Ma Đạo Tình Kiếp (P2)

Chương 234: Lưỡng diện (tam)



Lam Hi Thần che miệng, tủm tỉm cười “Phách Xương công chúa, những lời này ngươi vẫn chỉ nên nói với ta thôi, nếu để người khác nghe được, sẽ cho rằng ngươi ngạo mạn đấy!”.

Bắc Đường Lạc Vi trề môi “Bản công chúa không quan tâm nhiều như ngươi, kẻ nào dám xem thường ta thì một là thành nhím, hai là ta lấy vàng bạc nhà ta ra đè chết kẻ đó”.

Đương nói chuyện phiếm, Ôn Ninh bỗng chỉ ngón tay về một hướng, tò mò hỏi “Trạch…. à, phải gọi là Băng Di tinh quân mới đúng, con sói nhỏ kia sao lại bị nhốt thế ạ? Trông nó tội nghiệp quá!”.

Lam Hi Thần nhìn theo hướng hắn chỉ, buồn bã đáp “Đó không phải là con sói con bình thường, mà là tiểu công chúa của Quỷ tộc”.

Bắc Đường Lạc Vi trợn mắt “Ngươi nói…. nó là Quang Tông công chúa?”. Thấy y gật đầu, nàng ta nhìn về phía sói con đang gầm gừ với mình, trề môi bảo “Tiểu nha đầu xấc xược ngươi, lúc trước còn cắn rách một góc áo của ta, không ngờ cũng có ngày hôm nay. Nhưng sao tiểu nha đầu kia lại bị nhốt ở đây, ta nghe nói nó bị đưa về chỗ của Tôn Ngộ Không, hết thời hạn mười ngày nếu hắn không giáo dưỡng được thì sẽ đưa cho Nữ Oa nương nương làm hầu đồng, còn cải phong hiệu làm Phục Lễ công chúa……”.

Thấy sói con vểnh tai sững sờ đứng nghe, Lam Hi Thần vội ra dấu cho Bắc Đường Lạc Vi đừng nói nữa, kế đó hạ che miệng kể hết với nàng ta dự định của mình, nàng ta nghe xong liền dùng quạt che nửa mặt, cảm thán “Ngươi giúp nó để làm gì chứ? Ta xem chừng, tiểu nha đầu này khó thuần dưỡng lắm nha!”.

Lam Hi Thần không đáp vội mà chỉ gật đầu, nhìn sói con bằng ánh mắt lo lắng, gần đây y đã có thể đến gần nó, nhưng vẫn chưa thể chạm vào nó, khi nói chuyện thì hiếm lắm nó mới kêu lên một tiếng đáp lời, mà khi đó thái độ vẫn là dửng dưng không thèm đếm xỉa. Một lúc lâu, Lam Hi Thần tìm được chủ đề mới “Phách Xương công chúa, lần này ngươi tới thế nhưng không gặp đế quân, vậy ngươi dự định làm gì?”.

Bắc Đường Lạc Vi cười khúc khích “Ngươi khỏi phải lo! Bản công chúa tính hết rồi! Ta sẽ lén dẫn A Ninh trèo tường ở phía sau nội cung, dù sao Linh Chiếu cung rộng lớn lại có hơn hai trăm điện lớn nhỏ, chả nhẽ đế quân rảnh rỗi ngày ngày đi kiểm tra từng điện? Chỉ cần Hi Thần ngươi không nói, ta cũng không canh đúng nơi có hắn mà lộ diện thì sẽ không có ai biết đâu”.

Ôn Ninh lí nhí bảo “Trân Ly, nàng đừng quên còn có Tự San quản sự, công việc của hắn chính là ngày ngày quét tước dọn dẹp kiểm tra khắp Linh Chiếu cung. Nếu đụng phải hắn thì làm sao? Ta không muốn chạm mặt với hắn đâu”.

Bắc Đường Lạc Vi an ủi “A Ninh đừng sợ, nếu hắn mà đụng phải chúng ta thì cũng sẽ phải im lặng, nếu không ta liền cho hắn thành nhím, còn không thì cho hắn chết dưới đống vàng bạc của nhà ta”.

Ôn Ninh nghe nàng ta nói xong, gương mặt vặn vẹo hết cỡ, vốn là không biết nên khóc hay cười, có chút tò mò đi tới xem cái lồng sắt.

Lam Hi Thần lại hỏi “Lúc nãy điện hạ bảo rằng tới để giúp Tuệ Trang điện hạ, vậy ngươi dự định giúp nàng ấy bằng cách nào?”.

