Lương Nguyên Hồng lao về phía của Lam Tuyết.
Chỉ biết Lam Tuyết nhắm mắt ngồi sụp xuống hét lớn. Khi cô ta mở mắt ra, thì thấy Lục Tư Thâm đang giằng co với Lương Nguyên Hồng. Tay Lương Nguyên Hồng đang trực chờ ấn nút kích bom, nhưng Lục Tư Thâm lại gắng bẻ tay anh ta lại.
Cuối cùng Lục Tư Thâm bị đẩy ngã xuống, hắn nắm lấy vạt áo của Lương Nguyên Hồng kéo mạnh xuống. Một khẩu súng theo đó rơi xuống khiến tất cả đều kinh ngạc.
Lam Phi phản ứng nhanh lao đến. Nhưng vì khẩu súng cách cô quá xa nên đã để Lam Tuyết có cơ hội lấy đi.
– Tư Thâm…
Thấy Lục Tư Thâm bị Lương Nguyên Hồng đè dưới đất bóp cổ, Lam Tuyết không nghĩ nhiều liền bóp cò súng liên tục.
Tấm lưng của Lương Nguyên Hồng hứng trọn 3 viên đạn bắn ra, ngã xuống.
Sắc mặt của Lam Tuyết lúc này trắng bệch. Cô ta vừa nãy thấy Lục Tư Thâm đang gặp nguy hiểm nên không có nghĩ nhiều mà nổ súng. Cô ta chỉ muốn cứu Lục Tư Thâm mà thôi.
Lục Tư Thâm đẩy Lương Nguyên Hồng ra rồi đứng dậy. Hắn nhanh chóng nắm lấy bả vai của Lam Tuyết trấn an.
– Tư Thâm… Em vừa bắn anh ta… Em…
– Chỉ là tự vệ chính đáng thôi, không ngồi tù được.
Đúng vậy, theo như pháp luật, người tự vệ chính đáng sẽ không bị bắt. Nhưng, nếu cô ta khai rằng Lam Phi và trợ lí Lưu bị Lương Nguyên Hồng bắn chết. Cô ta và Lục Tư Thâm vì muốn bảo toàn tính mạng, nên mới nổ súng với Lương Nguyên Hồng thì sao? Chẳng phải, cô ta sẽ diệt trừ được Lam Phi sao?
Lục Tư Thâm định cúi xuống xem xét Lương Nguyên Hồng đang nằm bất động, chợt lại nghe thấy tiếng súng vang lên. Lam Tuyết đang cầm súng chĩa thẳng về phía của Lam Phi. Cũng may, Lam Tuyết không có kĩ năng bắn súng nên Lam Phi mới thoát khỏi tay tử thần trong gang tấc, viên đạn bị bắn lệch sang bên cạnh.
– Lam Tuyết, cô dừng tay lại ngay!
Trong mắt của Lam Tuyết bây giờ chỉ còn hận thù che mờ mắt. Cô ta mặc kệ lời nhắc nhở của Lục Tư Thâm mà giơ súng nhắm bắn về phía của Lam Phi.
Trợ lí Lưu cũng bị doạ cho khiếp vía, không nhịn được muốn chửi thề.
– Con mẹ nó, cô ta điên rồi sao?
Còn Lam Phi không hề có chút sợ hãi nào. Lam Tuyết muốn gϊếŧ cô, vậy thì cô cũng chẳng nể tình gì nữa. Chừng nào cô vẫn còn sống, nhất định sẽ không tha cho cô ta.
Quy tắc của Lam Phi trước nay vẫn vậy. Ai động đến cô, thì nhất định cô sẽ trả gấp 10 lần. Người không động đến mình, thì không nên gây thù. Còn người năm lần bảy lượt muốn gϊếŧ mình, tốt nhất khiến cho kẻ đó biến mất mãi mãi.
Sắp thấy Lam Tuyết sắp sửa bóp cò, Lục Tư Thâm muốn vươn tay cản cô ta lại. Ai ngờ, người không nhanh bằng đạn.
