Lưỡng Đô Ký Sự

Chương 30: Hồi II: Tẫn kê tư thần, duy gia chi tác*



*’Tẫn kê tư thần, duy gia chi tác’ – gà mái gáy vào sáng sớm như gà trống, ý nói việc của đàn ông (ở đây là trị quốc an dân) mà phụ nữ làm thay. Ngày xưa, quan niệm rằng ‘tẫn kê tư thần’ (phụ nữ làm chính trị), thì sẽ ‘duy gia chi tác’ (gia đình không êm ấm).

CHƯƠNG 26: BIẾN CỐ

Vĩnh Hưng quận vương

Hai năm sau, giữa hạ.

Hành cung ngoại ô Yến Kinh, Lãng Phong uyển.

Mùa hè oi bức, Hoàng đế di giá tới Lãng Phong uyển nghỉ dưỡng, Hoàng hậu, tông thất cận thần đều đi theo. Trong thành Yến Kinh còn có Yến vương và Tiêu Thận ở lại xử lý chính vụ trên triều, đại sự hệ trọng thì cho chuyển tấu chương tới đây, Hoàng đế đích thân cân nhắc phê duyệt. Năm ấy phong hào ‘Yến’, rõ ràng là coi trọng Yến vương, thế nhưng năm nay di giá Lãng Phong uyển lại đưa Lục điện hạ Đường Đại đi theo. Lục điện hạ, vừa năm ngoái cũng đã được Hoàng đế tấn phong Vĩnh Hưng quận vương. Còn về việc ngôi Trữ quân, đến tột cùng thì tâm ý của Hoàng đế ra sao, cũng chẳng ai có thể tường tận, càng lúc lời bàn tán nghị luận càng nhiều.

Tiên Hoàng hậu, khi xưa đã tạ thế tại Lãng Phong uyển này đây. Nhìn cảnh nhớ người, từ ấy Hoàng đế chưa từng ghé lại nơi này, ấy vậy mà năm nay nhất định muốn tới, chỉ e sẽ xảy ra sự không lành.

Khuôn viên Lãng Phong uyển, lưng dựa núi đồi nhấp nhô trập trùng, hồ suối bao bọc uốn lượn quanh co. Sáng sớm mưa một trận thật lớn, cây cỏ xanh tươi, không khí thoáng đãng mát mẻ, gợi cho người ta nhớ tới vùng Giang Nam sông nước. Mỹ cảnh nhàn nhã, tâm tư cũng bình thản, Đường Oanh ngồi bên cửa sổ, thẳng lưng luyện chữ, bỗng nhiên cánh cửa gỗ bị đẩy ra, có nội thị khẽ bước tiến vào, nhỏ giọng: “Thất điện hạ, đã giờ Ngọ rồi, nên nghỉ ngơi một lát.”

Nội thị này, tên Trì Tái, hai năm trước khi đặc quyền tùy ý xuất nhập nội cung của Nhan Tốn bị tước bỏ, hắn đã điều người này đến Vị Ương cung làm nội ứng, có như thế hậu cung và tiền triều mới có thể có con đường liên lạc. Có điều, Trì Tái người này thông minh nhạy bén, hiểu rõ đạo lý thân là nô tài thì không thể thờ hai chủ, về lâu về dài cần có một chỗ dựa vững chắc cho an ổn. Hắn chọn Hoàng hậu.

Giờ Ngọ rồi? Nhanh như vậy? Đường Oanh ngẩng đầu, gác bút lên nghiên, Trì Tái liền cho người vào, dâng chậu đồng cho Thất điện hạ rửa tay. Đường Oanh không quên cầm theo tấm thiếp mình vừa viết, lúc ấy mới bước chân ra ngoài. Quang cảnh và cách bài trí của Lãng Phong Uyển phỏng theo lâm viên biệt viện Giang Nam, rất đẹp, nhưng Đường Oanh cũng không có tâm tư nhìn ngắm. Nàng vừa đi vừa hỏi Trì Tái: “Mẫu hậu đã dùng bữa chưa?”

Trì Tái đáp: “Điện hạ vẫn chưa dùng bữa, đang còn đợi tiểu điện hạ tới mới bày đồ lên.”

Nghe thế bước chân Đường Oanh cũng bất giác tăng tốc, Trì Tái vội theo sát. Người chưa tới mà tiếng chuông trên lắc bạc đeo nơi cổ chân đã loáng thoáng vang lên, truyền vào trong chính điện. Hoàng hậu ngả người trên ghế dài, dáng người đoan trang duyên dáng, nghe tiếng chuông liền cho cung nga đứng quanh một ánh mắt, cung nga hiểu ý, lập tức dâng điểm tâm lên. Tuy là hành cung, quy chế không khác gì trong nội cung. Góc điện có đặt một khối đá lạnh vuông vức, xua đi cái oi bức ngày hè.

