Lưu Lượng Tiểu Sinh Mỗi Ngày Thay Đổi Thiết Lập Tính Cách

Chương 20



Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad real__kiwi và wordpress kiwigarden92. Những nơi khác đều là ăn cắp (╯‵□′)╯
——

Nguyễn Chỉ không muốn ghi nhớ hai người làm cách nào ra khỏi rạp chiếu phim, trở lại nhà Đỗ Thương Sinh.

Nếu như phải trực tiếp dùng hai chữ để tổng kết trạng thái lúc đó của hai người, đó chính là ——

Lúng túng. Hết sức xấu hổ.

Còn có hối hận. Chính là vô cùng hối hận.

Hai người về đến nhà, trực tiếp đặt vài món ăn, còn đặt cơm cho nhóm quay phim, sau đó mọi người cùng nhau ăn.

Kết quả vừa ăn xong bữa trưa, phụ trách quay phim hai người nhận được tin nhắn Vương đạo gửi tới.

Tin nhắn chỉ có một câu.

Ở kênh chính, Vương Xuyên cũng đang ở trước ống kính, lớn tiếng đọc tin nhắn ông gửi cho Nguyễn Chỉ——

“Nguyễn tiên sư biểu hiện rất tốt, có thưởng, hôm nay có thể cho cậu chơi di động một ngày.”

Nguyễn Chỉ ở trước ống kính mệt mỏi một ngày, vốn đang buồn bực ngán ngẩm nằm dài trên ghế sa lon, nghe được quay phim đọc lên tin nhắn của đạo diễn, nhất thời nhảy dựng lên.

“Xẹt” một cái ngồi thẳng thân thể.

Nguyễn Chỉ còn nhớ đến mình có tính cách thiết lập Nguyễn tiên sư không thể vỡ, tuy rằng tâm lý kích động không nhịn được, trên mặt chỉ có thể trưng ra vẻ mặt thành thật nhìn ống kính, ánh mắt từ trên mặt quay phim, chuyển đến trong túi đối phương.

Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và WordPress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯

Ngay sau đó quay phim lục túi, lấy điện thoại đã tịch thu hôm qua trả lại cho cậu.

Nguyễn Chỉ: A, hạnh phúc!

Chỉ có người thường xuyên chơi điện thoại di động, mới biết tư vị cùng điện thoại di động trùng phùng ngọt ngào cỡ nào!

Nguyễn Chỉ cúi đầu nhận lấy điện thoại được trả về, mang vẻ mặt nghiêm túc mà lau, như đang lau kiếm.

Trên đạn mạc fan cười ha ha:

“Đây không phải tôi mỗi lần bị mẹ thu điện thoại rồi được trả lại sao?”

“Chính mị hahaha “

Mà Nguyễn Chỉ vui vẻ chưa được hai giây, Vương Xuyên lại bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ.

Nhiệm vụ này là dành riêng cho nhóm Nguyễn Chỉ cùng Đỗ Thương Sinh.

【 hai người cùng nhau, phát sóng trực tiếp hai giờ trên Phi Miêu】

Nguyễn Chỉ nhìn quay phim đưa nhiệm vụ tới: “…”

Cậu xem như là nhìn ra rồi, trong chương trình Đại tác chiến này, tuyệt đối không thể hoàn thành nhiệm vụ sớm, nếu không sẽ có thêm nhiệm vụ ngoài giờ.

Đỗ Thương Sinh hiển nhiên cũng không nghĩ tới Vương đạo sẽ cho thêm nhiệm vụ kiểu này, nhíu mày gật gật đầu, xem như là tiếp nhận.

Nguyễn Chỉ bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nghiêng đầu nhìn Đỗ Thương Sinh, “Trước đó. . . Đồ nhi, ngươi đã từng phát sóng trực tiếp chưa? Có tài khoản không?”

