Lưu Quang Chi Thành

Chương 48



Edit: OwOw

Dung phu nhân cảm thấy lợi thế của mình đã mất, liền hờn dỗi cáo ốm, đem chuyện nhà đẩy đi toàn bộ. Thông thường mọi chuyện có nhóm quản gia lo liệu, nhưng tháng sau là yến hội sinh nhật của đại thiếu gia, không thể không có người chủ trì.

Quản gia tận dụng cơ hội hiếm có Dung Định Khôn về nhà, tiến đến hỏi ý kiến. Dung Định Khôn thấy phiền phức vô cùng. Hắn định sai Đại phu nhân tới làm, lại nghĩ tới Vương thị kia lòng dạ hẹp hòi, keo kiệt, tầm nhìn lại hạn hẹp, chỉ sợ làm không ra khí phái của yến hội. Dương Tú Thành đề nghị để Dung Phương Lâm thử sức.

“Phương Lâm đã 16 tuổi, qua thêm mấy năm, cũng nên lập gia đình, hiện tại là lúc nên học cách tổ chức gia yến. Huống hồ đến lúc đó bao nhiêu danh môn quyền quý đều sẽ tới, cũng chính là cơ hội tốt để Phương Lâm bộc lộ tài năng. Cái gọi là “nhất gia hảo nữ bách gia cầu”, Phương Lâm nếu là có thể có cái thanh danh tốt, nhất định có thể tìm được nhà chồng tốt. Lại nói, phu nhân cho dù không muốn quản, cũng không thể để mặc Phương Lâm làm hư yến hội.”

Dung Định Khôn nghĩ thầm có lý, liền phân phó xuống dưới như vậy.

Dung gia tỷ muội đang học trong thư phòng, quản gia đến thông báo, Dung Phương Hoa ha một tiếng bật cười, nói với Phùng Thế Chân: “Cô giáo quả thật liệu sự như thần!”

Phùng Thế Chân cười nói: “Cô thấy đây là cơ hội cực tốt để rèn luyện. Hai đứa em trước kia cũng từng chủ trì qua tiệc trà.”

Dung Phương Lâm sầu khổ nói: “Tiệc trà trước kia bất quá là mời mười mấy người bạn chơi thôi. Lần này ba định mời cả bến Thượng Hải. Cả trong và ngoài nước, ít nhất cũng phải có một hai trăm người.”

“Yên tâm.” Phùng Thế Chân an ủi, “Cô cảm thấy phu nhân sẽ không mặc kệ.”

Quả thật đúng như Dương Tú Thành dự đoán, Dung phu nhân cho dù giận dỗi cũng không thể không giúp con gái ruột. Nàng phái Đại phu nhân tới giúp Phương Lâm, và vì cảm thấy Phùng Thế Chân vừa giỏi giang vừa tỉ mỉ nên cũng nhờ cô ấy giúp đỡ.

Nhà bà chủ có chuyện nhờ, Phùng Thế Chân đương nhiên đồng ý.

Thư phòng trở thành phòng chỉ huy, Dung Phương Lâm ở bên trong ra lệnh. Nhóm người hầu nhận mệnh lệnh của cô lập tức hành động. Mà Phùng Thế Chân cùng Đại phu nhân chính là hai đại quân sư của Dung đại tiểu thư, vì cô bày mưu tính kế.

Cuối thu khí trời dễ chịu, đất trời như gột rửa, thu cúc bung nở chói lọi như nắng gắt. Các tiểu thư và phu nhân lại không có tâm trạng đi du lịch, tụ tập trong thư phòng mở họp.

Trong thư phòng, một tấm bảng đen lớn được dựng lên, phía trên dán đầy tờ giấy, bàn giấy chất đầy hàng mẫu từ các cửa tiệm khác nhau.

“Trà chiều cùng tiệc tối đều đặt từ khách sạn Lễ Tra, trà chiều kiểu Anh, tiệc tối kiểu Pháp. Ngày mai khách sạn sẽ đem menu đưa tới. Nhớ kỹ, trước hết để Dung lão gia xem qua, sau lại đưa Dung phu nhân nhìn.”

“Danh sách khách mời cũng cần để anh Tú Thành xem qua.”

“Đúng rồi, có khách mời dị ứng đồ ăn, cần phải đánh dấu.”

“Đừng dùng hoa cát cánh, hoa này hôi cực kì. Đại ca thích hoa gì?”

“Hỏi rồi, cậu ta nói hoa gì cũng ghét” Đại phu nhân bĩu môi.

