Ma Đạo Tình Kiếp (P2)

Chương 232: Lưỡng diện (nhất)



Gương mặt Nhiếp Minh Quyết hơi sững ra, rất nhanh liền nở nụ cười trấn an “Không có gì quan trọng, chỉ là buộc ta phải nhanh chóng bế quan tu luyện cho xong cảnh giới cuối cùng, nhưng ta còn phải đợi ngươi cùng sáu người kia đăng tiên, lấy được mệnh cách của các ngươi trong tay mới an tâm”. Thấy y toan muốn hỏi nữa, hắn liền đánh sang chuyện khác “À phải rồi, Quang Tông công chúa bị nhốt ở đây vài ngày, ta sẽ cho đem nó để ở phía bên trái cửa cung, sau cây tùng để tránh bị chú ý, ngươi cũng đừng tới gần nó kẻo lại vô cớ bị thương”.

Nhắc đến sói con kia, Lam Hi Thần có chút thương cảm “Vậy là ta không thể cứu nó sao? Nó phải theo làm hầu nữ bên cạnh Nữ Oa nương nương?”.

Nhiếp Minh Quyết nói “Không còn cách nào khác, trừ phi nó biết suy nghĩ, tự đứng ra nhận lỗi thì ta còn có thể suy xét nói trước Thiên đình, nhưng với tình trạng hiện tại, e rằng ngươi có lòng nhưng ta thì không có sức”.

Lam Hi Thần chỉ còn nước im lặng, nếu đã là lực bất tòng tâm, vậy thì y không nên vì một chút lòng thương cảm của mình mà khiến hắn khó xử. Có điều, nghĩ tới nếu như bản thân có thể khuyên nhủ giúp Quang Tông công chúa hiểu ra tương lai tăm tối phía trước, y lại muốn quyết tâm thử một phen.

Vậy nên, chiều hôm đó thừa lúc Nhiếp Minh Quyết bận việc, Lam Hi Thần lén tới chỗ cái lồng sắt, nhưng giống hệt lời Tôn Ngộ Không nói, trong vòng phạm vi ba bước, tiểu gia hỏa kia sẽ lập tức nhe nanh múa vuốt, dựng tai dựng lông gầm gừ. Lúc y muốn dùng khăn giúp nó lau sạch vết bẩn trên người, tay đưa mới chạm tới thanh chắn mà suýt nữa bị sói con nhào tới dùng móng cào. Khi y hỏi nó có đói không, có muốn ăn gì không thì nó vẫn cứ gầm gừ chực căn người. Ngay cả khi y giấu Nhiếp Minh Quyết việc sớt một ít thức ăn hắn nấu cho y đem tới, nó vẫn thủy chung giữ khoảng cách, chẳng thèm ăn đã đành, ngược lại còn dùng chân hất đổ. Tuy rằng hơi buồn bực thái độ kia, nhưng nhìn đến con sói nhỏ đáng thương, Lam Hi Thần không khỏi thở dài. Xem ra nghĩ là một chuyện, mà làm thì lại là một chuyện khác.

Nhưng đến sáng hôm sau, tâm tình lo ngại của y nhanh chóng chuyển sang bất mãn, hướng sự chú ý từ con sói nhỏ sang Nhiếp Minh Quyết, ấy chính là khi sáu người kia từ Nhân giới đến theo kỳ hạn nghỉ ngơi ba ngày và bắt đầu tập luyện, thế mà chỉ có duy nhất Lam Hi Thần “nhận lệnh” không cần luyện kiếm, thay vào đó vẫn là theo hắn đến Yêu tộc ngâm suối kèm theo hai cái lệnh vô lý khác: học khắc ký tự lên mặt gỗ và phải tránh xa những người khác.

Về mệnh lệnh thứ nhất, chính là bởi vì chân của y vẫn chưa bình phục hoàn toàn, lỡ trong lúc lập trận mà có sơ xuất thì sẽ rất nguy hiểm. Ừ thì cũng tạm chấp nhận đi! Nhưng bực bội nhất là vấn đề thứ hai. Khắc ký tự? Tại sao lại phải ngồi khắc ký tự? Y có phải thợ mộc đâu chứ? Mà khắc rồi thì cũng để làm gì?

