Ma Đạo Tình Kiếp (P1)

Chương 35: Kiêu dũng (nhị)



Lam Tư Truy vốn cũng không đợi Lam Hi Thần gọi. Ngay lúc thấy hai người kia bị túm lấy thì cậu đã vội tháo dây đàn ra. Ba dây vung lên trói lấy mấy ba ngón tay trái, bốn dây khác lao tới siết lấy bốn ngón tay phải của đại quỷ thể. Đột nhiên có thứ gì đó cấn cấn hai bàn tay, sinh vật kia hơi bị động, hạ tầm nhìn xuống. Lam Tư Truy thừa cơ nó không động mà kéo dây về, dây đàn căng ra, rung rung bổ cắt vào lớp da thịt như có như không của đại quỷ thể. Mục đích của Lam Tư Truy là muốn gây ra áp lực khiến sinh vật kia nới lỏng lực ép, Kim Lăng và Đàm Triết nhân đó thoát ra. Chẳng ngờ nó càng thêm điên cuồng, quằn quại gào thét nhưng nhất quyết không chịu buông tay ra. Lam Tư Truy ra sức kéo chặt dây đàn, hai bàn tay của cậu hằn đỏ vết thương và bắt đầu ứa máu. Dịch huyết từ người đại quỷ thể cũng đã thấm ngập cả một vùng đất. Phút chốc, mùi máu tanh dần dần lan tỏa khắp không gian.

Lam Hi Thần hốt hoảng gọi “Tư Truy, ngươi có sao không?”.

Lam Tư Truy tuy mặt mày trắng bệch vì kiệt sức nhưng vẫn gắng gượng nói “Trạch Vu Quân, ta không sao. Thêm một chút nữa thôi, nhất định sẽ hạ được nó”.

Dây đàn siết chặt thêm mãnh liệt được một lúc thì “Bặt” một tiếng giòn tan. Khi dây đàn đứt ra, Lam Tư Truy cũng bị mất đã té ngửa xuống đất, kèm theo đó là mấy tiếng “bịch, bịch” như vật gì đó rơi xuống.

Đại quỷ thể bất động nhìn đống hõn tạp dưới chân. Hóa ra, thất huyền cầm bị kéo đứt đồng thời đã kéo theo mấy ngón tay bị siết của nó đứt theo.

Lam Tư Truy vội hô “Nhanh lên”.

Kim Lăng và Nặc Triết vùng vẫy từ nãy giờ đã bắt đầu đuối sức, nhưng lúc này sinh vật kia đã bị đứt mấy ngón tay, tạo ra một vài khe hở. Cả hai không hẹn mà cùng vung mình  thoát ra, ngã bay xuống đất cạnh Lam Tư Truy.

Lam Tư Truy vội đến đỡ hai người họ, lo lắng nói “Kim tông chủ, thiếu quân, hai người không sao chứ?”.

Kim Lăng vốn đang khó chịu muốn quay sang quát một tiếng nhưng nhìn đến hai bàn tay xước máu của Lam Tư Truy, nghĩ tới người này vừa chịu thương cứu mình, cậu ta đành miễn cưỡng nói “Ta không sao”.

Đại quỷ thể bất chợt bổ nhào về phía ba người, Đàm Triết né sang một bên, Lam Tư Truy đem Kim Lăng cuộn thành một đoàn lăn ra một phía né móng vuốt của nó.

Kim Lăng bị một cái chấn động, kịp định thần lại đã phát hiện một bên má của mình áp vào lồng ngực người ta, rất mất tự nhiên đẩy Lam Tư Truy ra, chuyển tầm mắt không nhìn cậu mà nói “Cảm ơn”.

Lam Tư Truy cũng không để ý thái độ đó, chỉ thở phào nói “Là việc nên làm”.

Đại quỷ thể liên tục nhìn qua ba người hai phía, sau cùng thật nhanh tiến đến rồi dùng một chân nhấc lên, tiếp sau bóng đen bao trùm lấy Lam Tư Truy và Kim Lăng, từ từ lan rộng cho đến khi bàn chân của đại quỷ thể dần hạ xuống. Nó đang muốn đè nát hai người ra thành một vũng máu.