“Dùng hoa cẩm chướng.” Phùng Thế Chân quyết định, “Màu xanh nhạt chỉ dùng để trang trí bàn ăn. Trong phòng khiêu vũ có thể trang trí mẫu đơn và Lily, dùng hoa hồng cũng không có vấn đề. Phương hoa tính toán số lượng một chút, để người hầu gọi điện đến tiệm hoa đặt hàng ngay hôm nay.”

“Khăn trải bàn, chọn cái nào?”

“Trắng ngà?”

“Cũng không phải kết hôn, dùng màu vàng nhạt tốt hơn.”

“Cô giáo mau lại đây, khách sạn đưa tới đồ ăn và rượu để chúng ta dùng thử, cùng đi nếm thử!”

Dung Gia Thượng đi ngang qua cửa thư phòng, nghe thấy bên trong náo nhiệt, ló đầu nhìn một cái.

Các nữ nhân đang thử rượu và đồ ăn, không biết là ăn vào món gì, cùng nhau biểu lộ vẻ mặt thảm không nỡ nhìn, vội vàng phun ra.

Phùng Thế Chân vội vàng uống một ngụm Champagne, lập tức lộ ra kinh ngạc lẫn vui mừng.

“Cái này ngon, nhớ thêm vào trên danh sách.”

“Tiểu thư, vui lòng thử lại rượu vang đỏ này.” Quản lý khách sạn nhiệt tình đề cử, “Loại rượu này rất thích hợp với món sườn cừu nướng than cho bữa tối.”

Dung Phương Hoa đã uống đến hai má đỏ bừng, cười nói: “Mau mau! Còn có món tráng miệng nữa, mau bưng lên!”

Cả một chiếc xe đẩy đầy bánh ngọt và món tráng miệng tinh tế được chuyển đến. Các nữ nhân ai mà không yêu đồ ngọt, tất cả đều phát ra tiếng hoan hô.

Dung Gia Thượng cười lắc đầu, ánh mắt dừng một lúc trên cổ Phùng Thế Chân, nơi vết sẹo bong ra để lại một vệt đỏ.

“Đại ca.” Dung Phương Hoa phát hiện anh, “Chúng em một hồi hẹn chị Lan Hinh đi shopping ở trung tâm thương mại Tiên Thi, anh cũng cùng đi nha.”

Cái tên Đỗ Lan Hinh như một hồi chuông cảnh tỉnh, một âm thanh vang lên trong đầu Dung Gia Thượng. Vẻ mặt ôn nhu cùng với nụ cười nhẹ nhàng giống như bị một trận sóng lớn cuốn đi, lãnh đạm nói: “Anh phải đến công ty, không có thời gian.””

Bởi vì Dung Gia Thượng xử lý việc điều tra gian tế rất khá, rất được Dung Định Khôn tán thành. Dung Định Khôn cảm thấy bản thân nhi tử ưu tú, có thể vào học ở một trường danh tiếng mà không cần học bù nên ông đã dừng khóa học bù của anh, bảo anh cùng mình đi thương hội để làm quen với công việc kinh doanh của gia đình.

Sự thay đổi của Dung Gia Thượng đối với Dung Định Khôn mà nói, là kinh hỉ duy nhất trong số những việc không thuận gần đây. Dung Định Khôn đối với trưởng tử vẫn là ký thác kỳ vọng rất sâu, lúc đầu cho rằng vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, không ngờ kỳ thật cũng đã sớm hiểu chuyện, đồng thời ưu tú vượt qua mình dự kiến. Dung Định Khôn cảm giác mình giống như trúng số.

Dung Gia Thượng thông minh, điềm tĩnh, ổn trọng, có tố chất của một người kế vị ưu tú. Có lẽ anh vẫn còn tương đối non nớt và thiếu kinh nghiệm, nhưng điều đó không thành vấn đề, Dung Định Khôn đã quyết định đích thân huấn luyện trưởng tử, truyền thụ tất cả để đào tạo con trai mình trở thành người đứng đầu tiếp theo Dung gia.

Dung Gia Thượng đã biết bí mật về công việc kinh doanh của gia đình từ lâu, nhưng đến bây giờ anh mới thực sự tiếp xúc với cốt lõi và tham gia vào hoạt động hàng ngày của bộ phận kinh doanh đó.