Ở khu bình luận các fan trực tiếp cười choáng váng:

“Đồ nhi ha ha ha ha, học trò ngoan Đỗ ảnh đế.”

Đỗ Thương Sinh lắc đầu: “Không có.”

Nguyễn Chỉ gật đầu, mở ra Phi Miêu sử dụng tài khoản trước đây của mình. Sau đó lôi kéo Đỗ Thương Sinh lại gần ghế sô pha cạnh ban công, nơi đó ánh sáng tốt, camera cũng  sẽ quay được rõ ràng.

Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và WordPress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯

Mà khán giả xem qua màn hình, vừa nhìn thấy Nguyễn Chỉ chuẩn bị bắt đầu phát sóng trực tiếp, ngay lập tức liền cầm điện thoại di động lên, đăng ký Phi Miêu.

Khỏi phải nói tới fan cuồng của Nguyễn Chỉ và Đỗ Thương Sinh, chính là điên cuồng lao vào phòng phát sóng.

Vì vậy khi mà Nguyễn Chỉ chính thức phát trực tiếp, toàn bộ phòng trực tiếp bị lag thành một màu trắng xóa.

Đạn mạc cũng không hiện lên mà phải qua bảy, tám phút sau, phòng trực tiếp mới khôi phục bình thường.

Mới vừa khôi phục lại, tất cả khán giả và fan, liền thấy hai khuôn mặt đẳng cấp nhất vòng giải trí của Nguyễn Chỉ cùng Đỗ Thương Sinh.

【 Nhan sắc đè chết tui rồi a a a  】

【 Nguyễn Nguyễn Đô Đô xứng đôi nhất thiên hạ! ! 】

Nguyễn Chỉ còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, những người ái mộ trên đạn mạc đã bắt đầu rít gào.

【 Đô Đô thật đẹp trai! ! 】

【 a a a a Nguyễn Nguyễn mẹ tới rồi nè tới rồi nè! 】

【 bảo bối, bắn một trái tim nho nhỏ cho cưng nha ~ 】

Nguyễn Chỉ mới vừa muốn hồi đáp, OOC lại bắt đầu nhỏ giọng nhắc nhở: “Không được OOC không được OOC!”

Nguyễn Chỉ còn chưa kịp nở nụ cười, biểu tình phút chốc trầm xuống, cậu thận trọng mà hướng về phía ống kính thấp giọng nói: “Còn ra thể thống gì, gọi tiên sư.”

Kết quả là nhìn thấy trên đạn mạc chỉnh tề như một :

【 A ha ha ha ha 】

【 Chào Nguyễn tiên sư [đầu chó] 】

【 Ra mắt hai vị tiên sư XD 】

Nguyễn Chỉ hơi ngẩng đầu: “Ừ.”

Đỗ Thương Sinh bên cạnh cậu cũng cười nhạt đáp lại, “Chào các đạo hữu.”

【 Đạo hữu A ha ha ha 】

【 Không nghĩ tới có ngày chị đây cũng sẽ biến thành diễn tinh haha】

Nguyễn Chỉ nhìn nhân số khách quý góc bên phải, lúc thấy vị trí đầu tiên thì cau mày, “Ồ, Mộc Mộc không có tới sao ?”

*Sao mà tới được ^^

“Tiểu Mộc Mộc của Nguyễn Nguyễn ” là fan bự trong phòng trực tiếp của Nguyễn Chỉ, trước đây không quản Nguyễn Chỉ trực tiếp lúc nào, cô đều là người đầu tiên vào phòng trực tiếp, ngày hôm nay đã phát sóng mười mấy phút , Mộc Mộc còn chưa tới.

Nguyễn Chỉ không thể không thừa nhận, cậu có một chút mất mát.

Không chỉ Nguyễn Chỉ, ngay cả Nguyễn Phấn trên đạn mạc đều cảm thấy kỳ quái:

【Đúng ni, Mộc Mộc- chan đâu? 】

【Bình thường lúc này Mộc Mộc đều đến tặng tàu thủy mà. 】

Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và WordPress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp.

