Hồng y lung lay, thân ảnh linh hoạt nhỏ nhắn mở to mắt theo dõi đám người bên dưới, miệng không khỏi rít gió hứng thú, Mộc Tranh một năm không gặp, bình bình an an xuất hiện, còn hư hỏng xem các ca ca tỷ tỷ đánh đấm, nếu để bọn họ biết, có gõ đầu nàng vì tính tình quậy phá hay không đây..
– Đại ca, thì ra cố nhân huynh muốn gặp ở đế đô là cô nương Phất Nương này.
Bên dưới, Phan Ngọc giọng nói trầm tính vang lên, hướng người về phía Thiên Trú cười.
– A..
tam đệ, lâu rồi không gặp.
Phải, ta nợ nàng một mạng nên đã đáp lời bảo hộ nàng an toàn nếu nàng gặp nguy hiểm ở đây.
Ta không thể nuốt lời.
Thiên Trú vừa xuất hiện, gặp lại bằng hữu Phan Ngọc, thực muốn đến ôm một cái, vỗ vai chào hỏi, nhưng mà..
ài..
tình thế này, e là hơi khó.
Hắn buồn rầu đáp lời.
– Vậy là huynh muốn đối đầu đệ, chống lại học viện Khánh Việt?
– Ta..
– Không cần nói nhiều, tới một người đánh một người, tới hai người đánh hai người, Lãnh Quân Dao ta, chưa từng biết sợ.
Quần đánh.
Chưa nói được mấy câu lại đánh, Quân Dao sắc lạnh vung kiếm, lòng bàn tay nồng đượm khí lực màu ánh kim, nguyên lực cũng dồi dào dao động quanh thân, vừa đánh kiếm, vừa vung chú, đánh đến đại ca Thiên Trú đỡ đòn không kịp.
Tuy khó nhưng Thiên Trú cũng không quá thất thế.
Thấy vậy Cẩn Du cũng tiến lên hạ chú.
Hai bên đánh đến long trời lỡ đất, gió phong gào thét, kiếm khí phát ra như chém đinh chặt sắt, bùa chú phóng ra quật ngược người ra sau, đau đớn từ tận trong xương tủy.
Nhị tỷ, sao ra tay nặng quá vậy, Mộc Tranh nhíu chặt mày, cảm nhận sâu sắc sát khí không nên có trên cơ thể nhị tỷ tỷ.
Từ khi nào nhị tỷ tỷ nhà nàng lại băng lãnh cực điểm như vậy.
Rất nhanh, một kiếm, một chú trục vị khiến đại ca Thiên Trú bị đánh bật người ra sau, miệng khẽ chảy máu.
Mộc Tranh siết lấy thân cây, tròn mắt nhìn, đại ca thua rồi.
Nhưng mà, nhị tỷ tỷ sẽ tha cho đại ca.
Nàng tin là vậy.
Nhưng, Quân Dao không hề muốn buông tha, nàng một kiếm đâm tới, rõ ràng vô cùng trấn định.
Thiên Trú ngưng thần, vẫn nghĩa khí ngập trời đứng đó, không động đậy, hắn trở tay không kịp, cũng không muốn đánh nữa, người này là sư tỷ của tam đệ, hắn, không dùng toàn lực chiến đấu được.
Mắt thấy lưỡi kiếm bén nhọn sắp đâm vào, thân thể Phan Ngọc luôn đứng một bên kiểm soát tình hình, y giật mình phóng qua, tay ngọc nâng lên, đỡ lấy lưỡi kiếm, tiếng tí tách vang lên, máu nóng nhanh chóng chảy xuống, rơi trên nền cỏ xanh mướt, đỏ cả một mảng.
Quân Dao trợn to mắt, người nào đó ngồi trên cây vỗ vỗ ngực, hít thở không thông, chẳng dám tin.
Tam ca, cũng bị thương rồi..
Phúc Trạch méo mặt, sao công tử nhà hắn suốt ngày dùng tay không cản kiếm, nhìn công tử thông minh tuyệt đỉnh, nhưng sao lúc mành chỉ treo chuông lại ngô nghê như vậy.
Hắn mắt to sợ hãi muốn lao đến thì bị Phan Ngọc một tay đưa lên ngăn cản.
Quân Dao hai mắt lướt qua vô vàn cảm xúc, không tin, không hiểu, vô cùng bất đắc dĩ, bất lực, đau đớn nhìn đối phương, sao Lục sư đệ lại bảo vệ người ngoài.