Bắc Đường Lạc Vi cười tinh quái “Ngươi đã bao giờ nghe quả uyên ương chưa?”.

Lam Hi Thần tò mò “Quả uyên ương? Chưa từng nghe bao giờ. Nó có hình dáng ra sao?”.

Bắc Đường Lạc Vi cười, nói “Rồi ngươi sẽ biết. Trước ta định một mình đi hái, nhưng vừa rồi thấy ngươi và đế quân tình như vậy, ta cảm thấy có chút lo thay ngươi đấy, nên là đang muốn rủ ngươi đi cùng, hái về một ít quả cho hắn ăn, nói không chừng tình cảm của các ngươi sẽ từ nhạt thành mặn nồng, mà đang mặn nồng lại càng mặn nồng hơn”. Đoạn, đưa mắt về phía Ôn Ninh, nghiêng người nói vừa đủ cho nàng ta với y nghe “Nói thật với ngươi nhé Hi Thần, ta vừa giúp Nguyệt tỷ tỷ, vừa giúp ngươi, lại cũng muốn giúp chính mình đấy”.

Lam Hi Thần nghe qua lập tức nổi máu tò mò, cộng thêm ba phần phấn khích bảy phần hy vọng, nhưng rồi lại rầu rĩ bảo “E là ta không thể ra khỏi Linh Chiếu cung nửa bước chứ đừng nói là theo ngươi bay tới nơi nào đó, đế quân sẽ phạt ta nặng lắm đấy!”.
Bắc Đường Lạc Vi xua tay “Không sao, vừa rồi ta mới nghĩ ra một ý, đảm bảo hay ho”. Nàng ta dùng quạt ra hiệu bảo y ghé lại gần một chút, cốt để không cho Ôn Ninh nghe thấy, sau đó từ từ tiết lộ kế hoạch. Một kế hoạch vô cùng hoàn hảo, đến mức Lam Hi Thần nghe xong còn phải giơ ngón cái lên tán thưởng “Phách Xương công chúa, điện hạ giỏi thật!”.

Sáng hôm sau, Nhiếp Minh Quyết đi rất sớm, lúc Lam Hi Thần đợi hắn đi được ba khắc thì giả vờ tỉnh dậy, hỏi thì Tự San cho biết là đi Thiên Đình có chuyện, thật ra là vì Bảo Anh quận chúa – con gái duy nhất và cũng là con út của Thác Tháp Thiên vương vừa tròn mười tuổi – hôm nay lại là sinh thần của nàng ta, chư tiên đều được mời đông đủ, đến cả Ngọc đế cũng tham dự góp vui. Tuy Thác Tháp Thiên vương tính tình cộc cằn nhưng lại vô cùng thương con gái, mời Nhiếp Minh Quyết tới để đoán vận mệnh cho nàng, cộng thêm ở lại dự tiệc thì phải đến chiều mới về.
Lam Hi Thần nghe xong thở phào một hơi, vội vã chỉnh trang đầu tóc quần áo, sau đó chạy ra góc sân của nội viện dòm trước ngó sau, đảm bảo không có người thấy mặt mới lấy đà phóng thẳng qua bức tường. Ngoài dự đoán, Bắc Đường Lạc Vi ngồi tựa vào một gốc cây gần đó, bên cạnh còn có cả Đàm Triết. Y kinh ngạc hỏi “Thiếu quân, sao ngươi lại ở đây? Phách Xương công chúa, hôm qua không phải chúng ta giao hẹn chỉ có hai người”.

Bắc Đường Lạc Vi đứng dậy, biếng nhác nói “Ta kêu hắn tới đấy. Chúng ta phải đi thật nhanh trước khi buổi tiệc ở chỗ lão họ Lý kia kết thúc, ta thì không nói, ngươi muốn đi nhanh thì phải nhờ đến con hổ trắng này thôi”.

Đàm Triết bỉu môi “Sợ đế quân chém đầu ngươi thì thôi, còn kéo ta theo chết chung làm gì chứ?”.

Bắc Đường Lạc Vi trợn mắt “Kéo theo chết chung cái gì? Rõ ràng là ta tới hỏi đường, ngươi sau đó tìm cách xin theo, ta đây rộng lượng mới cho ngươi đi chung thì có”. Thấy hắn còn định phản bác, nàng ta giơ chiếc quạt lên, cười lạnh “Sao? Bây giờ muốn im lặng để sống hay muốn thành nhím để chết?”.
Đàm Triết rốt cuộc phải hậm hực chỉ ngón tay về phía biển, ý bảo sẽ đi, kế đó hóa thành một con hổ cao sáu tấc, gần tới hông của Lam Hi Thần.