Khi bị Lam Hi Thần tra hỏi cho bằng được, Nhiếp Minh Quyết lại dửng dưng đáp bằng một câu nửa vời “Sau này sẽ có ích” khiến y chỉ muốn đem hắn ra làm thành bột cán tới cán lui mới hả cơn giận. Càng bực bội hơn là cái lệnh thứ ba: phải tránh xa những người khác, lúc bọn họ ở trong sân tập luyện thì Lam Hi Thần phải ngồi trong phòng khắc gỗ, còn lúc bọn họ đi nghỉ ngơi y mới được phép ra ngoài, tóm lại là có mặt y thì không có mặt bọn họ và ngược lại, cứ như Nhiếp Minh Quyết xem y xui xẻo lắm mới không chịu để tiếp xúc với người khác làm y bất mãn hết sức.

Tuy nhiên sau đó, vì chịu không nổi mà Lam Hi Thần lén nhờ đệ đệ tìm hiểu cái lý do tại sao Nhiếp Minh Quyết lại đề ra ba cái lệnh kia, không ngờ Lam Vong Cơ chẳng cần đi hỏi mà vừa nghe đã nói ra luôn, đó là bộ kiếm pháp lần trước Lam Hi Thần tập ở quân doanh có vấn đề, một vài động tác của y hôm đó luyện ra không giống trong quyển kiếm phổ mà đã bị chỉnh thành tư thế khác, nếu đem kiếm phổ đó cùng sáu người kia hợp trận thì nhất định sẽ tạp ra một đòn phản phệ ngược lại uy lực của nó, ví dụ như đang muốn lập một kết giới chống đỡ mà một trong bảy kiếm pháp có vấn đề, kết giới kia sẽ biến thành một đòn hủy diệt, nhưng Lam Hi Thần đã luyện xong bộ kiếm phổ đã có chỉnh sửa kia, trong lúc nhất thời không thể kêu y sửa những chỗ có vấn đề ấy, vừa khó lại vừa mất thời gian nên Nhiếp Minh Quyết sẽ viết ra một bộ mới nhanh gọn hơn bộ trước.
Lam Hi Thần nghe xong liền tròn mắt “Thật như thế? Nhưng mà bộ kiếm pháp đó là của Đông Phương Ma quân dạy cho ta, lẽ nào…..”.

Lam Vong Cơ chậm rãi nói “Không phải hắn!”, thấy y sững sờ, liền nói “Người dạy huynh trưởng, không phải hắn”.

Lam Hi Thần chớp mắt, trong chốc lát ngộ ra điều gì đó, hỏi “Ý ngươi là có kẻ giả mạo Đông Phương Ma quân?”.

Lam Vong Cơ chậm rãi gật đầu, nói thêm “Hắn không thuận với đế quân, lại là Ma nhân, sao có thể dễ dàng giúp đế quân?”. Dừng một chút, lại nói “Cho dù rộng lượng, nhưng không thể biết rõ mà vẫn sửa, bởi vì nếu có sơ xuất, Ma tộc cũng không tránh được nạn”.

Lam Hi Thần nói “Cũng đúng, bây giờ ngẫm lại, tuy bình thường hắn đối với ta so với người khác có ôn hòa hơn một chút, nhưng mà thái độ ngày hôm đó dạy ta quả thực rất lạ, thậm chí còn cười rất vui vẻ, luôn miệng ta là “Hi Thần” chứ không phải húy tự. Nhưng mà ai dám đi giả mạo kẻ kia, lại còn cố tình dạy sai cho ta, thực sự hắn muốn gì?”.
Lam Vong Cơ lắc đầu “Đế quân không nói rõ, Vong Cơ không biết”.

Lam Hi Thần trợn mắt “Hắn nói với ngươi còn trước cả ta sao?”.

Lam Vong Cơ gật đầu.

Y nổi giận “Hay lắm! Cái gì cũng không nói với ta, là đang xem thường ta sao?”.