Nguyễn Chỉ chính nhìn fan thảo luận chuyện Mộc Mộc, Đỗ Thương Sinh ở bên cạnh bỗng nhiên đứng lên, Nguyễn Chỉ ngẩng đầu nhìn anh, “Ngươi muốn đi đâu ?”

Động tác của ảnh đế dừng một chút, ánh mắt lần đầu tiên tránh né Nguyễn Chỉ nhìn về phía nơi khác, thần sắc có mấy phần không thoải mái.

Nguyễn Chỉ trong nháy mắt cảm giác mình hiểu mà, người có ba chuyện gấp, cậu khoát tay nói: “Không có chuyện gì ngươi đi đi.”

Đỗ ảnh đế khẽ gật đầu, quay người ra ngoài. Ảnh đế chân dài, sải bước cũng lớn, nhưng trong dĩ vãng lúc bước đi, đều có một loại khí chất nắm chắc phần thắng cùng ổng định, lúc này bước chân chẳng biết vì sao lại có chút gấp gáp.

Chờ sau khi ảnh đế đi giải quyết, Nguyễn Chỉ quay đầu lại xem màn hình trực tiếp, phát hiện trên đạn mạc mọi người đang đồng loạt réo tên của một người.

【 Mộc Mộc tới rồi Nguyễn Nguyễn! 】

【 Tiên sư, Mộc Mộc-chan tới rồi ~ 】

Nguyễn Chỉ kề sát vào nhìn, quả nhiên thấy trên góc bên phải màn hình vị trí khách quý thứ nhất, hiện lên rõ ràng tên “Tiểu Mộc Mộc của Nguyễn Nguyễn “.

Ánh mắt Nguyễn Chỉ sáng lên: “Chào buổi chiều nha Mộc Mộc.”

Cậu vừa dứt lời, liền thấy đạn mạc phòng trực tiếp phát ra thông báo——

“Keng ~[ Kẹo dẻo 23] Tiểu Mộc Mộc của Nguyễn Nguyễn tặng cho Nguyễn Chỉ Roger mười chiếc tàu thủy, tới phòng trực tiếp quan sát ~ “

Nguyễn Chỉ trong nháy mắt sửng sốt, trên đạn mạc chưa từng thấy loại chiến trận này fan Đỗ Thương Sinh cũng ngây dại.

Đây chính là tàu thủy nha, quà tặng đắt nhất trên Phi Miêu, một chiếc năm ngàn. Mà Nguyễn Chỉ mới vừa phát sóng, vị đại lão(1) này liền đưa tới mười chiếc…

(1)Đại lão: thường chỉ những người có máu mặt/ có tầm ảnh hưởng ở một lĩnh vực nào đó. Ai có giải thích rõ hơn thì comment cho tui nha.

Đỗ Phấn trong nháy mắt thay Đô Đô nhà mình cảm giác nguy hiểm:

【 Đô Đô anh đang làm gì thế, mau trở lại đi mà! ! 】

【 Còn không về thì vợ sẽ theo người chạy mất đó QuQ có đại lão đến tranh sủng  hahaha 】

Nguyễn Chỉ bị nhóm Đỗ Phấn trên đạn mạc nói có chút ngượng ngùng, sau đó liền thấy Mộc Mộc-chan bình luận.

[ Kẹo Dẻo 23] Tiểu Mộc Mộc của Nguyễn Nguyễn : “Chào Tiên sư [ Hoa Hoa. jpg] “

*Thấy giống phụ huynh dùng meme hoa hòe không? =))

Nguyễn Chỉ sờ mũi một cái: ” Chào buổi chiều Mộc Mộc.”

