Long Thần Ở Rể

Chương 23: Qùy thẳng luôn



Một tiếng rầm bất thình lình vang lên, mọi người trong phòng đều kinh ngạc.

Còn không đợi những người trong phòng phản ứng kịp.

Một đoàn tráng hán mặc comle màu đen, đeo kính đen đã xông vào căn phòng.

Bọn họ nhanh chóng xếp thành hàng, đứng sang hai bên.

Sau đó, một người đàn ông trung niên mặc quần áo Tôn Trung Sơn màu đen, tóc hoa râm đi từ ngoài vào căn phòng.

Mặc dù người đàn ông có khuôn mặt bình thường, nhưng hơi thở trên người lại tràn ngập hơi thở của người ngồi trên.

Trong lúc giơ tay nhấc chân, đều có thể cho người một cảm giác áp bách vô hình.

Khí thế của Lôi Báo lúc trước so sánh cùng quả thực là quá yếu.

Theo bước chân của người đàn ông trung niên đi vào căn phòng.

Đám tráng hán áo đen đều cúi đầu hành lễ vơi người đàn ông trung niên.

Có thể nói là cực kỳ phô trương.

Mà Lôi Báo đang quỳ rạp ở trên mặt đất thấy vậy, khuôn mặt tràn đầy kích động, cố nén đau nhức la lên: “Chu gia, cuối cùng ngài đã đến!”

Lôi Báo vừa nói ra những lời này.

Sắc mặt của mọi người trong căn phòng đều biến đổi.

Hiển nhiên, có thể làm Lôi Báo gọi là Chu gia, thì người đó chắc chắn là Chu Thái – vua ở Giang Bắc rồi!” Mọi người lập tức cúi thấp đầu, trên mặt tràn đầy kính nể, có người thậm chí còn sợ đến mức không dám thở mạnh.
Advertisement

Mà Dương Hạo, Vương Triết, còn có người đàn ông mập lại bắt đầu hả hê.

Đến cả vua Giang Bắc – Chu Thái cũng lên sân rồi.

Lát nữa Diệp Thu tuyệt đối chết chắc.

Phóng mắt cả cái Giang Bắc, người mà Chu Thái muốn động, có ai có thể cứu được chứ?

Nghĩ tới đây.

Cả ba người đều nhìn về phía Diệp Thu.

Khi bọn họ nhìn thấy Diệp Thu vẫn đang ung dung tự tại phẩm rượu, trong mắt xoẹt qua một tia chế nhạo.

Trong suy nghĩ của họ.

Diệp Thu, sắp thành người chết rồi! “Báo tử, cậu vẫn ổn chứ?”

Chu Thái nhấc chân đi tới bên cạnh Lôi Báo, cúi đầu nhìn Lôi Báo, quan tâm hỏi.

“Chu gia, tôi vẫn ổn, chỉ là cái tay này về sau e rằng phế rồi!”

Lôi Báo nói xong, chỉ vào cổ tay phải của mình.

Nghe vậy.

Chu Thái tỉ mỉ nhìn.

Nhìn thấy cổ tay phải của Lôi Báo sắp bị vặn thành bánh quai chèo.

Sắc mặt Chu Thái nhất thời cực kỳ u ám, hai mắt tràn đầy lửa giận.

Phải biết rằng, Lôi Báo là một trong những thủ hạ đắc lực nhất của ông ta, bình thường cũng cực kỳ coi trọng.

Nhưng bây giờ lại bị đánh thành ra thế này, hơn nữa còn ở ngay trên địa bàn Giang Bắc của mình.

Đây không chỉ là đánh Lôi Báo, mà còn đánh cả mặt Chu Thái ông nữa! Nhất thời, trong cơn tức giận, nhìn Lôi Báo, trầm giọng hỏi: “Ai làm?”

“Chính là cậu ta, người ngồi trên ghế sô pha đằng kia!”

Lôi Báo vội vàng chỉ vào hướng của Diệp Thu.

Nghe vậy.

Chu Thái vẫn chưa quay đầu lại nhìn, mà ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ vai Lôi Báo, cắn răng nói: “Yên tâm đi, vết thương mà cậu phải chịu, tôi nhất định sẽ để cậu ta trả lại gấp trăm lần. Dám ở trên địa bàn của tôi động vào anh em của tôi, tôi thấy cậu ta đã chán sống rồi. Hôm nay cho dù là thiên vương lão tử tới, cũng không cứu được cậu ta!”

Nói xong.

Chu Thái đứng dậy, vẫy tay với đám tráng hán mặc áo đen, khí thế hung ác đi về phía Diệp Thu đang ngồi trên sô pha.

Đám người Dương Hạo thấy vậy, đều nhếch miệng cười khẩy.

Bọn họ biết.

Lát nữa, Diệp Thu xác xác định định chết chắc rồi.

Chu Thái dẫn theo người, chẳng mấy chốc đã đi tới trước mặt Diệp Thu.

Mà bởi vì ánh điện trong căn phòng hơi tối, lại thêm Diệp Thu đang cúi đầu phẩm rượu.

Cho nên trong lúc nhất thời Chu Thái không nhìn rõ mặt Diệp Thu.

Ông ta khinh miệt liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái, giọng nói lạnh như băng nói: “Cậu chính là người đã đánh đàn em của tôi?”