Lam Tư Truy lúc nãy dùng tới Huyền Sát chi thuật, đã tiêu hao không ít sức lực và linh lực, lại thêm vừa giao chiến ác liệt, sức lực đã không còn đủ chống trả. Kim Lăng cũng không khá khẩm hơn. Hai người vô cùng chật vật dùng kiếm quang ngăn đỡ bàn chân to lớn kia đang dần dần hạ xuống. Đàm Triết đang muốn bay qua giúp đỡ thế nhưng Thiết Thử đã đập cánh lao vụt đến chỗ hắn. Đàm Triết bặm môi, tách cung đeo trên vai ra hóa thành hai thanh đoản kiếm rồi đấu với Thiết Thử.

Lam Tư Truy nói “Kim tông chủ, ngươi mau qua bên kia với Trạch Vu Quân đi, ở đây để ta lo”.

Kim Lăng nói “Nhiều lời! Bổn tông chủ không phải kẻ sợ chết!”.

Lam Tư Truy nói “Nhưng ngươi không thể chết ở đây được! Kim tông chủ, ngươi không thể tùy tiện liều mạng”.

Kim Lăng nói “Lúc nãy ngươi không phải cũng liều mạng cứu ta sao? Bây giờ coi như huề”.
Dừng một chút, cậu ta càng ra vẻ quả quyết “Hơn nữa, ta không thể để những người xung quanh ta bị cái thứ này gϊếŧ hại mà không thể làm gì”.

Lam Hi Thần bên này nhìn  ba người bị tấn công, lo lắng nói “Đại quỷ thể xem chừng rất mạnh, bọn họ có hợp sức thì cũng không ăn thua thì làm sao hạ bệ được đây?”.

Đóa Liên Vân nước mắt lưng tròng, níu tay áo Đàm Mạch Nhiên nói “Quân thượng, có cách nào giúp bọn họ hay không? Nếu cứ như vậy, sợ là Triết nhi và hai người kia sẽ…. sẽ…..”.

Lời nói của nàng bị đau thương và sợ hãi lấn áp không thể thành lời. Còn Thái Tuyết Tuyết đứng một góc chỉ biết chắp tay cầu nguyện, khẽ lầm bầm “Mọi người… hãy cố lên”.

Lam Hi Thần nói “Yêu Quân, chẳng lẽ không có cách nào có thể diệt được quỷ thể?”.

Đàm Mạch Nhiên nói “Đó là sinh vật do Hãn Thanh Thương bí mật tạo ra, chắc chắn là dùng tới Hũ Cửu Lê. Bất cứ thứ gì do thần vật đó kết tinh đều thuộc dạng đao thương bất nhập, bách độc bất xâm. Tứ đại hung thú chính là như vậy. E rằng quỷ thể kia cũng không có khác biệt”.
Đóa Liên Vân ngã bệt xuống đất, run rẩy nói “Vậy Triết nhi bọn họ phải làm sao đây?”.

Lúc này Lam Tư Truy và Kim Lăng đều khuỵ xuống đất, sức của đại quỷ thể so với hai người lúc này thực là khác một trời một vực. Tiếp thêm một lúc nữa e là không thể rồi.

Lam Hi Thần sốt ruột “Thật sự không có cách gì sao?”.

Đàm Mạch Nhiên đưa mắt nhìn qua chuông Đông Hoàng đang nằm ở một góc, nói “Vạn vật sinh linh trong thiên địa này đều có khắc tinh. Chuông Đông Hoàng này vốn được xem là khắc tinh của vạn vật tà ác. Chỉ là ta không rõ đối với quỷ thể kia có tác dụng hay không?”.

Lam Hi Thần nói “Vậy thì cũng nên thử, đó dù sao vẫn là một tia hy vọng đối với chúng ta lúc này. Yêu Quân, ta đưa ngươi qua đó, ngươi liền điều khiển chuông Đông Hoàng”.

Đàm Mạch Nhiên do dự “Ta không biết uy lực thực sự của nó điều khiển như thế nào?”.
Lam Hi Thần tưởng mình nghe nhầm, hoang mang hỏi “Yêu Quân đang nói gì vậy? Ngươi là Yêu Quân, sao lại không biết cách điều khiển cho được?”.

Đàm Mạch Nhiên ảm đạm “Không. Không phải cứ là Yêu Quân thì sẽ biết cách điều khiển nó. Đó chẳng qua là do bọn ta phóng đại vì muốn bảo vệ được Yêu tộc mà thôi. Nhưng giờ phút này ta…ta….”.

Thực sự không biết phải làm sao!

Đây không chỉ là lời của lão, mà còn là suy nghĩ trong đầu của Lam Hi Thần.