Lúc sau khi Lam Hi Thần xách kiếm định đi cạo đầu hắn hỏi tội, kẻ vô tâm nào đó vẫn rất bình thản, nhún vai nói một tràng không liên quan “Ngươi tìm Vong Cơ trước hay là Vong Cơ tìm ngươi trước? Nếu ngươi tìm hắn trước thì tức là biết mà vẫn kháng lệnh, phạt ngươi ở trong phòng đóng cửa chạm khắc ba ngày không được bước ra. Nếu hắn tìm ngươi trước thì tức là không chuyên tâm trong nhiệm vụ, phạt hắn chép phạt một trăm lần cả ngày lẫn đêm. Hoán nhi, ngươi rơi vào trường hợp nào thì nói nhanh lên! Không nói? Được, ta lập tức hạ lệnh: tru di cửu tộc Lam thị!”.
Vậy là liên tiếp ba ngày, Lam Vong Cơ chưa từng thấy mặt huynh trưởng, đến khi tình – cờ – gặp, lại buông cho Lam Hi Thần một câu cảm thán “Huynh trưởng vất vả rồi, gần vua như gần cọp”. Tuy rằng không biết tại sao hắn lại nói vậy, song qua lần này, Lam Hi Thần tự nhủ về sau nếu tức giận chẳng thà tìm đại khúc cây để rọc vỏ xả giận còn hơn.

Người ta mỗi ngày thì chăm chỉ luyện kiếm, không luyện kiếm thì cũng là ở trong phòng mình ngưng thần dưỡng khí, đâu có như Lam Hi Thần suốt ngày ngoài ăn với ngủ ra thì chỉ có biết ngồi một góc trước tiểu đình gần cửa điện Tiêu Thái mà làm bạn với chủy thủ* và mảnh gỗ, bên cạnh còn có một tờ giấy do Nhiếp Minh Quyết vẽ hai ký hiệu mà y chưa từng thấy bao giờ, dù có lật ngược lật xui thì cũng không thể nhìn ra nổi hai ký hiệu đó đang ám chỉ cái gì, Lam Hi Thần chỉ biết nhiệm vụ của mình là phải tập khắc lên gỗ sao cho thành thục hai ký hiệu kia. Do ngồi một mình đâm ra buồn chán, thỉnh thoảng y lại vừa khắc gỗ, vừa nói chuyện với con sói nhỏ bị nhốt cách đó không xa. Tuy biết nó có thể không nghe, thậm chí cũng chẳng thèm để tâm, nhưng mà y vẫn cứ nói, nói từ trên trời xuống dưới đất, vòng vo tam quốc, lông gà vỏ tỏi trên thế gian, bốn mùa trôi qua như thế nào. Cốt yếu là vừa nói để gϊếŧ thời gian, vừa hy vọng có thể khiến con sói nhỏ nảy sinh thích thú với thế giới bên ngoài.
Một chiều nọ trời trở gió lạnh, Lam Hi Thần vừa khắc xong lần thứ mười lăm đã thấy đói bụng, toan đứng dậy đi tìm thức ăn thì ngó thấy sói con nằm trong lồng sắt đang co rúm người. Đoán là nó lạnh, ôm chính mình mà còn thấy lạnh, y ngẫm nghĩ một chút rồi cởi chiếc áo choàng ra, gắp gọn gàng thành một hình vuông nhỏ, cầm theo mà tới cạnh chiếc lồng. Dù bị lạnh nhưng vừa nghe thấy động tĩnh, sói con liền đứng dậy hung hăng nhìn thẳng.

Y nhìn bộ dáng trong lúc lạnh đến phát run mà vẫn không quên đề cao cảnh giác của nó, khẽ lắc đầu, khom người vừa nhét tấm áo gấp vuông kia vào lòng, vừa cười nhẹ “Đừng sợ! Ta chỉ muốn giúp ngươi được ủ ấm thôi”.

Sói con hơi thu lại bộ dáng, lùi lại một góc, nhìn tấm vải được nhét vào lồng qua kẽ thanh chắn một lúc, nhưng lại tuyệt nhiên không đả động tới, nhìn y mà gằn từng chữ “Đừng có đạo đức giả trước mặt ta! Lũ các người, không có kẻ nào tốt cả!”.
Lam Hi Thần không giận mà chỉ thở dài đứng dậy, nói “Tùy ngươi, nhưng nếu ngươi cắn nát xấp áo, buổi tối sẽ lạnh lắm đấy!”.

