Kính thưa hội đồng xét xử tôi xin được trình bày nội dung như sau…
Bà Hạ Như Ân và ông Cảnh Nhược Đông kết hôn hợp pháp với nhau từ ngày 26 tháng 3 và đến giờ đã có một đứa con chung. Do mẫu thuẫn tình cảm nên đế ngày 9 tháng 3 năm 2xxx hai ông bà đã đem đơn lên ly hôn. Tài sản chung hiện tại là công ty Hạ gia đang được nhượng cho ông Cảnh Nhược Đông. Tuy nhiên không có giấy tờ hợp pháp nào chứng minh rằng Hạ gia đã được nhượng lại hoàn toàn cho ông Cảnh và thuộc quyền sở hữu của ông Cảnh.
– Tại phiên toà hôm nay thân chủ của tôi là bà Hạ Như Ân yêu cầu lấy lại công ty đứng tên Hạ gia và giành quyền nuôi cháu Cảnh Di Nguyệt năm nay bảy tuổi. Không có bất kì thay đổi, bổ sung, cải biên nào cho nội dung trên. Tôi xin hết.
Cô ngồi xuống dưới ánh mắt chăm chú của người phụ nữ đang ngồi phía dưới. Đó là một ánh mắt vô cùng quen thuộc nhưng cô đến bây giờ vẫn chưa nhận ra. Phiên toà vẫn được bắt đầu với sự chống trả quyết liệt từ phía luật sư của Cảnh Nhược Đông.
– Kính thư hội đồng xét xử, những yêu cầu của nguyên đơn ngày hôm nay vị đơn yêu cầu được lấy lại tài sản là công ty Hạ gia do đã được nhượng quyền. Cháu Cảnh Di Nguyệt sẽ do nguyên đơn chăm sóc, thân chủ của tôi là ông Cảnh Nhược Đông vẫn sẽ chu cấp mỗi tháng cho cháu đến khi cháu đủ mười tám tuổi, tôi xin hết.
Ông ta ngồi xuống rồi đưa mắt sang nhìn cô với ý nghĩ thách thức. Dường như trong ánh mắt của cô vẫn không dao động là bao. Duệ Y nhìn thẳng vào mắt ông ta rồi khẽ mỉm cười, nụ cười mang theo ý chiến thắng. Cô chưa bao giờ thua trong suốt quãng thời gian làm luật sư của mình, tiếng tăm cũng không ít chẳng có lí nào cô lại phải sợ ông ta. Sau khi hội thẩm trình bày chủ toạ mới hướng ánh mắt đến nhìn bà Hạ.
– Mời chị Ân.
Hạ Như Ân đứng lên có phần run nhưng rồi nhìn thấy ánh mắt khích lệ của cô cũng bớt căng thẳng đi phần nào. Dù gì cũng đã đưa nhau đến bước đường này, Hạ phu nhân cũng không ngại kể hết những lỗi lầm của Cảnh Nhược Đông, từng câu từng chữ đều có kèm theo cả bằng chứng xác thực để ông ta không thể chối cãi.
– Anh Đông, anh có ý kiến gì phản bác lại lời của chị Ân không?
Chủ toạ quay sang hỏi ông ta sau khi Hạ Như Ân đã trình bày xong và ngồi xuống. Tất cả lời nói ấy đều là thật hơn nữa lại có bằng chứng xác thực cho từng việc mà ông ta đã làm thì có lí do nào để chối cãi được nữa.
– Thưa quan toà, tôi không có ý kiến phản bác.
” Thì ra cô ta đã âm thầm thu thập bằng chứng trong suốt thời gian qua. Đúng là con đàn bà đê hèn. “
Phiên toà tiếp tục diễn ra với việc tranh chấp tài sản là công ty của Hạ gia. Đối với vấn đề này thì cô hoàn toàn khẳng định trước được rằng bà Hạ chắc chắn có lợi hơn và có khả năng cao Cảnh Nhược Đông sẽ không chạm được đến một xu của Hạ gia.
– Mời luật sư Giản tiếp tục đưa lí lẽ phản bác lại phía vị đơn.
Ánh mắt dịu dàng của chủ toạ nhìn cô. Dường như ông đã chú ý đến cô ngay từ lần đầu tiên gặp mặt và hợp tác. Ngày cô bước chân lên xe hoa về nhà chồng ông cũng có mặt để góp vui với cô.
– Kính thưa hội đồng xét xử. Thân chủ của tôi là bà Hạ Như Ân sau một thời gian chung sống vì ông Cảnh Nhược Đông nỗ lực chăm chỉ mà nhượng lại quyền cho ông Đông đây. Nhưng trên hết không có một giấy tờ quan trọng nào được đưa cho ông Đông. Hơn nữa phía luật sư Viên nói rằng vì nhượng quyền nên có thể quyết định thì tôi hoàn toàn không đồng ý. Chưa có một giấy tờ nào quyết định rằng ông Đông sở hữu công ty Hạ gia. Ông Đông chỉ có quyền điều hành vậy nên tài sản đó vẫn thuộc về phía Hạ gia. Tôi xin hết.
