“Là tôi.”
Chỉ là hai chữ ngắn ngủi nhưng lại nghe như tiếng sấm vang vọng ở bên tai mọi người trong hội trường, làm cho đầu bọn họ trống rỗng, thần xiêu phách lạc.
Ngay cả Tiêu Chiến trên đài đấu giá cũng sửng sốt.
Ông ta là phó thống soái Tây Cảnh, cùng Tiêu Dao Vương Tây Cảnh nam chinh bách chiến, nhưng ông cũng bị tiếng hét của Giang Thần làm cho choáng váng, trong nháy mắt ông ta không kịp phản ứng lại.
Chờ đến khi ông ta hoàn hồn thì đã nhìn thấy một người đàn ông đi vào. Trên mặt người này đeo mặt nạ quỷ màu đen, trên người tỏa ra sự lạnh lùng.
Sự lạnh lùng đó dường như đã làm cho nhiệt độ toàn bộ hội trường giảm xuống vài độ.
“Là anh ta?”
“Là người đeo mặt quỷ đã giết Tiêu Biệt Hạc!”
Mọi người ở bên trong hội trường nhao nhao hết cả lên, thấy Giang Thần đi tới, bọn họ đều bị dọa đến mức xanh hết mặt mày.
Nửa tháng trước, cánh tay của Tiêu Bân bị bẻ gãy, đầu Tiêu Biệt Hạc thì bị chém lìa, cảnh tượng cả cơ thể ngã xuống vũng máu lại hiện ra trong đầu mọi người.
“Là anh?” Sắc mặt Tiêu Chiến cũng trầm xuống.
Trong video giám sát của nhà họ Tiêu, ông ta đã nhìn thấy người đeo mặt nạ quỷ này, anh ta là người này đã giết bố ông ta.
“Nghiệt chủng còn sót lại của nhà họ Giang?” Tiêu Chiến gắt gao nhìn chằm chằm Giang Thần đang đi tới. Mặc dù ông ta là phó thống soái Tây Cảnh, thân kinh bách chiến, nhưng ông ta vẫn cảm nhận được được một luồng sát khí của Tiêu Nhiên trên cơ thể người này.
Giang Thần đeo mặt nạ quỷ đen, chỉ để lộ ra một đôi mắt với hai con ngươi đỏ như máu.
Còn Tiểu Hắc đi theo phía sau, khi nhìn thấy Đường Sở Sở trên đài đấu giá đang hấp hối, mặt đầy máu thì tim cũng giật thót một cái.
Cậu ta biết rằng ngày hôm nay nơi này sẽ máu chảy thành sông.
Cậu ta đã đi theo Giang Thần nhiều năm, biết rõ tính tình của Giang Thần. Người Giang Thần quan tâm nhất, chính là anh em cùng anh vào sinh ra tử.
Ngoài ra, còn có cả ân nhân cứu mạng, người mà anh vẫn nhớ mãi không quên kia, thiếu nữ đã kéo anh ra khỏi biển lửa.
Vì Đường Sở Sở, anh chấp nhận buông bỏ vinh quang tối cao vô thượng.
Nếu như lựa chọn không từ bỏ, với quyền uy của anh, tương lai nhất định có thể trở thành người đứng đầu Ngũ Đại Soái.
Hiện tại, Tiêu Chiến lại dám làm như thế với Đường Sở Sở.
Rồng có vảy ngược, chạm vào tất phải chết!
Vảy ngược của Giang Thần chính là Đường Sở Sở!
Tiêu Chiến phải chết, không ai có thể cứu được ông ta!
Cho dù Tiêu Dao Vương có đích thân đến đây, nếu dám ngăn cản, Tiêu Dao Vương cũng sẽ phải chết!
Cả một hội trường lớn rơi vào trạng thái yên tĩnh. Giang Thần đứng đối diện với Tiêu Chiến.
Dưới khí thế đáng sợ này, một phó thống soái thân kinh bách chiến như Tiêu Chiến vẫn cảm thấy hơi sợ hãi, trên trán ông ta chảy mồ hôi như mưa.
Giang Thần đưa tay ra sau lưng, lấy ra một sợi dây thép nhỏ. Anh siết chặt sợi dây thép gai do ngân châm hội tụ thành, dưới không ít ánh mắt nhìn chăm chú, từ từ đi về phía đài đấu giá.
Bịch, bịch, bịch!
Giày da tiếp xúc với mặt đất, tạo ra một âm thanh rất có nhịp điệu.