Bọn họ là yêu nhân cơ mà.
Sao sư đệ lại hồ đồ rồi.
Cảm xúc tức giận nhanh chóng xâm chiếm trí óc nàng, Quân Dao ánh tím nơi đáy mắt vô cùng rõ ràng, rút kiếm trong tay Phan Ngọc ra, dùng toàn bộ sức mạnh đâm đ ến nữ nhân áo vàng đang co rút dưới đất, mọi chuyện chính là từ nàng ta mà ra, mục tiêu của Quân Dao đơn giản, giết yêu hồ, đoạt lại bảo vật chấn địa là được.
Phan Ngọc lần nữa xuất hiện, lướt người đến, đứng chắn trước người Lục Nha, hắn đã hứa với Thập đệ, giữ nàng ta một mạng.
Chỉ là không ngờ cái giá phải trả lớn như vậy, dùng một mạng giữ một mạng, thập đệ lời nhỉ.
Gió phong sắc bén sắp chạm vào ngực trái Phan Ngọc, mắt Quân Dao lại chẳng hề thay đổi, chú định dứt khoát, sát khí bùng cháy, lửa giận ngập trời, một kiếm này nhất định phải hạ, dù người trước mặt có là sư đệ hay ai đi chăng nữa.
Mộc Tranh cả người đổ ra đằng trước, trợn to mắt kinh ngạc, ngực phập phồng không tin được, nhị tỷ vậy mà..
Bóng dáng hồng phấn nhỏ nhắn xinh đẹp lao hơn tên bắn, quanh thân lấp lánh màu đỏ rực kinh hồn, lực lượng nồng đượm linh khí trời đất, bước chân phiêu dật như tiên nữ, tốc độ thoắt ẩn thoắt hiện đầy ma mị, nàng xuất hiện chắn trước người Phan Ngọc, hồng y tung bay, nhịp nhàng theo làn tóc đen bóng, chân chạm đất, bụi mờ tung bay cả một mảng không gian trước ngực hắn.
Người người trố mắt nhìn bóng dáng vừa mới xuất hiện, người này, từ đâu mà đến..
– Nhị tỷ tỷ!
Giọng nói dịu dàng tinh nghịch đâm thủng màng nhĩ Quân Dao, nàng ngẩn đầu, gương mặt quá đỗi thân thuộc xuất hiện, từng khiến nàng đau lòng đứt từng đoạn ruột, mắt nàng bao năm phủ đầy sương lạnh, chớp mắt như được hòa tan vào ánh nắng mùa xuân, phảng phất ấm áp, chợt cảm nhận sát khí lạ lùng quanh bản thân, nhưng một kiếm này thu không được nữa rồi, nàng hoang mang vô cùng, lật cổ tay, lưỡi kiếm có đà tự xượt qua cánh tay nàng, rồi lao hẳn ra ngoài, “phập”, cắm xuống nền cỏ còn đọng vết máu, run lên bần bật.
Bước chân Quân Dao dừng lại, miệng không khỏi kinh hô:
– Tiểu Tranh nhi?
– Là muội là muội..
hi hi hi..
Mộc Tranh cười ngoác mồm, vui tươi như đứa trẻ được cho kẹo, thân thể chạy nhanh ôm chầm lấy nhị tỷ tỷ thân yêu của nàng.
Quân Dao vui mừng ch ảy nước mắt, ôm lấy tiểu muội mà nàng ngày nhớ đêm mong.
Nàng đã nghĩ không còn gặp lại tiểu hài tử tinh quái này nữa, cứ mỗi khi nghĩ đến, trái tim nàng lại như bị người ta thắt chặt lại giày xéo.
Quân Dao buông Mộc Tranh ra, mặc kệ thương tích nơi cánh tay, nhìn ngắm một lượt, miệng nhẹ hỏi:
– Muội không sao chứ? Lần đó ta tới sơn mạch Tùng Lâm mà không tìm được muội, có biết ta lo lắng thế nào không? Đá sinh mệnh của muội cũng yếu ớt, ta còn tưởng..
còn tưởng..
ài..
không sao là tốt.
Từ này không được đến những nơi nguy hiểm như vậy nữa.
Rõ chưa?
– A..
ha ha..
Muội biết mà, biết rồi..
Nhớ tỷ muốn chết.