Diệp Thu tiếp tục cúi đầu uống rượu.

Thấy vậy.

Ánh mắt Chu Thái lóe ra ánh sáng rét lạnh, sắc mặt lập tức trầm xuống, cả giận nói: “Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu điếc sao?

Cậu có tin là nếu cậu không hé răng, tôi sẽ…” Thế nhưng, Chu Thái còn chưa nói hết câu.

Diệp Thu chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.

‘Diệp…Diệp tiên sinh!”

Sắc mặt Chu Thái đại biến, cả người không nhịn được run lên.

Mà những lời hung hăng ông ta vừa mới đến bên miệng, đã sợ đến mức nuốt trở lại.

Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ, lại gặp được Diệp Thu ở chỗ này! “Xem ra lần dạy dỗ trước tôi cho ông, ông vẫn chưa nhớ kỹ nhỉ! Sao nào?

Còn muốn mất một đầu ngón tay nữa à?”

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, nhìn Chu Thái, khuôn mặt nghiền ngẫm hỏi.

Nghe thấy lời này.

Sắc mặt Chu Thái bị dọa cho tái nhợt, hai chân như nhũn ra.

Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “bùm bụp”

Chu Thái quỳ xuống trước Diệp Thu.

Một màn này.

Làm cho tất cả mọi người trong phòng sợ ngây người.

Chuyện gì thế này?

Vua Giang Bắc, Chu Thái lại quỳ gối với Diệp Thu! Còn có thể khoa trương hơn nữa không đây.

Thử hỏi cả cái Giang Bắc này, có ai có thể làm cho vua Giang Bắc quỳ xuống chứ?

Thế mà bây giờ, ông ấy lại quỳ gối với Diệp Thu, hơn nữa trông còn rất hoảng sợ.

Giờ phút này, Dương Hạo, Giang Thi Kỳ, còn có Lôi Báo cùng người đàn ông mập.

Tóm lại là tất cả mọi người, tất cả đều bị cảnh tượng trước mặt làm kinh sợ.

Từng người trợn mắt há mồm, vẻ mặt chẳng hiểu kiểu gì.

“Diệp tiên sinh tha mạng a, tôi thật sự không biết là ngàu, nếu tôi biết là ngài, có đánh chết tôi cũng không dám nói năng như thế với ngài a!”

Chu Thái quỳ dưới đất, vừa dập đầu với Diệp Thu, vừa cầu xin tha thứ nói.

Cảnh tượng này, dọa cho mọi người trong phòng sững sờ.

“Được rồi, chưa hết năm chưa hết tết, ít dập đầu thôi, đứng dậy nói chính sự đi!”

Diệp Thu khoát tay, thản nhiên nói.

Nghe thấy vậy, Chu Thái như được đại xá.

Nhưng mà ông ta vẫn không dám đứng lên, vẫn quỳ trên đất, nhìn Diệp Thu, run rẩy hỏi: “Diệp…Diệp tiên sinh, sao ngài lại ở đây a?”

“Tôi tới đây uống ít rượu, ca hát, không được sao?”

Diệp Thu thản nhiên nói.

“Được, đương nhiên là được!”

Chu Thái vội vàng gật đầu.

Nói đùa à, ông ta dám nói không được sao?

Đừng nói ông ta là vua thế giới ngầm ở Giang Bắc, cho dù ông ta có là vua thế giới ngầm của cả cái thành phố Giang Châu này, thì ở trước mặt vị gia Diệp Thu này, ông ta tuyệt không dám nói nửa chữ không.

“Nhưng mà, thuộc hạ của ông lại không cho phép a, ba lần bảy lượt tìm tới cửa, quấy rầy tôi vui vẻ!”

Diệp Thu chỉ Lôi Báo và người đàn ông mập, bình thản nói.

Nghe vậy.

Chu Thái ngây ngẩn cả người, sau đó lập tức phản ứng lại, quay đầu ra lệnh với tráng hán phía sau nói: “Nghe không hiểu lời của Diệp tiên sinh à?

Đi, đánh cho tôi!”

“Rõ!”

Tráng hán không nói hai lời đi về phía Lôi Báo và người đàn ông mập, sau đó tẩn hai người đáy.

Hai người này gào khóc thảm thiết, liên tục xin tha.

Thế nhưng, các tráng hán chẳng mảy may lưu tình, tiếp tục vây tẩn hai người.

Mọi người xung quanh thấy cảnh này, cũng ngốc trệ.

Vào giờ phút này, bọn họ đều hoài nghi nhân sinh.

Chu Thái không phải là cứu binh mà Lôi Báo mang đến sao?

Sao ngược lại lại đánh Lôi Báo và người đàn ông mập rồi thế này?

Diệp Thu này rốt cuộc là ai a, vậy mà có thể làm cho Chu Thái sợ sệt đến mức độ này!

Chẳng nhẽ bối cảnh của anh ta, còn lớn hơn vua Giang Bắc sao?

Nghĩ tới đây.

Mọi người trong căn phòng đều hít một ngụm khí lạnh.

Nhất là Dương Hạo và Vương Triết lúc trước còn châm biếm Diệp Thu, lúc này đây sắc mặt họ khó coi còn hơn ăn phải cứt!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.