Dung Định Khôn là người cẩn trọng, hắn làm ăn buôn bán rất lớn, ở phía nam còn có vườn nha phiến, sản xuất thuốc lá và thuốc phiện tốt nhất. Nhưng là hắn không tham, sẽ không dễ dàng bí quá hoá liều, cho nên hắn căn cơ rất vững chắc. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó hắn đã bị mất một lượng hàng lớn như vậy nhưng vẫn vững mạnh.

“Muốn một lần nữa lấy được tín nhiệm của Tào đại soái cũng không dễ dàng.” Dung Định Khôn nói với nhi tử, “Chúng ta bây vận chuyển súng ống đạn được cho hắn, gần như là kinh doanh miễn phí.”

Dung Gia Thượng hỏi: “Trận chiến này không biết đánh tới lúc nào, liệu đường dây này sẽ trở thành một cái hố không đáy không?”

“Đương nhiên sẽ không vĩnh viễn làm không công như vậy.” Dung Định Khôn cầm tình báo cơ mật đưa cho trưởng tử xem, “Chẳng bao lâu nữa, Tào gia sẽ giành chiến thắng. Báo đáp hậu hĩnh ở trong tầm tay. Đường dây gian tế trong nhà, con tra thế nào rồi?”

Dung Gia Thượng cười nói: “Ta tìm một đứa giả chết dọa hắn một chút, họ Quách liền có cái gì cũng khai ra hết. Chúng ta dựa theo sự miêu tả của hắn, tìm người liên hệ kia. Ban đầu chúng ta nghi ngờ một kế toán của Dục Anh Đường, nhưng người đi theo đã mất dấu.”

Dung Định Khôn nói: “Chúng ta ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối. Chí ít sau khi nhà cửa được dọn dẹp đường dây này sẽ bị chặt đứt. Trong nhà con nghiêm cẩn một chút, những người giúp việc mới bổ khuyết kia cũng chưa chắc đáng tin cậy. Người trộm tình báo có khả năng vẫn còn ở trong phủ.”

Hai cha con trầm mặc một lát. Cả hai đều nghĩ đến một thân ảnh nhã nhặn thanh tú.

“Nữ gia sư kia của con…” Dung Định Khôn trầm ngâm.

“Cô ấy đã thông qua thiết bị phát hiện nói dối.” Dung Gia Thượng trong tiềm thức bảo vệ Phùng Thế Chân, sau khi nhìn thấy ánh mắt khó chịu và nghiêm khắc của phụ thân, anh ấy miễn cưỡng nói thêm, “Con sẽ chú ý đến cô ấy”

Dung Định Khôn nhẹ gật đầu: “Đừng để tư tình ảnh hưởng tới năng lực phán đoán mình, con trai. Nữ nhân sao, con muốn dạng gì mà không có? Nếu cô ta có vấn đề, tuyệt đối không thể lưu! Lại nói, bây giờ hôn sự của con cùng tiểu thư Đỗ gia cũng nên nghị trình.”

“Có sớm quá không?” Dung Gia Thượng khẽ cau mày, “Con dù sao…”

“Chúng ta cần khoản vay từ Đỗ gia.” Dung Định Khôn khẩu khí tràn đầy nghiêm khắc không cho phép cự tuyệt, “Con khi đó cũng chính miệng hứa với ta. Ta để nữ nhân kia về Dung gia, con sẽ kết hôn theo lời của ta. Thế nào? Phùng tiểu thư đem con độc chiếm?”

“Không có.” Dung Gia Thượng bình tĩnh nói, “Con cùng cô ấy quan hệ trong sạch.”

Dung Định Khôn không khỏi kinh ngạc: “Điểm này không giống con trai ta nha.”

Dung Gia Thượng thực sự không muốn thảo luận vấn đề này, thà đưa chủ đề trở lại hôn ước: “Như vậy, hôn sự với Đỗ gia là đã bàn xong xuôi rồi?”

Dung Định Khôn nói: “Luật sư đã đem hợp đồng kết hôn chuẩn bị xong rồi, con có thể nhìn lại. Mấy ngày nữa đi Đỗ gia thăm hỏi, tiện thể ký hợp đồng. Vừa lúc con phải làm yến hội sinh nhật, ở yến hội đem hôn ước công bố đi.”

Cuộc hôn nhân này giống như một công việc kinh doanh, ngay cả hợp đồng cũng đã chuẩn bị xong. Tương lai có xảy ra biến cố, không cần vợ chồng cãi nhau, tự có luật sư ra trận chém giết. Văn minh làm sao!

Dung Gia Thượng cười nhạo một tiếng.