Bên kia không biết Đàm Triết và Thiết Thử đã đánh qua bao nhiêu hiệp, còn Kim Lăng và Lam Tư Truy sắp chống đỡ hết nổi, nhưng Kim Lăng nghĩ tới nếu bản thân lại vô dụng bị nó đè chết, còn chưa kịp để cho Giang Trừng chứng kiến kỳ tích của mình đã mất mạng nhục nhã, điều này khiến cậu ta càng thêm không thể chấp nhận.

Rồi đột nhiên Lam Tư Truy dùng lực túm lấy Kim Lăng hất văng ra, bản thân thì kiệt quệ ngã xuống, bàn chân của đại quỷ thể cũng nhân đó mà ấn mạnh xuống.
Lam Hi Thần hét lớn “TƯ TRUY!”.

Im lặng. Không một tiếng trả lời.

Y thất thần quỳ mọp xuống đất, hoang mang nhìn bên dưới bàn chân của đại quỷ thể.

Không! Không thể nào! Lam Tư Truy không thể nào bị đạp nát được! Nhất định là không thể!

Từng câu từng câu vang trong đầu Lam Hi Thần, như thể đang cố gắng phủ định cái điều mà ai cũng không dám nghĩ lúc này.

Kim Lăng bị hất một cái lăn quay đến cạnh chuông Đông Hoàng. Cậu ta trợn mắt nhìn cảnh tượng đó, ngây ra hồi lâu rồi không biết là trong cơn tức giận hay đau lòng, Kim Lăng bất thình lình giơ Tuế Hoa đập mội cái thật mạnh vào chuông Đông Hoàng, hét lên thật lớn bốn chữ “Ta không cam tâm!”.

Lời vừa dứt, không khí im lặng cũng vừa tan biến bởi một tiếng ngân toát ra từ chuông Đông Hoàng. Tiếng ngân ấy mang theo một làn sóng âm dữ dội và mãnh liệt hơn bao giờ hết mà tràn ra xung quanh, làm cho xung quanh một trận rung chuyển như trời long đất lở, làm cho những ai ở gần nó trong phạm vi hai trăm dặm đều muốn thủng mất màng nhĩ, đánh bật mọi thứ, đến cả kết giới do Lam Hi Thần tạo ra cũng bị làn sóng âm này làm ảnh hưởng suýt nữa đã bị phá mất khiến y phun ra một ngụm tinh huyết. Thật không ngờ chỉ là một tiếng ngân mà đã đáng sợ đến vậy, cũng chẳng trách cả Quỷ tộc và Thần tộc đều muốn có!
Tiếng ngân đó kéo dài rất lâu mới dần dần kết thúc nhưng dư âm của nó hãy còn vang vọng không dứt trong lỗ tai. Và rồi chiếc chuông phát sáng, một đạo hào quang xuất hiện, từ từ kết tụ lại thành một hình dáng. Một con quạ đen ba chân, toàn thân phát ra ánh sáng kim quang rực rỡ, đôi mắt sáng đỏ như mặt trời tung rộng đôi cánh. Nó cất tiếng kêu lên, âm thanh so với tiếng ngân của chuông Đông Hoàng cũng uy lực không kém.

Đây là tam túc kim ô, cũng tức là Đông Hoàng Thái Nhất trong huyền thoại.

Đàm Mạch Nhiên nói “Ta hiểu rồi! Thì ra là như vậy!”.

Thái Tuyết Tuyết chạy tới đỡ Lam Hi Thần, hỏi “Yêu Quân, ngươi đã hiểu cái gì?”.