Không nghe tiếng ư hử, y cũng một mạch đi thẳng không có quay lại nhìn. Lúc sau, vẫn là không nhịn được, nhân cơ hội Nhiếp Minh Quyết nấu cho y một bát canh gừng dưới bếp, y lén từ gian điện của mình ở phía sau mà đi lên điện Tiêu Thái xem xét, thông qua ô cửa sổ, con sói nhỏ kia vẫn nằm co ro và cách xa xấp áo kia. Vốn đang thất vọng nghĩ mình lại tiếp tục phí công thì một cơn gió lạnh thổi đến, Lam Hi Thần toan đóng cửa lại thì bỗng giật mình khi thấy con sói nhỏ kia run lập cập mà đứng dậy, đi tới chỗ xấp áo lam kia, mới đầu có chút do dự, sau đó là đưa mũi ngửi ngửi, cuối cùng mới chui vào trong nếp gấp giữa của xấp áo rồi cuộn tròn nhắm mắt.
Khỏi phải nói, Lam Hi Thần vui như tết. Chịu rồi! Cuối cùng cũng chịu tiếp xúc rồi! Tuy rằng chỉ là một xấp áo ủ ấm tạm thời, nhưng so với việc nó kiên quyết khước từ thì vẫn tốt hơn nhiều, xem ra bước đầu này dường như đã có hiệu quả.

“Sao không ở yên trong phòng, làm ta phát hoảng, còn tưởng ngươi chạy lung tung đi tìm người khác nói chuyện cơ đấy!”.

Bất chấp lời càu nhàu bên tai, Lam Hi Thần dẩu môi “Hoảng cái gì chứ? Lúc trước ngươi không phải bảo ta né xa ngươi ra một chút, đừng gây rắc rối cho ngươi sao?”.

Nhiếp Minh Quyết một tay ôm y từ phía sau, cằm tựa lên vai y, chép miệng “Con thỏ ngốc! Bắt đầu biết bắt bẻ ta rồi đấy!” Một tay còn lại giơ chén canh gừng ra, y chậm rãi đón lấy uống một hơi, hắn nói “Nói ta nghe, ngươi chạy ra đây nhìn cái gì? Mà trời bắt đầu vào thu, gió đêm rất lạnh, ngươi đứng đây nhỡ bị cảm phong hàn thì tính sao?”.
Lam Hi Thần liền chỉ về hướng chiếc lồng, kể lại sự việc cho hắn.

Nhiếp Minh Quyết nghe xong, giọng trầm hẳn xuống “Bộ lông nó dày gấp ba lần tấm chăn trên giường, ngươi lo cái gì?”.

Lam Hi Thần không cho là đúng “Nhưng vừa rồi nó thực sự rất lạnh”.

Nhiếp Minh Quyết hừ một tiếng, nói “Nếu đã như vậy, ta liền lấy lại chiếc áo kia rồi kêu Tự San đóng cho nó mấy cái vách ngăn xung quanh, khỏi lo chịu lạnh”.

Lam Hi Thần vội giữ hắn lại “Đóng cái gì mà đóng, khó khăn lắm nó mới chịu tiếp xúc với ta thông qua đồ vật, ngươi làm thế khác nào phá hủy mục tiêu cứu nó của ta chứ? Phải nghĩ đến một khả năng là sau đêm nay, nhờ chiếc áo đó mà có thể nó sẽ cảm động trước tấm lòng của ta, sau đó ngoan ngoãn nghe theo lời ta, cũng tức là sẽ không còn dã tính khó thuần nữa”.
Nhiếp Minh Quyết sẵn giọng “Nhưng đấy là áo của ngươi! Ta còn chưa được khoác lên, nó lấy tư cách gì mà nằm gọn trong đó? Lẽ ra ở vị trí đó là của ta mới đúng! Ngươi xem, nó chui rúc lăn lộn tùm lum kia kìa!”.

Lam Hi Thần nài nỉ “Vì mục đích thì phải bỏ công sức, ta còn không tiếc thì ngươi tiếc cái gì? Chẳng lẽ ngươi lại đi tiếc của với một con vật?”.

Nhiếp Minh Quyết hừ rõ lớn, nghiến răng “Phải rồi, ta còn trong mắt ngươi còn chẳng bằng một con sói con, nên lấy tư cách gì mà tiếc đồ của ngươi?”, vừa nói, mắt hắn vừa nheo lại nhìn về phía lồng sắt. Như có sở giác, sói con rụt sâu vào trong lớp vải, mà nó rụt càng sâu, mắt hắn trừng càng lớn thiếu nước là rớt ra khỏi tròng.

