Thân hình Cảnh Đồng cao lớn, từ góc nhìn của hắn vừa vặn có thể thấy cần cổ trắng nõn của Thần Nhứ, cùng với xương quai xanh lộ ra một ít. Dưới xương quai xanh có một vết đỏ như ẩn như hiện, Cảnh Đồng kinh nghiệm gió trăng *, liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là dấu hôn, trong lòng lập tức ngứa ngáy. Nghĩ đến mỹ nhân trước mặt lại bị muội muội của mình bức ra mị sắc diễm lệ như vậy, không khỏi khó kiềm chế mà nuốt nước miếng.
* ám chỉ chuyện giường chiếu
Thần Nhứ thấy Cảnh Đồng thật lâu không nói lời nào, chỉ là nhìn mình chằm chằm, cũng nhận ra chuyện không thích hợp. “Nếu thái tử điện hạ không có gì dặn dò, vậy Thần Nhứ xin cáo lui.” Dứt lời, cũng không đợi Cảnh Đồng phản ứng, trực tiếp mang Tái Phúc rời đi.
Tái Phúc theo sau lưng Thần Nhứ, đi khỏi đó thật xa mới mở miệng: “Quận chúa, nô tỳ thấy thái tử điện hạ ngài ấy…”
“Tái Phúc, trong cung không thể nói lung tung.” Thần Nhứ kịp thời cắt ngang nàng.
“Vâng. Nô tỳ biết sai.” Tái Phúc không dám nói gì nữa, cúi đầu theo Thần Nhứ trở về cung Vũ Yên.
Cảnh Hàm U vẫn chưa về, Thần Nhứ ngồi một mình trong tẩm điện. Hôm nay gặp được Cảnh Đồng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng, mà thái độ của Cảnh Đồng với nàng cũng khác trước đó. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thần Nhứ nghĩ không ra, nếu Cảnh Đồng có ý nghĩ xấu gì với nàng, cần gì đợi đến bây giờ? Lúc ở nước Dịch đã có thể ra tay, nàng thân gánh sống chết của cả tộc, sẽ không phản kháng.
“Đến cùng là chỗ nào có vấn đề?” Nếu quả thật trêu chọc Cảnh Đồng, đó thế nhưng là bất lợi to lớn với nàng. Thứ nhất, thêm một người ngấp nghé, không gian hoạt động trong cung của nàng liền sẽ thu nhỏ một bước. Thứ hai, Cảnh Đồng dù sao cũng là thái tử, thật phải so sánh, Cảnh Hàm U chưa chắc là đối thủ. Còn nữa… Cảnh Đồng nhưng là chồng của Mạc Ly. Mạc Ly lại hận nàng như thế, nàng cũng không muốn gia tăng nỗi hận này.
Lấy gương soi mình, nàng cũng không phát hiện mình và lúc trước khác biệt gì. Nếu nhất định phải nói đến biến hóa, vậy chính là khí chất uy áp vạn dân kia đã không còn. Đó là khẳng định, bây giờ nàng, nếu không thể khiến Cảnh Hàm U thương tiếc, còn muốn chiếm lấy không gian hoạt động như thế nào? Kẻ yếu, luôn luôn dễ dàng để người ta xem nhẹ.
Đúng là khó khăn! Dù là nàng cũng không nhịn được thở dài. Làm sao để có thể né qua người giám thị mình, bồi dưỡng thế lực đây? Vấn đề này nàng suy nghĩ cẩn thận nhiều ngày, nghĩ đến đầu cũng đau.
Cảnh Hàm U trở về liền thấy Thần Nhứ cau mày, nhìn thế cục ván cờ.
“Mỗi lần đánh cờ, nàng đều để chính mình lâm vào chỗ chết.” Nàng vừa nói, tay đã làm loạn ván cờ.
“Ai!” Thần Nhứ đưa tay muốn ngăn, lại chậm nửa bước, thế cục đã loạn. Thần Nhứ thở dài. “Ân Khang công chúa có tốt không?”
