“Tại sao?…A…”.Cô vừa nói vừa chạy theo Cậu chiếc giày phản chủ không cho Cô toại nguyện khiến Cô đang chạy theo không may trẹo chân ngã ngồi dưới đường kêu đau đớn
“Có sao không?Đã không mang được giày cao thì đừng có mang…bao nhiêu năm rồi không bỏ được cái tật mang giày cao thì không được đi nhanh à?”.Cậu thấy vậy bất lực đi lại chỗ Cô mà trách móc…Cô đúng là lúc nào cũng để Cậu lo lắng như vậy sao?
“….”.Cô không hiểu sao lời trách móc của Cậu dành cho Cô lại quen thuộc như vậy Cô đã nghe Cậu mắng Cô như vậy một lần rồi…
“An Nhi…Cậu sao vậy?”.Thấy Cô không nói gì chỉ ôm đầu đau đớn khuôn mặt Cậu thực sự lo lắng
“Tôi…Tôi không sao?chỉ là nhớ lại chuyện gì đó hơi đau đầu một chút”.Cô vẫn nở nụ cười mặc cho đầu óc có quay cuồng
“Không nhớ lại được điều gì thì đừng cố nhớ nữa như vậy ảnh hưởng sức khỏe!Đừng dậy được không?”
Cô nghe Cậu nói vậy có chút hụt hẫng sao Cậu không hỏi Cô nhớ lại chuyện gì chứ?Cậu thực sự không quan tâm Cô sao?
“Tôi giúp Cậu coi thử chân Cậu bị sao?”.Cậu dìu Cô lại ven đường cho Cô ngồi tạm để bóp chân dùm Cô.Cô cứ đăm chiêu nhìn Cậu khuôn mặt Cậu đẹp trai tuy lúc nào cũng trưng bộ mặt lạnh lùng nhưng thật ra Cậu rất quan tâm người khác
“…nhìn đủ chưa?Chân Cậu không sao rồi đó”.Cậu cùng nhìn Cô chạm ánh mắt Cô nhìn mình chứa đầy tình cảm khiến Cậu không thể không động lòng
“Cảm ơn”.Cô bị giọng nói của Cậu làm giật mình mà đứng dậy đi lại rồi cười nhìn Cậu
“Lần sau đi đứng cho cẩn thận không mang được giày cao thì đứng cố thử sức mình”
“Kệ Tôi…Cậu quan tâm làm gì Cậu không thích Tôi thì đừng đối xử với Tôi thân thiết quan tâm Tôi như vậy!”.Cô thực sự không hiểu nổi tại sao lại nổi giận với Cậu chỉ cảm thấy Cậu càng đối tốt với Cô Cô lại cảm thấy khó chịu…hụt hẫng
“……..”.Cậu thấy Cô tức giận bỏ đi mà không thể nào kìm lòng được nắm lấy cổ tay Cô kéo về phía mình…. bất chớt hôn lên đôi môi hoa anh đào của Cô…Cậu không thể dối lòng mình mãi như vậy Cậu thực sự rất nhớ Cô tâm trí đều là Cô… Cậu thực sự không đành lòng khi thấy Cô buồn bã hay xảy ra bất cứ chuyện gì…
“…cậu…”.Cô bị Cậu hôn mà sắp ngạt thở lấy tay đập vào lồng ngực Cậu tâm trí Cô đột nhiên trống rỗng người đơ ra chưa hiểu chuyện gì
“Tôi…Tôi xin lỗi”.Cậu bất ngờ bỏ Cô ra Cậu không hiểu bản thân Cậu vừa làm điều gì?nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ
Hai người nhìn nhau có chút ngại ngùng còn phía xa xa kia lại có người đang nhìn về phía Cô và Cậu cười khổ vứt món quà trên tay xuống đất đôi chân nặng trĩu mà quay đầu bước đi…
“Chuyện vừa nãy là ngoài ý muốn…Tôi xin lỗi Cậu coi như chưa xảy ra chuyện gì được không?”
“Cậu…Lê Hoàng Bảo Lâm Cậu là con người kiểu gì vậy hả?Cậu nắm đầu nắm cổ Con nhà người ra…hôn…xong rồi phủi tay nói là chuyện ngoài ý muốn…Cậu…?”.Cô nghe vậy mà tức hộc máu Cô còn nghĩ Cậu với Cô sẽ tốt đẹp hơn chứ ai ngờ Cậu lại phũ phàng như vậy
“Tôi…”.Cậu thực sự không biết phải nói sao Cậu không muốn vậy Cậu sợ bây giờ nhận tình cảm của Cô rồi đến khi Cô nhớ ra mọi chuyện rồi sẽ ra sao chứ?liệu Cô có hận Cậu sao đi không nói trước một lời không chứ?