Mộc Tranh lại cười ôm lấy Quân Dao, chôn gương mặt thiếu nữ xuân sắc vào người nhị tỷ tỷ của nàng, tham lam hít lấy hương hoa trên người tỷ tỷ, quả thật quá nhớ nàng rồi.
– Là tiểu muội sao?
Phan Ngọc đứng gần đó, đã được Phúc Trạch vội xử lý vết thương, miệng y lẩm bẩm.
Thiên Trú đứng dậy, nhìn cảnh tượng trước mắt ngờ ngệch đáp nhẹ:
– Ừ là tiểu muội Mộc Tranh.
– Sao muội ấy lại ở đây? Còn quen biết tứ sư tỷ? Nhưng cái gì nguy hiểm? Cái gì sơn mạch Tùng Lâm, nghe giọng của tứ sư tỷ vừa vui mừng vừa sốt ruột, vừa nhẹ nhỏm, hoàn toàn mất sát khí lúc nãy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Một đống lớn câu hỏi trong lòng Phan Ngọc, y âm thầm đứng đó chờ hai tỷ muội hàn huyên, không vội, dù sao đã gặp được, còn nhiều thời gian để hỏi rõ ngọn ngành.
Bây giờ việc quan trọng là giải quyết chuyện của Thập sư đệ và Lục Nha cô nương.
Lục Nha không thể giết, nhưng đồ vật của học viện cũng không thể để nàng đem đi.
Y đằng hắng, nhẹ giọng nhắc nhở:
– Sư tỷ?
Quân Dao giật mình, buông Mộc Tranh ra, nhẹ giọng trách:
– E hèm..
Muội xuất hiện làm ta phân tâm rồi.
Nào đợi ta một lát, ta giải quyết cho xong việc này.
– Ô được, nhưng nhị tỷ tỷ, vị này là đại ca kết nghĩa của muội, tha cho bọn họ được không?
Mộc Tranh cười cười chỉ về Thiên Trú, giọng con nít ngọt ngào hỏi.
Quân Dao liếc nàng, nàng lại tùy hứng rồi, nhưng Quân Dao biết, con bé không phải người học viện, không rõ sự việc có bao nhiêu nghiêm trọng.
Bảo vật của học viện phải được bảo vệ an toàn, rơi vào tay yêu nhân, chính là đưa học viện, thậm chí cả Thiên Khải vào tình huống nguy hiểm.
Sư phụ viện trưởng từng căn dặn rất kỹ chuyện này.
Hơn nữa, Quân Dao là chấp pháp trưởng, Lục Nha là yêu hồ, học viện quy định nghiêm ngặt, phải tiêu diệt yêu nhân, chính là quy định quan trọng nhất, nàng không thể nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng đối mặt với tiểu sư muội từ nhỏ cùng mình lớn lên, nàng không từ chối được, Quân Dao nhượng bộ.
– Được, nghe muội, vị võ giả này cũng đã bị thương, ta không đuổi cùng giết tận, hai con yêu hồ, ta cũng có thể bỏ qua, tốt nhất tránh xa nơi này, còn dám đến đây gây rối, ta sẽ không bao giờ nương tay nữa.
Đương nhiên, bảo vật của học viện, tiểu yêu hồ phải trả lại đây.
– Không thì sao? – Lục Nha nửa tỉnh nửa mê.
– Hừm, vậy thì đừng trách ta độc ác.
– Ha ha ha..
từ đầu ta đã không cần mạng trở về.
Ơ con bé này, xem thì cũng cỡ tuổi Mộc Tranh, sao mà cứng đầu thế nhỉ, không thể linh hoạt được hả, ngươi lấy cái gì không lấy, lấy bảo vật, hèn chi nhị tỷ tỷ tức giận như vậy.
Còn muốn đối đầu với mỹ nhân băng lãnh tỷ ấy, sao mà..
người nhìn cũng đáng yêu, lại ngốc đến thế.
Trước mắt, tình thế lại giương cung bạt kiếm.
Mộc Tranh vội dùng thuật xuyên thấu nhìn bên trong lọ thủy tinh mà cô nương áo vàng đang cầm, xem xem là bảo vật gì mà đáng dùng tính mạng trộm đi.
Một lúc, nàng to mắt, thế mà là..
cái gì cũng không thấy.