Đợi tới khi Đường Oanh vào, một bàn đầy đã được dọn lên sẵn, nhiệt độ nóng lạnh vừa ăn.

Đường Oanh ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu, theo thói quen, cả người dựa sát lại gần. Hoàng hậu đã nhắc nhở vài lần mà dường như những lời nàng nói đều không vào tai người này, đến cuối cùng, nàng cũng đành coi như bên cạnh nàng có một con mèo nhỏ không xa rời nổi chủ nhân. Hoàng hậu cũng không để ý tới người ngồi bên cạnh, cầm lấy tấm thiếp, đánh giá một lát, khóe môi cong cong: “Chăm chỉ cực khổ như thế, tiến bộ không nhỏ.” Tuy nét bút chưa đủ mạnh mẽ nhưng đường nét rất chuẩn mực, rất có phong phạm, còn mạnh mẽ kia, có lẽ sau này lớn lên sẽ tự khắc có.

Đường Oanh ngả người nằm xuống, đầu gối trên đùi Hoàng hậu, lắc đầu: “Con còn phải cố gắng nhiều lắm.”

Hai năm trước nàng đã bắt đầu cảm thấy Hoàng hậu có chuyện giấu mình, mà nàng chưa từng dò hỏi, cũng chưa từng quên đi. Giấy không gói được lửa, có thế nào thì rồi cũng sẽ phải lộ ra manh mối. Nay nàng cũng đã đoán ra được bí mật kia là cái gì. Lại nghĩ lại, khi xưa từ lúc nàng bắt đầu bút nghiên Hoàng hậu đã bắt đầu nhắc về Thế Tông hoàng đế, kỳ thực ý đồ rất rõ ràng, chỉ là ngày ấy nàng mới nhập cung, có nhiều chuyện ngây ngốc không tường tận, chẳng hề hay biết.

Thế cho nên, muốn đứng trên tất cả, cần phải chịu khổ nhọc. Hoàng hậu khen ngợi một câu, đương nhiên là nàng vui vẻ, lại tuyệt đối không có nửa phần kiêu ngạo tự mãn.

Hoàng hậu đặt thiếp xuống, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài điện, ngoài ấy ánh nắng rực rỡ tươi sáng, trời xanh không mây, cành lá xanh tươi, sau cơn mưa nền gạch xám vẫn còn đang ướt.

Hoàng hậu chợt lên tiếng: “Khổ nhàn đan xen mới có thể dài lâu. Hôm qua Lục ca ca của ngươi vừa săn được mấy con thỏ hoang, ước chừng hôm nay cũng muốn vào núi, nếu không ngại thì đi theo hắn thử xem.” Đường Oanh đã học cưỡi ngựa, luyện cung trường được nửa năm nay, gần Lãng Phong uyển có trường săn của Hoàng thất, quanh ấy luôn có binh sĩ canh gác. Đường Đại xưa nay trân trọng yêu quý muội muội vô cùng, nàng đi theo hắn, chắc chắn sẽ an toàn.

Đường Oanh gật đầu đồng ý. Từ sau khi được gửi vào Báo Quốc tự, sức khỏe của nàng cũng tốt dần lên, nhưng vẫn là luôn chú ý rèn luyện thân thể.

Săn bắn, phải thay y phục. Có cung nga đi vào, bê một khay gỗ, trên ấy y trang xếp ngay ngắn, mà không ngờ tới có người đột ngột xông vào, vọt lên từ phía sau – Nhẫn Đông kích động, thần sắc lộ rõ vẻ hoảng sợ, bước chân gấp gáp, từ ngữ hỗn loạn: “Điện hạ… điện hạ, Vĩnh Hưng quận vương bị hạ độc, hoăng rồi!”

Lục… Lục ca ca? Hạ độc? Sao có thể…

Đường Oanh bật dậy, đầu óc một mảnh trống rỗng. Kiếp trước nàng đã quen với tình thân đạm bạc, kiếp này cũng luôn ý thức được thân ở gia tộc Đế vương, nguy cơ bủa vây bốn phía. Thế nhưng Vĩnh Hưng quận vương đối xử với nàng vô cùng tốt, nàng khắc ghi trong lòng, cũng là có mấy phần tình cảm thân cận. Đâu thể ngờ được đến một ngày chữ ‘hoăng’ kia vang lên, khiến cho nàng kinh hãi đến ngây người, tâm tư ngũ vị tạp trần, còn không kịp đau buồn.