“Chỗ kia phong cảnh cũng đẹp có muốn ra đó không?”.Cậu thấy Cô có vẻ giận dỗi nên chỉ đại ra hướng nào đó mặc dù Cậu biết Cô quen thuộc với những nơi gần đây rồi…
Cô không nói gì chỉ đi lên đi cùng Cậu ra đó ngồi trên bãi cỏ cho tâm trạng thoải mái mấy hôm nay Cô thực sự mong muốn có cảm giác như bây giờ…
“Vừa nãy…là Cậu cố tình nói Tôi trong bữa ăn đúng chứ?”.Cậu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang tươi tắn của Cô
“….đúng đó rồi sao?Ai bảo Cậu lạnh lùng như vậy?Tôi nói có gì sai sao?”
“Cậu…Sao Tôi thấy ở đây Cậu không có bạn bè vậy?”.Cậu mệt mỏi đến bây giờ Cậu cũng chẳng thể cãi nổi Cô
“Ở bên đây khác hẳn so với ở Việt Nam…ở đây bạn bè chơi với nhau vì tiền bạc vì địa vị như thế thì có thể kết thân với ai chứ?Hằng ngày Tôi ở tiệm đến tối rồi lại quay trở về nhà suốt 2 năm nay như vậy cũng quen dần…mọi người trong gia đình hoặc ở tiệm đôi lúc cùng mọi người trò chuyện tâm sự vui vẻ là được rồi…cần gì bạn bè chứ dù sao Tôi cũng chẳng ở đây mãi xử lý một số chuyện ở đây rồi Tôi bay về Việt Nam ở đó Tôi có bạn có bè chơi với nhau chẳng tính toán gì cả!”.Cô cười nhạt mà kể với Cậu,Cậu không nói đến vấn đề này Cô cũng chẳng bao giờ nghĩ đến
“Cậu không phải có Lưu Phong làm bạn rồi đó sao?”
“Cũng đúng Lưu Phong rất tốt với Tôi…”
“Về thôi…muộn rồi”.Cậu đột nhiên nổi nóng với Cô,Cậu thực sư khó chịu khi thấy Cô nhắc đến người con trai khác mà lại còn cười trước mặt Cậu
“Người gì đâu…”
Cô bực bội lẩm bẩm rồi đi theo sau Cậu về nhà
Tại nhà Cô
Mọi người đang ngồi uống trà ăn tráng miệng nói chuyện gì rất nhộn nhịp vui vẻ…đi vài bước Cô bỗng dừng chân lại có Lưu Phong ở đó
“Chào mọi người tụi Con mới về ạ”.Cô và Cậu lễ phép nói rồi đi về phía Bố Mẹ mình
“Lưu Phong Cậu mới tới chơi sao?”.Cô thấy Lưu Phong nhìn Cô cười nhưng chẳng mấy vui vẻ
“À…Tớ có ít quà bên Úc đem về tặng Cậu…tiện thể muốn mời Cậu ngày mai đi dùng bữa…Bảo Lâm đi chung thể nhé”.Lưu Phong nhìn Cô cười rồi nhìn sang Cậu đang bày bộ mặt chả quan tâm tới điều gì
“À…Tớ…ngày mai ở tiệm có tổ chức một buổi tiệc nhỏ…Tớ sợ không đi được”.Cô thực sự áy náy nếu không bận Cô nhất định sẽ đồng ý nhưng ngày mai ở tiệm có chuyện trọng đại Cô không thể vắng mặt được
“Được…vậy mai Cậu cho Tớ địa chỉ Tớ sẽ đến”.Cậu nghe Cô nói vậy thì tự nhiên lại thấy thoải mái mà đồng ý
“Vậy Tớ sẽ gửi địa chỉ cho Cậu…An Nhi Cậu không sắp xếp chút thời gian được sao?”