Không biết tại sao, Nguyễn Chỉ thấy người khác gọi cậu tiên sư, vẫn cảm thấy có thể chấp nhận, mà nhìn thấy Mộc Mộc gọi cậu tiên sư, luôn có một loại mất tự nhiên không nói ra được.

Mà cậu tương tác với fan lâu như vậy, nhìn thời gian, chỉ mới mới trôi qua năm, sáu phút.

Nguyễn Chỉ cũng không quên, Vương Xuyên đưa nhiệm vụ phải phát sóng tròn hai giờ.

Hai giờ cũng không phải dài, nhưng nếu như không có một chút nội dung, quả thật chính là tán gẫu trong lúng túng.

Vì vậy Nguyễn Chỉ trầm tư nửa ngày, mở miệng dò hỏi, “Các đạo hữu, có cái gì muốn hỏi có thể hỏi.” Tốt nhất có thể giúp bọn họ chống đỡ qua hai giờ.

Nguyễn Chỉ sau khi nói xong câu đó, vốn cho là những người ái mộ sẽ hỏi mấy vấn đề riêng tư, ai biết bọn họ vừa mở miệng, hoàn toàn khác với tưởng tượng.

Đạn mạc:

【 Tiên sư trước đó nói về “thương” rất hay, xin hỏi tiên sư, làm sao đối xử nhân sinh đây? 】

*Chương trước có giải thích chữ ‘thương’ rồi nha.

Nguyễn Chỉ: “…” mấy fan này làm sao vậy, khuyến khích cậu đóng phim tới vậy sao? !

Hơn nữa còn là đề tài cao thâm như vậy.

Nguyễn Chỉ muốn làm bộ không nhìn thấy, nhưng cũng không biết khán giả và fan có phải là thông đồng cùng nhau hay không, khi một fan đặt ra câu hỏi này, những người khác bắt đầu copy-paste lại.

Muốn vờ không nhìn thấy cũng không được!

Anti-fan! Chắc chắn là anti-fan! !

Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và WordPress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp.

OOC hệ thống cười ha ha: “Ai, Kẹo Dẻo thật tốt. Đại bảo bối, nói nhiều mấy câu thoại của tiên sư, thì ngươi có thể sớm thay đổi nhân vật, cố chống đỡ nha! Vấn đề kịch bản không cần sợ, ta đều chuẩn bị cho ngươi rồi.”

Hệ thống vừa dứt lời, Nguyễn Chỉ liền thấy không trung trước mặt lần thứ hai hiện lên một loạt chữ nhỏ, cực kỳ hợp tác với các fan.

Nguyễn Chỉ: “…” Câu này. . . cậu thật sự không dám mở miệng.

Nguyễn Chỉ mới xuất hiện ý nghĩ này, liền cảm thấy mình tay lại không thể động!

Trong đầu hệ thống “Tri kỷ” mở miệng: “Đừng sợ, chúng ta giúp ngươi!”

Nguyễn Chỉ còn chưa kịp phản ứng lại nó muốn giúp thế nào, liền cảm giác tay mình bị khống chế, lòng bàn tay hướng lên trên nhấc đến giữa không trung.

Ngay sau đó thấy chính mình mở miệng nói: “Nhân sinh ở trên đời ấy mà, chính là nhân quả cùng cô độc. Như cảnh giới hư vô trên tay ta vậy—— “

Tay cậu bị khống chế đưa đến trước màn ảnh: “Tay trái là nhân quả ngắn ngủi của tiên ma giới, còn trong tay phải là cô độc trăm năm.”

