Cô lặng lẽ bước qua người anh rồi cầm lấy vali rời đi. Cô muốn được trở về nhà, muốn được trở lại làm cô gái Giản Duệ Y là tiểu thư duy nhất của Giản gia. Bỏ lại sau lưng ngôi nhà đã gắn bó với cô suốt gần một năm, Duệ Y chỉ tạm biệt duy nhất quản gia Thẩm trước khi rời đi. Khẩu súng còn ở trên tay cô nên không ai dám đến gần để níu lại sợ rằng cô sẽ làm gì đó dại dột. Dịch Khải Liêm chạy theo cô nhưng cuối cùng cũng để vụt mất hình bóng của cô. Còn anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn theo chiếc xe chở cô đi xa dần rồi khuất hẳn, có lẽ anh đã không còn đủ tư cách để bước đến níu lấy bàn tay của cô nữa rồi.
Nhìn thành phố hoa lệ đang sáng đèn cô chợt nhói lòng bởi những kí ức suốt những năm tháng qua ùa về. Thành phố này vốn dĩ là vậy, là một thành phố hoa lệ. Hoa cho người còn lệ cho cô. Tại sao nơi đây lại trở thành nỗi ám ảnh đến sợ hãi của cô mỗi khi nhớ về. Con đường trước mắt, cả nhà hàng hôm đó cô cùng Hạ phu nhân đến, tất cả trở thành ác mộng ám ảnh cô hàng đêm, giày vò cô cả trong những giấc mơ.
– Cô không sao chứ?
Tài xế nhìn thấy cô lặng lẽ khóc cũng có phần quan tâm hỏi han. Cô vội lau đi nước mắt nhưng không hiểu tại sao nó vẫn cứ cứng đầu mà chảy xuống hai bên gò má nóng nổi. Cô nhìn qua gương chiếu hậu rồi cố gắng mỉm cười.
– Không sao đâu. Anh có thể dừng trước chỗ kia được không?
Đó là một công viên thoáng mát giữa lòng thành phố náo nhiệt. Nơi này khá yên tĩnh và cứ mỗi khi tối đến nơi này sẽ vắng bóng người qua lại. Bởi lẽ nơi đây không có rượu có bia cũng không có tiếng nhạc nhộn nhịp mà chỉ có một không gian tĩnh lặng với những hàng ghế trải qua những khóm hoa thơm ngát. Chiếc xe dừng lại rồi cánh cửa xe mở ra, cô bước xuống sau khi dặn tài xế đợi cô ở bên ngoài. Bây giờ đã là mười giờ tối, thành phố nhộn nhịp không còn mấy người qua lại nên một nơi vốn ít người như này lại càng không có ai.
Cô thả người theo những làn gió mát lạnh để mặc những kí ức không vui chạy theo tiếng thở dài. Nước mắt cô lại rơi, cô không ngừng khóc cũng không thể ngăn nổi bản thân mình. Cầm trên tay là chiếc khăn cô đã tự tay thêu lên hai chữ Hạ Vũ mà lòng lại quặn thắt.
” Rốt cuộc mẹ vẫn không có cơ hội được tặng nó cho Hạ Vũ nữa rồi. ”
Cô nắm chặt lấy chiếc khăn rồi đứng dậy. Gần đây có một chiếc hồ mà người ta thường gọi là hồ nguyện ước. Nghe nói nếu như viết ước nguyện vào một tờ giấy rồi thả trôi theo làn nước sau đó chiếc bình thuỷ tinh bị nhất chìm dưới lòng hồ thì điều ước sẽ thành sự thật. Cô tuy rằng không tin nhưng đến bây giờ vẫn muốn thử.
” Mong rằng Hạ Vũ trên kia sẽ bình an, mẹ luôn yêu em bé của mẹ. ”
Gấp lại tờ giấy cho vào bình thuỷ tinh cô gấp cả chiếc khăn tay cô đã tự thêu bỏ vào bên trong. Cũng vì chiếc khăn tay này mà cô đã phải thức trắng đêm để làm nó, những mũi kim làm tay cô chảy máu cuối cùng cũng thêu được hai chữ Hạ Vũ nắn nót, sạch đẹp. Vậy mà bây giờ cô lại phải đem chôn vùi nó dưới dòng nước lạnh, có lẽ trái tim người mẹ sẽ không bao giờ ấm lên được nữa.
Với lí do nhớ nhà cô được trở về Giản gia trong sự chào đón của ba mẹ và không có lấy một chút nghi ngờ nào. Hơn nữa sau cú sốc lớn kia cô cũng muốn được ở bên ba mẹ và mẹ cô cũng muốn được ở gần để chăm sóc cho cô. Duệ Y nhanh chóng trở lại với cuộc sống trước đây, cái cuộc sống mà khi đó cô còn chưa biết đến người đàn ông tên Sở Chính Kì.