Đường Oanh mới chỉ nghĩ đến thế, Hoàng hậu đã nghĩ tới chỗ sâu xa, lệnh cho Trì Tái theo sát Đường Oanh không rời nửa bước, hôm nay không cho phép nàng ra khỏi cửa điện. Y phục cũng không kịp thay, Hoàng hậu đứng dậy, mà vừa bước được một bước đã thấy tay áo mình bị níu lại, không cần quay đầu nhìn cũng biết được người ấy là ai.

Bình thản nói: “Lúc này không thích hợp, đợi chân tướng rõ ràng rồi tới cũng không muộn.”

Hoàng hậu tưởng rằng Đường Oanh vướng bận huynh trưởng, kỳ thật, đúng là nàng vướng bận huynh trưởng, mà nàng còn càng lo cho Hoàng hậu. Hắn bị hạ độc, chắc chắn là do cung nhân hạ thủ, mà cung nhân, thế nào cũng có liên quan tới Hoàng hậu.

Đường Oanh không chịu lui bước, kiên định: “Con đi cùng ngài.” Nàng ngẩng đầu nhìn, ánh mắt cứng cỏi mà chân thành, chân thành và kiên định trong đôi mắt của một đứa trẻ, không hiểu vì sao lại khiến Hoàng hậu nhìn vào cảm thấy an lòng. Chỉ là tia an lòng này lướt qua rất nhanh, Hoàng hậu buông mi mà nhìn, cười nhạt một cái: “Ngươi tới cũng có thể làm gì? Ở đây đợi là được rồi.”

Hoàng hậu nói lời này, vô tình đánh cho Đường Oanh tỉnh ra – đúng vậy, còn nhỏ, việc gì cũng không thể làm được. Ngay đến bầu bạn đồng hành bên mẫu hậu cũng không làm được, không thể cùng nàng lo nghĩ, thậm chí còn phiền nàng phải dặn dò. Nói rằng muốn báo đáp, muốn giúp mẫu hậu vượt qua sóng gió bão táp, rốt cuộc tới lúc nào mới có thể làm được? Lại tự nhủ, thì ra vì một người mà muốn trưởng thành cho thật nhanh lại là cảm giác như thế, giống như đang ngậm trong miệng một viên đường, viên đường này tan rất chậm, mà tan ra, chỉ thấy có vị chua chát mà thôi.

Đường Oanh ảm đạm cúi đầu, buông tay: “Vậy con ở đây đợi, sẽ không đi đâu cả, mẫu hậu yên tâm.”

Thấy tâm tình đứa trẻ này đi xuống, Hoàng hậu cũng chẳng có thì giờ nói lời an ủi, vội vàng rời khỏi. Hoàng tử bị mưu sát là chuyện lớn, hơn nữa Vĩnh Hưng quận vương là người đang được đề cử cho Trữ vị. Nàng đã biết chuyện này do ai gây nên, vì thế cho nên nỗi lo lắng của nàng chính là ở chỗ của hắn. Vừa đi Nhẫn Đông vừa kể lại sự tình – Từ khi tới Lãng Phong uyển tới nay sáng nào Vĩnh Hưng quận vương cũng tới xử lý chính vụ với Hoàng đế, buổi chiều nghỉ ngơi trong tẩm điện. Kể từ sau ngày Trung vương tạ thế, hắn trở nên trầm ổn chín chắn hơn rất nhiều, ngủ rất ít, ngủ một hai canh giờ đã bắt đầu rời giường rồi. Sáng nay cung nhân đứng đợi ngoài cửa rất lâu cũng không nghe thấy động tĩnh, cảm thấy đáng ngờ, lúc ấy mới cả gan đẩy cửa đi vào, nào ngờ được thân thể của Vĩnh Hưng quận vương đã lạnh ngắt từ lúc nào, mặt mũi tái xám, đồng tử giãn nở, tử trạng giống như đúc với ba vị Hoàng tự năm xưa trúng độc bỏ mình.

Hoàng hậu âm thầm cười một nụ cười lạnh lẽo – Thủ đoạn vẫn như xưa, không thay đổi chút nào.