Ngày hôm đó Dung Định Khôn có tiệc xã giao ở Trương Viên, Dung Gia Thượng cũng được hắn mang theo. Mọi người khi thấy Dung gia đại thiếu gia tuấn tú lịch sự đều cùng tán thưởng. Đến dự tiệc còn có giám đốc của một ngân hàng Hoa Kì, vừa tới Trung Quốc không lâu, tiếng Trung Quốc nói không xuôi. Dung Gia Thượng dùng Anh ngữ giao lưu với ông ấy trong suốt quá trình, thuận tiện giúp đỡ phiên dịch.

Ngoại giới đồn đãi Dung gia đại thiếu gia là đồ vô dụng ngay cả trung học suýt chút nữa cũng không tốt nghiệp nổi, nhưng những sinh viên đại học đó chưa chắc có vốn tiếng Anh thuần thục và lưu loát như anh ta. Biểu hiện hôm nay của Dung Gia Thượng đã tát một cú cực mạnh vào mặt những người kia. Dung Định Khôn nhìn ánh mắt kinh diễm của đám người xung quanh, cực kì đắc ý, thậm chí không nhịn được mà có mấy phần hoài niệm người vợ cả đã mất sớm.

Sau bữa ăn Dung Định Khôn muốn đánh bài, Dung Gia Thượng liền cáo từ về nhà trước.

Dung phủ lúc này vẫn yên tĩnh như thường lệ. Lúc Dung Gia Thượng đi qua phòng khách không một bóng người, chợt một nhạc khúc nhẹ nhàng vang lên.

Anh tìm kiếm nơi tiếng nhạc phát ra, đẩy cánh cửa của thư phòng. Nhạc khúc du dương tuôn ra như nước.

Chỉ có một chiếc đèn chùm pha lê công suất nhỏ được thắp sáng trong thư phòng, cả gian phòng được bao phủ trong ánh sáng màu mật ong.

Phùng Thế Chân mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, đưa lưng về phía cửa, một tay cầm ly rượu đỏ, đang đứng viết trước bảng đen.

Máy quay đĩa phát ra âm nhạc thư giãn du dương, Phùng Thế Chân một bên tô tô vẽ vẽ, đầu nhẹ nhàng lắc lư theo nhịp điệu. Mái tóc luôn được búi gọn của cô ấy đã được xõa xuống, buộc thành một bím tóc bồng bềnh, choàng qua vai. Điều này khiến bóng lưng của cô vừa yểu điệu, lại lười biếng, làm cho Dung Gia Thượng lồng ngực nóng lên một chút.

Như có thần giao cách cảm Phùng Thế Chân buông phấn viết xuống, quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt chạm nhau, hai người đều tắm mình trong ánh đèn tựa hoàng hôn, nét mặt thanh xuân mà mỹ lệ.

“Sao lại chỉ có một mình cô đang làm vậy?” Dung Gia Thượng đi tới, nhìn thoáng qua bảng đen.

Phía trên dán đủ loại giấy tờ ghi chú, ghi đều là hạng mục công việc của vũ hội. Trong đó có cái thời gian biểu rất thú vị, ghi rõ thời gian khi nào tiếp khách, khi nào dâng trà bánh, và khi nào ăn tối. Thậm chí viết rõ ràng khi nào để Dung Định Khôn phát biểu, rồi để Dung Gia Thượng phát biểu, sau đó khách mời chúc mừng Dung Gia Thượng sinh nhật vui vẻ.

“Phương Lâm và mọi người đi dạo trung tâm thương mại chưa về.” Thanh âm của Phùng Thế Chân cũng mang theo cảm giác uể oải, giống ngâm ở trong rượu, như một đóa hoa phảng phất mùi hương thuần khiết, “Tôi muốn chọn ca khúc thật tốt cho vũ hội. Anh thích ca khúc gì?””

“Tôi sao cũng được.” Dung Gia Thượng hứng thú nhìn hai mắt ôn nhuận như thu thuỷ của cô, “Cô giáo, cô có định tặng tôi một món quà sinh nhật không?”

Phùng Thế Chân nhìn qua Dung Gia Thượng, bỗng nhiên nở nụ cười xinh đẹp. Dung Gia Thượng chỉ cảm thấy khắp thư phòng thoáng chốc từng đóa hoa toàn bộ bung nở, tươi đẹp rực rỡ, một dòng nước ấm tràn vào huyết mạch, làm toàn thân anh tràn đầy lực lượng khó tả.