Tim của mọi người trong hội trường run lên theo mỗi một bước đi của anh. Đi hết đoạn đường đó giống như có một trận động đất, một vài cái bàn ghế run lên. “Hắc, Hắc…”
Tiêu Chiến nhìn thấy dây thép nhỏ được tạo thành từ ngân châm trong tay Giang Thần thì trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.1
Ông ta nhớ tới một người, trong cả cái thiên hạ này, người có thể dùng ngân châm tạo thành dây thép để làm vũ khí chỉ có một người mà thôi!
Phù!
Giang Thần bắt đầu ra tay, dây thép trong tay anh lập tức phân tán, biến thành từng sợi ngân châm bắn ra ngoài, bắn vào mi tâm Tiêu Chiến một cách chuẩn xác, sau đó ngân châm lại bay trở về, hội tụ thành một sợi dây nhỏ một lần nữa. Trên dây thép gai vẫn còn dính vết máu.
Tiêu Chiến chỉ kịp nói ra một chữ hắc.
Đến khi chết ông ta vẫn không thể nói ra cả hai chữ đó.
Nhưng vào giây khắc đi đời, ông ta hối hận!
Khi nhìn video giám sát, ông ta đã thấy dây thép gai của Giang Thần, nhưng khoảng cách quá xa làm ông ta không thể thấy rõ ràng!
Nếu như thấy rõ, cho dù cho ông ta mười lá gan, ông ta cũng không dám kiếm chuyện với Đường Sở Sở!
Đây chính là Hắc Long!
Hắc Long danh chấn Nam Hoang, là một trong năm đại soái, tiếng tăm ngang với cấp trên của ông ta!
Nhưng hắn biết, mặc dù ngang hàng, nhưng mười Tiêu Dao Vương cộng lại cũng không thể địch lại một Hắc Long!
Dưới ánh mắt hoảng sợ của không ít người, Tiêu Chiến chậm rãi ngã xuống, không phát ra bất kỳ tiếng kêu đau đớn nào.
Đường Sở Sở nằm trên đài đấu giá.
Trong lúc hoảng hốt, cô nhìn thấy một khuôn mặt đeo mặt nạ quỷ.
Chủ nhân của mặt nạ quỷ từng bước đi về phía cô, cô muốn nhìn cho rõ ràng, ghi nhớ tấm mặt nạ này, nhưng cô lại bị mất quá nhiều máu, đầu óc choáng váng mà ngất đi.
Trước khi ngất xỉu, cô cảm nhận được có một bàn tay mạnh mẽ để bế mình lên.
“Không tha cho bất kỳ một quân Tây Cảnh nào, người nhà họ Tiêu không ai được động đậy, tôi muốn cho bọn họ biết cái gì là tuyệt vọng, tôi muốn bonh họ phải chết trong tuyệt vọng.”
Giang Thần ôm Đường Sở Sở đã hôn mê đi qua, chầm chậm đi ra ngoài hội trường, thanh âm lạnh lùng vô tình của anh vang vọng khắp hội trường.
Binh lính vũ trang ở hai bên đấu trường, khi nhìn thấy phó soái nằm trên vũng máu thì đều bị dọa cho choáng váng, thân thể run rẩy.
Tiểu Hắc nhận được mệnh lệnh của Giang Thần, cất bước đi tới, áo gió của cậu ta đong đưa, tay vươn đến bên hông, xuất hiện một thanh phi đao.
Vụt vụt vụt!
Phi đao không ngừng được bắn ra.
Hai chiến sĩ Tây Cảnh ngã xuống vũng máu.
Tiểu Hắc rời khỏi đó, đi ra phía sau hội trường, toàn bộ quân Tây Cảnh trong nháy mắt ngã trên mặt đất, không có lấy một cơ hội để chống trả.
Hội trường lớn như vậy bây giờ lại trở nên vô cùng yên tĩnh.
Những người có tiếng ở Giang Trung tất cả đều lấy hai tay ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, không dám nhúc nhích một chút nào hết.
Khoảng hơn mười phút trôi qua mới có người mạnh dạn đứng lên, khi nhìn thấy Tiêu Chiến và quân Tây Cảnh ngã trên vũng máu, thì hít vào một ngụm khí lạnh.
Những người còn lại của nhà họ Tiêu cũng bị dọa cho không dám nói gì hết.
Bây giờ họ đang sợ hãi!
Câu nói không được giết một người nhà họ nhà họ Tiêu nào, tôi muốn cho bọn họ biết cái gì là tuyệt vọng, chết trong tuyệt vọng, vẫn cứ vang vọng trong đầu bọn họ.
Có người hoàn hồn lại, nhanh chóng báo cảnh sát.
Cảnh sát nhanh chóng chạy tới, tìm được người nhà họ Đường đang bị nhốt và thả bọn họ ra. Sau đó tiến hành kiểm soát hiện trường, bắt đầu tra hỏi và lập biên bản.