Cảnh Hàm U nhận khăn Trần Tâm đưa tới, xoa xoa mặt, “Không nỡ xa phụ hoàng mẫu hậu, không nỡ xa huynh đệ tỷ muội. Dù gì cũng là tha hương nơi đất khách quê người, có lẽ lần này đi, sẽ không về được nữa.”
Trong uyển Thi Lam, chúng tỷ muội nói về chuyện này liền không nhịn được lau nước mắt. Không thể không nói, cuộc tụ hội mỗi tuần một lần của công chúa nước Lịch đúng thật có tác dụng. Tình cảm của các công chúa tốt hơn công chúa nước khác nhiều. Đâu xa không nói, ít nhất tốt hơn nước Dịch.
“Cuộc đời là như thế, tụ tán vô thường *. Lần này Ân Khang công chúa gả đi, nghĩ đến hai vị công chúa Đoan Thận, Minh Hiếu cũng sắp rồi. Nếu nàng cứ không nỡ như vậy, ngày sau sẽ khóc nhiều đấy.” Thần Nhứ dịu dàng khuyên, hết sức quan tâm.
* tụ tán vô thường: gặp mặt rồi chia ly thất thường, chẳng biết giờ phút nào.
Cảnh Hàm U đương nhiên biết lý lẽ này. Nghĩ đến, cuối cùng mình cũng phải lấy chồng hòa thân ở xa, chợt cảm giác cuộc sống vô vị. Nhưng nhìn nữ tử trước mặt, lại cảm thấy dù con đường phía trước có gian nan đến dường nào, đều phải kiên cường vì nàng mà đi.
“May mà bên cạnh ta có nàng.” Nàng giữ chặt tay Thần Nhứ, đưa tới bên miệng hôn một cái.
Thần Nhứ không hề động đậy, đôi mắt nhìn Cảnh Hàm U tràn đầy nhu tình như nước, khiến người sa vào đó.
“Nếu có một ngày ta rời khỏi nàng, nàng sẽ như thế nào?”
Ánh mắt Cảnh Hàm U lập tức lạnh lẽo, “Thần Nhứ, ta sẽ không để nàng rời đi.”
“Nếu như ta thân bất do kỷ * thì sao?”
* thân bất do kỷ: số phận bản thân không do mình quyết định, không thể làm gì khác.
Cảnh Hàm U tức khắc cảnh giác. “Hôm nay nàng gặp được ai?”
Thần Nhứ rủ mắt, “Thái tử điện hạ.”
Cảnh Hàm U nghe thế, đột nhiên yên tĩnh lại. “Nàng yên tâm, huynh ấy không dám ham muốn nàng.”
Thần Nhứ không hiểu, ngẩng đầu nhìn nàng, lại không hỏi vì sao.
“Tin tưởng ta.” Cảnh Hàm U kéo nàng vào trong ngực. “Ta có thể bảo vệ nàng.”
Qua những lời này, Thần Nhứ đã đoán được, nhất định là Cảnh Đồng và Cảnh Hàm U đã tạo thành loại quan hệ đồng minh nào đó. Nghĩ đến cũng bình thường, hai người họ là anh em cùng một mẹ, quan hệ vốn gần gũi hơn người ngoài. Cảnh Hàm U tay nắm bốn vạn Phi Vân Kỵ trấn giữ kinh thành, hẳn là một nguồn trợ lực rất lớn của Cảnh Đồng. Nếu Cảnh Đồng còn muốn lên ngôi, vậy sẽ không trở mặt với Cảnh Hàm U, chí ít sẽ không vì một nữ nhân mà trở mặt với Cảnh Hàm U.
Nghĩ đến đây, nàng khẽ than thở dưới đáy lòng. Hàm U à, nàng quá chắc chắn rồi. Bây giờ hắn là thái tử, muốn dựa vào lực lượng của nàng leo lên ngôi vua, đương nhiên không dám đối địch với nàng. Nếu một ngày hắn lên ngôi rồi, vậy coi như khó nói. Đạo lý thỏ tử cẩu phanh, điểu tẫn cung tàn *, còn cần người nói sao?