Ài..
phải dùng cách khác, Mộc Tranh quay sang nhị tỷ tỷ, vỗ vỗ mu bàn tay tỷ tỷ, mắt chớp chớp, muốn nói cứ để đó muội giải quyết.
Bất chấp ánh nhìn khó hiểu của nhị tỷ tỷ, không rõ tiểu quỷ này lại có trò gì, Mộc Tranh cất bước tiến lại gần Lục Nha, khuỵu chân đến gần bên tai Lục Nha, âm thanh như mũi kêu hỏi:
– Cô nương trộm cái gì có thể cho ta biết không?
Lục Nha ngước mắt không hiểu nhìn Mộc Tranh, chỉ thấy nụ cười mỉm treo nơi khóe miệng tinh linh, đối phương gương mặt trắng hồng khả ái, đôi mắt trong vắt không nhiễm bụi trần khiến nàng như mất hồn lẩm bẩm:
– Ngọc hồn của Mẫu thân ta.
Mộc Tranh kinh ngạc, nếu là vậy, vốn vật quy nguyên chủ là đúng, nhị tỷ tỷ đòi lại làm gì, chẳng lẽ là vì tu luyện, nhưng nuốt ngọc hồn đối với Tu chân giả ba phần lợi, trăm phần hại, lấy làm gì chứ.
Hai tròng mắt đảo nhanh, Mộc Tranh dùng khẩu hình nói với Lục Nha:
– Dùng ta uy hiếp.
Lục Nha ngơ ngác, cái gì với cái gì.
Chỉ có tử y mị hoặc Phất Nương bên cạnh như hiểu rõ ý định của tiểu nha đầu này, vội rút dao găm trong ngực, thế như chẻ tre chộp lấy cổ Mộc Tranh, kề dao sát da thịt trắng nõn, đúng thật muốn uy hiếp nàng mà.
Mộc Tranh liếc nhanh vị này, công nhận, nhanh trí ghê.
– Ngươi..
Hai người đồng thanh hô lên, Quân Dao, Thiên Trú, lo lắng cực kì, không ngờ tình thế chuyển biến như vậy.
Quân Dao nổi trận lôi đình lần nữa, chĩa kiếm về phía đối phương:
– Thả muội ấy ra, yêu hồ đáng ghét, ta đã đồng ý tha cho các ngươi rồi mà.
– Phất Nương thả người, đó là muội muội của ta..
Thiên Trú lo lắng rịn mồ hôi, lạnh giọng quát.
Phan Ngọc không thấy gì, nhưng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, vội thủ thế, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
Phúc Trạch một bên kể tình hình cho y, cũng ngạc nhiên vì công tử lo lắng cho người xa lạ như vậy, phải biết không dễ gì để một người lạnh lùng không màng thế sự lại muốn động thủ cứu người.
Phúc Trạch chắp môi, e là công tử đối với cô nương này không đơn giản a..
– Hừm..
muốn ta thả nàng cũng được, các ngươi không ai được đuổi theo.
Lúc nào thấy an toàn, ta sẽ thả, ai dám đuổi theo.
Ta một nhát, cắt đứt cổ nàng.
Phất Nương thương thế không nhẹ, liếc mắt nhìn đám người tu chân đối diện, cười khinh khỉnh nói.
– Ngươi dám..
Giọng nói như sét đánh vang vọng, đánh thủng màng nhĩ của tất cả mọi người ở đó.
Lồ ng lộng gió thổi, cây rừng rung lắc ngợp trời, kình phong lực lượng kinh khủng xung quanh, tà áo màu đen tung bay loạn xạ, gương mặt phảng phất nét tức giận, thấp thoáng nét giảo hoặc, đẹp đẽ sạch sẽ, cũng âm ngoan như rắn độc, tay hắn chắp đằng sau, lưng eo thẳng người, uy nghi như bậc vương giả, hạ chân đáp đất, tạo thế trận mạnh mẽ, thổi cho đám người tách ra, lung lay tránh xa…
Giữa rừng núi Vọng Sơn của học viện, âm u không có nỗi tia nắng, gió lạnh thổi qua, hai đệ tử canh gác gần đó trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Cách bọn họ trăm thước, Đại sư huynh, Tứ sư tỷ, Lục sư huynh bị đánh văng ra xa, phía kia có hai nữ nhân hộc máu, một đại hán cầm đao cũng bị đả thương ngã ra. Một nam nhân hắc y uy lực như vũ bão đứng giữa, đang ôm lấy một nữ nhân hồng y, xung quanh y còn có hai người, một nam một nữ, đều vận đồ đen, sát khí bao trùm không gian.