Y kinh ngạc “Thiếu quân, sao…..sao….sao bây giờ ngươi lớn quá vậy? Lần đầu ta thấy chân thân của ngươi, lúc đó ngươi chỉ bằng đứa bé hai tuổi”

Đàm Triết vẫy đuôi, cười trừ, nói “Khi đó linh lực của ta đang bị hạn chế, cho nên phải biến nhỏ để tích trữ dùng cho việc cần thiết. Thêm nữam thời gian ở Địa Linh giới và Nhân giới khác nhau, thời gian qua ở chỗ ta so với bên ngoài đã hơn một ngàn năm, dĩ nhiên ta cũng phải lớn hơn hồi đó chứ?”.

Bắc Đường Lạc Vi che quạt ngáp một hơi, uể oải nói “Thôi đừng có dài dòng nữa, tốn thời gian lắm rồi. Hi Thần, ngươi leo lên lưng hắn ngồi đi, chúng ta phải đi thật nhanh tới đó”.
Lam Hi Thần nhìn Đàm Triết, có chút do dự. Cậu ta dường như nhận ra, lâc đầu “Ngươi không phải lo, tuy ngươi là xác phàm nhưng ta cũng là yêu tiên, dầu ngươi có lớn có nặng đến đâu thì đối với ta cũng như không. Năm xưa Bạch Long còn hóa thành ngựa chở Đường Tăng đi từ Đông Độ sang Tây Trúc được, thì ta chở ngươi từ đây tới chỗ có quả uyên ương tính là bao?”.

Nghe vậy, y mới yên tâm leo lên lưng hổ trắng. Vừa mới leo lên, không nói không rằng, hổ trắng đã phi với tốc độ khủng khiếp, Bắc Đường Lạc Vi cũng lướt gió theo sau. Không biết ba người đã vượt bao nhiêu ngọn đồi, bao nhiêu eo biển, chỉ biết hồi lâu sau càng lúc càng lạnh cóng cả người. Cho đến khi tiếng gió rít bên tai ngừng hẳn, Lam Hi Thần mới biết là đã đến nơi cần đến, mà trước mắt đều là một mảng tuyết trắng xóa. Có cây, có núi, có suối, nhưng tất cả đều phủ bởi một màu trắng tinh khiết của băng giá.
“Ai chuuuuuu….”.

Đàm Triết vừa mới biến lại hình người đã hắt một hơi thật dài, kế đó ôm chặt hai cánh tay xoa lấy xoa để, lập cập hỏi “Nè, bộ hai ngươi không thấy lạnh hay sao mà đứng tỉnh queo như không có chuyện gì vậy?”.

Bắc Đường Lạc Vi bực bội, chống hông mắng “Ngươi bớt nói mấy câu cho lỗ tai bà đây được nghỉ ngơi xem! Lạnh? Ngươi có bộ lông dày trên người còn than lạnh cái nỗi gì nữa?”.

Đàm Triết nhăn mặt “Ta biến thành hình người thì cũng giống các ngươi thôi, mà cho dù có là hổ thì bộ lông của ta cũng đâu có dày như lông cáo đâu mà không thấy lạnh. Ngươi rõ ràng chỉ giỏi ức hiếp người khác…..ai chu……”.

Bắc Đường Lạc Vi chẳng thèm đôi co với cậu ta, vừa đi vừa dửng dưng bảo “Nếu ngươi đứng thẳng lên thì sẽ không bị lạnh, vậy thôi”.

Đàm Triết rõ ràng không tin “Trời lạnh thì đi đứng kiểu gì cũng lạnh hết!”.
Lam Hi Thần cũng không phải là không thấy lạnh, nhưng sợ chọc giận nàng kia kiểu gì cũng bị cho thành nhím nên vội xoa dịu Đàm Triết “Thiếu quân ráng nhẫn nại một chút, chúng ta hái xong sẽ về ngay thôi”.

Bắc Đường Lạc Vi ngó quanh một hồi liền chỉ lên một đỉnh núi, bảo “Kia rồi! Chính là nó! Cây uyên ương nằm trên đỉnh núi đó!”.