“Anh yên tâm, trong phạm vi khả năng của tôi, tôi sẽ đưa anh một món quà vừa lòng đẹp ý.” Phùng Thế Chân thân thể nhỏ lắc lư, như là đứng không vững. Cô ấy luôn tự chủ, chưa từng tùy tiện như vậy.

Ánh mắt của Dung Gia Thượng di chuyển đến chai rượu đỏ đã cạn trên bàn, hiểu ra.

“Cô giáo đã uống bao nhiêu rượu?”

“Không nhiều lắm.” Phùng Thế Chân cười đến vô tri vô giác, tựa như hoa quỳnh tú lệ nở rộ dưới ánh nến, “Độ của rượu đỏ lại không cao. Tôi là có thể chấp cả ba tôi còn có anh tôi một bình rượu.”

Dung Gia Thượng không biết nên khóc hay cười, nhưng là anh rất thích nhìn bộ dáng hơi say lại bướng bỉnh của Phùng Thế Chân. Bên trong ánh mắt của cô có ánh sáng ám áp lấp lánh, vừa giống như mơ màng lại giống như thanh tỉnh, tràn đầy thần thái khó nắm bắt.

Một khúc kết thúc, khoảnh khắc dừng lại ngắn ngủi lại vang lên một khúc khác.

Đây là điệu waltz chậm rãi nhu tình, tiếng ghita nhẹ nhàng vang lên, giọng nam thâm tình thuần hậu hát khúc tình ca.

Ngoài cửa sổ là âm u đêm lạnh, gió táp như trạm canh gác. Trong phòng lại ấm áp như xuân thu, ánh sáng nhu hòa say lòng người, hương rượu phiêu dật.

Dung Gia Thượng cầm lấy ly rượu thủy tinh trong tay của Phùng Thế Chân, đặt trên mặt bàn, sau đó cầm tay trái của cô, đặt ở trên lồng ngực của mình.

Phùng Thế Chân sóng mắt dập dờn, một tia sáng vụt qua như sao băng. Cô từ từ đặt tay phải của mình lên lòng bàn tay của Dung Gia Thượng.

Cánh tay kéo một phát. Cô gái nhẹ nhàng xoay một vòng tròn, bị nam nhân kéo vào trong ngực.

Mười ngón tay đan vào nhau, hai thân thể thân mật dán vào, nhiệt độ cơ thể dung hợp với nhau qua từng lớp quần áo.

Phùng Thế Chân cảm thấy mình đại khái thật có chút say. Cô tựa như cũng không có cất bước, thế nhưng đèn treo trên đỉnh đầu, và mọi thứ xung quanh cô bắt đầu xoay tròn. Nhưng là cô cũng không lo lắng mình sẽ té ngã, bởi vì cánh tay của nam nhân ôm eo cô mạnh đến mức gần như giam cầm cô, như sợ rằng cô sẽ chạy trốn.

Cô cảm thấy rất an tâm, đem mình giao phó ra ngoài, đi theo bước chân của Dung Gia Thượng, mặc cho anh đem mình đưa đến bất kỳ nơi nào.

Giờ khắc này, cô rốt cục không cần phải suy nghĩ nữa, cũng không cần phải đề phòng. Cô giống một con chim bay đến mệt mỏi, cuối cùng cũng tìm được một cành cây để mình có thể nghỉ ngơi.

Lồng ngực thanh niên kiên cố mà ấm áp, tim đập dữ dội. Bọn họ phảng phất về tới lần đầu gặp mặt, ai cũng không biết ai, nhưng lại giống như tri kỷ quen biết đã lâu, biết rõ hết thảy đối phương, không cần cố tình, cũng có thể phối hợp bước chân nhịp nhàng.

Ánh sáng khúc xạ trên mặt dây chuyền pha lê, đan xen vào nhau thành một cái kén, bao phủ lấy hai người họ.

Khuôn mặt họ sát lại gần đối phương, chóp mũi đôi khi nhẹ nhàng chạm vào, hô hấp giao thoa. Vũ khúc vẫn chưa kết thúc, bọn họ đã dừng bước, ôn nhu ôm lấy, đôi mắt khép hờ, như thể đắm chìm trong một giấc mơ.

Dung Gia Thượng nhìn chăm chú đôi môi ướt át đỏ bừng của Phùng Thế Chân, thận trọng tiến về phía trước, lại sợ kinh động đến cô, sợ quá đường đột, cổ lại thu lại.

Một tiếng còi ô tô vang dội như lưỡi dao sắc bén, chặt đứt không khí kiều diễm trong thư phòng. Tiếng cười vui mừng của chị em Dung gia truyền đến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.