Nhan Tốn ỷ vào di ngôn lúc lâm chung của Nhan Kỳ, quả thực ngang tàn không biết kiêng nể. Cho tới khi nhắm mắt xuôi tay Nhan Kỳ vẫn nhớ đến hắn, mà hắn, trước sau cũng đều chỉ nghĩ đến bản thân mình. Nếu có ngày Nhan Tốn đoạt được Đế vị mà đăng ngôi cửu ngũ, ấy cũng là ngày bách tính lầm than, tuyệt không có ngày quốc thái dân an, thiên hạ thái bình. Nhan Kỳ đã mất được nhiều năm, những năm đầu Hoàng đế suy sụp trầm trọng, Nhan Tốn muốn thừa cơ soán ngôi đoạt vị, liên tiếp ra tay hại chết ba vị Trữ quân, thời gian sau đó sức khỏe của Hoàng đế có cải thiện, không tiện ra tay, lúc ấy hắn mới nghe theo lời Hoàng hậu, chọn Yến vương để nâng đỡ. Mà lúc này đây hắn đã sớm đứng ngồi không yên rồi, gấp không thể kiên nhẫn được nữa, lại lần nữa ra tay làm trò cũ, hạ độc Vĩnh Hưng quận vương, có như thế Hoàng đế mới lập Yến vương.

Tâm tư của Nhan Tốn, Hoàng hậu rõ hơn ai hết, nàng cũng đã dự liệu được rồi sẽ đến ngày này, cho nên năm xưa mới hợp mưu với Tiêu Thận, ‘minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương’. Vĩnh Hưng quận vương, từ đầu tới cuối chỉ là một quân bài che mắt Nhan đảng. Nhan Tốn tưởng rằng Hoàng đế mất đi ái tử, dưới gối chỉ còn nhất tử nhất nữ, chắc chắn sẽ chọn tử bỏ nữ, như thế là con đường duy nhất. Đã qua hai đời nam Đế, hai ban Văn – Võ cả triều đều âm thầm coi thường Hoàng nữ, Nhan Tốn cũng không phải ngoại lệ, lại thêm thân phụ có tiền án mưu phản, hắn chưa từng đặt Thất điện hạ này vào trong mắt.

Nhưng mà, Hoàng đế há lại suy nghĩ như người thường?

Tuy Hoàng đế triền miên giường bệnh, chính sự trong triều vẫn là nhạy bén lắm. Hắn không diệt Nhan Tốn, không trừ Nhan đảng, chỉ là vì năm ấy đã hứa với Nhan Kỳ, hứa sẽ hoàn thành nguyện vọng của nàng. Như thế cũng không có nghĩa hắn thực sự coi trọng Yến vương. Ngay từ những ngày đầu tiên khi ba đứa trẻ nhập cung, Hoàng đế đã nhìn ra được tâm tư thâm trầm của Đường Diễm, nhìn ra rằng, bản tính của đứa trẻ này không lương thiện. Sau này lớn lên lại cấu kết với Nhan đảng, bị Nhan thị thao túng lợi dụng, nếu để lên ngôi, nghiệp Đế vương gia tộc nhà họ Đường tất sẽ sa vào vũng lầy, Tái Hữu đế hắn, vào sử sách sẽ thành tội nhân thiên cổ! Vĩnh Hưng quận vương hoăng rồi, cán cân trong lòng Hoàng đế, ngôi Trữ quân nên truyền cho Đường Diễm hay là Đường Oanh, hiện tại, hẳn là đã tự có kết luận.

Nay, Tiêu Thận ở lại Yến Kinh để cản tay Yến vương, nước xa không cứu được lửa gần, nơi này cũng chỉ còn có Hoàng hậu. Mọi việc đang xảy ra trước mắt đây nàng đã tính toán suy nghĩ vô số lần, cho nên không hoảng hốt lo lắng, chỉ có duy nhất một chuyện…

“Điện hạ!” Mội tiếng hô hoán, Hoàng hậu dừng bước, nhìn theo phía tiếng gọi vọng về, nhìn thấy cận thị của Hoàng đế, Từ Cửu Cửu đang đứng đó. Hắn chạy tới, thần sắc hoảng hốt, nhân lúc bốn phía không người mới dám tri hô Hoàng hậu. Nơi đây, nàng đang đứng trên cầu đá thông về phía tẩm điện của Vĩnh Hưng quận vương, nàng nheo mắt nhìn nội thị đang gấp gáp chạy về phía mình, dự cảm không lành dưới đáy lòng càng lúc càng rõ ràng.

Tới gần mới thấy vầng trán của Từ Cửu Cửu đầm đìa mồ hôi, thở hồng hộc: “Điện hạ, Bệ hạ nghe tin Quận vương hoăng, bất tỉnh ngay lập tức. Chỗ của Quận vương đã có Sở vương gia và mấy vị khác, còn chỗ của Bệ hạ…” Từ Cửu Cửu chần chờ, đưa mắt nhìn bốn phía mới thấp giọng: “Nô tài nhìn tình hình này, thực… không ổn!”

Hoàng hậu biến sắc, mặt tái dần đi. Chuyện nàng lo sợ nhất cuối cùng đã tới trước mắt.