Lam Hi Thần nhìn lên, phát hiện giữa bao la toàn màu trắng tinh thì có một cây màu xanh đứng trơ trọi một mình, trên tán cây um xùm còn lấp lánh những mảng hồng rực rỡ, nhưng vì xa quá nên không thể thấy rõ hình dáng. Y cảm thán “Đó chính là cây uyên ương sinh ra quả uyên ương sao? Thật kỳ diệu, một mình nó mà có thể sống độc lập tại một nơi như thế này”.

Bắc Đường Lạc Vi phấn khích nói “Dĩ nhiên phải kỳ diệu rồi! Chính vì nó sống được trong không gian đầy băng tuyết mà vẫn giữ được sự sống, màu sắc lại còn cho ra đời loại quả thần kỳ kia là mật ngọt hơn cả mật ong, nên mới chỉ dành cho những ai dám vì ái nhân của mình mà đặt chân tới đây, cũng giống như trong tình cảm, phải vượt qua thật nhiều thử thách mới có thể nếm được quả ngọt”.
Lam Hi Thần trầm trồ “Nghe giống như sen mọc trong bùn nhơ lại không nhơ, tượng trưng cho người chính trực vậy nhỉ? Mà làm sao điện hạ biết đến loại quả này?”.

Bắc Đường Lạc Vi ôm má cười khúc khích “Khi ta còn là một tiểu công chúa xinh đẹp mặc dù bây giờ ta đẹp hơn, có một lần phụ quân cùng mẫu hậu giận nhau đến nỗi mẫu hậu bỏ về nhà ngoại, dù sau đó phụ quân ta đến hạ mình xin lỗi nhưng cũng không làm bà ấy nguôi giận, thế là ông buồn bã đi khắp nơi tìm vật quý hiếm làm quà tặng, nhưng vô tình bị một trận bão tuyết thổi bay đến bất tỉnh, may mắn gặp được Bạch Hổ thần quân là gia tổ của Đàm Triết cứu rồi đưa tới đây trị thương, vô tình phát hiện loại quả này. Chuyện này cũng là do mẫu hậu kể với ta, nhưng ta lo nếu hỏi phụ quân thì sợ ông ấy không thích A Ninh mà giấu giếm, nên mới bí mật tới chỗ Đàm Triết dò hỏi mà ra được nơi này”.
Đàm Triết chép miệng “Tới thì cũng tới rồi, nhưng mà ngọn núi này cao quá, chúng ta có thể một bước bay lên luôn không?”.

Bắc Đường Lạc Vi vuốt cằm “Cái này ta cũng không biết, ta chưa đặt chân tới đây lần nào? Để ta thử xem!”. Nàng dứt lời liền đề thân phi lên, nhưng vừa mới tới lưng chừng đỉnh núi thì một con gió tuyết ập đến khiến nàng ta rơi xuống, may mắn là trụ vững được trên đất.

Lam Hi Thần thấy vậy liền dùng Băng Di kiếm điều khiển băng tạo thành một cái bậc thang, muốn từ đó khỏi cần bay cũng có thể đi lên, nhưng linh lực tuy có phát ra mà lại không thể điều khiển được, ngược lại còn khiến cho băng nứt, làm bọn họ không kịp phòng bị sụp xuống hố băng.

Đàm Triết lồm cồm bò dậy, chống đỡ thắt lưng, than thở “Theo ta, hai ngươi nên từ bỏ ý định hái quả kia đi”.
Cả hai người đồng thanh đáp “Đương nhiên là không!” bằng giọng điệu vừa lớn vừa dứt khoát, Bắc Đường Lạc Vi còn bồi thêm “Cái kẻ chưa có ý trung nhân như ngươi làm sao biết quả uyên ương quan trọng tới mức nào? Bớt nói nhiều đi!”.

Tội nghiệp thiếu niên không biết làm sao để hạ xuống quyết tâm của hai con người trước mắt, chỉ có thể cắn răng nói “Vậy các ngươi nói xem, dùng phép không được thì làm sao mà hái?”.

Thốt nhiên có một tiếng cười lanh lảnh vang lên, chọc cho Bắc Đường Lạc Vi nổi quạu, trèo khỏi hố băng mà quát lớn “Kẻ nào to gan dám cười sau lưng bản công chúa? Mau hiện nguyên hình ra đây!”.

Trên một mỏm đá gần đó, một kẻ da lông xanh lè, người ngợm thấp béo lụ khụ tay chống hông nhìn bọn họ, nói “Đã lâu lắm rồi mới có người tới đây đòi hái quả uyên ương, mà lại toàn là nam thanh nữ tú, làm cho ta quá mức phấn khích”.
Đàm Triết bực bội “Ngươi là Thổ Địa của nơi này? Có biết bọn ta là ai không mà còn đứng đó cười? Coi chừng ta mách phụ quân ta, cho một đám hổ tướng đến san phẳng chỗ này đấy!”.