Đàm Mạch Nhiên nói “Năm xưa khi Đông Hoàng Thái Nhất đối đầu chín tổ Vu*, dù sau cùng thất bại bị đánh đến hồn phi phách tán nhưng hắn vẫn còn sót lại một phần linh thức, và linh thức ấy vốn tách ra khỏi hắn và ngủ yên trong chuông Đông Hoàng ngay từ khi mới đúc thành. Chỉ cần dội một tiếng thật mạnh thật oai vào chuông, phần linh thức đó sẽ thức tỉnh, phát huy toàn bộ uy lực của chuông Đông Hoàng. Không ngờ việc đơn giản như thế mà bao lâu nay ta lại không nghĩ ra”.
*Chín tổ Vu: đứng đầu là Đế Giang, Cú Mang, Chúc Dung, Nhục Thu, Hậu Thổ, Chúc Cửu Âm, Thiên Ngô, Hấp Tư và Xa Bỉ Thi (trong đó Hậu Thổ vừa là tổ Vu của Vu tộc vừa là thủy tổ của Địa Phủ Minh giới, người đứng trên Thập điện Diêm Vương sau này). Cả chín người đều là chủ nhân của Vu tộc trước đời Thần Nông đại đế làm chủ trần gian. Anh trai Đông Hoàng Thái Nhất là Đế Tuấn chính là chủ nhân đầu tiên của Thiên Đình do Yêu tộc nắm quyền. Nhưng bởi vì khi đó phía Thần tộc ở Thiên Đình mới chỉ có mấy vị thần thánh như Tam Thanh Thánh Nhân, Nữ Oa Thánh Nhân và Nhân hoàng Phục Hy, ngoài ra thì không còn ai khác. Các vị thần lúc đó cực kỳ chướng mắt Yêu tộc nên bày mưu cho Vu – Yêu hai tộc đại chiến, Đế Tuấn bị Đế Giang gϊếŧ chết, em trai là Đông Hoàng Thái Nhân lên thay, sáng tạo ra chuông Đông Hoàng bảo vệ Yêu tộc. Lúc này vì muốn lật đổ Thiên Đình của Yêu tộc nên cả chín tổ Vu cùng nhau hợp sức, đấu tới hai trăm năm mới gϊếŧ chết được Đông Hoàng Thái Nhất, kể từ đó Yêu tộc bị đuổi khỏi Thiên Đình và mở màn cho cuộc chiến giữa Xi Vưu với Hiên Viên hoàng đế về sau.
Đóa Liên Vân nói “Nhưng quân thượng, trước đây đã có không ít kẻ đánh vào chuông thần, nhưng nó tuyệt nhiên không hề phát quang như lần này”.

Đàm Mạch Nhiên nhìn Kim Lăng hãy còn đang kinh ngạc không thôi, nói “Vậy thì lần này là người có căn duyên rồi”.

Mà lúc này Thiết Thử đang đấu với Đàm Triết cũng không ngừng kinh hãi, lắp bắp nói “Đông Hoàng Thái Nhất? Hắn vẫn còn một mảnh hồn sao? Chuyện này sao lại có thể……”.

Gã còn chưa nói hết câu, tam túc kim ô đã đập mạnh cánh, trong miệng phun ra một đạo lửa cháy phừng phực nhanh như chớp cuốn lấy Thiết Thử khiến hắn không có cơ hội né tránh, bị lửa đốt phải kêu gào rồi rơi bịch xuống đất, nằm ôm ngực thoi thóp, mìn mẩy gã chỗ đen chỗ đỏ vì bị lửa thiêu cháy xém. Tam túc kim ô lại phun ra một tràn lửa thứ hai, lần này nhắm về hướng đại quỷ thể, nó lập tức thu chân lảo đảo lùi về sau mà tránh. Lúc này mọi người mới nhìn thấy nơi bàn chân đại quỷ thể vừa thu lại, có một dáng người đang nằm dẹp lép như miếng vải nhưng rồi đột ngột phồng lên như người bình thường, trên tay cầm một thanh kiếm đang chĩa thẳng lên trời, còn có một tầng kết giới bao lấy cậu ta.
Bất lượng thuật.

Một trong hai mươi tám chi thuật của Lam gia. Công dụng của nó khá hữu ích, có thể biến chân giả sử dụng trọng lượng cơ thể hóa thành hư vô, tùy ý co dãn, rất hữu hiệu trong những trường hợp như lách mình giữa hai khối tà lực muốn nghiền nát mình hoặc đơn thuần giống như một dòng nước luồn lách dưới chân một cục đá. Điểm yếu là thuật này sử dụng không được lâu và tiêu hao rất nhiều linh lực, nhưng may mà đúng lúc đại quỷ thể kia nhấc chân lên.

Lam Hi Thần thật muốn kêu trời vì vui mừng. Lam Tư Truy thật là thông minh nhanh nhạy có thể dùng loại thuật này mà thoát chết. Chẳng trách sao lúc đại quỷ thể thu chân về thì nó lại loạng choạng, chính là vì bị đâm một nhát ở dưới chân.