Hai đệ tử mặt cắt không một giọt máu, sợ hãi chạy nhanh về viện học chính, báo tin cho các lão sư và viện trưởng mau đến cứu sư huynh sư tỷ.
Ba người vừa xuất hiện, Mộc Tranh co rụt người giật mình, khiến cho chiếc bông tai hình cánh bướm màu trắng bên tai trái lung lay theo, nàng lén ngước nhìn nam nhân cao lớn tự dưng xuất hiện giữa trời, ôm nàng vào lòng, mùi hương long tiên đâm thẳng vào mũi nàng, hơi nồng, hơi cay. Nàng trố mắt:
– Ơ ân nhân?
Nam tử cúi xuống nhìn tiểu hài tử trong ngực, gương mặt đẹp đẽ năm phần giảo hoặc, năm phần mạnh mẽ, cương trực, không hợp với dáng vẻ lông bông trước đây chút nào. Chàng cười nhẹ:
– Lâu ngày không gặp, nhóc con..
– Hả.. Ai là nhóc chứ? Ngài mới là nhóc, cả nhà ngài đều là nhóc. Cô nương ta đây đã mười lăm rồi được không.
Mộc Tranh tỏ vẻ ấm ức lẩm bẩm.
Dạ Hiên cười to vỗ vỗ đầu nàng, cảm thấy một năm không gặp, tiểu cô nương dũng cảm lại trở nên đáng yêu rồi.
– Buông muội ấy ra!
Quân Dao nhổ vội bục máu, nàng đứng dậy, tay cầm kiếm, chĩa vào Dạ Hiên, lạnh lẽo hô lên.
– Hừ..
Dạ Hiên khẽ khinh thường qua kẽ môi, chàng âm u ra lệnh:
– Đưa hai hồ yêu cùng đi.
– Vâng, Chủ thượng.
Dứt lời, gió bụi lần nữa thổi bùng lên, cả ba người hắc y, Mộc Tranh, Lưu Phất Nương và Lục Nha đều biến mất, chút dấu vết cũng không để lại. Cái này, chẳng lẽ là dùng thuật độn thổ, nhưng nhanh đến vậy sao. Cao tay hơn Phất Nương kia mấy lần, đám người nọ, lai lịch bất minh, lại bắt mất tiểu Tranh Nhi, Quân Dao nhíu chặt mày muốn chạy đi đuổi theo.
– Đừng đi, là Tàng ảnh chi thuật. Chúng ta không tìm được đâu.
Phan Ngọc hơi hít hà mở miệng nói.
– Cái gì? Chẳng lẽ là đám người Ám Thanh Môn?
Đại ca Thiên Trú cầm đao hừng hực tức giận hỏi lại.
– E là vậy.
Quân Dao nghe thấy, tâm chùng xuống, tự trách bản thân vô năng, tiểu Tranh nhi lại rơi vào nguy hiểm, bảo vật của Học viện cũng không lấy lại được, nàng thu kiếm, xoay người, tà áo trắng tinh nay đã lấm lem bụi đất, thấp thoáng ít máu tươi văng ra, theo từng nhịp chân của nàng, nàng bước trở về.
– Quân Dao?
Đại sư huynh Cẩn Du cất giọng gọi, nhưng nàng không để ý, hắn vội đuổi theo, cũng cất giọng bảo mọi người ai về chỗ nấy đi.
Phúc Trạch trố mắt, thế mà tan rồi sao. Vậy cô nương hồng y và hồ yêu Lục Nha, không tìm nữa hả, hắn ngước nhìn công tử bên cạnh, không khỏi thở dài. Không nha, nhìn công tử lo lắng đầy mặt, bàn tay thì siết chặt, hẳn là đang nghĩ cách để tìm ra tung tích mấy người Ám Thanh Môn.
Quả không khác hắn sở liệu, Phan Ngọc công tử khẽ hỏi:
– Đại ca, chúng ta đi tìm tiểu Tranh?
– Đệ có cách?
Thiên Trú cầm chặt chuôi đao, nghi ngờ hỏi. Không phải hắn không tin tam đệ, nhưng Ám Thanh Môn hành động bí mật, rất khó nắm bắt hành tung của bọn họ, đã thế tu vi của người được gọi chủ thượng lại cao như vậy. Mình hắn và tam đệ sợ không cứu được muội tử. Nghĩ đến là rầu cả người.