Hoàng đế di giá nghỉ hè, Lưu Đạc suất lĩnh năm ngàn binh Thân Vệ quân theo hộ giá, Loan Nghi vệ của Bạc Ngọc, lúc này lại vừa vào rừng thao luyện theo lệ thường. Lãng Phong uyển và Yến Kinh cách nhau ba ngày đi đường, ba đại doanh chính của Thường Trực vệ đóng quân ngoài ngoại ô Đế kinh, tới được Lãng Phong uyển cũng cần tới hai ngày. Nếu như Hoàng đế có mệnh hệ gì vào lúc này, lại nghe nàng can gián mà truyền Đế vị cho Thất điện hạ, chỉ cần di chiếu phát ra thôi – Khi ấy năm ngàn binh Thân Vệ quân kia của Lưu Đạc, ở đây không phải là để hộ giá, mà chính là để bức tân Đế thoái vị!

—- Hết chương 26 —-

Editor mạn đàm:

Tái Hữu đế belike: “Cái ghế của anh không truyền cho con gái anh chẳng lẽ truyền cho chú? Dám bức con gái anh thoái vị, anh có chết rồi cũng sẽ hiện hồn về bức chết chú!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Lưỡng Đô Ký Sự

Chương 30: Ăn ý



Đạo làm Đế vương

Tân đế lên ngôi, đại xá thiên hạ. Để tỏ lòng tôn kính và thương nhớ Đại Hành hoàng đế, năm đầu tiên vẫn giữ niên hiệu Tái Hữu.

Tấn triều quản vương công hầu tước nghiêm ngặt, không có biến loạn nảy sinh. Sở vương và Trưởng công chúa Xuất Vân đại diện tôn thất, cũng vô cùng quan tâm tới Tân đế.

Một thời thái bình thịnh thế, hơn hai năm trước vừa diệt Tây Nhung, biên quan đã tạm dứt binh đao. Nhan đảng lúc này như đang đi trên lớp băng mỏng, cẩn tắc nơm nớp, an phận thủ thường không dám mạnh động. Hiện tại, lòng dân an ổn, tứ hải bình định.

Thế nhưng Hoàng đế đâu có lúc nào nhàn nhã an ổn?

Mùa lũ đã tới, các châu phía Nam gửi tấu về báo tình trạng thiên tai. Quan triều đình về địa phương ứng cứu chỉ đạo, cái trọng trách này, xưa nay là miếng bánh béo bở cho đám quan tham. Nhìn sai người mà chọn phải tham quan, dân chúng đã khổ còn càng khổ. Triều thần tụ lại trong điện, nghị luận không ngừng, người này đề cử sẽ có người kia bác bỏ, nhao nhao ồn ào.

Lời ai người ấy nói, xem ra không có ai để Quân thượng đang ngồi trên long ỷ nơi cao kia vào mắt.

Cảnh tượng này, Từ Đức Hải đã nhìn quen mắt. Lại nhớ về năm ấy khi Tiên đế mới đăng cơ, tình hình cũng chính là như thế này. Sau này tự mình chấp chính, bàn tay cũng rắn lên, thu hoàng quyền về một mối, sau hai vị trọng thần phụ chính cũng lần lượt từ quan thoái ẩn, khi ấy mới Đế vị mới vững chãi.

Từ Đức Hải vừa suy nghĩ vừa lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn Hoàng đế. Một đứa bé bảy tuổi, ngồi rất nghiêm chỉnh trên ngôi cửu ngũ, bị triều thần lãnh đạm cũng không tức giận không buồn bực, thần sắc điềm đạm bình tĩnh, đúng là còn non nớt, thế nhưng cũng rất có phong phạm.

Ngồi trên cao, Hoàng đế nhìn xuống, ánh mắt dừng lại ở từng người, quan sát từ hành vi đến phong thái, ánh mắt đôi khi sẽ dừng lại một lúc, nghiền ngẫm ghi nhớ. Sáu năm thính chính và tu dưỡng, có điều trừ cung yến, nàng chưa từng qua lại với triều thần, những khuôn mặt trước mắt nàng lúc này đây chín mười phần đều là xa lạ. Không biết người sẽ rất khó dùng người, dùng người đã khó, càng không thể trị người.

Đây là nhược điểm, nhược điểm cần phải được khắc phục.

Trí nhớ có hạn, chỉ cần nhớ lấy tên, về Vị Ương cung sẽ có thể hỏi Thái hậu. Nghĩ đến Thái hậu, Đường Oanh chợt cảm thấy có chút mệt mỏi, lưng đang giữ thẳng lúc này cũng hơi cong xuống.