* thỏ tử cẩu phanh, điểu tẫn cung tàn: Phiên âm Hán văn nguyên câu là “Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàn; địch quốc phá, mưu thần vong”. Ý tứ là “Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt; chim bay cao hết, cung tốt vứt bỏ; nước địch phá xong, mưu thần bị giết”. Nguồn gốc từ chuyện Việt Vương Câu Tiễn vong ân bội nghĩa, bức hại công thần. Ngụ ý khi hết giá trị lợi dụng sẽ bị loại bỏ, tựa như “vắt chanh bỏ vỏ” trong tiếng Việt.
“Đừng lo lắng.” Cảnh Hàm U thấy nàng cúi đầu không nói, cho là nàng còn đang lo lắng chuyện thái tử.
Thần Nhứ ngẩng đầu, khẽ vuốt cằm. “Ta không muốn gây phiền toái cho nàng. Mấy ngày này ta sẽ ở trong cung, nàng hãy yên tâm.”
Cảnh Hàm U thầm than. Khéo léo hiểu lòng người như vậy, vì sao lại làm cho nàng không an lòng đây?
Hai tỷ muội Hoàn Phương, Hoàn Doanh tìm được thời cơ thông báo cho Cảnh Hàm U tình huống Thần Nhứ ra ngoài hôm nay. Ngoại trừ cuộc trò chuyện trong lầu Khuynh Hương không thể nào nghe, còn lại đều nói rõ ràng.
“Thần Nhứ và Tuệ tiệp dư nói gì trong điện?” Cảnh Hàm U cau mày.
Vấn đề này không ai có thể trả lời.
Ngày thứ hai, lúc Cảnh Hàm U sắp ra cửa đi uyển Thi Lam, Thần Nhứ đã chuẩn bị xong hai hộp hương cao để nàng mang đến cho Ân Khang công chúa.
“Hương cao này là ta tự tay làm, dùng để điều chế nước hương và phấn thơm cũng không tệ. Nàng đưa cho Ân Khang công chúa, lúc trang điểm công chúa cần dùng tới.”
Nếu nàng có ý tốt, Cảnh Hàm U đương nhiên vui vẻ, để Trần Tâm nhận lấy mang đến uyển Thi Lam.
Trong chính điện của Ân Khang công chúa chất đầy các loại phần thưởng và lễ vật, đều là hoàng thượng hoàng hậu và nhóm phi tần tặng.
“Công chúa, người có muốn xem những vật này không, cũng sẽ có lúc dùng tới chúng.” Cung nữ Thiển Bích nói.
Ân Khang công chúa lắc đầu. “Ngươi cất kỹ là được rồi, không cần báo cho ta nữa. Đều là chút vật ngoài thân, không có gì quan trọng. Ngược lại là tấm lòng thành của người nhà, đủ đầy trân quý.”
Lúc Cảnh Hàm U đến, Đức Ninh công chúa cũng vừa tới. Trông thấy Cảnh Hàm U đưa hương cao, nhịn không được cùng Ân Khang công chúa mở ra một hộp. Vừa mở hộp ra, mùi hương ngọt dịu của hoa quế lập tức tản ra khắp chính điện. Đến các cung nữ cũng không nhịn được tấm tắc bảo lạ. Chi phí ăn mặc trong hoàng cung đương nhiên là tốt nhất nước Lịch, nhưng xưa nay chưa từng gặp qua hương cao tốt như vậy.
“Đây là Thần Nhứ tự mình làm. Nàng ấy nói đại tỷ gả đi cần dùng đến, đặc biệt để ta mang đến tặng đại tỷ.” Cảnh Hàm U không quên nói chuyện cho Thần Nhứ.
n Khang công chúa cười nói: “Nhu Gia muội cũng thật là, lễ vật của Thuận Ân quận chúa đều đưa tới, sao muội không mang quận chúa theo? Nghĩ đến người cả ngày ở trong cung Vũ Yên của muội, cũng rất buồn chán đó chứ, nhân cơ hội này ra ngoài một chuyến, chẳng phải tốt sao?”