Những lập luận của cô hoàn toàn chắc chắn để có thể chống lại ông ta trước toà. Sau đó Hạ gia được trả về tay của Hạ Như Ân, quyền nuôi con cũng là của cô ấy. Kết thúc phiên toà cũng là năm giờ tối, tất cả đều rời đi chỉ còn một mình Cảnh Nhược Đông thẫn thờ ngồi lại. Nhân tình của ông ta sau khi biết được ông ta không còn quyền hành và tiền bạc đều lần lượt rời xa ông ta. Tất cả vụt tắt như một ngọn nến đang le lói giữa đêm đông.
– Luật sư Giản.
Hạ phu nhân cười tươi chạy theo gọi cô. Duệ Y dừng lại cũng mỉm cười lịch sự chào lại cô ấy. Dường như buông bỏ được chiếc lồng giam vô hình mang tên Cảnh Nhược Đông cô ấy đã thay đổi rất nhiều. Không phải là ngày đêm lo toan đến mất an mất ngủ, không phải thức khuya dậy sớm phiền muộn lo âu. Giờ đây nụ cười lại được nở trên môi người con gái đi sai đường ấy để rồi hạnh phúc một lần nữa lại đến với Hạ Như Ân.
– Tôi nay cô có rảnh không? Tôi muốn chúng ta dùng bữa cùng nhau cũng là để nói lời cảm ơn cô. Hơn nữa tôi cũng muốn làm quen với luật sư Giản đây, không biết ý cô thế nào?
Cô ngập ngừng một chút rồi nhanh chóng gật đầu đồng ý. Cô bây giờ không cần phải về nhà vào mỗi bữa tối nữa bởi lẽ cô có về thì cũng chỉ là ngồi một mình trên chiếc bàn ăn đã sớm nguội lạnh. Vậy tại sao cô không ra ngoài để hưởng thụ một chút cho bản thân mình. Đến bây giờ thì cô đã hiểu, phụ nữ khi lấy chồng nhất định phải chịu thiệt thòi. Nhưng nếu hai chữ chịu đựng ấy vượt quá giới hạn thì phụ nữ cũng cần phải tự biết yêu thương lấy mình. Cô không khuyến khích ly hôn, nếu như những người khác đến tìm gặp cô để đưa đơn ly hôn cô trước hết sẽ xem xét tình hình, nếu còn hoà giải được mà chung sống với nhau thì không nhất thiết phải ly hôn. Bởi lẽ ba mẹ ly hôn con cái sẽ là người đau khổ nhất. Có thể nên duyên vợ chồng thì hãy nhường nhịn nhau một chút, mỗi người bớt đi một cái tôi cũng có thể khiến cuộc hôn nhân trở nên tốt đẹp hơn.
Cô cùng Hạ phu nhân trở về Hạ gia để đón Cảnh Di Nguyệt đi cùng. Cô ấy cũng đã quyết định sẽ thay họ cho con gái thành Hạ Như Nguyệt, tất cả những gì về người đàn ông ấy vẫn nên vứt bỏ đi thì hơn.
– Như Ân, Như Ân.
Vừa nhìn thấy Hạ Như Ân cùng con gái đi ra ngoài Cảnh Nhược Đông như dã thú chờ mồi lâu ngày nhảy ra bám lấy người Hạ phu nhân. Ông ta khóc lóc cầu xin được quay về để chuộc lại lỗi lầm của mình cũng muốn bù đắp cho con gái. Cô bé ngây thơ không hiểu bố mẹ là chuyện gì đang xảy hơn nữa lại thấy ba mình khổ sở xin lỗi mẹ liền lên tiếng.
– Mẹ ơi, ba có làm gì sai thì mẹ tha lỗi cho ba đi, tại sao mẹ lại để ba khóc như vậy?
Nghe thấy con gái bào chữa cho mình Cảnh Nhược Đông cũng nhanh chóng nói thêm vào.
– Đúng vậy, em cho anh chuộc lỗi với con và em đi có được không?
Nhưng lòng đã nguội làm sao có thể ấm trở lại, nến đã tắt làm sao có thể tự ánh lửa hồng. Hạ phu nhân kiên quyết đẩy ông ta ra rồi kéo con gái bước lên trên xe. Mặc kệ ông ta gào khóc đến thảm thiết, mặc kệ cho ông ta có quỳ xuống dập đầu hay van nài cũng không có ích. Trái tim cô ấy thực sự đã không còn chỗ cho người đàn ông tệ bạc nữa rồi.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Cảnh Nhược Đông vội chạy với theo, vừa chạy vừa gọi tên Hạ Như Ân trong vô vọng.
– Đừng buồn, quyết định của cô là đúng đắn, không việc gì phải đau lòng cả.