Biến Lãng Phong uyển, Trì Tái lập công, nay đã được thăng lên hầu hạ trước Ngự tiền. Hắn liếc mắt nhìn, thấy Hoàng đế chợt phân tâm thế kia, liền biết nàng nhớ Thái hậu rồi. Nói đến lại thấy có chút buồn cười, đứa trẻ này quả rất quấn mẫu thân, xa lâu một chút liền phiền muộn, làm gì cũng như thể là không có tinh thần. Trì Tái hiểu tính khí Đường Oanh, cho nên mới nghĩ như thế.

Triều thần xôn xao, mà có ai không trong tối ngoài sáng đánh giá Hoàng đế? Nắm một quả hồng trong tay cũng cần phải biết quả ấy mềm hay cứng, quân thần xa lạ không quen thuộc, ai biết được là cứng hay mềm? Nhìn qua chỉ tưởng rằng Hoàng đế đang không tập trung, Tiêu Thận ho nhẹ một tiếng, chấp hốt tiến một bước, ra khỏi hàng, cúi đầu cung kính: “Chư thần trên dưới mỗi người một ý, khó lòng định đoạt được, thần xin Bệ hạ ra thánh ý.”

Đường Oanh đăng cơ, Tiêu Thận là đại công thần hiển hách, mà địa vị trong triều của hắn vốn đã là cao đến cực hạn, không thể thăng thêm, liền phong Hầu, Vĩnh Xương hầu, sau này tôn tử thừa kế tước vị.

Nhan Tốn viện cớ bị bệnh, xin nghỉ không dự triều, người của Nhan đảng lúc này ở trong điện cũng đều uể oải không phấn chấn. Tiêu Thận quyền cao chức trọng, ở đây là người có tiếng nói nhất, hắn lên tiếng một câu, cả điện đều yên tĩnh trở lại.

“Trẫm còn nhỏ, vẫn là cần các khách giúp đỡ. Việc này, Tô Nhiếp có lẽ sẽ thích hợp.”

Tô Nhiếp, trưởng tử của Tô Tính. Sau loạn Lãng Phong uyển Tô Tính đã được truy phong Huỳnh Dương hầu, hậu táng theo nghi thức quốc lễ. Tô gia không phải là danh môn vọng tộc mà là khoa cử nhập sĩ, mạng lưới quan hệ trong triều không mạnh. Tô Nhiếp còn trẻ, tư lịch không sâu, hiện tại đang nắm chức Công bộ Lang trung.

Triều thần tiến cử người đều là dựa vào quan hệ của bản thân mình, Tô gia lại không thường lui tới qua lại với trọng thần trong triều, vì vậy, khi nãy tuyệt không có ai đề cập tới Tô Nhiếp.

Giúp nạn thiên tai, Tô Nhiếp có hợp hay không? Tô Tính vì đại cục mà vong mạng, lòng trung trời đất đều biết, nhi tử Tô Nhiếp trong quan trường xưa nay cũng có tiếng thanh liêm. Nay đang mùa hè, lũ về ắt phải tu sửa đê điều, mà đây hoàn toàn thuộc bổn phận và trách nhiệm của Công bộ, Tô Nhiếp lại vừa nhậm chức Lang trung, rất có kinh nghiệm, là dịp kịp thời để cống hiến.

Chính là, vô cùng thích hợp.

Ngữ khí của Hoàng đế thực khiêm tốn, một bộ dáng nho nhã có lễ. Hai chữ ‘có lẽ’ kia, kỳ thực là vô cùng thích hợp, nhưng rồi lại khiến người ta nghe vào không biết nàng thực sự có năng lực dùng người, hay là tùy ý gọi tên mà thôi.

Dù sao thì, ấn tượng đầu tiên của triều thần chính là – quả hồng này, nhìn vào thì là mềm, nhưng chỉ e không dễ nắn.

Tiêu Thận đã hướng về Tô Nhiếp từ sớm, chỉ là chưa một lời nhắc tới mà thôi. Hắn biết triều thần đang dùng đủ ánh mắt mà dò xét Đường Oanh, hắn lại muốn mượn dịp này, coi như là một bài thi nhỏ, cũng không quá nghiêm khắc muốn nàng cho ra thành tích tốt ngay lần thi đầu tiên. Rốt cuộc, suy nghĩ của Hoàng đế và tâm tư của hắn lại không hẹn mà hợp. Ngay cả Tiêu Thận cũng không tránh được mà im lặng ngạc nhiên một lát, cuối cùng, quy công về sáu năm thính chính bên Tiên đế và tài năng dạy dỗ của Thái hậu.

Kết quả này Tiêu Thận rất hài lòng, Hoàng đế mất tập trung một chút, hắn cũng không muốn mách nước với Thái hậu nữa. Một đứa trẻ mà thôi, cũng sẽ có lúc mất tập trung.