– Phải, có chút hiểu biết về bọn họ.
Tàng ảnh chi thuật, cái tên nói lên tất cả, một trong những thuật pháp lợi hại nhất của Ám Thanh Môn. Lợi dụng khe hở không gian, hóa thân mình vào hư vô, lượn lờ sương khói, mị ảnh lập lờ, tan biến theo gió, chớp mắt một cái, ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Rất thích hợp cho nghề sát thủ, cho nên đồng đạo tu tiên không cách nào bắt được đám người này.
Bên kia, nơi tòa viện sâu hun hút trong cánh rừng Lam Biên cách Học viện mấy dặm đường về phía Bắc, nằm sau thác nước chảy xiếc, bên dưới là dòng sông trong vắt mát mẻ, đủ loại hoa lá với sắc vàng đỏ ngập ngựa trên nền cỏ xanh mướt, khiến Mộc Tranh tặc lưỡi muốn khen, cảnh đẹp tựa tiên cảnh này phải chăng chỉ có thể bắt gặp ở Cửu Trùng Thiên cao xa vời vợi.
Không rõ bọn người Dạ Hiên dùng thuật pháp gì, vèo vèo đã đáp giữa sân viện to đùng đoàng, nền đá điêu khắc chim phượng hoàng to lớn, đôi mắt to tròn khổng lồ như muốn đục khoét mọi thứ, xung quanh là hình của những giống loài phượng hoàng khác đang hồ hởi vây giữ, cảm tưởng như đang muốn bảo vệ mảnh đất thiêng.
– Ủa chớ Ám Thanh môn thờ Phượng Hoàng sao?
Mệt cho Mộc Tranh còn nghĩ môn phái này hẳn âm u tăm tối, ai mà ngờ vừa đạp chân đã đỏ rực một mảnh, hừng hực dưới từng bước chân, mặc dù chỉ là hình điêu khắc, nhưng cảm giác bừng bừng này không giả được. Chưa hết, nàng ngẩn đầu, một tòa cung điện với một cửa lớn, hai cửa bên được khảm ngọc trân quý, rộng lớn gấp đôi viện chính của học viện Khánh Việt, phong cảnh hiện ra trước mắt, nàng suýt nữa cắn trúng lưỡi, nghệch mặt nhìn đến lát con mắt.
– Này này này.. Ám Thanh Môn kinh doanh thứ gì, sao lại giàu như vậy..
Mộc Tranh suýt chảy nước dải thầm nghĩ, thèm khát sờ loạn khắp nơi, la ó ồn ào như là lần đầu tiên thấy được sự trù phú này, à mà nàng đã thấy bao giờ đâu, lần đầu là phải rồi. Theo bước chân của vị nam tử đã mấy lần cứu nàng vào bên trong viện chính, đi trên con đường hành lang, chàng cách nàng hai bước, tự dưng bước chân chàng cũng chậm theo, hai bước mà hóa thành năm bước, thực sự là chậm rì rì, nhẫn nại để cô nhóc nhìn ngắm khắp nơi.
Dạ Hiên khẽ cười, không ngờ chỉ một phân nhánh xa xôi đã khiến cô nhóc này bất ngờ như vậy, nếu về đến Thanh Lạc sơn trang, tòa điện chính của Ám Thanh Môn, không biết là cô nhóc sẽ ngơ ngẩn mấy ngày mấy đêm. Mà chính chàng cũng không còn nhớ rõ Ám Thanh Môn lấy đâu ra tài của xây dựng nhiều nơi trù phú như vậy.
Có lẽ là nhờ sự nhạy bén và liều lĩnh của Sư phụ. Đáng tiếc quá nhiều chuyện trước kia chàng không nhớ được nữa, thật đúng là nực cười, nếu giang hồ biết Chủ thượng của Ám Thanh Môn hung tàn bạo ngược nổi danh khắp tứ hải bát hoang, thế mà lại mất trí nhớ, còn lâu lâu phát ngốc vì không nhớ ai với ai trong Thanh Lạc sơn trang.