Đàm Triết lập tức lao tới đỡ Lam Tư Truy nằm xụi lơ như một tàu lá, mừng rỡ hỏi “Tư Truy, ngươi có sao không? Ngươi làm ta sợ chết đi được?”.
Lam Tư Truy lúc này đã kiệt sức đến lắc đầu cũng không nổi. Đàm Triết cũng không quan tâm nhiều, truyền sang cho Lam Tư Truy một ít linh lực. Người chứng kiến xung quanh thì xem đó là một phép màu hiếm khi xảy ra trên đời.

Bất ngờ liên tiếp bất ngờ, tam túc kim ô đậu trên đỉnh chuông, cúi đầu nhìn Kim Lăng. Cậu ta lui lại ba bước, lại không phát giác Tuế Hoa trên tay mình đã bắt đầu phát sáng. Tam túc kim ô hai mắt lóe sáng rồi phóng một luồng hào quang lao tới Kim Lăng, cậu ta theo bản năng giơ kiếm ra đỡ. Luồng hao quang kia cư nhiên lại bao lấy kiếm trên tay cậu ta rồi biến thành một vầng sáng chói mắt. Sau một hồi khi ánh sáng dần vụt tắt, Kim Lăng mới mở mắt ra nhìn Tuế Hoa trên tay, kinh ngạc nói “Kiếm…. kiếm của ta sao thế này?”.

Tuy nhìn từ xa, Lam Hi Thần cơ hồ có thể nhìn thấy hình dạng của Tuế Hoa đã thay đổi.
Đàm Mạch Nhiên cố đè xuống kinh ngạc, nói “Có lẽ do tâm niệm căm hận kẻ thù của hắn đã làm thức tỉnh sức mạnh của Đông Hoàng Thái Nhất, khiến ngài cảm thấy hắn có thể dùng sức mạnh kia của ngài. Đó cũng là tâm niệm của Đông Hoàng Thái Nhất từ trước đến giờ, không cho phép kẻ nào làm động đến Yêu tộc”.

Dường như tam túc kim ô đồng tình với lời nói của Đàm Mạch Nhiên, cất một tiếng kêu, Tuế Hoa cũng đồng thời phát sáng.

Lam Hi Thần nói “Nếu là vậy, hiện tại bội kiếm của Kim tông chủ chính là đang có một phần sức mạnh của Đông Hoàng Thái Nhất sao?”.

Đàm Triết nói “Chuyện này để sau đi, bây giờ quan trọng nhất là phải tiêu diệt nghiệt chủng trước mắt. Tên họ Kim kia, thắng bại hiện giờ của Yêu tộc đều nằm trong tay ngươi đó!”.

Kim Lăng nói “Sao cơ?”.
Đàm Triết nói “Còn sao trăng cái gì? Ngươi mau dùng bản lĩnh của ngươi mà tiêu diệt đại quỷ thể đi chứ!”.

Kim Lăng lúc này đã hiểu được mình nên làm gì, giơ kiếm về phía đại quỷ thể, nói “Được lắm, ông đây đã ngứa tay lắm rồi! Hiện tại phải đánh cho thật đã!”.

Dứt lời liền phi thân mà lao đến. Uy lực của Tuế Hoa lúc này vô cùng mạnh mẽ, ra đòn nào là dũng mãnh đòn đó, đại quỷ thể rốt cuộc không sao tránh được, chỉ biết quơ quào hai tay mà đỡ. Đánh được vài hiệp, Kim Lăng bỗng hướng Lam Tư Truy hỏi “Tư Truy, ngươi còn đủ sức dùng Huyền Sát thuật lần nữa không?”.

Lam Tư Truy nói “Được, nhưng e là không lâu”.

Kim Lăng nói “Không sao, ta cần còn không tới một khắc”.

Lam Tư Truy lại biến ra bảy dây đàn. Đại quỷ thể vừa bước được một bước liền bị cậu dùng dây đàn trói chặt lấy. Có vẻ nó đã bị kiệt sức, lúc này sự phản kháng không còn mạnh mẽ như hồi đầu nữa, dây đàn siết chặt vào da thịt nó, nó gắng gượng vùng vẫy, giống như muốn liều chết cũng phải giãy đứt ra.
Kim Lăng chỉ chờ có vậy, một lần nữa đề thân giơ cao Tuế Hoa lên, dùng toàn lực bổ từ trên đỉnh đầu quỷ thể xuống thành một đường thẳng.