Tả tướng hỏi, Hoàng đế trả lời, cả hai hợp ý – Thế cũng không có nghĩa chiếu lệnh được phép ban ra.

Di chiếu của Tiên đế đã ghi rõ ràng, phàm là chuyện chính sự quốc gia, tất cả phải trình cho Thái hậu, sau đó mới thi hành. Mà như thế nào được gọi là chuyện chính sự quan trọng? Bổ nhiệm quan lại chống thiên tai có phải là chuyện chính sự quan trọng hay không?

Các đời Hoàng đế trẻ tuổi từ xưa tới nay, để phòng đại thần phò tá trở nên chuyên quyền, dùng thế lực để thao túng Hoàng đế, đều sẽ được an bài như thế. Thái hậu buông rèm nhiếp chính, quân quốc đại quyền kéo về tay mình, Hoàng đế tới tuổi tự mình chấp chính sẽ trao trả thực quyền, rút về hậu đình.

Cầm trong tay bất kỳ thứ gì cũng đều sẽ khó mà buông bỏ, quyền lực càng như vậy. Lật lại lịch sử, vì tranh đoạt hoàng quyền mà mẫu tử nghi kị tương tàn không phải là thiếu, thậm chí, nhiều không kể xiết.

Cho nên, triều thần nhìn vào, ai nấy đều lo lắng. Nhưng quan sát mấy ngày liên tục, nhận ra rằng Thái hậu cũng không buông rèm nhiếp chính, chỉ là, tấu chương sẽ phải đưa qua cho Thái hậu kiểm tra.

Số lần Thái hậu triệu kiến triều thần cũng vô cùng ít, so với thời khi Tiên đế lên ngôi, quả thật ít hơn rất nhiều. So với việc ổn định triều thần, Thái hậu còn càng quan tâm tới việc Hoàng đế sắp xếp thời gian ra sao, hằng ngày có cân bằng giữa việc học tập tu dưỡng và việc xử lý chính vụ hay không. Mà Hoàng đế lại phân phó rằng Thái hậu đã ở Vị Ương cung hơn chín năm rồi, đã quen, khi còn là Hoàng hậu cũng không ở Khôn Ninh cung, cho nên không cần chuyển tới Từ Ninh cung, tránh phiền nhiễu.

Cả cấm cung này đương nhiên đều là của Hoàng đế đấy, đương nhiên là do nàng quyết định.

Triều thần thấy vậy, nhao nhao khen rằng Hoàng đế có hiếu, nhớ lời Tiên đế dặn dò không nên hoang phí, mà giao tình giữa Thái hậu và Hoàng đế cũng thật đáng ngưỡng mộ.

Hoàng đế bận rộn, không còn nhàn nhã như xưa.

Học tập vẫn là phải tới Văn Hoa điện, khi xưa là vào buổi sáng, nay buổi sáng có tảo triều, cho nên việc học phải chuyển tới sau giờ Ngọ. Học, ngoài bút nghiên sách vở, lục nghệ quân tử, Đường Oanh còn phải học phương lược trị quốc, đạo làm Đế vương, nghiên cứu rất sâu về thời Thế Tông.

Tấn triều trọng Võ, một năm có bốn mùa săn – Xuân sưu, Hạ miêu, Thu mê, Đông thú – Quân vương đích thân dẫn lục quân đi săn, làm gương cho thiên hạ. Vì thế cho nên, nàng còn phải học đủ thứ liên quan tới cung trường, luyện cưỡi ngựa cho thuần thục. Tối đến là lúc tới Phụng Tiên điện, dâng hương tẫn hiếu với Tiên đế.

Ngày nào cũng như vậy, là người, ai cũng sẽ mệt mỏi.

Ngồi trên long liễn, vừa qua cửa cung, chợt nghe thấy có tiếng võ ngựa lộc cộc.

Vương công tôn thất ra vào cấm cung cũng đều phải tuân theo tôn ti, phẩm cấp thấp chỉ được phép đi bộ, phẩm cấp cao hơn có thể ngồi kiệu, vào sâu bên trong khu vực trung tâm mới phải xuống kiệu đi bộ, những người có thân phân tôn quý nhất trong hoàng thất mới có thể ngồi kiệu vào xuyên suốt. Lối này thông về phía hậu đình, chỉ cách Vị Ương cung cùng lắm là một xạ[1], như vậy đã có thể suy ra thân phận của người ngồi trên kiệu kia là ai. Sắc trời đã không còn sớm, đã gần tới bữa tối, là triều thần cũng không nên tới vào lúc này.

[1] 120 – 150 bước.

