“Hừ, Trần Phong cuối cùng ngươi cũng chịu đi ra, ta cứ nghĩ ngươi còn muốn làm con rùa rụt cổ đấy”.
Sau khi thấy Trần Phong và Trần Lôi bước tới văn sở nhàn nhạt nói.
Bên phía đệ tử tinh anh của Văn gia, không lưu tình mà không ngừng lớn tiếng khinh bỉ.
“Đồ con rùa, đồ rùa rụt cổ, phế vật”.
Nghe được những lời lăng mạ đó, Trần Lôi đi bên cạnh Trần Phong không nhịn được lớn tiếng nói.
“Đệ tử tinh anh của Văn gia toàn là ếch ngồi đáy giếng, chỉ may mắn thắng vài chận mà cứ nghĩ mình thật vô địch thiên hạ, thật khiến cho Trần Lôi ta được mở rộng tầm mắt”.
Nghe thấy Trần Lôi nói như vậy, bên phía con em, đệ tử gia tộc họ Văn không nhịn niền lớn tiếng khiêu khích lại.
“Trần Lôi, ngươi nếu không phục có thể nên võ đài cùng Văn Thái Võ ta so tài”.
“Văn Thái Võ, ngươi quả là một tên vô sỉ, không biết xấu hổ nhất mà ta từng thấy, ngươi trong thế hệ trẻ của Văn gia dù sao cũng là tinh anh đứng hàng thứ ba, mười sáu tuổi, có tu vi võ đồ bát trọng đỉnh, vậy mà không màng mặt mũi của bản thân cùng của gia tộc các ngươi, đi khiêu chiến ta mới mười ba tuổi, chỉ có tu vi võ đồ lục trọng đỉnh, thật khiến người ta nhìn gia tộc các ngươi bằng ánh mắt khác”.
Trần Lôi là tinh anh trong gia tộc, tuổi còn nhỏ mà có tu vi cao cường, bản thân có thiên phu tu luyện cao, nói sắc bén như vậy khiến bên phía Văn gia, Văn Thái Vũ nghe những lời này cùng con em Văn gia có mặt tại đây đều khuôn mặt đen lại như heo bị chọc tiết.
Văn Thái Vũ thẹn quá hóa giận, niền vung người đánh tới lơi Trần Lôi đứng, khi thấy Văn Thái Vũ lao tới, Trần Lôi không có biểu hiện nhiều, chỉ hiên ngang đứng với vẻ mặt thần thái tự nhiên như không có chuyện gì vậy, khi kiếm của Văn Thái Vũ gần tới Trần Lôi thì có một thanh kiếm phóng tới như lưu tinh cuồng vũ, kiếm khí sắc bén rễ giàng đánh tan đòn công kích của hắn, người chứng kiến xung quanh không khỏi dật mình.
“Không hổ danh là thiếu chủ của Trần gia thức lực quả là cao chỉ đơn dản một kiểm lại có uy lực lớn như vậy, dễ dàng đánh tan công kích của vũ đồ bát trọng đỉnh”.
Bên phía Văn gia có một tên đệ tử nhìn thấy vậy không khỏi cảm khái nói.
Tuy đây chỉ là công kích thăm dò của Thái Vũ, tuy nhiên cũng có lăm thành thực lực của hắn, có thể dễ dàng đánh tan công kích của y như vậy khiến y kinh hãi không thôi, đứng ngoài chứng kiến hết thảy Văn Sở vẻ mặt cũng mang đầy vẻ khá kinh ngạc.
Không ngờ, Trần Phong có thức lực mạnh như vậy, không hề kém y chút nào. Quả thật, cả hai đều là tinh anh đứng hàng thứ hai trong hai gia tộc, nhưng Văn Sở vốn rất tự tin có thể đánh bại Trần Phong, nhưng sau khi thấy chiếu kiếm kia, khiến y thay đổi suy nghĩ này. Có thể xưng là tinh anh đứng thứ hai của Trần gia cũng là thiếu chủ Trần gia có thể đơn giản sao?
“Ngươi đã muốn đánh như vậy, Văn Thái Vũ hãy để Trần Phong ta tiếp ngươi đi”.
Dứt lời, Trần Phong niền phi lên võ đài đứng chĩa kiếm về Thái Vũ đang đứng dưới đà, thấy vậy Thái Vũ không hề chần chừ niền lao lên võ đài hét lớn.
“Trần Phong tiếp chiêu”.
Kèm theo tiếng hét là, kiếm khí sắc bén cũng lao tới chước mặt Trần Phong, thấy kiếm khí sắc bén đâm tới, Trần phong vung kiếm chém về phía trước dễ dàng đánh tan kiếm khí.
Thấy đòn tấn công của mình bị vô hiệu hóa, Văn Thái Vũ không bất ngờ, niền giậm chân nhảy lên cao rồi lao suống, thế kiếm như gió tấn công tới Trần Phong nhưng vẫn bị y dễ dàng hóa giải, khi nghiêng người đỡ kiếm một cách dễ dàng.