“À…Tớ…nếu được Tớ nói với Cậu sau nhé”.Cô không phải thấy Cậu đồng ý đi mới đi mà là vì Cô không biết từ chối như nào Mẹ Cô nhìn Cô cũng gật đầu mong Cô đồng ý
“Lưu Phong ra ngoài nói chuyện lát nhé”.Cô thấy trong nhà đều là người lớn nói chuyện không tiện để mấy người nhỏ như Cô cũng muốn nói chuyện nhiều với Lưu Phong hơn
“Cháu xin phép”.Lưu Phong cũng đi theo Cô ra ngoài
“Quản gia Bác nói Chị Khả Nghi mang giúp cháu hai ly nước và ít đồ ăn ra ngoài hồ bơi nhé”
Cậu cũng chỉ nhìn theo rồi lại ngồi nghe mấy người lớn nói chuyện ngoài mặt chẳng chút quan tâm nhưng trong lòng rạo rực không biết hai người họ nói chuyện gì
“Cậu đến lâu chưa Lưu Phong?”.Cô với Lưu Phong ngồi ở ghế ngắm cảnh…cảnh ngắm sao thì đúng hơn
“Tớ mới tới được một lát là Cậu với Bảo Lâm về”
“Ồ….tại Bảo Lâm muốn tới mấy nơi gần đây Tớ sợ Cậu ấy đi lại chưa quen nên đi cùng ý mà”
“Cậu…với Bảo Lâm thân lắm sao?”.Thấy Cô cười nói gượng gạo thì Lưu Phong ậm ừ hỏi
“À….”
“Đồ uống của hai Em đây….”.Chị Khả Nghi mang đồ uống ra cho Cô cũng giúp Cô bớt đi vài phần khó xử
“Cảm ơn Chị”
“Tớ với Bảo Lâm…là bạn gần nhà với nhau cùng nhau đi học ngồi cùng bàn vậy thôi còn mối quan hệ như nào thì Tớ cũng chưa xác định rõ được”.Cô nhìn Lưu Phong cười,đến bây giờ Cô cũng chưa kịp xác định được Cô với Cậu có quan hệ gì?chắc cũng chỉ bạn bè thôi ha?
“Ngoài đó Hai đứa nói chuyện gì vậy?Khả Nghi?”.Thấy Chị Khả Nghi đi vào Mẹ Cô cố tình lên tiếng hỏi một phần chỉ mong Cậu chú ý đến
“Dạ…Cháu thấy An Nhi nói chuyện với Cậu trai đó rất vui vẻ ạ”.Chị Khả Nghi lúc mang đồ ra cho Cô thấy Cô vui vẻ nên thật thà kể lại
“Được rồi”.Cô Lệ nghe vậy thì gật đầu cho để Chị Nghi đi làm việc
“Có người sắp mất cơ hội…”.Mẹ Cậu nhâm nhi ly trà rồi nói nhìn khuôn mặt đang tỉnh bơ của Cậu
“Chị Như….”.Cậu nhìn Chị Như ánh mắt có ý muốn nói điều gì đó
“Được rồi…Chị ra cùng Em…Con xin phép”.Chị Như cũng miễn cưỡng uống xong ly trà rồi đứng dậy cùng Cậu đi ra ngoài
“Cái thằng này…”.Bố Cậu nhìn Cậu thất vọng trưởng thành vậy rồi mà lúc nào cũng chẳng quan tâm mọi chuyện cứ để trong lòng
“Chị…”.Cô đang nói chuyện với Lưu Phong nhìn thấy Chị Như với Cậu đi ra thì lơ Cậu đi sang chỗ Chị Như
“Bảo Lâm…Chị…mọi người ngồi nói chuyện cho vui”.Lưu Phong cũng đứng dậy theo hướng Cô
“Hai đứa nói chuyện gì mà vui thế?”.Chị Như ngồi xuống gần chỗ Cỗ cười trừ còn Cậu cũng ngồi xuống ăn đĩa bánh trái Cậu chủ yếu ra xem hai người họ nói chuyện gì
“Chỉ là nói về chuyện thời đi học thôi Chị”
“An Nhi…Tớ có việc phải về có gì ngày mai gặp nhau nói sau nhé!Chào Chị Em về…Tớ về đây”.Lưu Phong nhận được tin nhắn của ai đó thì đứng dậy có chút vội vã đi về
“Cậu về cẩn thận nhé”.Cô cũng đứng dậy nhìn theo bóng dáng Lưu Phong đi khuất
“Nhìn gì?…Cậu chưa bỏ được cái tính ngắm người khác tự nhiên như vậy sao?”.Cậu vừa ăn vừa nhìn xung quanh nhà Cô khá rộng lại bắt gặp ánh mắt của Cô
“Kệ Tôi!”