Phàm là chuyện liên quan tới Thái hậu, Đường Oanh khó có thể không lo lắng. Vén tấm rèm che, đưa mắt nhìn ra, nhìn thấy một xa giá sơn son thiếp vàng, là hầu tước tôn thất, không thể nghi ngờ. Tuy là như thế, nàng cũng không đoán được rốt cuộc là vị quý nhân nào tới thăm.

Đoán không ra thì cũng không cần cố chấp nữa, nàng buông màn che. Ở thời khắc tay sắp rời khỏi tấm rèm, một cơn gió hè thoảng qua, xốc lên bức màn của chiếc xe bên kia, nàng nhìn thấy một gương mặt nữ nhân.

Tuy chỉ là một thoáng, Đường Oanh lập tức nhận ra – A tẩu của nàng, Đại vương phi.

Yến vương đã bị đổi phong hào thành Đại vương, Yến vương phi cũng lập tức thành Đại vương phi. Ước chừng hai năm trước, tiên đế đã hạ chiếu tuyển nữ nhi của Công bộ Lang trung Nhan Tuyển làm Vương phi. Tuy nói là hôn nhân vì lợi ích chính trị, cuối cùng phu thê lại có chút hợp ý.

Ba tháng trước, Vương phi có tin hỉ, thai nghén vất vả, thân thể suy yếu. Sợ thai nhi trong bụng không chịu nổi đường xa xóc nảy, Đại vương dâng sớ khẩn cầu được lùi ngày chuyển về Túc Châu.

Tranh ngôi Trữ quân thất bại, nay được phong đất ngoài Đế kinh, không còn liên quan tới chính trị trên tiền triều, triều thần hầu như không còn có ai bênh vực giúp đỡ. Đại vương và Thái hậu có danh mẫu tử nhưng không tình không nghĩa, đương nhiên một đại nam nhân không thể cúi lưng, vào hậu cung lấy lòng Thái hậu, có lẽ vì vậy cho nên mới để Đại vương phi tới.

Về tới Vị Ương cung, Đường Oanh nói với Thái hậu: “Nắng nóng oi bức, sắc mặt của a tẩu có vẻ cũng không được tốt cho lắm.”

Vừa nói vừa ngồi xuống, cũng không câu nệ lễ tiết như bên ngoài. Nàng mặc một thân viên lĩnh, bên ngoài khoác thanh bào. Triều đại gần ba trăm năm, tiền lệ chỉ có một vị nữ Đế, y phục của Hoàng đế phức tạp, mỗi một loại trang phục chỉ để dành riêng cho một dịp, cần tùy theo tình huống hoàn cảnh mà chọn y quan áo mũ, rất nhiều thứ không thể thay đổi. Cho nên trừ yến cư phục, còn lại thường phục, Miện phục, võ phục, giao lĩnh, viên lĩnh, và những loại khác nữa, đều giữ nguyên nam chế. Y quan nàng đang mặc này cũng là nam chế. Viên lĩnh thuần trắng không hoa văn họa tiết, thanh bào khoác ngoài đơn giản nho nhã, đầu đội Dực Thiện quan. Cởi Dực Thiện quan, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Nhẫn Đông dâng khăn mát, Thái hậu cầm lấy, tự tay giúp Đường Oanh thấm mồ hôi. Chuyện của Đại vương, Thái hậu biết, tấu chương kia vẫn còn đang đặt trên án của nàng. Lùi ngày rời kinh, triều thần không đồng ý, Hoàng đế còn nhỏ, triều thần có ý muốn lập uy với Hoàng đế, mượn chuyện này gây khó dễ, cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên.

Thái hậu trầm ngâm, buông mi nhìn Đường Oanh, mà Đường Oanh cũng nhìn Thái hậu. Một lát sau, cả hai không hẹn mà đồng thanh:

“Ngươi nghĩ thế nào?”

“A nương nghĩ sao?”

Lời nói ra, bốn mắt nhìn nhau đành nở nụ cười. Ăn ý đến mức này, không biết có được từ khi nào.

Hiểu nhau đến vậy, đồng lòng như một, sao có thể có chuyện tranh đấu tương tàn? Huống hồ chỉ một chuyện nhỏ như vậy, mỗi người đều đặt thiên kiến của mình xuống mà tôn trọng suy nghĩ của đối phương.

– — Hết chương 30 —

Editor mạn đàm:

Tiên đế với Tiên hoàng hậu trên trời nhìn xuống chắc hài lòng lắm, Hoàng đế nghe lời Tiên đế không phung phí, sớm muộn gì Thái hậu cũng bị giáng xuống làm Hoàng hậu thì thôi cứ ở cung Hoàng hậu luôn cho rồi, sau đỡ mất công chuyển tới chuyển lui phiền phức ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.