LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT – CHƯƠNG 4
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Cơm tối, Thẩm Mộ làm cà ri. Thật sự đúng như cô nói, chỉ làm mỗi một phần. Có điều cô lại chuẩn bị sủi cảo tôm cho Khương Vu, mà cà ri của mình, chỉ cần Khương Vu muốn ăn, cô sẽ múc một thìa đưa lên tận miệng.
Đối với hành động bón cơm làm mãi không chê mệt của chị nhà, Khương Vu mới đầu từng kháng nghị mãnh liệt. Tuy nhiên, Thẩm Mộ bình thường mạnh mẽ quyết liệt là vậy nhưng khi cần cũng không ngại tỏ ra yếu thế. Mỗi khi chị nhìn cô với cặp mắt đáng thương, cô cũng nói không ra lời từ chối.
Cơm là người ta làm, cô chỉ việc ăn. Người ta muốn làm chút chuyện tình thú để gia tăng tình cảm, đút mỗi muỗng cơm cũng không chịu ăn… ít nhiều cũng có phần quá đáng. Hơn nữa Thẩm Mộ lại rất cẩn thận, cũng không dùng thìa mình ăn rồi đút cho cô. Lần đầu tiên, Khương Vu quyết lòng, ăn. Lần thứ hai, thứ ba chẳng lẽ còn sợ nữa sao?
Có điều bữa cơm tối nay, hai người ăn cũng không mấy thuận lợi. Thẩm Mộ gần như là ăn một hai muỗng liền phải nghe điện thoại một hơi. Tuy nói chuyện cũng không lâu nhưng tới lui nhiều lần, đồ ăn muốn lạnh cả rồi.
Khương Vu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng sau một lần Thẩm Mộ nghe điện thoại xong quay lại bàn ăn thì nhịn không nổi nữa, mở miệng nói: “Chuyện gấp cỡ nào, không thể kêu bọn họ chờ một chút để chị ăn cho xong bữa cơm sao?”
Thẩm Mộ cười, đặt điện thoại cộp xuống bàn ngay trước mặt Khương Vu: “Em còn có mặt mũi nói. Đây là nhờ ơn ai hả?”
Khương Vu dường như nghĩ tới gì đó, cầm điện thoại Thẩm Mộ, lên Weibo gõ vài từ khóa tìm thử.
Hay lắm. Tin tức ngập tràn khắp nơi, trên bảng xếp hạng tìm kiếm cũng đã lên hàng “Bạo”.
Chuyện của Phùng Thiệu cuối cùng cũng bùng nổ. Tuy mới chỉ là tin tức suông chứ chưa có bằng chứng gì thực tế nhưng trên mạng đã loạn thành một nồi cháo. Người qua đường thì vây xem hóng chuyện, fan của Phùng Thiệu thì điên cuồng kiểm soát bình luận*, nhưng tình thế đã phát triển đến nước này, làm vậy cũng không có tác dụng gì.
*Bản gốc “khống bình”. Là điều khiển hướng đi của các bình luận dưới tin tức, cụ thể là like bình luận tốt để kéo lên top, bình luận xấu mặc kệ cho chìm xuống (theo Baike).
Khương Vu lặng lẽ buông điện thoại xuống, an tĩnh ăn cơm, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Mộ chống cằm: “Em muốn Thiên Duyệt làm bên bị của em tới vậy hử? Lúc tiếp nhận ủy thác sao không nghĩ đến chị vợ số khổ này? Em xem, chị bây giờ muốn yên ổn ăn bữa cơm cũng không được nữa.”
Khương Vu ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt hoa đào. Trước khi ăn cơm cô đã tẩy trang, lau sạch kẻ mắt rồi. Lúc này, đôi mắt đó long lanh ướt át, chăm chú nhìn Thẩm Mộ khiến người kia bất giác nuốt nước bọt.
– Chúng ta đã giao trước rồi mà, không can thiệp chuyện công việc của nhau. Em đâu thể đưa gia đình vào tiêu chuẩn lựa chọn người ủy thác được. – Khương Vu quét sạch dĩa sủi cảo tôm, mắt không thấy tâm không phiền. Chút áy náy trong lòng dường như cũng theo đồ ăn trôi tuột vào bụng.
Thẩm Mộ nhịn không được vỗ tay cho Khương Vu. Cũng không biết là không giận thật hay chỉ vờ như vậy.
Điện thoại lại reo, Thẩm Mộ đứng dậy nghe. Trước khi đi còn đưa tay nhéo mặt Khương Vu một phen: “Nhớ kĩ mấy câu đó của em.” Nói xong lại ra phòng khách đi lòng vòng.
Phùng Thiệu tuy không tính là trụ cột của Thiên Duyệt nhưng cũng là diễn viên phái thực lực có vai trò quan trọng. Anh ta dính tai tiếng như vậy, Thiên Duyệt tuyệt đối không thể không bị ảnh hưởng. Thẩm Mộ vừa rồi nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng trong quá trình trò chuyện, Khương Vu có thể loáng thoáng thấy chị chau mày. Có lẽ là thật sự phiền toái. Khương Vu nhìn chằm chằm đĩa cà ri trước mặt mà thất thần.
– Đừng dùng danh nghĩa chính thức nói thêm điều gì. Ừm, lại cố gắng ép xuống chút nữa, vẫn còn chưa tới lúc đâu.
Thẩm Mộ ngắt điện thoại, xoa xoa trán. Đúng vậy, còn chưa tới lúc. Bom Khương Vu chôn đã nổ rồi, cô nghe được. Nhưng sắp tới còn Thẩm Tĩnh Tuệ nữa kìa.