Kẻ kia gập người nhảy từ trên mỏm đá tới chỗ bọn họ, nếu không có chút tiên khí thì với thân mình mập mạp kia, Lam Hi Thần còn tưởng hắn chính là quả bóng bay, mà nom hắn hành xử không khác một đứa trẻ, ngang ngược bảo “Ta không thèm quan tâm các ngươi là ai, ta chỉ biết hiện tại các ngươi rất cần ta”.

Bắc Đường Lạc Vi trề môi “Ngươi? Một tên người không ra người quỷ không ra quỷ, vừa lùn vừa béo, có cái gì đặc biệt mà bọn ta phải cần đến? Bản công chúa còn chưa hỏi tội ngươi vừa cười nhạo ta, đã là may cho ngươi lắm rồi, không mau biến đi thì ta lập tức sẽ cho ngươi thành con nhím béo nhất thế gian”.
Gã kia nghe xong giận đến đỏ mặt, giơ chiếc gậy kia ra, gân cổ hét “Mạnh miệng nói thử tiếng nữa xem! Ngươi dám nói ta “béo” thêm một lần nữa, ta sẽ không giúp các ngươi hái quả uyên ương đâu”.

Bắc Đường Lạc Vi ngúng nguẩy “Thôi thôi đừng có đứng đó mà hồ ngôn, bọn ta dùng phép còn không leo lên được, với cái thân hình kia của ngươi thì giúp ích được gì?”.

Gã kia hậm hực “Thân hình ta không được, nhưng ta biết đường đến đó”. Thấy bọn y trố mắt, gã cười ha hả nói tiếp “Nơi này là Băng vực, tất cả mọi vật ở nơi này đều chứa đựng mọi sự ngưng đọng và bền chắc của thế gian, cho nên phép thuật của các ngươi vốn biến ra rồi lại mất không thể dùng được ở nơi này. Ngoài ra, trên đỉnh núi, dưới gốc cây uyên ương có một con sư đà chín đầu làm nhiệm vụ canh chừng…”. Gã móc ra một lọ nước màu hồng, cười đắc ý “Đây là Mê hồn thủy, chỉ cần vẩy nhẹ thì một giọt cũng có thể làm cho cả đàn quái thú phải ngoan ngoãn, con sư đà kia cũng không ngoại lệ. Thế nên nếu các ngươi có lọ nước này…….”.
Bắc Đường Lạc Vi không đợi gã nói xong mà cắt ngang “Dài dòng! Đưa cho bản công chúa xem”, đoạn, vươn tay ra định chộp lấy.

Gã kia cũng rất tinh quái giật nhanh về, cười, nói “Nước này đâu có dễ đưa cho các ngươi được, phải có điều kiện trao đổi chứ!”.

Bắc Đường Lạc Vi cả giận “Dám đặt điều kiện với ta? Ngươi chán sống rồi phải không?”.

Mắt thấy nàng ta giơ cây quạt lên cao, Lam Hi Thần vội ngăn lại, nói nhỏ “Điện hạ, ta thấy chúng ta thực sự cần lọ nước kia đấy! Ngươi xem ban nãy phép thuật chúng ta thử đều bị vô hiệu hóa thậm chí là phản phệ, vậy làm sao có thể đối đầu với con sư đà trên kia?”.

Bắc Đường Lạc Vi nghe cũng xuôi tai mới hạ quạt xuống, hậm hực “Nói nhanh! Điều kiện gì? Ngươi muốn mấy rương vàng, hay muốn một hòm trân châu”.

Gã cười ha hả, giơ ngón cái chỉ chỉ ngôi nhà làm bằng vách vàng, mái ngói đan bằng ngọc trai và trân châu sau lưng, nói “Mấy cái đó hồi trước có một nam nhân tự xưng là Ma quân gì đó tặng cho ta rồi, bây giờ ta lại muốn cái khác”.
Đàm Triết nhịn không được mà hỏi “Cái kia…. Phách Xương công chúa, đống vàng với đá quý kia chắc không phải của phụ quân ngươi cho đấy chứ?”.