Dạ Hiên dẫn Mộc Tranh vào viện tử nằm hướng bên phải từ cổng ngoài vào, phía trước sân trồng mấy cây phong lá đỏ to lớn, tán cây xum xuê, chói sáng một mảng, đúng là hợp khẩu vị với những hình ảnh phượng hoàng ngoài sân. Mộc Tranh gật đầu cảm khái, nơi này thật sự như thế ngoại đào viên, nếu có thể ở một nơi như chỗ này thì tốt biết mấy.
Dạ Hiên cất bước vào phòng, khẽ ngoái lại nhìn, mái tóc đen bóng mượt dài qua eo lượn lờ trong gió, y phục màu hồng phấn tươi tắn, một bên mặt trắng trong hiện ra, đường nét như điêu như khắc, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú phía trước, hòa vào màu đỏ của lá phong, đan xen hừng hực lửa cháy. Bất giác chàng ngạc nhiên đứng nhìn, nghĩ ngợi:
– Tiểu hài tử lớn rồi.. Không ngờ lại xinh đẹp như vậy..
Chàng cười lần nữa, nhẹ hô:
– Nhóc con vào đây, tính phát ngốc đến bao giờ hả?
– A.. đây đây, vào liền..
Thanh âm trầm tính mà dịu dàng vang lên, đánh thức Mộc Tranh, đôi vai nhỏ gầy khẽ rung lên, giật mình vì bản thân thất thần cái gì chứ. Hơi hốt hoảng hô lên, rồi nhanh nhẹn theo vào.
Chỉ là hai người không biết cả đoạn đường hai vị đi đằng sau có bao nhiêu bất đắc dĩ, từ kinh ngạc đến sợ hãi, biểu tình cứng ngắc lúc thì trợn mắt, lúc thì lắc đầu nguầy nguậy, đến cả nữ nhân y phục đen tuyền, mỹ mạo tựa yêu tinh chuyển thế, đẹp đẽ mị hoặc, xưa nay lặng lẽ ít lên tiếng cũng không thoát được. Trợn mắt há mồm rõ lớn.
Hi Văn nhìn hai người đằng trước khó hiểu, vội quay đầu muốn hỏi Hi Tường:
– Này, chủ thượng bị gì vậy? Mới có qua bao lâu, đã cười hai ba lần, còn nhẫn nại chờ tiểu cô nương dòm ngó khắp nơi.
Nam tử cũng tuyền một màu đen, gương mặt không phải là xuất sắc như Dạ Hiên, nhưng góc cạnh dễ nhìn, mặt trắng bóc, như đám thư sinh văn vở, tên gọi Hi Tường. Chỉ có đôi mắt nhỏ nhắn, thường thường kéo thành hai đường chỉ, nghi ngờ khắp nơi, thông minh như Gia Cát Lượng, hay có chủ ý hay ho, nay cũng lắc đầu, thở dài nhỏ giọng qua kẽ răng:
– Làm sao ta biết được..
Phải biết Chủ thượng từ trước đều mặt như ác ma, mày như hai lưỡi đao, lúc nào cũng như muốn xông vào chém đinh chặt sắt, đuôi mắt mang sát khí của tử thần, đôi môi ngậm chặt, kiệm chữ hơn vàng. Mặc dù sau ngày kia, Chủ thượng thương thế nghiêm trọng, một hồi tỉnh lại thì không còn nhớ nhiều thứ, ngay cả tính tình cũng có thay đổi, nhưng vẫn không dễ tính đi, chỉ có thay đổi từ giận dữ bên ngoài được ẩn giấu sau gương mặt bình tĩnh giảo hoạt, nhưng thủ đoạn chỉnh người thì chỉ hơn không kém.
Hai người ba vạch đen lượn lờ theo vào trong, đứng hai bên của Chủ thượng, lúc này đã an vị ở vị trí chủ vị, khẽ nâng tay mời tiểu cô nương ngồi ghế đầu tiên bên phải, gần chàng nhất. Chàng chống tay, ngắm nhìn cô nhóc kia, bên môi khẽ nhếch lẳng lơ:
– Lâu không gặp, nhóc lợi hại hơn nhiều ha.. Bản lĩnh bao nhiêu mà nhảy vào chém giết, hử?
Mộc Tranh tự dưng chột dạ, khẽ cúi đầu, rồi nhẹ ngẩn lên, nhìn chằm chằm nam tử từng cứu nàng mấy lần, chàng ngồi ở đó, hương thơm mát phảng phất, ánh nhìn thì lập lờ mê hoặc, nam tử kiều mị này, thật quá gợi đòn mà. Nàng hơi đằng hắng để xoa dịu hai má nóng lên:
– Ân nhân, ngài bắt ta tới đây làm gì?