Lam Hi Thần thấy hắn kỳ quặc liền nhíu mày “Ngươi làm sao thế?”.

Nhiếp Minh Quyết hậm hực “Không có gì!”.
Lam Hi Thần mím môi “Ngươi rõ ràng là có gì thì đúng hơn! Có phải ngươi không khỏe chỗ nào không?”.

Nhiếp Minh Quyết cười giễu “Đi mà lo cho con vật bé bỏng ngoài kia của ngươi ấy, mặc xác ta, ta có chết thì cũng không đáng bận tâm”.

Lam Hi Thần cả giận “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta không thích nghe chữ “chết” từ miệng ngươi đâu, càng không thích ngươi tự ám chỉ mình chết. Để ta xem……”. Y đưa tay sờ khắp mặt hắn, kinh hoảng “Sao ngươi nóng thế? Mau nói ta nghe đi, ngươi bị sốt rồi phải không? Hay là nguyên khí gặp vấn đề?”.

Nhiếp Minh Quyết trề môi “Bây giờ biết lo thì đã muộn rồi!”, hắn xoay người đi lại một chiếc ghế ngồi xuống, nhịp thở vừa dồn dập vừa nặng nhọc.

Lam Hi Thần khập khiễng tới trước mặt hắn, cúi xuống gặng hỏi “Minh Quyết, ta thực sự rất lo, ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy?”.
Nhiếp Minh Quyết không có nhìn y mà quay mặt đi chỗ khác, tỏ vẻ dửng dưng “Ta giận ngươi rồi! Không thèm nói ngươi biết. Thôi, ta còn việc phải làm, ngươi mau đi ngủ đi”.

Lam Hi Thần rối muốn chết, cuống quít nói “Được rồi, là ta sai, ta không nên không quan tâm, ta xin lỗi, được chưa?”.

Nhiếp Minh Quyết nhún vai “Lời nói ngoài miệng, ta không chấp nhận, trừ phi ngươi dùng hành động”.

Lam Hi Thần nào còn tâm tình để ý việc khác mà nhoài tới hôn lên môi hắn ba cái, thấy chân mày hắn giãn ra mới hỏi lại “Ngươi có thể nói được chưa?”.

Nhiếp Minh Quyết mới giây trước còn nghiêm lãnh hậm hực, giây sau liền cười đến híp mặt, cao hứng kéo y ngã ngồi vào lòng hắn, xuýt xoa “Ta nói ngay, chẳng qua xuống bếp nấu cho ngươi bát canh gừng, bị lửa hung nóng nên có chút khó chịu thôi, ngươi “xin lỗi” xong là ta thấy khỏe liền”.
Lam Hi Thần sững ra một lúc rồi hậm hực “Chỉ có vậy thôi sao? Thế mà ngươi lại làm quá lên, có phải ngại ta sắp đau tim vì ngươi còn chưa đủ?”.

Nhiếp Minh Quyết xấu xa cười “Đương nhiên là không ngại! Nếu không làm thế, vị trí của ta trong lòng ngươi nhất định là so với con vật ngoài kia sẽ không bằng nổi một hạt mè, nên ta cấp bách phải khiến cho vị trí của ta nặng hơn cả chì mới được. Tất nhiên, ngươi không được quyền trách ta. Chớ quên ngươi đã nói….”. Hắn vờ vĩnh giả giọng y ngày hôm đó khóc lóc nài nỉ “Minh Quyết, ngươi nói cái gì cũng đúng, ngươi làm thế nào cũng không sai”. Trong lúc y vẫn còn đầy uất ức nhìn hắn đăm đăm, hắn lại phì cười rồi trực tiếp bế thốc y lên, bước vòng qua phía sau điện, ngâm nga “Ta nóng quá, Hoán nhi mau mau làm mát giường để ta dễ ngủ nào”.
Rốt cuộc, dù có bất mãn đến mức nào, Lam Hi Thần vẫn không thể và cũng không có khả năng chống đối hắn.