Trong thời điểm kiếm quang tắt đi, mọi thứ trở nên bất động. Ngay sau ấy mọi người chỉ còn thấy đại quỷ thể đứng im như tượng, từ người nó lại chảy ra một thứ dịch đặc thù và rồi trong cái chớp mắt, đại quỷ thể tách thành hai nửa ngã xuống đất chết tươi. Cái xác cũng nhanh chóng hóa thành một bãi dịch màu xanh nhầy nhụa, bốc ra mùi rất buồn nôn.

Đàm Triết nói “Làm…..làm được rồi! Hắn đã làm được rồi!”.

Lam Tư Truy nói “Chưa đâu”.

Ánh mắt cậu ta liếc sang kẻ đang ôm ngực chống tay ngồi trên đất, ánh mắt nhìn bọn họ tỏ ra căm hận vô cùng. Hắn cố gắng đứng dậy, nhưng vết thương do hỏa lực của tam túc kim ô gây ra quá nặng, rốt cuộc không gắng gượng nổi, mới đứng lên nửa chừng đã lại ngã nhào.
Kim Lăng nửa đắc ý nửa khinh miệt “Này, ngươi chớ có mà động đậy bừa bãi, kẻo không miệng vết thương nứt ra thì ngươi khổ lắm đấy!”.

Thiết Thử hằn học “Tên oắt con nhà ngươi cứ tưởng bản thân có uy lực của con quạ đó thì giỏi lắm sao? Nếu không có nó, sợ rằng ngươi sớm đã bị giẫm nát thành một đống bã dưới chân của quỷ thể rồi”.

Tam túc kim ô chân đạp trên đỉnh chuông gõ móng kêu cộp cộp, đầu hơi cúi xuống, ba mắt thêu mi nhìn chằm chằm Thiết Thử, tựa như một con quạ chuẩn bị vồ lấy miếng mồi ngon mà cắn xé.

Kim Lăng niệm chú, Tuế Hoa từ tay cậu ta bay lên không, chĩa thẳng mũi kiếm về hướng Thiết Thử, cậu ta ung dung nói “Phát ngôn nhiều thế là đủ rồi! Lúc trước ngươi tát ta một cái, bây giờ bổn tông chủ sẽ đòi lại của ngươi trăm khúc thịt, đem về cho ái khuyển Tiên Tử của ta ăn thì ta mới hả được cơn giận này”.
Ánh mắt sắc lẹm như dao của Thiết Thử bỗng lướt qua người Lam Hi Thần, có lẽ là vì ảo giác, y cảm nhận được một sự đe dọa lẫn tuyên bố bên trong đó. Gã lạnh lùng cất tiếng “Mỹ nhân, món nợ ngươi gϊếŧ vợ ta, sớm muộc gì cũng phải trả cho ta một người vợ khác! Nhớ lấy!”.

Nói xong biến thành một cơn gió đen nhanh như chớp mà bay đi mất, khiến cho Tuế Hoa đâm hụt vào khoảng không một nhát nên cắm sâu xuống đất.

Kim Lăng tức giận vô cùng, hậm hực nói “Chết tiệt!”.

Lam Hi Thần thở dài một tiếng, thu kết giới lại. Lúc này Đàm Triết và Lam Tư Truy chạy về phía bọn họ. Đàm Triết đối với cha mẹ liền ôm thật chặt, khóc lấy khóc để. Còn Lam Hi Thần tỉ mỉ xem xét Lam Tư Truy, để chắc chắn rằng đứa nhỏ này không có mệnh hệ gì. Chuyện vừa rồi thật sự quá nguy hiểm.
Đàm Mạch Nhiên buông con trai ra, đi tới quỳ dưới chân chuông Đông Hoàng, cúi đầu hướng tam túc kim ô lạy ba lạy, khấn “Tạ ơn Đông Hoàng Thái Nhất bảo hộ, nguyện hồn phách này của ngài vĩnh viễn trường tồn với Yêu tộc”. Chúng yêu nhân ở bên cạnh đều đồng loạt quỳ xuống bái lạy.

Kim Lăng nhìn Tuế Hoa phát sáng trên tay, hơi khom người, cung tay hướng tam túc kim ô, thì thầm hai tiếng “Đa tạ”.

Tam túc kim ô kêu một tiếnh thật lớn, vỗ cánh bay lượn một vòng rồi nhập thân vào chuông Đông Hoàng.

Đợi khi mọi người đứng dậy, Đàm Mạch Nhiên mới nói “Cuối cùng cũng giải được kiếp nạn. Lần này Yêu tộc chịu thương tổn quá lớn rồi!”.