– Cái gì mà bắt.. Rõ là ta cứu nhóc mà!
Dạ Hiên bật cười, thôi nhìn nàng, đùa giỡn đáp.
– Ủa, cần sao?
Mộc Tranh bật thốt, lại to mắt nhìn thấy sự ngạc nhiên trong đáy mắt đối phương. Cả hai tròn mắt nhìn nhau, một hồi lâu, cả hai lại bật cười, khiến cho trán của hai vị Hi Văn và Hi Tường lại xuất hiện đàn quạ đen, nâng môi khó hiểu, thực muốn hỏi:
– Ủa, cười cái gì vậy?
Tràn cười bất khả tư dị qua đi, Dạ Hiên miệng nhấp ly trà, nâng mày điềm đạm cười:
– Ở chơi vài hôm, thấy nhóc có vẻ thích nơi này?
– A.. được được..
Mộc Tranh vỗ tay vui mừng, nhưng chợt nhớ ra còn việc quan trọng, tiếc nuối, chắp môi nói:
– Nhưng mà ta còn có việc, không thể nấn na lâu.
– Vậy sao? Nếu như ta nói muốn giữ nhóc ở lại thì sao?
Mộc Tranh tròn mắt nhìn đối phương, thấy rõ tia giảo hoạt trong đôi mắt sáng của Dạ Hiên. Một cô nhóc tay trói gà không chặt như nàng, hắn giữ nàng làm gì. Nàng âm thầm liếc mắt hai người đứng hai bên Dạ Hiên, sớm nhận ra mỹ nhân lạnh lùng Hi Văn. Bất giác vỗ đầu ai oán, nàng tặc lưỡi cúi đầu.
– Đánh không lại, đánh không lại a..
Cho dù đan điền khai thông, kinh mạch giải phóng, một năm không ngừng tu luyện, được Chu lão gia hướng dẫn tận tình, bản thân cũng thăng cấp lên tới Phi Thanh đỉnh cấp. Nhưng mà giang hồ cao thủ như mây, gặp ba người trước mặt, nàng vẫn là đánh không lại. Cho nên có liều mạng chạy trốn, nàng cũng thoát không được.
Thôi vậy, ở lại xem xem hai cô nương kia thế nào, rõ ràng một trong hai có liên quan đến tam ca, nàng thăm dò giúp đỡ cũng tốt. Tiện tay có thể cứu bọn họ luôn. Aida.. nhắc đến tam ca nàng lại buồn bực, vẫn chưa có cơ hội chữa mắt cho huynh ấy, lần này rời khỏi đây, nhất định phải trị khỏi cho ca.
Nói rồi Dạ Hiên bảo người sắp xếp cho Mộc Tranh gian viện tử bên cạnh chàng, phái hai tiểu nha hoàn chăm sóc nàng, còn để Hi Văn bên cạnh bảo vệ. Mộc Tranh tặc lưỡi, tiểu ăn mày như nàng, coi trời đất là nhà, nay đây mai đó, cũng chỉ có chốn bồng lai tiên cảnh như Phù Linh là nhà, nhưng lâu rồi cũng chẳng về thăm, tự dưng nay lại có chỗ nghỉ đàng hoàng, có người bên cạnh trò chuyện, bình dị như nông hộ trong trấn. Nàng bất giác vừa cười hi hi vừa vào viện tử có cây đào trước sân, nhảy chân sáo vừa ngâm nga câu hát đồng dao của mấy tiểu khất cái bên đường nàng hay chơi cùng.
“Bao giờ cho đến tháng ba,
Ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng.
Hùm nằm cho lợn liếm lông,
Một chục quả hồng nuốt lão tám mươi.
Nắm xôi nuốt trẻ lên mười,
Con gà, be rượu nuốt người lao đao.
Lươn nằm cho trúm bò vào,
Một đàn cào cào đuổi bắt cá rô.
Lúa mạ nhảy lên ăn bò,
Cỏ năn, cỏ lác rình mò bắt trâu.
Gà con đuổi bắt diều hâu,
Chim ri đuổi đánh vỡ đầu bồ nông.
Thóc giống đuổi chuột trong bồ,
Đòng đong cân cấn đuổi cò ngoài ao
* * * Đồng dao dân gian Việt Nam”