Cho đến một ngày, y đang ngồi khắc ký tự như thường lệ, thì Tôn Ngộ Không đến tìm Nhiếp Minh Quyết đàm luận, do lúc đến sân đình không có ai ngoài y cho nên mắt vừa thấy liền chạy đến hỏi thăm. Lam Hi Thần vui vẻ chỉ người đang ở sân sau của nội cung. Không ngờ trước khi đi, Tôn Ngộ Không ghé mắt tới mấy mảnh gỗ trên bàn, cười khanh khách, hỏi “Tinh quân ngươi sau khi luyện kiếm thành tiên, nhận lệnh của đế quân còn chưa đủ hay sao mà lại muốn học theo Nguyệt lão khắc tên kết duyên để gϊếŧ thời gian?”.

Lam Hi Thần ngừng tay, ngẩn đầu, tròn xoe mắt, hỏi “Khắc tên kết duyên?”.

Tôn Ngộ Không cũng bất ngờ “Thế ngươi không biết à? Hai mảnh gỗ đó là gỗ xoan đào chỉ có ở chỗ Nguyệt lão, chuyên dùng để khắc tên nam nữ trong thế gian, sau khi khắc xong tên của mỗi người lên một mảnh gỗ thì sẽ treo nó lên cây đại thụ trong sân nhà của ông ta, cuối cùng là dùng dây Tơ hồng nối liền hai mảnh gỗ bằng, vậy là đã kết xong một mối nhân duyên. Hửm, ngươi ngồi khắc đã đời, lại không biết nguồn gốc sao?”.
Lam Hi Thần nhìn hai mảnh gỗ trên bàn, đột nhiên đỏ bừng mặt, xấu hổ cúi gằm, lí nhí nói “Đế quân chỉ kêu tiểu tiên học khắc ký tự, không có nói gì hết, mà tiểu tiên cũng không dám hỏi”.

Tôn Ngộ Không rảo bước tới cầm hai mảnh gỗ lên, tặc lưỡi “Không lẽ đế quân lén cho ngươi học nghề để cạnh tranh làm ăn với Nguyệt lão? Ừm, ngươi khắc khéo tay đấy! Có điều ký hiệu trên đây rốt cuộc là ám chỉ cái gì vậy? Ta còn tưởng chỉ là chữ trong tên người”.

Lam Hi Thần vội nói “Thật ra trên hai mảnh gỗ tiểu tiên chỉ mới khắc được một nửa thôi”. Đoạn, y lấy ra tờ giấy mà Nhiếp Minh Quyết vẽ, chỉ vào hai ký hiệu trên đó, tủm tỉm “Đây mới là ký hiệu hoàn chỉnh mà đế quân kêu tiểu tiên khắc. Đại thánh…..phiền Đại thánh xem giúp ta, hai ký tự này có nghĩa gì vậy?”.
Tôn Ngộ Không nhướn mày, cầm tờ giấy xoay ngang rồi lại xoay dọc một hồi, lát sau nhún vai cười, nói “Lão Tôn thấy đơn giản mà!”.

Lam Hi Thần cười gượng “Đại Thánh đừng chê cười, nhưng mà tiểu tiên thực xem không hiểu”.

Tôn Ngộ Không ngúng ngẩy “Trên này, nếu để dọc mà lấy nửa phần trên, rồi lật ngang để lấy nửa phần dưới, đem hai phần ghép lại thành một hàng sẽ ra tên người”.

Lam Hi Thần mừng rỡ “Thật sao?”, y túm vội tờ giấy chạy đến một góc sân có cát, lại bẻ lấy một nhánh cây dùng làm viết, theo lời Tôn Ngộ Không lấy hai nửa mặt ngang dọc ghép lại mà trong lòng không khỏi hào hứng.

Cơ mà, đến khi hai cái tên người được viết rõ ra, sự phấn khích trên mặt lập tức thay bằng một biểu cảm tối sầm đến khó coi. Không đợi lâu, Lam Hi Thần nắm chặt tờ giấy, đứng bật dậy, mặc kệ cái chân đau của mình mà hùng hổ đi về phía sân sau.
Tôn Ngộ Không trợn mắt nhìn y, lại nhìn lên bầu trời u ám phía sau mái ngói của tòa cung trang, không nhịn hít một hơi lạnh vào phổi, lẩm bẩm “Chắc là bữa nay mình ra đường không coi ngày, xem ra để hôm sau đến đàm đạo là tốt nhất. Nếu không, lát nữa thể nào cũng “nằm không mà dính đạn” cho xem!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.