Mọi người đều im lặng nhìn về phía Nguyệt Doanh Lộ, ánh trăng lúc này đã khôi phục màu sắc vốn có của nó, nhưng sự tang thương thì vẫn còn đó.
Sau cùng vẫn là Thái Tuyết Tuyết cất lời xóa đi không khí u buồn này, nàng chỉ vào Kim Lăng, nói “Cũng may mà có vị thiếu hiệp họ Kim này, nếu không chúng ta thực khó bề chiến đấu”.

Đàm Mạch Nhiên hướng Kim Lăng nói “Bản quân xin đa tạ Kim thiếu hiệp, ngươi đối với Yêu tộc bọn ta thực là một đại ân nhân”.

Tiếp đó là một màn tung hô giòn giã. Kim Lăng đột nhiên cảm giác mình trở thành anh hùng, nhất thời khó thể chấp nhận được, mãi một lúc sau mới lúng túng nói “Thôi đi thôi đi, đa tạ cái gì chứ? Ta chỉ là thấy kẻ gặp nạn liền ra tay tương trợ mà thôi”.

Lam Tư Truy nói “Kim tông chủ, lần này ngươi lập được kỳ tích rồi!”.

Kim Lăng nhớ lại khoảnh khắc lúc nãy, hơi gượng gạo nói “Nếu bảo là kỳ tích, ngươi có thể sống được thì mới gọi là kỳ tích”.

Lam Tư Truy chớp mắt, ngẩn ra trong giây lát, muốn nói cái gì đó thì lại thôi.
Lam Hi Thần nói “Kim tông chủ, ngươi làm rất tốt. Lần này Giang tông chủ nhất định sẽ rất tự hào về ngươi”.

Kim Lăng càng thêm đắc ý “Tất nhiên, ta đã nói rồi, ta nhất định sẽ trở thành một kỳ tài hiếm có, lần này xem cữu cữu có còn coi thường ta hay không?”.

Cậu ta nhìn thanh kiếm trên tay, trầm ngâm nói “Nhưng mà ta thật không thể tin được, lúc nãy kiếm của ta lại thay hình đổi dạng”.

Nhìn đến kiếm của Kim Lăng, lúc này đã thay đổi, giữa lưỡi kiếm trắng bạc là một đường viền màu vàng rực kéo dài từ đốc kiếm* tới mũi kiếm. Phần đốc kiếm ở giữa có khắc một viên ngọc lớn cũng màu vàng, được bao bọc ở trung tâm ba hình cánh chim tạo thành hình tam giác. Một cánh hướng lên song song với đốc kiếm, hai cánh còn lại trái phải dang ra như một đôi cánh bay lượn.
*Đốc kiếm :phần ngăn giữa chuôi kiếm và lưỡi kiếm.

Lam

Hi Thần nhớ tới chuyện bàn bạc lần trước ở Liên Hoa Ổ, liền nói “Kim tông chủ, có thể bây giờ kiếm của ngươi đã là một trong bảy món thần khí, ngươi phải cất giữ cẩn thận”.

Kim Lăng khó hiểu “Thần khí? Thần khí gì?”.

Lam Hi Thần nói “Chuyện này dài dòng, khi trở về ta sẽ giải thích sau. Ngươi trước hết cứ giữ thật cẩn thận, đừng để rơi vào tay người của Quỷ tộc là được”.

Kim Lăng còn muốn nói thêm, Đàm Mạch Nhiên lại tiến đến nói “Trạch Vu Quân và hai vị thiếu hiệp, lần này Yêu giới may nhờ có các vị mới thoát được nạn, xin hãy ở lại, chờ bọn ta phục hồi lại vương quốc, sẽ mở tiệc khoản đãi các vị”.

Lam Hi Thần mỉm cười, nói “Yêu Quân không cần làm vậy đâu. Chúng ta tu tiên chính là gặp nạn liền tương cứu, nào có nghĩ gì đến ân nghĩa. Chuyện đãi tiệc, xin mạn phép từ chối. Hơn nữa bọn ta ở đây đã hơn hai ngày rồi, sợ là mọi người trên Nhân giới đều rất lo lắng”.
Đàm Triết vội xua tay, nói “Ấy, không cần lo về điều đó. Chuyện thời gian kỳ thực không có gì đáng ngại. Một ngày ở Địa Linh giới chỉ bằng một canh giờ ở Nhân giới thôi”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.