Một luồng gió lạnh vụt qua, Lam Phi nhắm mắt lại. Cứ tưởng cô sẽ bị bắn, đột nhiên một bóng người xuất hiện ôm lấy cô vào lòng. Viên đạn ghim vào cánh tay của đối phương. Lam Phi nhận thấy đối phương hơi run lên, vẫy giữ nguyên tư thế ôm chặt lấy cô.
Cô ngẩng đầu lên, là người đàn ông đeo khẩu trang với bịt mũ kín vừa rồi đã đỡ đạn cho cô.
Tuy đối phương bịt kín mặt nhưng Lam Phi vẫn nhận ra người vừa cứu cô là ai. Đôi mắt đặc biệt đẹp như vậy, chỉ có… Lục Tử Hàn.
– Anh…
Cô muốn nói gì đó nhưng phía xa một đội cảnh sát đồng loạt xuất hiện. Lam Tuyết bị doạ, khẩu súng trên tay cô ta liền mất trọng lực rơi xuống đất.
Lục Tử Hàn đưa ngón tay trỏ lên đặt trước môi của Lam Phi ý bảo cô im lặng.
Cảnh sát nhanh chóng đưa Lam Tuyết và Lục Tư Thâm đi. Do vì Lam Phi và trợ lí Lưu đứng ở khoảng cách án mạng cũng khá xa nên chỉ là người chứng kiến cần lấy lời khai mà thôi. Lam Phi để trợ lí Lưu đi, còn cô ở lại với Lục Tử Hàn.
Đi qua người đàn ông vừa nãy đỡ đạn cho Lam Phi, bất giác bước chân của Lục Tư Thâm khựng lại. Mắt hắn vẫn nhìn chằm vào người đối phương, dường như có một cảm giác quen thuộc.
– Lục Tổng, đi thôi.
Đợi Lục Tư Thâm và Lam Tuyết dẫn đi, bấy giờ Lam Phi mới sốt ruột kéo khẩu trang của Lục Tử Hàn xuống.
Cô còn chưa kịp hỏi đã bị Lục Tử Hàn lên tiếng trước.
– Em có sao không?
– Anh bị thương rồi kìa. Mau, đến bệnh viện.
Dáng vẻ này của cô khiến Lục Tử Hàn bất giác bật cười. Chỉ bị bắn vào cánh tay, không có gì nghiêm trọng. Đối với hắn thì vết thương này không nhằm nhò gì. Nhưng trong mắt của Lam Phi chính là một vết thương trí mạng rất khủng khiếp.
– Anh đã dặn em phải ở nhà, sao không nghe lời mà chạy đến đây?
– Được rồi, đến bệnh viện trước đã.
Vừa rồi cô còn chưa kịp giận dỗi thì Lục Tử Hàn đã giận trước rồi. Lam Phi muốn phản bác lại, nhưng vì thấy vết thương trên cánh tay hắn vẫn còn chảy máu thì đành lùi một bước.
Lam Phi kéo lại khẩu trang lên cho Lục Tử Hàn, nhanh chóng dìu hắn xuống tầng ra xe đến bệnh viện.
Cũng may, vết thương của Lục Tử Hàn không nặng lắm. Bác sĩ rất nhanh xử lí thuần thục vết thương, lấy viên đạn ra rồi dùng băng quấn cố định lại. Trong cả quá trình, Lục Tử Hàn không hề phát ra bất cứ âm thanh nào. Thậm chí hắn còn không cần dùng thuốc gây tê để giảm đau. Động tác của hắn rất đơn giản, chỉ có nhìn chằm Lam Phi, tay còn lại nắm chặt lấy tay cô.
Chỉ tội cho vị bác sĩ ở đó ăn một màn cơm chó đặc sắc.
Đúng là, tình yêu khiến con người ta trở thành mình đồng da sắt.
– Còn đau không?
– Ôm anh một chút, anh sẽ cảm thấy đỡ hơn.
Lam Phi đành cúi người ôm lấy hắn.
– Tiểu Phi, em xem. Cả hai chúng ta đều bị thương ở tay, có phải rất hợp không?
– Anh đùa cũng phải có mức độ thôi. Em cũng đang giận đấy!
Lục Tử Hàn giữ lấy mặt cô, hôn một cái xuống môi. Sau đó, cọ cọ đầu mũi hai người với nhau.
– Ngọt như vậy, đã hết giận chưa?