Nguyễn Chỉ: “…”

Trên đạn mạc fan đã bắt đầu ha ha:

【 ha ha ha ha ha tôi phục rồi, cái này so với “thương” kia còn “thương” hơn! 】

【 Hãy làm theo tôi nhé~, tay trái rồi lại đến tay phải~ một động tác thật chậm rãi】

*Lời bài ‘Sổ tay rèn luyện thanh xuân’ của TFBoys

【Lầu trên ngậm miệng hhh, tôi có thể tưởng tượng ra luôn đó 】

Không ít fan tiếp tục đáp lời:

【 Tiên sư nói chí phải. Ngoài ra: hư vô cảnh giới trên tay tiên sư, chỉ có người đẹp có thể nhìn thấy… Cho nên tôi có thể. [ đầu chó ] 】

Mà còn không đợi Nguyễn Chỉ thở một hơi, người ái mộ tiếp tục đặt câu hỏi:

【 Xin hỏi tiên sư, làm sao mới có thể đuổi kịp tu vi của ngài! 】

Nguyễn Chỉ nhìn thấy câu hỏi này, lập tức ở trong đầu kêu hệ thống ngừng tay: “Đừng nhúc nhích, ta tự mình nói!”

OOC bé ngoan rút đi hình thức quản lý thân thể, trên không trung đưa ra lời kịch tiếp theo.

Nguyễn Chỉ ho nhẹ hai tiếng, trả lời vấn đề trên đạn mạc: “Kẻ bại dưới tay ta, chưa bao được ta xem là đối thủ, ta cho ngươi thời gian, cho đến khi ngươi nhìn cũng không thấy.”

【 Chị đến phiên dịch một chút, ý nghĩa của những lời này chính là → vĩnh viễn không đuổi kịp ta, đừng suy nghĩ nữa XD 】

Nguyễn Chỉ quả thực phải like cho thiên tài này một cái.

Câu hỏi thứ hai mới vừa trả lời, người thứ ba lại tới nữa rồi:

【Xin hỏi tiên sư, phật cùng yêu khác nhau ở chỗ nào? 】

“Cách nhau một ranh giới.” Nguyễn Chỉ hất cằm lên, nhíu mày lộ ra biểu cảm xem thường: “Ta nếu như thành Phật, thiên hạ không ma; ta nếu như thành ma, Phật làm gì được ta.”

【Trâu bò ha ha ha ha ha 】

【 Nguyễn Nguyễn, cậu hài ghê! 】

Nguyễn Chỉ nhíu mày: “Gọi tiên sư.”

【 phốc ha ha ha 】

【 Tiên sư tiên sư, vậy xin hỏi sự khác biệt của người lạ và người yêu là gì? 】

Nguyễn Chỉ nhìn chữ nhỏ trong hư không: “Một con đường, ngươi và người kia cùng đi, ngươi không dám bước quá dài; ngươi và người kia cùng đi, đường ngắn đến không nỡ lòng cất bước.”

【 Vậy mà cảm thấy rất có đạo lý nha? ? ? 】

【 Không nói những cái khác, nghe tiên sư nói thật sự bổ ích 】

Nguyễn Chỉ hừ nhẹ một tiếng: “Các ngươi biết là tốt.”

【Hhhh tôi biết tôi biết 】

Nguyễn Chỉ nhìn thấy bình luận còn lại đều là câu hỏi lặp lại, liền dự định tự mình vui đùa một chút. Mà còn không đợi cậu nghĩ tiếp theo nên làm gì, liền thấy trên đạn mạc lại xuất hiện  một loạt câu hỏi giống nhau ——

【 Xin hỏi tiên sư, Thương Sinh đạo trưởng, là người xa lạ, hay là người yêu của ngài? 】

Nguyễn Chỉ luôn luôn nỗ lực duy trì tính cách thiết lập, mà khi cậu nhìn thấy câu hỏi này, vẫn là không thể nhịn được, trong nháy mắt đỏ mặt. Tự Nguyễn Chỉ cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ đột nhiên vọt lên hai bên má, nóng đến cả người toả nhiệt.

Cậu nhanh chóng mở miệng đánh gãy đề tài: “Nếu không còn câu hỏi nào khác, thì phần đặt câu hỏi kết thúc nha —— “

Nhưng còn chưa kịp kết thúc chủ đề này, thì thông báo


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.