– Thiếu gia, cậu lấy ra hai chén cơm làm gì vậy?
Nhìn thấy anh lặng lẽ ngồi dùng cơm bên chiếc bàn ăn trống vắng quản gia Thẩm liền đi tới bên cạnh hỏi. Đã một tuần kể từ khi cô rời đi, cuộc sống anh dường như bị đảo lộn hoàn toàn. Anh trở thành một con người khác, luôn trở về nhà vào bữa trưa và bữa tối. Vườn hoa trước đây anh từng phá bỏ cũng đã trồng lại y nguyên như lúc cô làm. Và vào những bữa cơm anh thường lấy ra hai chén cơm rồi lặng lẽ ngồi ăn. Cứ vậy trôi qua cũng đã hết một tuần.
Sở Chính Kì chỉ im lặng ăn tiếp. Những món ăn anh ăn đều là những món ăn cô thường dùng trước đây. Bởi lẽ quản gia Thẩm là người ở bên cô nhiều nhất nên ông hiểu về những thói quen ăn uống của cô.
– Cô ấy đã về chưa?
Anh lặng lẽ hỏi nhưng bản thân đã có câu trả lời. Sau khi cô đi anh tìm thấy hồ sơ theo dõi thai kì của cô, những tờ giấy kết quả siêu âm sau mỗi lần cô khám thai định kì. Nhìn đứa bé từng tháng, từng tháng phát triển anh lại bất giác mỉm cười. Nhưng kết quả siêu âm ấy chỉ dừng lại ở tháng thứ bảy rồi mãi mãi không còn nữa. Anh tự hỏi nếu nó được sinh ra đời sẽ như thế nào, anh tự hỏi nếu một ngày anh được làm cha sẽ như thế nào. Biết bao câu hỏi được anh đặt ra nhưng không có lời giải đáp. Anh bây giờ thực sự đã nhớ hơi ấm của cô trên chiếc giường đơn to lớn, thực sự nhớ hình bóng của cô trong căn bếp nhỏ và nhớ giọng nói của cô mỗi lần nhìn thấy anh mà hỏi han đủ điều. Có lẽ anh thực sự đã bỏ lỡ cô rồi.
Anh vẫn là một Sở thiếu lạnh lùng, vẫn là một người đàn ông được bao cô gái mơ ước. Tuy nhiên anh lại vô năng không thể tìm ra hung thu đã gây ra cái chết của con anh, như ngày hôm ấy. Tương tự với Sở Liên Vân, có một khúc mắc nào đó khiến anh khó chịu vô cùng.
– Chủ tịch, hôm nay có hẹn với tiểu thư Kiều.
Thư kí bên cạnh nhắc nhở anh, nhận về chỉ là một cái gật đầu nhẹ. Ngay bây giờ anh cần phải làm gì đó để có thể ở bên ngoài. Nếu như trở về nhà anh sẽ lại nhìn vào góc bếp, sẽ lại lên trên phòng rồi những hình ảnh về cô sẽ hiện lên. Những người con gái si mê anh trước giờ vẫn luôn son phấn tạo nét nhưng có lẽ cô là một trường hợp đặc biệt.
Kiều Lệ Yến hiện giờ vẫn đang có hợp đồng với công ty anh nên những cuộc gặp mặt ăn tối như này là khá dễ hiểu. Chỉ có điều mỗi khi anh vắng mặt trong những bữa ăn chính anh sẽ lại gọi về cho quản gia Thẩm để ông không cần chuẩn bị bữa ăn cho anh. Cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh anh đứng dậy rồi ra xe. Sắp đến giờ hẹn anh cần phải nhanh chóng đến nhà hàng đã đặt sẵn lịch.
– Anh Sở.
Vừa nhìn thấy xe anh Kiều Lệ Yến nhanh chóng vẫy tay rồi chạy ra đón anh. Cô ả vẫn giấu nhẹm chuyện tình tứ với Đoàn Dương mà phân chia thời gian hợp lí để luôn luôn xuất hiện bên cạnh anh với thân phận là người hợp tác để Đoàn Dương không một chút nghi ngờ. Anh mở cửa xe đi xuống, ả nhanh chóng đưa tay khoác lấy tay anh.
– Anh Sở, chúng ta vào ăn thôi.
Anh đã quá quen với những hành động này của Lệ Yến. Anh không phản kháng không phải là anh không muốn nói mà là đã từng nhắc nhở quá nhiều lần nhưng cô ta không hề có ý định thay đổi nên anh đành để yên như vậy. Anh cùng cô ả bước vào trong nhà hàng sang trọng nhưng bước chân chưa kịp được vài bước thì ánh mắt anh bắt gặp một hình bóng quen thuộc. Đó chính là bóng lưng bên trong căn bếp nhỏ mà anh từng mong nhớ, đó chính là bóng lưng người con gái đã vì anh chịu biết bao nhiêu là khổ sở.
” Giản Duệ Y? “