Đang nghĩ ngợi, một thìa cà ri đã đưa đến trước mặt.
Hửm?
Thẩm Mộ hồ nghi nghiêng đầu nhìn qua. Khương Vu đang bưng đĩa cầm thìa, hình như muốn đút cho cô. Có điều da mặt em không dày như cô, lần đầu làm vậy, ít nhiều có chút ngượng ngùng, không quá tự nhiên.
Thật ra luật sư ủy thác của Thẩm Tĩnh Tuệ nếu không phải Khương Vu cũng sẽ có người khác. Chỉ cần Phùng Thiệu còn ở Thiên Duyệt, phiền toái lần này đều sẽ đổ lên đầu cô, không liên quan đến Khương Vu. Nhưng… Thẩm Mộ vẫn rất hưởng thụ sự áy náy này.
– A. – Thẩm Mộ chỉ chỉ miệng mình.
Thật đúng là muốn đưa vào tận miệng nha! Khương Vu nhướn mày, toan rút tay về, nhưng Thẩm Mộ đã kịp bắt lại, vững vàng đưa cơm vào miệng.
– Cảm ơn bà xã. – Thẩm Mộ ngọt ngào nói.
Khương Vu lại không tiếp lời: “Còn ăn nữa không?”
Thẩm Mộ gật gật đầu. Khương Vu thuận thế nhét hết đĩa cơm cùng muỗng vào tay chị: “Ăn đi, ăn từ từ.”
Thẩm Mộ cũng không ngại, tự mình bưng cơm xúc vào bụng, vừa ăn còn không quên hỏi: “Đúng rồi, vợ, chị nhớ ra một chuyện.”
– Ừm, chuyện gì? – Khương Vu dùng cơm xong, cả người chìm trong sô pha phong cách châu Âu màu trắng gạo chờ tiêu hóa.
– Không phải em nói mua sợi dây chuyền để lồng nhẫn vào đeo sao? Mua chưa? – Thẩm Mộ cười như không cười chờ Khương Vu trả lời.
Khương Vu lập tức bật người ngồi dậy, nhưng sô pha vừa mềm vừa lớn khiến cô lảo đảo ngã xuống lại.
Xong rồi, xong rồi, Khương Vu nghĩ. Cô quên béng đi mất chuyện này.
– Ngày mai, em bảo đảm ngày mai. – Khương Vu cam đoan.
Thẩm Mộ cười ha ha: “Tin em mới là lạ.” Nói xong liền xoay người lấy áo khoác.
Khương Vu sửng sốt. Đây là kịch bản mới à? Không cãi nhau mà chuẩn bị bỏ nhà đi bụi luôn? Này không phải bài của cô sao? Lúc mới vừa ở cùng nhau, hoàn cảnh sinh hoạt của hai người vốn khác biệt, thói quen cũng bất đồng nên khó tránh khỏi có chút tranh chấp, va chạm. Đại khái là do thói quen nghề nghiệp, Khương Vu trước giờ dù vô lí cũng phải cãi lại đôi câu, hiếm khi nào chịu nhận sai, một lời không hợp là xoay người bỏ đi. Dù sao đây là nhà Thẩm Mộ, cô còn có nhà riêng của mình. Thường khi cô vừa lấy quần áo, Thẩm Mộ liền im lặng chịu thua, lần nào cũng vậy. Hôm nay chơi chiêu “gậy ông đập lưng ông” sao?
Khương Vu trong lòng căng thẳng, tay đã kéo Thẩm Mộ lại: “Em không phải cố ý quên. Ngày mai em nhất định sẽ mua.” Khương Vu nói, thái độ vô cùng thành khẩn.
Thẩm Mộ cầm áo khoác trong tay, cảm thấy có chút buồn cười: “Nghĩ cái gì vậy, tưởng chị định đi sao?”
Khương Vu không hé răng, tay cũng không chịu buông.
Thẩm Mộ đưa tay mò trong túi áo khoác, lấy ra một cái hộp nhỏ vuông vức, trông rất tinh xảo, đưa đến trước mặt Khương Vu.
– Mở ra nhìn xem. – Cô nói.
Khương Vu thả tay, nhận lấy hộp quà mở ra. Dây chuyền bạch kim bản giới hạn thương hiệu NL của Pháp*. Hai dải sợi điêu khắc hoa văn trang nhã xoắn lấy nhau, thủ công tinh xảo, xinh đẹp vô cùng.
*Bản gốc là Pháp quốc Ni Lan (法国妮兰). Toi mò không ra Ni Lan là hãng gì ??
Khương Vu tuy không phải tín đồ hàng hiệu nhưng là một mống trong nhóm thu nhập cao, cô cũng hiểu biết ít nhiều về mấy loại túi xách, trang sức xa xỉ. Sợi dây chuyền bản giới hạn này cũng không phải thứ có tiền là mua được. Hoặc là Thẩm Mộ có đường hàng riêng, hoặc là chị… đã sớm chuẩn bị món quà này, chỉ đợi cơ hội tặng cho cô.
Khương Vu còn đang xuất thần thì Thẩm Mộ đã lấy dây chuyền ra khỏi hộp.
– Mang lên thử xem. – Vừa nói, Thẩm Mộ vừa vén tóc Khương Vu, vươn tay vòng qua. Không chỉ mang trang sức mà người cũng nhân tiện ôm vào lòng.
Thẩm Mộ cắn một phát không nặng không nhẹ trên gáy Khương Vu: “Nha đầu nhẫn tâm, chị không giống em, chị sẽ không đi. Rất nhiều chuyện, cho dù em đã quên, chị cũng sẽ nhớ rõ.”
_____________