Chỉ trong thời gian ngắn, hai bên đã giao thủ tới hơn mời chiêu, đều rất kịch tính, mỗi lần Văn Thái Vũ tấn công đều bị Trần phong dễ dàng ứng phó, còn khi đỡ đòn tấn công của Trần phong, Văn Thái Vũ đều chật vật chống đỡ.
Có thể thấy rằng, cuộc chiến của hai người, Trần Phong đang rõ ràng áp chế Văn Thái Vũ. Sau nhiều lần tân công không hiệu quả, cùng bị đòn tấn công của đối thủ làm cho chật vật không chịu nổi, bất ngờ Văn Thái Vũ giơ kiếm lên cao rồi lao tới Trần Phong hét lớn.
“Trường Sinh Nhất kiếm Trần Phong xem kiếm”.
Đây rõ là tuyệt học chấn gia của Văn gia Trường Sinh kiếm Quyết, Trường Sinh Nhất kiếm là quyết đầu bộ kiếm quyết này và đây cũng là chiêu kiếm Văn sở phá vỡ kiếm khí của chiêu Bích Lạc Lưu Tinh mà Trần Lộc đánh ra, khiến y bị bay khỏi võ đài và bị thương không nhẹ.
Trần Phong khi thấy Văn Thái Vũ đánh ra chiêu kiếm này, đã biết thời điểm phân thắng thua đã đến, kiếm khí như hủy diệt sinh mệnh đang tiến tới gần, Trần phong thần thái không có thay đổi mà chỉ từ trong ánh mắt toát ra một vẻ lạnh lùng như phán quyết ai đó vây.
Kiếm khí còn cách Trần Phong vài mét, y niền đưa kiếm lên thủ thế như muốn phòng thủ, khí thanh kiếm của Văn Thái Vũ tưởng chừng như chạm tới Trần Phong, bông nhiên dị biến xảy ra, nhanh như lưu tinh bay ngang qua bầu trời vậy, con em của hai thế gia Văn, Trần gia chỉ kịp trông thấy kiếm trên tay Trần Phong lóe lên như ánh sao trong trời đêm thì, Văn Thái Vũ từ trên lôi đài bay năn xuống.
Trên tay Văn thái Vũ, thanh kiếm không biết đã gãy từ bao giờ, chước ngực áo cũng bị kiếm chém rách nộ ra vết thương khá sâu, máu chày ra từ vết thương không ngừng, nhìn qua có vẻ nghiêm trọng.
Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng trọng thương rất lặng, nếu không có thời gian dài hoặc có đan dược cao cấp thì khó mà bình phục tốt được.
Kiếm quang mà Trần Phong vừa đánh ra rõ ràng là Bích Lạc Lưu Tinh trong Lưu Tinh Kiếm Quyết của Trần gia, chước đó khi Trần Lộc so tài với Văn Sở cũng đã từng sử dụng qua nhưng so sánh uy lực cùng mức sát thương thì kém xa so với Trần Phong đánh ra.
“Đây chính là cái giá của những kẻ đến gia tộc chúng ta gây rối, cho dù người tới là ai cũng vậy, là Văn gia cũng không được”.
Sau khi Văn Thái Vũ bay xuống võ đài, Trần Phong vẫn không thay đổi thần thái mà lạnh lùng nói ra. Đây, chính là lời cảnh cáo của y đối với Văn gia cũng như lời nói của gia tộc họ Trần này đối với toàn thể những thế lực ở Vọng Long Thành này, tuyên bố cảnh cáo vậy .
Muốn động tới Trần gia thì phải chả một cái giá không nhỏ.
Chính vì sự quyết đoán cứng rắn trong việc đối ngoại này, mới khiến Trần gia trong nhiều năm gần đây quật khởi chở thành một trong tam đại gia tộc và một trong tứ đại thế lực lớn nhất Vọng Long Thành này.
“Trần Phong thiếu tộc trưởng Trần gia, quả là danh bất hư truyền, không ngờ cũng đã đạt tới võ đồ cửu trọng đỉnh, tại hạ thật rất muốn so tài cao thấp cùng Phong thiếu chủ một phen”.
Chứng kiến Trần Phong có thể dễ dàng đáng thắng Văn Thái Vũ như vậy, Văn Sở rất bất ngờ, thái độ cũng ngưng trọng hơn mà nói ra những lời như vậy.
Sau khi nghe những lời nói đó của Văn sở, Trần Phong không thấy lạ chỉ nhàn nhạt đáp:
“Sở thiếu gia, ta tin ngươi không phải rảnh rỗi đến như vậy. Đến đây gây rối, không phải mục đích chính của ngươi, có việc gì thì nói thẳng ra đi”.