan thấy gậy kia hùng hổ giơ lên, hối hả nói như sợ giây tiếp theo sẽ tan xác “Đại thánh tha mạng! Tiểu thần quả thực không biết! Tiểu thần chỉ phụng lệnh hành sự thôi!”.
Lam Hi Thần thấy vậy liền can “Đại thánh, bỏ đi! Hiện giờ ta đang gấp, ngươi cũng không cần bỏ thời gian ở đây”.
Tôn Ngộ Không thu lại gậy Như Ý, khoanh tay nghiêng đầu, hậm hực “Cũng phải! So với ở đây tốn nước bọt, để dành sức đua ngựa với tên Na Tra kia càng có ích hơn”. Bất chợt hắn nhích người lại gần y, tuy rằng cười khanh khách, nhưng lại cẩn trọng nói nhỏ “Này nhé, là chỗ quen biết nên Lão Tôn mới nhiều lời nhắc nhở ngươi: ở đây nơi nào cũng là vạt dầu hố băng, ngươi nên liệu mình cẩn thận. Có thể lần sau không phải ở phòng sách, mà là bị ném vào lò luyện đan cũng nên. Lão Tôn lại không có quảng đại xuất hiện lần nữa giúp ngươi đâu”. Nói xong, chớp mắt một cái đã đằng vân đi mất dạng.
Lam Hi Thần gật gật đầu, nhìn thạch hầu chớp mắt một cái đã đằng vân đi mất dạng liền tươi cười vẫy tay chào “Đa tạ Đại thánh giúp đỡ! Đại thánh đi thong thả!”. Nói xong nhìn qua người đang run rẩy lau mồ hôi trên trán, nhạt giọng hỏi “Nếu đã tới, không biết bây giờ ta đã có thể gặp Ngọc đế chưa?”.
Vương Linh tiên quan có chút miễn cưỡng đáp “Để ta nhờ người thông tri một tiếng, sợ là bệ hạ lúc này đang cao hứng, tùy ý vào liền không tốt”. Nói xong liền tới trước cửa điện nói vài câu với một vị Thiên tướng, chỉ thấy Thiên tướng kia đi vào rất nhanh liền trở ra, nói rằng Ngọc đế cho vào kiến giá.
Nơi gọi là Thông Minh điện xung quanh bốn bề đều bao quát bởi mùi thơm của của cây phỉ, so với an tức hương, mùi hương này làm cho người thoải mái hơn nhiều. Đúng như lời Tôn Ngộ Không nói, Ngọc đế quả thực nhàn nhã nằm trên nhuyễn tháp, hai mắt khép hờ, bên cạnh là Tây Vương Mẫu đoan trang ngồi phẩy quạt, cách đó không xa là một đoàn nhạc cơ đang tấu khúc. Lam Hi Thần không có tâm trạng thưởng thức giai điệu, chỉ lo nhón chân chờ xem Vương Linh tiên quan đến bên nhuyễn tháp, khom người, cung kính nói “Bệ hạ, nương nương, Băng Di tinh quân đến rồi”.
Không biết vì còn sợ hành động vừa rồi của Tôn Ngộ Không hay vì cái khác mà giọng của Vương Linh tiên quan run đến người lãng tai cũng sâu sắc nghe rõ.
Ngọc đế tựa hồ hơi kinh ngạc, lập tức mở lớn mắt, hỏi nhỏ “Sao các ngươi đến nhanh vậy?”.
Vương Linh tiên quan càng cúi thấp đầu, lí nhí đáp “Bẩm, là giữa đường gặp phải Tôn Đại thánh…..”.
Ngọc đế lập tức ngồi bật dậy “Tôn Ngộ Không? Hắn lên trời làm gì? Lại muốn đại náo lần nữa? Tứ đại thiên vương đâu? Sao không ai thông báo cho trẫm?”.
Vương Linh tiên quan vội trấn an “Bệ hạ chớ lo, Đại thánh chỉ là đi tìm tam thế tử của Thác Tháp Thiên vương đua ngựa giải khuây mà thôi”.
Ngọc đế bây giờ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tôn Ngộ Không có lá gan lớn thế nào, bản lĩnh hiện tại so với hai ngàn năm trước náo loạn Thiên Đình ghê gớm hơn bao nhiêu, đã không phải lần đầu Ngọc đế nghĩ đến, mà mỗi lần nghĩ đến đều phải trải qua một trận nhức đầu đau tim. Chuyện Ngọc đế trong bụng dè chừng gã thạch hầu núi Hoa Quả không phải ngày một ngày hai, huống chi hiện tại hắn đã hết duyên với Phật môn, sau khi hoàn tục cứ thế nghênh ngang mà lên trời xuống biển, ai cũng không đủ khiến hắn hạ mình.
Rốt cuộc, cái danh Đấu Chiến Thắng Phật hay chiến thần Phật môn vẫn không dọa người bằng bốn chữ “Tề Thiên Đại Thánh”.
Hai ngàn năm trước bảy mươi hai phép thần thông đã có thể đứng ngồi ngang vai, thậm chí long ỷ của điện Linh Tiêu cũng đã đạp được lên đầu ghế thì thực lực trong vài mấy trăm năm này không thể xem thường, Dương Tiễn cũng chưa chắc là đối thủ. Chẳng sợ Tôn Ngộ Không một ngày nào đó ngẫu nhiên nổi hứng náo loạn lần nữa, cũng không quản được hắn nếu muốn liền ỷ vào quan hệ bạn bè với Nhiếp Minh Quyết mà làm ra vài chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Đối mặt với vấn đề này, nội tâm Ngọc đế vừa không thích vừa bất an, lâu dài tự nhiên sinh ra phản ứng tiêu cực mỗi khi nghe nhắc đến Tôn Ngộ Không.
Tây Vương mẫu kéo tay áo trượng phu vì hốt hoảng mà quên mất hình tượng, nhíu mày gọi một tiếng “Bệ hạ”.
Ngọc đế đảo mắt nhìn, thấy Lam Hi Thần đứng cách đó không xa, bộ dạng thất thố vừa rồi hẳn là y đã nhìn thấy hết, thành ra có chút ngượng. Sau khi hắng giọng lấy lại phong thái, qua loa nói “Người đến rồi, trẫm cùng Vương mẫu nên tiếp đón khách. Vương Linh, ngươi cho lui tất cả đi”.