——-
“Anh Dương?…Em có chuyện muốn nhờ Anh”.Cô đang đứng chỗ Chị My với Chị Khả An đang bày trò nên mặc cho Anh Dương cùng Chị Phương lau bàn nhưng vẫn gọi Anh
“Có chuyện gì vậy Nhi?”.Anh Dương cũng nghe theo lời Cô mà đi lại để Chị Phương ở đó làm mình
“Anh chuẩn bị tới đâu rồi?Có cần tụi Em giúp gì không?”
“Anh…chuẩn bị xong hết rồi bây giờ chỉ lo làm cách nào để Tuyết Phương ra ngoài một lát để chuẩn bị thôi”.Anh Dương gãi đầu ngại ngùng Anh chỉ lo mỗi điều đó và chuyện Tuyết Phương có đồng ý hay không thôi!
“Để bọn Tôi giúp Cậu”.Chỉ Khả An nháy mắt với Anh Dương ánh mắt vui vẻ
“Cảm ơn mọi người nhé”
“Chị My…Chị thấy chúng ta có nên chuẩn bị quà gì cho họ không?”.Cô đi gần lại chỗ Chị My nói nhỏ
“Cũng được…Khả An đi chứ?”
“Vậy để quán cho hai người họ trông…để họ bồi dưỡng tình cảm”.Chị An thấy quán cũng ít người nên vui vẻ nói
“Vậy chúng ta cùng đi nhé…Chị Tuyết Phương Anh Dương hai người trông quán nhé…mấy người bọn Em ra ngoài có chút chuyện”.Cô đi lấy túi xách nhìn Chị Phương cười trừ rồi cùng mọi người đi
Cô cùng hai Chị đi tới trung tâm mua sắm gần đó để chọn đồ cho hai người kia.Đây cũng là nơi Cô thường đến mua nên cũng có một số shop quen biết ở đây cũng có một shop thiết kế nhỏ thuộc công ty của Chị Như nên Cô rất thích tới đây
“Mọi người thấy nên mua gì?”.Cô cùng mọi người vừa đi vừa nhìn mọi nơi nhưng không biết chọn đồ gì cho được
“Mua hai chiếc ly có hình trái tim đi…Chị thấy cái đó là hợp nhất”.Chị Khả An chăm chú nhìn về shop bán đồ đôi gần đó mà ánh mắt rạo rực muốn sang đó
“Vậy chúng ta sang đó đi”
Sau một hồi chọn đồ mấy người Cô cũng chọn được đồ vừa ý…mọi người cũng ít cơ hội đến đây vì chỉ đi làm rồi lại về nhà nên tranh thủ chút thời gian đi mua sắm.Cô dẫn mọi người đến shop quen Cô hay đến đây giá cũng phá ổn nên cũng rất thích mua đồ ở đây
“Mọi người xem xem có đồ mình thích không nhé”.Cô dẫn mọi người đến shop nhỏ của Chị Như nhìn thấy nhiều đồ cũng khá đẹp
“Chào Em…Có một mẫu mới Em muốn xem không?”.Cô đang xem mấy chiếc váy gần đó có Chị nhân viên đi lại chỗ Cô cũng là chỗ quen biết
“Dạ…Em chỉ đến xem mấy đồ nhẹ nhàng thôi nên Chị cứ để cho những người khác xem nhé”.Cô cười khó xử,Chị nhân viên cũng gật đầu rồi đi làm việc vốn dĩ mỗi lần Cô đến đều được ưu tiên xem mẫu mới nhất nên khó xử
“Mọi người thấy chúng ta có nên mua đồ chung không?”.Cô nhìn một vòng rồi đi lại chỗ hai Chị Cô cũng muốn có gì đó làm kỉ niệm vì Cô cũng sắp về nước rồi
“Vậy Em thấy mua mẫu nào được?Ở đây nhiều mẫu như vậy?”.Chị My nhìn đồ ở đây đến hoa mắt mẫu nhẹ nhàng có mẫu sặc sỡ cũng có
“Ừm…dáng mọi người đều đẹp hay chúng ta chọn bốn mẫu áo trễ vai màu giống nhau nhưng mỗi người một cách thiết kế khác nhau còn Anh Dương thì chọn cho Anh chiếc áo sơ mi hoặc áo thun màu giống chúng ta là được”.Cô suy nghĩ rồi nhìn bên treo áo trễ vai mà thích thú Cô cực thích mặc áo trễ vai nên cũng muốn mọi người mặc áo trễ vai cho đẹp
“Cũng được”
“Vậy mọi người chọn đi nhé…Em qua đây lát”.Cô soi thấy một chiếc váy khá đẹp lại giản dị nên muốn sang xem thử
“Ế…chiếc này Tôi chọn trước rồi”
“….Lại là Cậu?”.Cô bỏ tay ra khỏi chiếc váy bày bộ mặt chán nảm mà nhìn người đang muốn đôi co chiếc váy với mình
“Không vui sao?Hai năm gặp lại không ngờ chúng ta vẫn có duyên ghê ha?”.Lisa nhìn Cô khuôn mặt vui vẻ
“Là nghiệt duyên thì có!Tôi không đôi co với Cậu…nếu Cậu thích thì Cậu lấy chiếc đó đi Tôi nhường”.Cô chán nản Cô chẳng muốn đôi co nhiều với Lisa làm gì
“Cô?Cô là có ý gì hả?”