Bắc Đường Lạc Vi tỏ vẻ dửng dưng “Hào phóng như vậy, đương nhiên là ông ta rồi, mà ta thấy cũng bình thường, điện của ta còn ngại không đủ chổ chứa, nên giải tán bớt cho rộng rãi. Ta biết nhà ta giàu có sung túc, Đàm Triết ngươi có lúc sẽ trải qua cảm giác thiếu thốn nhưng ngươi không cần phải ngưỡng mộ quá mức đâu”.

Đàm Triết nháo lên “Ai nói ta ngưỡng mộ ngươi? Nhà ta còn kém nhà ngươi sao? Nói ngươi biết, từ nhỏ đến lớn ông đây chưa từng biết “nghèo khổ” là cái dạng gì, nhá! Ta còn hy vọng thiếu quân phi tương lai của mình sẽ chịu khó san sẻ bớt cái đống quốc khố chỉ có tăng chứ không giảm kia kìa! Ngươi tưởng có mỗi mình ngươi biết lấy vàng bạc ra đè chết người sao? Chẳng qua ông đây không buồn nói đến thôi, cần thì ông đây có khi cho ngươi mượn để chôn người ấy chứ!”.
Lam Hi Thần nghe hai người họ tranh cãi, tự ngẫm thấy bản thân mình trước giờ chưa từng biết nhà mình ngân lượng dùng mấy phòng để chứa, thậm chí y muốn mua một món hàng vừa không hỏi giá vừa không lấy lại số tiền dư, có lúc y còn cho rằng bản thân không biết giá tiền là gì, cứ thấy ngân lượng thì vung ra thôi, nhưng mà bây giờ so với hai người họ lại cảm thấy mình có phần….. hầy, đúng là Nhân giới dù giàu có bao nhiêu nhưng không thể so được với các giới cao quý như Thiên đình, Ma giới lẫn Yêu giới.

Vì để không tốn thời gian, Lam Hi Thần vội mở lời “Vị này xin cho hỏi, không biết bọn ta phải đưa cho ông vật gì mới có thể lấy lọ Mê hồn thủy kia?”.

Gã kia run vai cười gian xảo, nhảy tới một bước, hai tay một bên nắm tay áo của y, một bên nắm tay áo của Bắc Đường Lạc Vi, cường điệu nhấn mạnh “Mỹ nhân hỏi rất hay! Chỉ cần ngươi cùng nàng ta mỗi người hôn ta một cái lên mặt, ta liền đưa cho các ngươi!”.
“Cái gì?”.

Đừng nói là Lam Hi Thần cùng Bắc Đường Lạc Vi, mà ngay đến người ngoài cuộc là Đàm Triết cũng không kiềm được mà sốc đến tột độ trước điều kiện này.

Lam Hi Thần gần như hét lên “Ta không đồng ý đâu!”.

Bắc Đường Lạc Vi túm lấy bộ tóc lởm chởm của gã người lùn siết chặt khiến gã bị đau mà la bài hải, trong khi nàng ta nghiến răng quát “Banh lỗ tai ngươi lên mà nghe cho rõ: bà đây sẽ gϊếŧ ngươi ngay lập tức nếu còn dám đặt điều kiện này nọ. Có giao lọ nước ra không thì bảo?”.

Gã kia tuy đau đến đỏ mắt, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu, còn hùng hổ nói “Không hôn thì ta không giao đâu”.

Bắc Đường Lạc Vi nổi quạu, ném bay gã ra đất, chống hông mắng “Không giao thì mặc xác ngươi! Ngươi là cái thứ gì mà đòi bản công chúa hôn ngươi? Hi Thần, chúng ta quay về tìm cách khác. Bản công chúa không tin, khắc chế được thú canh của nơi này chỉ có mỗi lọ nước bé xíu của hắn”.
Lam Hi Thần cũng giận đến tím mặt, không nói không rằng cùng nàng ta quay lưng đi, không thèm liếc nhìn đến lão đầu ngồi chồm hổm trên đất than thở mấy câu đại loại như “Các ngươi đúng là không có mắt nhìn người”, “Ta tuấn tú thế này mà sao các ngươi lại hờ hững với ta?”, “Ta cô đơn bao lâu nay, chỉ là muốn nếm thử cảm giác hạnh phúc thôi mà!”.

Hai người vừa mới quả quyết đi được sáu bước chân thì đột nhiên dừng lại, cùng nhìn nhau một lúc, cùng nghiến răng thở dài, rồi cùng quay lưng, đồng thanh run giọng “Thôi được! Bọn ta sẽ làm theo yêu cầu của ngươi”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.