Cảnh Hàm U đương nhiên có suy nghĩ của mình. Dù các công chúa là tỷ muội, nhưng cũng tranh đấu ngoài sáng trong tối không ngừng. Thần Nhứ là bảo bối của nàng, nàng cũng không nguyện ý phơi bày Thần Nhứ ở trước mặt mọi người.
Đức Ninh công chúa cũng nói: “Đại tỷ nói đúng. Muội đó, đã để người ta làm thư đồng thì cũng đừng thiệt thòi người ta. Suy cho cùng đã từng là một công chúa, đừng để người ta chê cười chúng ta không hiểu lễ nghĩa.”
“Đức Ninh nói đúng. Người đâu, đi cung Vũ Yên mời Thuận Ân quận chúa tới.” Ân Khang công chúa cũng không đợi Cảnh Hàm U gật đầu, trực tiếp phái người đi.
Cung Vũ Yên.
Thần Nhứ đang ngồi trước cửa sổ điều chế nước hương. Mùi hương thanh nhã chầm chậm phiêu tán. Nhàn nhạt mà triền miên, đúng là hương cỏ Uẩn Kết thanh đạm trên người Thần Nhứ.
“Quận chúa, cái này giống mùi hương của người.” Tái Phúc nói.
“Đây là hương cỏ Uẩn Kết của nước Dịch. Cỏ Uẩn Kết chỉ sinh trưởng ở vùng đất lạnh giá biên giới phía Tây của nước Dịch. Phần lớn ở trên dãy núi, trong khe đá. Lúc trước, hàng năm phụ hoàng đều phái người đến biên giới phía Tây hái cỏ Uẩn Kết, chế thành hương cao cho ta. Đáng tiếc, bây giờ không còn nữa.” Thần Nhứ khẽ than. Cỏ Uẩn Kết có mùi thơm thanh nhã, vốn là nguyên liệu tốt để điều chế hương. Đáng tiếc cỏ Uẩn Kết sống ở nơi lạnh giá, chính nó lại có tính lạnh thật lớn, có hại cho thân thể, nên khó mà làm thành hương. Chỉ có một mình Thần Nhứ không sợ, từ nhỏ đã dùng hương này, lâu ngày thấm vào có hiệu quả, cơ thể nàng cũng tản ra hương thơm thanh nhã.
Hương Vong Linh người người đều thích dùng là chất độc trí mạng của nàng. Cỏ Uẩn Kết người khác không thể dùng, lại luôn làm bạn bên nàng.
Cả đời Thần Nhứ, chú định không thể nước chảy bèo trôi, chỉ có thể mở ra lối riêng của mình.
__________
Editor có lời muốn nói: Lúc đọc thì không thấy gì, lúc edit lại nhận ra nhiều thứ. Hề cảm thấy trong chương này cảnh ván cờ rất có thâm ý. Ván cờ tượng trưng cho thế cục, Hàm U nói “nàng lúc nào cũng để chính mình lâm vào chỗ chết” cũng như cách mà Thần Nhứ bày mưu tính kế vậy – xem chính mình là một con cờ, không ngại hy sinh bản thân vì đại cục. Nếu ai đọc “Chưởng viện” (cùng hệ liệt với bộ này) thì chắc sẽ nhớ có khúc Chưởng viện và Thần Nhứ cùng đánh cờ, Chưởng viện đã dạy Thần Nhứ phải xem bản thân như một con cờ, không ngại hy sinh (đại loại là như thế), nên giờ chúng ta đã biết cái kiểu tính kế hại thân này từ ai mà ra rồi ha. Trở lại với Lưu quang, Cảnh Hàm U đưa tay phá vỡ ván cờ như tượng trưng cho mỗi khi Thần Nhứ tính tới bước hy sinh bản thân thì Hàm U lại đánh vỡ và cũng là cứu nàng vậy. (Đây chỉ là những suy nghĩ riêng của editor thôi nè, mng đọc giải trí hihi).