“Này…Thái độ gì đó?”.Chị Khả An cùng Chị My đứng gần đó cũng đi lại chỗ Cô khi Cô vừa bị Lisa đẩy ra sau
“Thôi bỏ đi Chị….chúng ta về”.Cô cười nhìn hai Chị Cô mệt mỏi với những lần như này chẳng muốn giải thích lơ Lisa đi sang quầy thanh toán
Cô cùng mọi người ra về bỏ Lisa ở đó bộ mặt tối sằm vì tức giận
——–
“Sao lại đóng cửa vậy Nhi?Chưa hết giờ làm mà?”.Chị Phương thấy Cô cầm bảng ra treo ngoài cửa ý”đóng cửa tiệm” thì vừa khó hiểu vừa ngạc nhiên
“Hôm nay Em cho mọi người nghỉ sớm”.Cô cười trừ nhìn Chị Phương ánh mắt hơi nhìn về phía Chị An với Chị My
“À…Tuyết Phương Cậu ra ngoài mua chút đồ đi về chúng ta liên hoan”
“Đúng vậy hiếm khi quản lý cho nghỉ sớm như vậy?”
” Được…Dương Cậu đi cùng Tôi nhé”.Chị Phương cũng gật đầu chẳng suy nghĩ gì nhiều
“Tôi…Tôi ở đây chuẩn bị đồ với An Nhi rồi”.Anh Dương bỗng nhiên lạnh lùng nhìn Chị Phương khiến ai cũng kinh ngạc
“Vậy Tôi đi mình”.Chị Phương khuôn mặt giận dỗi nhìn Anh Dương nhưng Anh cố tình chẳng quan tâm đến…Chị Phương tức giận mà đi mình trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm “Cậu đúng là Dương đáng ghét…”
Cô cùng hai Chị thay đồ mình mua để mọi người cũng mặc rồi giúp Anh dương chuẩn bị đồ đạc…Chị An chọn cho Anh Dương chiếc áo sơ mi trắng hàng unisex nhìn khá đẹp còn Chị Phương chiếc váy trễ vai dài ngang đầu gối
Sau một hồi chuẩn bị xong chỉ đợi Chị Phương về là ổn định
“Thay đồ trước khi bước vào?”.Cô đặt đồ treo ở ngoài cửa lúc cho Chị Phương
Cũng may gần đó có nhà về sinh công cộng nên Chị Phương cũng vừa tò mò đi thay bộ đồ đó
“Bộ đồ này Chị thấy cứ sao s….”
“Surprise”
(bất ngờ chưa).Mọi người thấy Chị Phương đi vào thì hô hào ầm ĩ vui vẻ
“Mọi người làm gì vậy?Hôm nay có sự kiện gì sao?”.Chị Phương vừa bất ngờ vừa khó hiểu…nay cũng đâu phải sinh nhật Chị?
“Tuyết Phương….”.Anh Dương đứng sau mọi người ngập ngừng bước ra gần chỗ Chị Phương
“Cậu làm gì vậy?”
“Chúng ta cũng quen nhau 2 năm rồi đúng chứ?….”
“Ừ…”
“Nghe Tôi nói hết!Chúng ta cũng quen nhau 2 năm rồi…Tôi với Cậu cũng thân thiết nhất trong mấy người làm chung ở đây…Cậu cũng biết Tôi rất quan tâm Cậu không phải kiểu bạn bè bình thường…Tôi cũng thấy Cậu buồn nhiều lần vì chuyện tình cảm chuyện gia đình…bây giờ Tôi không muốn thấy Cậu buồn như vậy nữa…Có thể cho Tôi một cơ hội ở bên cạnh Cậu quan tâm Cậu với một danh phận khác được chứ?”
“….Tôi…Xin Lỗi…Tôi….”